SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Hạ Cảnh Lan không ngờ cô lại dám nói ra những lời này trước mặt bà, lần này trở lại Tôn Lịch Nhi như biến thành con người khác vậy.

Thẩm Quyên Ly nãy giờ vẫn yên lặng ngồi xem, cứ cãi nhau đi, xong rồi thì tống Tôn Lịch Nhi khỏi đây để cô không thấy chướng mắt nữa.

- Cô muốn rời khỏi đây sao, Tôn Lịch Nhi, ba của cô vẫn còn ngồi trong tù đó, cô ở ngoài này muốn chạy theo trai bỏ ông ta chết ở trong đó sao, đúng là đứa con có hiếu ha.

Mà nếu cô muốn đi cũng được nhưng số nợ Mạc gia tôi giúp Tôn Thị trả cô phải thanh toán cả gốc lẫn lời đó có biết chưa.

Hạ Cảnh Lan biết cô còn vướng bận nên sẽ không thể rời đi, nếu bà làm căng lên thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn vẫy đuôi như cún, bà như vậy đã là nhân từ lắm rồi.

Lịch Nhi biết bà ta đang uy hiếp mình nhưng bà ta cũng không dễ dàng gì giúp cô.


- Mạc phu nhân, Tôn gia của chúng tôi nợ Mạc gia một ân tình nhưng ân tình đó chưa trọn, bởi vốn dĩ bà không muốn cứu ba của tôi.

Nếu ngay từ đầu bà chỉ có ý định kéo tôi về đây để trị bệnh cho con trai bà thì bà đừng cho chúng tôi hy vọng.

Nếu bà chỉ muốn giúp nửa vời thì xin lỗi tôi cũng sẽ đáp lại với con trai bà y như vậy.

Cô được ba dạy ai có ơn với mình thì mình trả lại gấp đôi cho người ta nhưng ba cô cũng có dạy cô rằng nếu họ chỉ giúp cô vì lợi ích của họ thì cô cũng phải đánh bóng giá trị của bản thân mình.

Mạc Thiên Nhật Dạ là sinh mạng của bà ta, cô không tin bà ta cứ trì kéo mãi để con trai mình không khỏi bệnh.

Hạ Cảnh Lan vốn dĩ nghĩ con trai mình sẽ mau khỏi bệnh nên vun ra vài cọc tiền trả nợ cho Tôn Thị bắt Tôn Lịch Nhi giúp con trai mình chữa bệnh, trại giam là một nơi xui xẻo, bà không muốn dính dáng tới nhưng Tôn Lịch Nhi đã đoán được suy nghĩ của bà, nếu cô ta chểnh mảng không lo cho Nhật Dạ thì phải làm sao đây?
Hạ Cảnh Lan lúc này vì con trai mà đành lùi một bước.

- Nếu cuộc họp cổ đông hai ngày nữa diễn ra suôn sẻ thì tôi lập tức bảo lãnh cho ba của cô, còn bây giờ thì mau đi khơi gợi kí ức cho con trai của tôi đi.

Hai ngày nữa làm sao Mạc Thiên Nhật Dạ có thể hồi phục trí nhớ chứ, bà ta rõ ràng đang làm khó cô mà.

Lịch Nhi cũng lười cãi với bà ta, vì dù cô có nói đến trăm đến nghìn từ thì bà ta vẫn lấy ba của cô ra để uy hiếp cô thôi.


Lịch Nhi kéo tay Mạc Thiên Nhật Dạ đi ra khỏi nhà trước ánh mắt ganh tỵ của Thẩm Quyên Ly, từ khi Mạc Thiên Nhật Dạ mất trí đến giờ chỉ một mình Tôn Lịch Nhi hưởng lợi, nếu không phải cô có bảo bối trong bụng thì bây giờ cô ta đã là hoàng hậu rồi.

Nhược Vũ nhờ Chu quản gia chở mình và Mạc Thiên Nhật Dạ tới trường đại học mà cô và Mạc Thiên Nhật Dạ đã gặp nhau lần đầu, bây giờ đang mùa sinh viên nghỉ hè nên chẳng có ai.

Mạc Thiên Nhật Dạ không biết tại sao Tôn Lịch Nhi lại đưa mình tới đây, hắn rất chán ghét việc ở cùng một chỗ với cô nhưng lỡ giả ngơ nên đành phối hợp cho giống.

Lịch Nhi kéo Mạc Thiên Nhật Dạ tới sân bóng rổ sau trường rồi chạy đi mua hai hộp sữa, lúc quay trở lại thì đưa cho hắn một hộp.

- Anh còn nhớ chỗ này không, lúc trước anh thường thi đấu ở đây lắm.

Mạc Thiên Nhật Dạ đương nhiên là nhớ, ngày xưa hắn nằm trong đội bóng rổ của trường, được rất nhiều đội bóng mời gia nhập nhưng hắn lại yêu thích kinh doanh hơn.

Cô đưa hắn tới đây để nói những lời này thôi sao, đúng là Tôn Lịch Nhi làm chuyện gì cũng khiến người ta chán ghét.

Lịch Nhi không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, có nhớ ra gì hay không, cô khui hộp sữa trong tay mình chậm rãi hồi tưởng lại.


- Sáu năm trước tôi chính là ngồi chỗ này cổ vũ cho anh, trên tay lúc nào cũng cầm theo một hộp sữa hoặc 1 chai nước khoáng đưa anh uống lấy sức nhưng anh chưa bao giờ nhận lấy, có lần anh còn ném nó vào sọt rác nữa.

Lần đó cô bị đám con gái trong trường chọc ghẹo rất lâu vì họ là fan cuồng của Mạc Thiên Nhật Dạ, mỗi ngày tới trường với cô là một nỗi ám ảnh nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, vẫn ngày ngày len lén nhìn theo hắn, lúc đó tình cảm không được đáp thì đau lòng, hôm nay nhắc lại chỉ thấy chuyện cũ như một thước phim nhàm chán được chiếu lại không có gì hay ho cả.

Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô, trong ánh mắt cô không có chút gì gọi là luyến tiếc, cứ như những năm tháng kia chỉ là lỡ lầm của tuổi trẻ, đây là cô gái mà trước đây vẫn thường đeo bám cầu xin được hắn quan tâm đó sao? Nhìn chẳng giống chút nào.

Mạc Thiên Nhật Dạ uống hộp sữa trong tay mình lơ đễnh hỏi một câu.

- Có phải trước đây Lịch Nhi yêu anh lắm phải không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi