SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Mạc Thiên Nhật Dạ thở hắt ra đi theo sau cô, Lịch Nhi không vội leo lên giường, cô đứng đó quan sát một lượt rồi lên tiếng hỏi.

- Tôi khỏe rồi, xuất viện được chưa?
Mạc Thiên Nhật Dạ kéo cô tới giường bệnh ấn xuống, hắn mở hộp cháo ra lệnh cho cô.

- Ăn hết rồi về.

Lịch Nhi nhận lấy hộp cháo cười lạnh, chưa bao giờ Mạc Thiên Nhật Dạ tốt với cô như vậy hay lại nghĩ ra trò gì mới để khiến cô đau khổ rồi.

Mạc Thiên Nhật Dạ còn tưởng Lịch Nhi sẽ không chịu ăn hoặc sẽ cãi với hắn vài câu nhưng cô chỉ im lặng ngoan ngoãn ăn cháo, cô không có khẩu vị nhưng vẫn cố nuốt xuống, sự cam chịu này khiến hắn rất chướng mắt nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cô múc đến muỗng cuối cùng.

Lịch Nhi bỏ bát nhựa vào thùng rác rồi ngẩng mặt lên hỏi.

- Về được chưa?

Mạc Thiên Nhật Dạ lúc này mới để ý thấy bàn tay của cô vì rút kim tiêm không cẩn thận nên bị chảy máu, hắn nắm lấy tay cô hơi lo lắng.

- Xử lí xong vết thương rồi về.

Lịch Nhi rút mạnh cổ tay của mình về nở nụ cười nhàn nhạt, cô rút khăn giấy trên bàn tự mình lau lấy rồi châm biếm.

- Vết thương nhỏ thế này có đáng gì, lúc trước tôi còn phải đi khâu tận hai mũi trên trán vì bị anh đẩy ngã, máu trên trán nhiễu giọt loang lổ trên thảm cỏ xanh, lúc đó sao anh không bảo tôi đi xử lí vết thương trước.

Mạc Thiên Nhật Dạ, đừng tỏ ra tốt bụng nữa, anh không hợp với vai này đâu.

Lịch Nhi xuống giường vào nhà vệ sinh thay quần áo bệnh nhân ra, Mạc Thiên Nhật Dạ trầm mặc ngồi im nhìn cánh cửa.

Thật ra lúc đó hắn chỉ lỡ tay chứ không cố ý, hắn thấy cô bị thương nhưng không biết phải làm thế nào mới đúng, sau khi đưa Thẩm Quyên Ly vào nhà thì có gọi cho Chu quản gia đưa cô đi bệnh viện nhưng lúc trở ra cô đã tự đón taxi đi rồi.

Hắn chưa từng nghĩ mình đối với mọi người quá đáng ra sao, chưa từng bận tâm họ không phục mình cái gì nhưng nhiều ngày qua nhìn lại vì hắn như vậy nên Tôn Lịch Nhi đã mạnh mẽ hơn lúc nào hắn chẳng biết, trong mắt cô bây giờ đã chẳng còn yêu hắn như xưa.

Lịch Nhi mặc lại bộ váy ngủ sáng nay của mình, cô đau đầu dựa vào cánh cửa một hồi mới trở ra, Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn còn ngồi yên đó, cô định đi ra ngoài thì bác sĩ đi vào.

- Tôn tiểu thư, sao cô xuống giường rồi, nếu cô muốn xuất viện thì phải để chúng tôi vào kiểm tra đã chứ, cô làm như vậy là không tôn trọng đội ngũ bác sĩ của chúng tôi.

Lịch Nhi biết vị bác sĩ này, đây là bệnh viện của nhà họ Mạc mở, ông ta biết cô và Mạc Thiên Nhật Dạ hôn nhân không mặn nồng, vì có lần hắn dắt cô đến đây yêu cầu bác sĩ làm cách nào để cô mãi mãi không mang thai được, cũng may là ông ta không dám làm.

Vì vậy, tuy cô có là thiếu phu nhân của Mạc gia đi chăng nữa ông ta cũng không cần tôn trọng cô làm gì.

Lịch Nhi khẽ cười, một nụ cười vạn phần giễu cợt.


- Các người có tôn trọng tôi sao? Một kẻ coi thường người khác lại muốn họ tôn trọng mình, thật là nhảm nhí.

Nói xong cô lướt qua khỏi đám người kia đi ra ngoài, Mạc Thiên Nhật Dạ rất mở mang tầm mắt với khả năng ứng xử của cô, hắn giãn cơ mặt đứng lên nói với vị bác sĩ kia.

- Sau này phải đặc biệt tôn trọng cô ấy.

Nói xong hắn cũng rời đi, vị bác sĩ kia nhăn mặt khó hiểu, là chính Mạc Thiên Nhật Dạ bảo ông làm khó Tôn tiểu thư, năm đó bảo ông diễn với hắn cho cô ấy sợ.

Bây giờ lại bảo ông phải tôn trọng cô ấy, rốt cuộc là sao đây?
Lịch Nhi ngồi vào xe trước, Tiêu Đằng nhìn sắc mặt của Lịch Nhi cũng đoán được hai người vừa cãi nhau, anh thật sự không hiểu, rõ ràng Mạc tổng có để ý đến người ta nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại làm khó cô ấy, anh ấy có bệnh khó nói sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ trở ra ngay sau đó, trên tay còn cầm theo một túi thuốc.

Lịch Nhi không màng tới, cô dựa vào cửa xe nhắm mắt lại.

Họ về tới Mạc gia đã là giữa trưa, phòng khách chỉ có mỗi Hạ Cảnh Lan ngồi đó, Lịch Nhi bước vào định trở về phòng thì bị Mạc Thiên Nhật Dạ kéo lại.


- Sau này cô không cần ở phòng này nữa.

Lịch Nhi khó hiểu nhìn hắn, hắn làm như không thấy nói với thím Phương.

- Thím Phương, giúp tôi dọn đồ của Lịch Nhi lên tầng hai.

Hạ Cảnh Lan đứng lên kéo áo con trai mình lại thắc mắc.

- Con và nó đã kí đơn ly hôn rồi, con không nhớ sao? Quyên Ly đang mang thai con trai của con đó, con bé mới là người ở cùng phòng với con chứ không phải là cô ta.

Mạc Thiên Nhật Dạ quay mặt nhìn mẹ mình nghiêm túc trả lời.

- Tờ giấy đó con đã xé rồi, Thẩm Quyên Ly mang thai con của con nhưng Tôn Lịch Nhi mới là vợ của con, mẹ cũng nên tập gọi cô ấy là con dâu đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi