SAU KHI TỈNH GIẤC, TA BÁI KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG THÀNH SƯ PHỤ

25.

Ta cũng không biết bản thân vì sao lại muốn đi theo đến môn phái của những cô nhi Triều Thượng môn — những kẻ Trưởng Đình môn này.

Ta hận người của Triều Thượng môn biết bao.

Đó là nỗi hận đã khắc sâu vào tận xương tuỷ.

Nhưng…nhưng ta đã giết mẫu thân của Việt Linh Yên… A Yên, mặc dù sao đó nàng ấy đã báo thù ta, nhưng lúc này ta lại cảm thấy hoảng loạn. Ta nghĩ ta đã làm một chuyện xấu.

Thời gian 1 năm này đủ để ta có thể học cách ngự kiếm.

Ta giống như một con ruồi không đầu, chỉ biết cưỡi Hắc Nhạn đi theo sau đoàn người đang bay rất nhanh.

“Mẹ kiếp, tên Vô Kiếp Ma Tôn này mai danh ẩn tích một năm, không nghĩ tới hắn vừa xuất hiện lại tìm tới môn phái của chúng ta.” Một người tự cười nhạo nói, “Chúng ta có tài cán gì?”

Trán của chưởng môn đã đổ mồ hôi, hắn thở dài: “Nghe nói, Tiên tử và Vô Kiếp Ma Tôn là kẻ thù.”

Đâu chỉ là kẻ thù.

Bọn họ từng yêu nhau.

Ta bỗng nhiên định thần lại, nếu đây là môn phái mà A Yên sáng lập, vậy tại sao Phó Trầm vẫn đến công kích Trưởng Đình môn?

Cả đoạn đường nghĩ đến vấn đề này, bọn ta đã tới được Trưởng Đình môn. Đang ở trên không, liền nghe thấy bên dưới truyền đến một tiếng thét chói tai.

“Dừng tay!” Chưởng môn vội vã đáp xuống, định ngăn cản.

Sau một năm, ta lại nhìn thấy Phó Trầm, hắn đang tuỳ ý ngồi trên vật gì đó, ta đáp xuống đất mới nhìn rõ, đó là một cái ghế được xếp từ đống xương trắng, ngoài ra, đằng sau hắn có hàng trăm ngàn bộ xương đang đứng yên tĩnh, một mảng trắng toát quỷ dị, tay cầm kiếm của tất cả người bên cạnh ta đang run rẩy.

Ta cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tà linh như vậy.

Tiếng hét thảm vừa nãy là của nam nhân trung niên ngồi trên đất phát ra, có lẽ ta từng thấy hắn, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra đó là tuỳ tùng của thiếu gia mập, một năm trước làm tay ta lủng một lỗ máu.

Vốn dĩ hắn chỉ có một tay, nhưng lúc này cánh tay còn lại đang dần hóa thành sương máu rồi biến mất.

Dày vò.

Trong đầu ta nảy ra từ này. Phó Trầm đang dày vò nam nhân này.

Da thịt từng chút một hóa thành sương máu, đau đớn còn hơn ngàn vết cắt.

Sắc mặt những người xung quanh trắng bệch, nhìn thấy chưởng môn của họ trở về, có người rốt cuộc không nhịn được khóc nức nở, toàn bộ môn phái đều đang bị sợ hãi bao trùm.

Chưởng môn đi tới một bước: “Vô Kiếp Ma Tôn, thử hỏi lúc người làm Thiên Tôn môn phái của bọn ta cũng chưa từng đắc tội đến người, bây giờ…”

“Chưa từng đắc tội đến ta?”

Phó Trầm cắt ngang lời của chưởng môn, giọng nói giống như tuyết tháng hai, không chút cảm xúc.

“Nếu như ta nói, hắn đã làm chuyện càng đáng chết hơn là đắc tội ta thì sao?”

Hắn nâng nhẹ mắt, ánh mắt lần nữa rơi vào nam nhân trung niên đang ngã trên đất, hai chân của người đó cũng dần dần hoá thành sương máu,tiếng hét thảm thiết lại càng trở nên thảm thiết hơn.

Chưởng môn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra chỉ còn sự quyết tử, hắn rút kiếm ra xông về phía Phó Trầm.

Chắc chắn là đang lao vào chỗ chết.

Phó Trầm không thèm ngẩng đầu, nhưng ta nhìn thấy bộ xương bên người hắn đang chuyển động.

Ta cũng không biết tại sao bản thân lại xông ra, giống như ta không biết tại sao ta lại theo bọn họ tới đây vậy.

Ta chỉ không nhịn được nhớ đến năm đó ta rơi từ trên kiếm xuống, A Yên không màng tất cả nhảy xuống cứu ta.

Bỏ đi bỏ đi.

Trải qua một năm cuộc sống mà ta hằng mong ước, có thể tiếp tục sống tất nhiên là tốt, nếu như không thể, cái mạng mà ta cướp từ tay Diêm Vương này xem như cũng đáng.

Hắc Nhạn của ta đâm vào bộ xương muốn tấn công chưởng môn Trưởng Đình môn.

Âm thanh giòn tan.

Quả là bộ xương chất lượng, thế mà lại không có chút vết nứt nào.

Phó Trầm chậm rãi nhìn qua, đúng lúc ta đối mặt với hắn, ánh mắt bọn ta cứ như vậy va vào nhau, hắn vốn dĩ đang buông lỏng ánh mắt đột nhiên tập trung vào ta, trong mắt hiện lên từng gợn sóng.

Bộ xương đó thấy ta đánh lén, cái tay vốn định tấn công chưởng môn nhanh chóng tóm lấy cổ ta, ta đang định lùi lại một bước để tránh, nhưng khi nó còn cách ta một bước, đột nhiên hóa thành tro bụi, gió thổi, biến mất rồi.

Cùng lúc đó, chưởng môn chuẩn bị một kiếm xông tới Phó Trầm, lại bị một lực ép quỳ trên đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Phó Trầm đứng thẳng dậy, đi qua hắn, sau đó đi về phía ta.

Không biết vì sao, ta cảm thấy bước chân của hắn hơi loạn.

Hắn đi đến trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống chất vấn ta: “Muội đến đây làm gì?”

“Có liên quan đến ngươi?” Ta cười.

“Cút đi,” Sắc mặt hắn nặng nề, “Nếu không ta giết luôn cả muội.”

Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, từ từ nhả ra hai chữ: “Ta, không.”

Phó Trầm lại cười với bộ dạng mỉa mai, ngón tay hắn lướt qua những người xung quanh: “Nhạn Bắc Bắc, muội đừng nói với ta, muội muốn không lượng sức mình để bảo vệ những kẻ này.”

“Bảo vệ những kẻ của Triều Thượng môn này.”

Ta trầm mặc hồi lâu: “Ta chỉ muốn không thẹn với lòng.”

Hắn ngửa đầu cười lớn, có điều ta chẳng nghe ra được chút ý cười nào.

“Hay cho câu không thẹn với lòng,” Hắn đột nhiên duỗi tay, bóp lấy cằm ta, đầu ngón tay cái ma sát nhẹ, “Muội hổ thẹn với ai? Việt Linh Yên? Nàng ta chính là kẻ giết muội đó.”

Hắn ép ta phải ngẩng đầu, bọn ta cách nhau rất gần, thậm chí ta còn có thể ngửi thấy hơi thở của hắn.

Đuôi mắt Phó Trầm nhuốm màu đỏ ma mị, trong mắt hiện lên sự mê hoặc và điên cuồng vốn không thể xuất hiện ở trên người hắn.

Ta há miệng, cắn lấy ngón tay cái đang bóp cằm ta của hắn.

Hắn thả tay ra, máu men theo đầu ngón tay chảy xuống.

“Phó Trầm, cần ta nhắc nhở một chút không?” Ta lẳng lặng nhìn hắn, “Kẻ giết ta, là ngươi.”

26.

Ta chỉ nói sự thật.

Nhưng ta nhìn thấy Phó Trầm đứng ở đó, một hồi lâu không có động tĩnh, dường như hắn cũng hợp nhất với đám xương cốt âm khí đáng sợ phía sau, mất đi sức sống giống nhau.

Hắn không nói gì, chỉ có mình ta nói: “Sao? Ngươi quên rồi?”

Ta tốt bụng nhắc nhở.

“Ngươi dùng Ngân Hoa của ngươi đâm vào chỗ này của ta,” Ta giơ tay chỉ vào tim mình, “Theo lý mà nói một thanh kiếm bình thường căn bản không thể lấy đi tính mạng của ta, nhưng cơ thể bất tử của ta được luyện từ huyết mạch Âm Kiếm, mà thanh kiếm ngươi cầm trong tay là Dương Kiếm, sinh ra là để khắc chế huyết mạch Âm Kiếm, Phó Trầm, trên thế gian này, cũng chỉ có ngươi có thể giết ta.”

“Đừng nói với ta, ngươi không biết?”

Hắn ngẩng đầu, trên mặt không còn huyết sắc, y phục màu trắng tung bay trong gió, máu từ ngón tay cái chảy ra đặc biệt chói mắt giữa toàn thân trắng tinh của hắn.

“Ta nhớ,” Hắn nói, “Năm đó giết muội cũng chưa từng cảm thấy tốn sức, nếu hôm nay muội đến đây để tìm cái chết, chắc chắn sẽ càng dễ dàng hơn trước trăm lần.”

“Nhạn Bắc Bắc, muội muốn chết thêm lần nữa?”

Ta nhún vai: “Phó Trầm, kẻ đã từng chết vĩnh viễn sẽ không muốn chết lần thứ 2.”

“Vậy thì cút.”

Ta không nói gì, chỉ chầm chậm giơ Hắc Nhạn trong tay lên, không ngờ đến kiếp này, ta vẫn chọn giương kiếm đối đầu với Phó Trầm.

Phó Trầm sống chết nhìn chằm chằm ta, khoé mắt ửng đỏ, cũng không biết hắn đang tức cái gì.

“Nhạn Bắc Bắc, ta hỏi muội lần nữa,” Hắn khàn giọng, âm thanh trở nên tàn nhẫn hơn, “Muội thật sự vì những kẻ Triều Thượng môn này, mà ngay cả mạng cũng không cần nữa?”

Ta cảm thấy hôm nay hắn nói nhảm hơi nhiều.

So sánh lúc hắn giết ta 50 năm trước, năm đó hắn thực sự đã rất nhanh, chính xác và tàn nhẫn.

Ta dùng một tay ngoáy ngoáy tai: “Đừng nói cái gì mà vì ai, ta không có vĩ đại như vậy đâu. Chỉ là ta muốn gì làm nấy quen rồi, bây giờ muốn đánh một trận với ngươi, chỉ là đánh một trận với ngươi.”

Hắn đứng trước mặt ta, cười dè bỉu: “Lấy trứng chọi đá.”

“Trứng có thể nở ra gà con, còn viên đá như ngươi, có qua 500 năm, cũng vẫn chỉ là một viên đá thôi.” Ta nói đấu khẩu rất hùng hồn, cuối cùng hỏi một câu.

“Phó Trầm, Ngân Hoa của ngươi đâu?”

“Đối phó với muội không cần Ngân Hoa.” Hắn nói từng câu từng chữ, nghe có vẻ tâm trạng vô cùng không tốt.

“Cũng đúng.”

Ta cũng không còn là Nhạn Bắc Bắc bất tử của lúc trước nữa.

Không khí giữa bọn ta yên lặng chưa đầy nửa giây, ta di chuyển, ta cầm kiếm lướt ra sau Phó Trầm. Khoảnh khắc đó ta cảm thấy máu trong người sục sôi, dường như đã quay trở lại Nhạn Bắc Bắc không sợ chết của khi xưa, bỏ lại tất cả đằng sau, không quan trọng, tất cả đều không quan trọng nữa.

Ta chỉ nhìn thấy người trước mắt, sau đó, xuất kiếm.

Có điều thực lực của ta quả nhiên kém xa hắn, kiếm còn chưa chạm được tới người hắn, Phó Trầm chỉ nâng tay lên, ta liền bị một sức mạnh vô hình đẩy xa 10 mét, điều kì lạ là, ta không chút cảm nhận được hắn đã dùng khí lực.

Điều này không đúng.

Theo lý mà nói ta phải bị đánh trực tiếp, rồi kiểu bị đánh thổ huyết mới đúng chứ.

Ta có chút tức, cảm thấy Phó Trầm không tôn trọng đối thủ là ta đây. Hắn đây là đang sỉ nhục ta, hắn không xong với ta đâu.

Ta muốn nhấc chân để tấn công tiếp, lại phát hiện bản thân không thể nâng chân nổi.

? Khốn khiếp lão tử bị Phó Trầm khống chế rồi.

Tướng sĩ có thể chết không thể nhục, người bình thường sẽ không làm ra kiểu khiến người khác tức tối như này đâu.

“Phó Trầm,” Ta tức đỏ cả mắt, “Tên khốn khiếp có thả lão tử ra không!”

Hắn phớt lờ ta, dáng vẻ như muốn xem ta là không khí. Ta nhìn thấy Phó Trầm đi đến chỗ chưởng môn đã bị hôn mê, hắn cong người, bóp cổ nhấc người đó lên.

Ta biết, Phó Trầm thậm chí không cần dùng nhiều khí lực cũng liền có thể trực tiếp bẻ gãy cổ người đó.

“Phó Trầm, rõ ràng ngươi biết hắn là người của Triều Thượng môn,” Ta vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu tại sao Phó Trầm muốn giết những người này, “Ngươi giết bọn họ rồi, A Yên nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.”

Cuối cùng hắn cũng chịu liếc mắt nhìn ta.

“A Yên?” Hắn buồn cười nhìn ta, “Muội nói Việt Linh Yên?”

Ngón tay hắn dường như dùng chút lực, chưởng môn vốn đang hôn mê trở nên vùng vẫy trong tay hắn. Phó Trầm nói tiếp: “Lúc trước ta luôn muốn hỏi một câu, muội thật sự cho rằng ta thích Việt Linh Yên?”

Ta cảm thấy bây giờ Phó Trầm đang rất không bình thường.

Kiểu não không bình thường á.

“Chứ sao nữa?” Ta hỏi lại.

Một lúc lâu hắn mới nói hai chữ: “Rất tốt.”

Hắn thả tay ra, chưởng môn đang vùng vẫy ngay lập tức ngã trên đất, ôm lấy cổ ho sặc sụa.

“Ta quyết định rồi,” Phó Trầm chầm chậm nói, “Người của Triều Thượng môn quả nhiên nên được tha chết, toàn bộ đều được tha.”

Hắn chắp tay sau lưng bay lên không trung, đám xương cốt đó cũng lần lượt nhảy lên không trung theo động tác của hắn. Còn có ta, ta không biết tại sao Phó Trầm cũng đưa một kẻ đã bị khống chế là ta đây lên trời.

Những người ở phía dưới không biết cuộc đối thoại giữa ta và Phó Trầm nên cũng không nghe thấy Phó Trầm vừa nói gì. Bọn họ tưởng Vô Kiếp Ma Tôn cuối cùng cũng muốn rời khỏi rồi, còn có người lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, nhưng ngay lập tức bọn họ không thể cười nổi, vì có một ngọn lửa trong im lặng bùng ra từ trên không.

Những tiếng khóc tuyệt vọng và kìm nén phát ra từ đám đông.

Năm đó ta tàn sát Triều Thượng môn cũng giống như vậy, ta đứng trên trời nhìn xuống cảnh tượng bi thảm bên dưới, lúc đó ta hoàn toàn điên rồi, có lúc đau buồn khóc lớn, có lúc bật cười sảng khoái, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Tất cả người của Triều Thượng môn phải bồi táng theo cha ta.

Ta nào nghĩ được trong đó có bao nhiêu người vô tội.

Ta nào nghĩ được, người phụ nữ lương thiện luôn bảo A Yên mang thức ăn ngon cho ta, ta thậm chí còn chưa được gặp bà ấy một lần thì bà ấy đã chết trong ngọn lửa mà ta đã châm lên.

Ta không thể nào lần nữa trơ mắt nhìn bi kịch như vậy tái diễn.

Có lẽ ta có thể thử phá bỏ câu thần chú khống chế ta của Phó Trầm, dùng chiêu thức từng là sở trường của ta – Huyết Tế.

Đúng như tên gọi, ta cần phải dùng máu tươi của mình để tế, trong một thời gian đạt được sức mạnh vô cùng lớn.

Ta cắn lưỡi, đương nhiên chút máu này còn lâu mới đủ, nhưng nó có thể khiến tay ta bắt đầu cử động. Ta nắm lấy Hắc Nhạn, đâm mạnh vào bụng ta.

Ta rất thành thạo, phần bụng có thể cung cấp cho ta một lượng lớn máu tươi.

Nhưng kiếm đã dừng lại. Không phải ta, là Phó Trầm, không biết từ lúc nào mà hắn đã dịch chuyển đến bên cạnh ta, sau đó… dùng tay giữ chặn lưỡi kiếm của ta.

Máu tươi men theo Hắc Nhạn chảy xuống, tiếc là không phải máu của ta.

Ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Thật ra Phó Trầm hoàn toàn có thể dùng phép thuật để làm cho kiếm của ta dừng lại, nhưng hắn lại lách mình tới, dùng tay chặn lấy Hắc Nhạn. Khí tức của hắn không ổn định lắm, chứng tỏ hắn trong lòng hắn đang rối loạn.

Hắn một lần rồi lại một lần cứu ta.

Một lần rồi lại một lần tha cho ta.

“Phó Trầm,” Ta có chút mỉa mai nhìn hắn, “Đừng nói 50 năm trước sau khi ngươi giết ta đã cảm thấy hổ thẹn với ta đó chứ.”

Ta cười một tiếng, tiếp tục nói: “Đừng như vậy, ta cảm thấy ghê tởm.”

Bầu trời đột nhiên trở nên u ám, từng đám mây đen trên đầu ùn ùn kéo đến, như đang chờ chực đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Ta nghe thấy tiếng sấm nổ, kèm theo tiếng khóc của những người xung quanh cùng tiếng hét thảm trong màn sương máu, và trong sự im lặng kỳ lạ giữa ta và Phó Trầm, có thứ gì đó hết sức căng thẳng.

Hắn trầm giọng cười, tiếng sấm càng lúc càng lớn, tiếng cười của hắn cũng theo đó khuếch đại, cuối cùng có một tiếng sét nổ vang bên tai ta, hắn đột nhiên ngừng cười.

Ám văn trên trán Phó Trầm đỏ bừng lên, đôi mắt đen nhánh của hắn cực kỳ mê người, tựa hồ có thể hút người khác vào bất cứ lúc nào.

Hắn hơi khom người, dùng đôi tay dính đầy máu vuốt v e mặt của ta, chóp mũi ngửi ngửi nơi cần cổ ta.

Ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt say sưa và lưu luyến như vậy trên mặt của Phó Trầm.

“Ghê tởm sao?” Hắn lẩm bẩm, “Nếu ta làm một số chuyện khiến muội ghê tởm hơn, muội sẽ nghĩ như thế nào đây?”

Bàn tay của hắn đang vuốt v e mặt ta đột nhiên giữ lấy gáy ta, ta còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã mạnh mẽ hôn xuống, đầu lưỡi của ta đang có máu, sau khi chạm vào hắn càng hưng phấn hơn, không ngừng m*t sâu hơn, gần như là điên cuồng mê muội.

27.

Ta dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, nhưng Phó Trầm không chút động đậy, ngược lại còn giữ chặt ta hơn.

Ta muốn cắn đầu lưỡi của hắn, hoặc là môi, nhưng hắn luôn có cách để tránh ta, sau đó ngay lập tức bị bao phủ trở lại.

Não ta là một mảnh trống rỗng.

Không nên như vậy chứ.

Nghĩ thế nào cũng không nên là dáng vẻ như bây giờ chứ.

Một cảm giác bất lực truyền đến tứ chi, Phó Trầm có thể đánh ta, có thể giết ta, nhưng hắn không nên như vậy với ta.

Ta không vùng vẫy nữa, chỉ mở mắt, im lặng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Phó Trầm.

Có lẽ thái độ của ta xoay chuyển quá nhanh, Phó Trầm mở mắt nhìn ta, trong mắt hắn tràn đầy sự đ ộng tình, nhưng có lẽ ta chỉ còn lại sự bình tĩnh và mỉa mai, vì vậy khi bọn ta nhìn nhau, d*c vọng trong mắt hắn từ từ rút đi.

Phó Trầm buông bàn tay trên gáy ta ra, lui về phía sau vài bước, trên môi hắn vấy máu của ta, hắn giơ tay áo lên lau đi như không có chuyện gì.

Ta nhìn thấy ngọn lửa bên dưới đã biến mất ngay lập tức.

Chắc là nụ hôn này làm vừa lòng Phó Trầm khiến hắn bỗng dưng không muốn giết người nữa.

“Phó Trầm,” Sự mỉa mai trên mặt ta không giảm, “Ngươi biết vừa nãy ta đã nghĩ đến gì không?”

Hắn không nói.

“50 năm trước, trước khi ta chết đã không cẩn thận hôn ngươi một cái.”

Ta tới trước hai bước, gần như đứng sát vào hắn, ám văn vốn đã mờ dần của hắn lại đỏ ửng, nhưng lần này hắn đã kiềm chế lại, ta phá lên cười.

“Phó Trầm, đừng nói từ đó trở đi, ngươi liền có cảm giác với ta đó chứ?”

Hắn ngẩng đầu, mưa gió sắp kéo đến trong mắt.

Ta biết ta nói trúng rồi, một kh0ái cảm phục thù hiện lên trong lòng ta.

Ta vỗ tay tán thưởng: “Thật không ngờ đó Phó Trầm, ta thật sự không ngờ tới đó, ta vốn cho rằng mình là trò cười nực cười nhất thế gian này, không ngờ là ngươi mới phải. Ngươi thế mà lại có tình cảm với ta, nhưng mà, ngươi lại rất căm ghét ta."

“Mùi vị mâu thuẫn này, nhất định rất khó chịu nhỉ.”

Ta không nhịn được bật cười, vừa nghĩ đến Phó Trầm khó chịu, ta liền vui vẻ.

Quả nhiên, sắc mặt Phó Trầm trầm xuống như nước, vẻ mặt vốn khó coi bây giờ càng âm u hơn.

Ánh mắt ta rơi xuống mi tâm đang nhăn lại của hắn, ta đột nhiên hỏi: “Hình như ngươi không nỡ để ta chết?”

Hắc Nhạn phía dưới di chuyển ra sau, không có gì dưới chân ta, ta liền rơi thẳng xuống.

Thật ra bất cứ lúc nào ta cũng có thể điều khiển Hắc Nhạn đón lấy ta.

Nhưng Phó Trầm đã ngay lập tức ôm ta, hắn nhắm mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Ta ôm cổ hắn, nói nhẹ bên tai hắn: “Lòng tham của con người thật đáng sợ. Rõ ràng lúc trước ngươi hận không thể nhanh chóng giết ta, bây giờ vì có tình cảm lưu luyến ta, ngay cả chết cũng không cho ta chết.”

“Phó Trầm, tha cho bọn họ, ta đi theo ngươi.”

Tay của Phó Trầm ôm chặt eo ta, rồi thả ra, rồi lại ôm chặt, rồi lại thả ra.

Cuối cùng hắn vẫn quyết định ôm chặt, hắn ôm chặt lấy ta, khàn giọng nói: “Nhạn Bắc Bắc, là nàng đến chọc ta, nàng đừng có hối hận đó.”

28.

Để nhớ xem lúc đó ta trả lời Phó Trầm như thế nào nhỉ?

Ta nói: “Haha, 50 năm trước đầu óc ta có bệnh mới chạy tới chỗ ngươi tìm cái chết, ngoài chuyện đó ra, e là cũng không thể tìm thấy được chuyện hối hận hơn đâu.”

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi ta nói câu này.

Cười chết mất, chính chủ đang tỏ ra rất hối hận.

Phó Trầm đưa ta trở về cái cung điện mà chim không thèm phóng uế này, tại sao chim không thèm phóng uế, bởi vì ở đây chẳng có chim. Đừng nói chim, trong vòng 10 dặm cũng chẳng có một ngọn cỏ, ta không biết sao Phó Trầm có thể ở nơi này cả một năm, ta mới ở 3 ngày mà người sắp ngu luôn rồi.

Cứu cứu con với, Phó Trầm còn không cho con ra ngoài.

Ta nói cơ thể này không ổn lắm, nhất định phải được ăn cơm, Phó Trầm biết mất chưa đến một khắc, đã bưng thức ăn không biết ở đâu ra xuất hiện.

Đồ trộm được rất ngon.

Lần sau đừng có trộm nữa.

Ta vui vẻ ăn xong, người gỗ thu dọn bát dĩa của ta. Ta thuận miệng hỏi: “Phó Trầm, ngươi đang giam cầm ta sao?”

Phó Trầm dùng ngón tay cái lau cơm dính trên khóe miệng ta, hình như hắn đã nghiện động chạm vào ta, hắn lại sờ vào môi ta, ánh mắt khóa chặt trên mặt ta, ta cảm thấy hơi thở của hắn có chút hỗn loạn. Ta biết Phó Trầm nhập ma xong không được bình thường lắm, nên ta cũng không để tâm.

Phó Trầm từ từ nói: “Đúng vậy, ngoài chỗ của ta, nàng không thể đi đâu hết.”

Từ khi ta theo hắn trở về, màu đỏ tươi trên trán hắn không hề nhạt đi, đây chứng tỏ hắn đang điên cuồng hơn.

Ta bắt đầu c ởi thắt lưng: “Đến đi.”

Thật ra có thể ngủ cùng Phó Trầm, ta cũng không lỗ.

Ta giả vờ làm ra dáng vẻ kinh nghiệm rất phong phú: “Ngươi yên tâm, ta đã từng hưởng thụ rất nhiều mỹ nam trong ma tu, hôm nay nhất định có thể khiến ngươi thoải mái. Dù gì ta đến đây, không phải là để làm chuyện này sao?”

Khoác lác thì ai mà không biết.

Ta, một lão trinh nữ 70 năm, sở thích chính là khoác lác.

Lông mày Phó Trầm giật giật, gân xanh bên cạnh hình như cũng giật giật. Hắn đè cái tay đang c ởi thắt lưng của ta lại, ánh mắt mỉa mai: “Nhạn Bắc Bắc, ta không có thèm khát nàng như vậy đâu.”

Ngươi giả vờ gì chứ.

Ta ghé mặt sát lại, nhân lúc hắn đang sửng sốt, ta đưa tay ra cào vào yết hầu của hắn. Cả người Phó Trầm ngay lập tức cứng lại, hắn mạnh mẽ bắt lấy cái tay đang làm loạn của ta, nhưng lại giống như chạm vào nguồn điện ngay lập tức thả ra. Hắn nhắm mắt, nhè nhẹ thở ra, lúc mở mắt lần nữa thì lại dùng ánh mắt châm biếm nhìn ta.

“Ta từng nghe nói kẻ tu ma đạo rất tham tình háo sắc, quả nhiên như vậy, Nhạn Bắc Bắc, nàng không thể rời xa nam nhân phải không?”

Há?

Đây là đang chụp mũ người khác à, ta bật cười: “Phó Trầm, đừng quên, bây giờ ngươi cũng là ma đó. Ta không rời xa nam nhân được, nhưng ngươi thì không rời xa ta được đó. Ta tuỳ tiện đổi một nam nhân khác đều được, nhưng rõ ràng ngươi, hình như chỉ có cảm giác với ta thôi.”

Ta chỉ vào màu đỏ tươi trên trán hắn: “Màu này của ngươi, lẽ nào không phải vì ta mà đỏ sao?”

Hai người không chịu nhường nhau mà trừng mắt với nhau.

Cuối cùng hắn đạp cửa bỏ đi.

Ta cảm thông nhìn bóng lưng rời đi của hắn.

Ta rõ rồi, quả nhiên Phó Trầm “không được”.

Những ngày sau đó vô cùng an nhàn, ta thật sự không hiểu nỗi Phó Trầm, hắn đưa ta đến đây, ta vốn tưởng rằng là muốn ngủ với ta, tuy nói hắn “không được” nên việc ngủ không thành, nhưng ngay cả chạm vào ta hắn cũng không chạm nữa, thậm chí ta rất ít khi nhìn thấy hắn, bình thường hắn đến tìm ta, chỉ để đưa cơm cho ta.

Ta ở trong cái cung điện này sắp trở thành phế vật rồi.

Phó Trầm có lúc cũng sẽ mang một thân đầy máu và sát ý chưa tiêu tan xuất hiện.

Ta nhìn hắn.

Hắn liếc nhìn ta, sát ý trong đáy mắt đã biến mất. Nhưng giọng nói của hắn vẫn là cái kiểu đáng ghét cao cao tại thượng đó: “Đừng nhìn ta như vậy, ta không có đi giết đám người Triều Thượng môn đâu, chỉ là có rất nhiều… rất nhiều kẻ đáng chết.”

Ta cũng không biết vì sao Phó Trầm lại hận những người này như vậy, lúc hắn nói hai chữ “đáng chết”, lại mang theo sát ý mãnh liệt.

Sát tâm của những kẻ nhập ma thường mạnh hơn những ma tu bình thường, bọn chúng sẽ cảm thấy vui vẻ khi đại khai sát giới.

Chắc là Phó Trầm cũng như vậy.

Bên ngoài cung điện này mỗi ngày đều không thấy mặt trời, chỉ có một đám mây đen cực lớn. Nhưng hôm nay có chút khác thường, trên trời đã có thêm một mặt trăng đỏ máu.

Nguyên một ngày rồi ta không thấy Phó Trầm, một ngày cũng chưa được ăn gì.

Khắp nơi không tìm thấy hắn.

Ta chỉ tìm thấy đám xương cốt của hắn, chúng đứng thẳng hàng trong sảnh phụ giống như những binh sĩ, số lượng nhiều hơn lần trước ta nhìn thấy.

“Các ngươi có nhìn thấy Phó Trầm không?”

Không có bộ xương nào để ý ta.

Bọn chúng là tà linh, chỉ coi Phó Trầm là chủ.

Ta luôn cảm thấy bọn chúng đang canh giữ cái gì, nhưng có lẽ Phó Trầm đã ra lệnh cho chúng không được công kích ta. Ta băng qua từng bộ từng bộ xương, đi vào bên trong.

Quả nhiên có kết giới.

Ta giơ tay chạm vào, kết giới ngăn cản ta, ta lại dùng Hắc Nhạn chém, kết giới vẫn không chút chuyển động.

Ta đang nghĩ thôi bỏ đi, Phó Trầm làm gì cũng không liên quan đến ta.

Thế là ta hướng vào trong kết giới nói một câu: “Phó Trầm, ngươi nhớ ra đây sớm, đừng làm ta đói chết. Ta đi trước đây.”

Ta vừa định đi, kết giới lại mở ra, đây vốn là một cánh cửa.

Ta đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng lại. Còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có một lực mạnh khống chế ta, ngay lập tức ta muốn lấy Hắc Nhạn, nhưng vừa động một cái, tay của người này giơ ra giữ chặt tay ta, sau đó đan mười ngón tay lại với nhau.

Ta ngửi thấy mùi của Phó Trầm.

“Nhạn Bắc Bắc…” Giọng hắn mơ màng, như một đứa trẻ không tìm được lối ra, “Bắc Bắc, A Bắc, là nàng sao, A Bắc?”

Hắn bỗng trở nên hưng phấn.

“Này, Phó Trầm.” Ta dùng tay còn lại đẩy hắn một cái.

Hắn ôm chặt ta hơn.

“Đừng sợ, A Bắc, ta sẽ giết sạch bọn chúng, nàng đừng sợ, A Bắc.”

Cái gì?

Tên này đang nói nhảm cái gì vậy.

Ta muốn đẩy thử hắn lần nữa, nhưng ta còn chưa giơ tay ra, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ta thoáng nhìn vào mắt hắn. Trong mắt hắn xuất hiện ánh sáng, từ khi ta sống lại đến nay, chưa từng nhìn thấy chút ánh sáng nào trong mắt Phó Trầm.

Phó Trầm ngơ ngác nhìn ta, ta cảm thấy bầu không khí lúc này rất kỳ diệu, bởi vì Phó Trầm đang dùng ánh mắt gần như là thâm tình nhìn ta.

“Ta thật sự, rất nhớ nàng.”

Hắn áp mặt lại gần ta, ta tưởng hắn muốn hôn, vô thức nhắm mắt lại.

Nhưng không phải.

Trán của Phó Trầm áp vào trán ta, ám văn màu đỏ tươi đó của hắn chui vào trong đầu ta.

Ta nhìn thấy ký ức của Phó Trầm.

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi