SAU KHI TỈNH GIẤC TA LÀ GÌ CỦA NHAU


Lòng bàn tay truyền tới cảm giác bỏng rát nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn duy trì vẻ mặt tự nhiên, hắn như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, cứ giữ nguyên như vậy không lên tiếng.

Lịch Nhi giật mình, cô còn tưởng là trộm, một hồi nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện cổ họng lập tức trở nên khô khan.

- Anh tới đây làm gì?
Mạc Thiên Nhật Dạ không chần chừ trả lời ngay.

- Anh nhớ em.

Nhớ đến phát điên lên được, mỗi một khắc đều nghĩ đến cô, đều muốn đến gặp cô.

Lịch Nhi vờ như không nghe thấy, không khí thoang thoảng mùi lạ, cô mẫn cảm với mùi thuốc lá, chỉ cần thoáng qua là cô có thể nhận ra ngay nhưng cô nhớ rằng Mạc Thiên Nhật Dạ không hút thuốc, cũng không thấy tàn thuốc quanh đây, cô lườm hắn ôm lấy chậu lan lạnh nhạt nói.

- Biến khỏi đây ngay cho tôi.

Lúc này trời đã đổ mưa, Lịch Nhi bước và trong thẳng tay đóng cửa.

Mạc Thiên Nhật Dạ cười nhạt nhoà, hắn xoè bàn tay đã bị bỏng một khoảng tròn rồi bỏ điếu thuốc đã tàn một nửa vào trong hộp thuốc.

Mưa bắt đầu rả rích rồi nặng hạt, gió dần thổi mạnh, những tán cây dưới kia va đập vào nhau, hắn có thể nghe thấy tiếng vu vu của gió xen qua từng kẻ lá thê lương và sầu não.


Lịch Nhi nằm trên giường trằn trọc, tiếng sấm nổ như muốn vỡ tung cả bầu trời, cô kéo chăn che đi tiếng rền của sấm lãng vãng trên mái nhà.

Đôi mắt đen tròn nhìn về phía cánh cửa, cô thở dài sau đó vùi mặt vào gối nghĩ đến chuyện khác để lấn át suy nghĩ của mình hiện tại.

"Rầmmmm…"
Mưa mỗi lúc một lớn, sấm chớp nối tiếp nhau như bão đang kéo về, Lịch Nhi tốc chăn ngồi dậy, cô không chắc nhưng vẫn đi về phía cánh cửa ở ban công.

Lịch Nhi cắn môi, mấy lần đưa tay lên rồi rụt lại, sau đó cô nhủ với lòng rằng: "Không biết có còn chậu lan nào ở ngoài kia nữa không?"
"Cạch."
Đôi con ngươi đen co rút lại, mưa trút xuống không ngừng, từng hạt rơi như những viên đá nhỏ dội lên người Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn vẫn ở đó tươi cười đứng nhìn cô, hắn cất giọng, nói như thể đạt được thành tựu gì to lớn lắm.

- Anh biết em sẽ không nỡ bỏ mặc anh mà.

Thanh quản kia vì lạnh mà run nhẹ, trên người hắn chỗ nào cũng bị ướt, tóc mái rủ trước trán, trông hắn bây giờ không khác gì một đứa trẻ bị mắc mưa.

Lịch Nhi nắm chặt tay nắm cửa cứng giọng.

- Tôi đã bảo anh rời khỏi đây ngay mà.

- Anh nhớ em.

1
Hắn không như mọi khi làm một kẻ vô liêm sĩ, không cần cô cho phép cứ làm những gì mình thích, có khi nãy giờ đã xông vào bên trong rồi nhưng hắn bây giờ cực kì vô hại, cứ đứng như vậy để mưa xối vào người đến rát thịt da.

Lịch Nhi quay lưng để yên cửa không đóng, cô hận mình lo chuyện bao đồng, đáng ra ngay từ đầu đã không nên mở cửa.

Mạc Thiên Nhật Dạ phấn khởi bước vào trong nhưng chỉ dừng ở cánh cửa không bước vào trong nữa.

Lịch Nhi liếc hắn một cái, cảm thấy thật phiền phức, cô tới tủ quần áo lấy một cái áo choàng tắm ném tới cho hắn.

- Đừng để ướt phòng của tôi.

Mạc Thiên Nhật Dạ nâng khóe môi, máu chảy quanh tim toàn là ấm áp.


Hắn ngoan ngoãn vào phòng tắm thay đồ, hai năm mang danh nghĩa vợ chồng nhưng đây mới chỉ là lần thứ hai hắn vào phòng của cô.

Lần trước lẻn vào đây chính là nhờ chậu lan trên ban công hắn mới biết phòng cô ở hướng nào, hắn biết cô hơn 6 năm, chỉ biết được một sở thích duy nhất của cô, đó là trồng hoa lan.

Chiếc áo choàng này tuy rộng nhưng vẫn khá nhỏ so với kích cỡ của hắn, chỗ nào nên dài thì lại ngắn gần nửa đùi.

Lịch Nhi nhìn bộ dạng của hắn hiện tại không khỏi buồn cười, nếu bây giờ cô chụp lại khoảnh khắc này đăng lên instagram, biết đâu ngày mai trên khắp mặt báo sẽ có tin ceo của tập đoàn bất động sản lớn nhất châu Á có sở thích mặc áo choàng tắm của nữ.

Mạc Thiên Nhật Dạ bước ra ngoài đứng trước mặt cô vô lại hỏi một câu.

- Anh rất quyến rũ có phải không?
Lịch Nhi không phản ứng phũ phàng chỉ vào chiếc ghế ở gần cửa sổ.

- Ngồi ở đó đi, mưa tạnh thì lập tức rời khỏi đây, tôi không muốn hít thở cùng bầu không khí với anh.

Lịch Nhi nằm xuống giường đắp chăn xoay lưng về hướng đối diện, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng không làm gì quá đáng, hắn bắt chéo chân ngồi trên ghế nhỏ, tay chống thái dương chăm chú nhìn cô.

Lịch Nhi nhắm mắt rồi lại mở mắt, khuôn mặt Mạc Thiên Nhật Dạ phản chiếu qua gương trang điểm, gần 30 phút vẫn không đổi tư thế.

Cô lắng nghe tiếng mưa ở ngoài kia, có lẽ hết đêm nay mưa sẽ không dứt.

Từ ngày Lịch Nhi rời khỏi Mạc gia Mạc Thiên Nhật Dạ gần như mất ngủ, có những đêm mòn mỏi chợp mắt một chút đã giật mình tỉnh giấc, giường lớn trơ trọi một mình hắn, bên nệm lạnh lẽo đã sớm mất đi hương hoa dành dành.

Mạc Thiên Nhật Dạ từng nghĩ hoa nào mà chẳng có hương có sắc, nụ hồng nào chẳng một lần rạng rỡ dưới sương mai, suy nghĩ của hắn không sai nhưng bây giờ hắn biết được thêm rằng, giữa một rừng hoa lại có một bông hoa khép nụ hoài chẳng chịu nở, đến khi những cánh hoa kia lụi tàn rồi nụ hoa đó mới hé nở đơm hương, đoá hoa duy nhất chậm rãi đón ánh nắng mặt trời trở nên kiêu sa và duy nhất.


Đoá hoa ấy chính là Lịch Nhi.

Mí mắt Lịch Nhi nặng trĩu nhưng vì phải cảnh giác đề phòng nên cô cố gắng gượng tới đâu hay tới đó.

Đến khi cô sắp chịu hết nổi rồi Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn còn nhìn cô như vậy.

Lịch Nhi phát cáu, cô ngồi bật dậy chỉ tay ra ngoài cửa cao giọng.

- Anh đi về đi, có người lạ trong phòng tôi không ngủ được.

Mạc Thiên Nhật Dạ với lấy tay nắm cửa mở ra, mưa giông lùa vào lạnh buốt, hắn nhìn cô vẻ mặt vô tội.

- Em đuổi anh về lúc này có khi vừa ra tới ban công thiên lôi đã đánh chết anh rồi.

- Anh cũng sợ thiên lôi sao?
- Sợ…
Mạc Thiên Nhật Dạ dừng lại một chút rồi trầm giọng nói vừa đủ cho Lịch Nhi nghe thấy.

- Bởi vì anh làm nhiều chuyện có lỗi với em, để em khổ sở trong chính cuộc hôn của hai chúng ta, khiến em bị tổn thương, bị những người ở nhà họ Mạc chà đạp, nên anh sợ, anh sợ ông trời trừng phạt anh mà không cho anh sống nữa, thì làm sao anh bù đắp cho em được đây.1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi