SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Lưu Nghi Vĩ gọi Thôi Âu Ninh nửa ngày, phát hiện căn bản không gọi được hắn.

"Làm sao vậy, Thôi ca? Anh......"

Cậu vừa quay đầu lại thì phát hiện Thôi Âu Ninh nhìn bề ngoài thì không thấy có gì sai, nhưng lại gần vào một chút mới thấy ánh mắt thập phần dại ra.

Lưu Nghi Vĩ hoảng sợ: "Này, Thôi ca? Anh làm sao vậy?"

Thôi Âu Ninh nhìn trước mặt thấy có tới năm Lưu Nghi Vĩ xoay tới xoay lui, nghiêm túc nói: "Tôi uống say."

Lưu Nghi Vĩ liếc mắt một cái vào số bia còn trong chai, chỉ cách miệng chai khoảng 10cm, không thể tưởng tượng nổi nói: "Anh mới chỉ uống một ngụm đã say rồi sao!?"

Thôi Âu Ninh ổn định thân thể đang lung lay: "Ừm......"

Lưu Nghi Vĩ nóng nảy: "Bây giờ làm sao bây giờ a! Anh cũng không nói với em là tửu lượng của anh lại kém như vậy!!"

Thôi Âu Ninh hoảng hốt xua tay: "Không liên quan...... Chuyện này tôi cũng không nghĩ tới."

"Liên quan hay không chuyện của em không quan trọng!" Lưu Nghi Vĩ quay đầu lại nhìn mọi người đã ngồi đầy đủ vào vị trí, vội la lên: "Quan trọng là hiện tại tất cả mọi người đã ngồi xong! Chỉ còn chờ hai chúng thôi, buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi!"

Thôi Âu Ninh nghiêng đầu nghĩ một chút.

Hắn vì uống say, khi nghiêng đầu trông rất đáng yêu: "Ừm...... Tôi có thể giả vờ để bọn họ không phát hiện ra bộ dáng này"

Lưu Nghi Vĩ không tin nhìn hắn: "Làm bộ? Làm sao mà giả vờ?"

Thôi Âu Ninh lắc lư đầu như cái chai, sau đó tay đặt lên mặt, rồi bắt đầu khôi phục bộ dáng bình thường, không chút để ý.

Lưu Nghi Vĩ bị thay đổi này làm sợ ngây người: "Ui vãi, đây là ai? Bộ dáng vừa mới uống say kia là anh diễn sao?"

Thôi Âu Ninh nói: "Không, bộ dáng hiện tại này mới là tôi đang diễn."

Lưu Nghi Vĩ:......

Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Thôi Âu Ninh, cảm thấy quả thật không có gì vấn đề, chạy nhanh túm hắn đi tới địa điểm phát sóng trực tiếp, vừa đi vừa nói nhanh.

Thôi Âu Ninh đi theo phía sau, đến chỗ ngồi của Lưu Nghi Vĩ, Lưu Nghi Vĩ quay đầu phát hiện Thôi Âu Ninh còn đi theo mình, hoảng sợ nhỏ giọng nói: "Anh làm gì đó? Chỗ ngồi của anh ở bên kia kìa!"

Thôi Âu Ninh chậm rì rì quay đầu nhìn thoáng qua chỗ trống duy nhất chưa có ai ngồi, sau đó kéo dài âm thanh "A" một tiếng, chậm rì rì đi qua.

May là hắn bình thường cũng đã như vậy, nhân viên công tác chỉ ghét bỏ hắn chậm chạp, không cảm thấy có gì dị thường.

Đạo diễn kêu: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, phát sóng trực tiếp chuẩn bị, ba, hai, một...... Bắt đầu!"

Người dẫn truyện ở vị trí chính giữa, mỉm cười chào hỏi: "Hello mọi người, hoan nghênh các bạn đến với chương trình 《 Tuổi trẻ chúng ta 》, đặc biệt phát sóng trực tiếp cho các bạn. Tôi là người dẫn truyện Lôi Không, bên cạnh tôi là mười hai vị thí sinh tham gia phát sóng trực tiếp lần này. Xin mời các thí sinh lần lượt chào hỏi các bạn xem phát sóng!"

Đạo diễn ở phía sau ra hiệu: Áp súc thời gian giới thiệu, mau chóng bắt đầu trò chơi.

Các tuyển thủ hiểu ý, lần lượt nói: "Hello mọi người, ta là XXX." rồi kết thúc.

Đối với Thôi Âu Ninh mà nói, đây thật sự là một chuyện tốt, hắn không cần suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp chống lại ngàn cân áp lực, chào hỏi với máy quay.

"Này không cần nói nhiều nữa, chúng ta hãy cùng tiến vào trò chơi —— Ma Sói! Hiện tại nhân viên công tác sẽ phát bài thân phận cho các thí sinh......"

Trò chơi chính thức bắt đầu.

Cùng lúc đó, tại buổi họp báo phim mới 《 Mãnh Liệt 》, mọi thiết bị phát sóng trực tiếp đã được chuẩn bị xong, chương trình chính thức bắt đầu.

So với 《 Tuổi Trẻ Chúng Ta 》, buổi họp báo này của Cố Chiết Phong thu hút số lượng người xem trực tiếp cao gấp nhiều lần.

Hơn nữa, từng phút từng giây, số lượng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn không ngừng gia tăng.

Trần Hoành Ba kịp thời từ nơi xa trở về, buổi họp báo tiếp tục theo quy trình thông thường.

Đầu tiên, tổng giám đốc Vương phụ trách đầu tư lên sân khấu phát biểu về việc đầu tư cho phim, sau đó là đạo diễn Trần Hoành Ba chia sẻ một số tâm tư về quá trình làm phim, và cuối cùng, đến phiên Cố Chiết Phong.

"Xin mời, lần này diễn viên chính của bộ phim, Cố Chiết Phong lên sân khấu!"

Mới vừa nhắc đến tên Cố Chiết Phong, không khí tại hiện trường lập tức sôi động.

—— A a a, rốt cuộc đến lượt Cố ảnh đế!! Ô ô ô, nam thần, ta yêu ngươi!!

—— A a a a a a a, Cố Chiết Phong!!!!!!!!!!!!!

—— Ta muốn làm màn ảnh!!! Mỗi ngày đều bắt giữ nam thần ô ô ô!!

—— Trời ơi, hôm nay cũng đẹp trai quá đi!! Vì sao chỉ mặc áo sơ mi và quần tây mà vẫn đẹp như vậy a a a!

—— Hôm nay lại bị sắc đẹp mê hoặc một ngày......

—— Cố cố cố cố!!

—— Phim điện ảnh của nam thần mau chiếu đi!! Ngày mai liền chiếu!!!

—— Nhìn gương mặt nam thần này, em cũng muốn đặt vé hết xem phim!

Cố Chiết Phong bước lên sân khấu, người chủ trì đưa microphone cho hắn, cười hỏi: "Chúng ta thấy Chiết Phong vừa lên sân khấu, không khí ngay lập tức đã khác hẳn."

Cố Chiết Phong lễ phép cúi đầu chào khán giả: "Cảm ơn các vị đã ủng hộ và yêu thích, hy vọng lần này bộ phim 《 Mãnh Liệt 》 sẽ được mọi người thích."

Người chủ trì giả vờ kinh ngạc: "Đúng rồi, tôi nghe nói, bộ phim 《 Mãnh Liệt 》 này là do chính Chiết Phong viết kịch bản, sau đó được biên kịch nhóm trau chuốt lại thành hình?"

"Đúng vậy."

"Anh như thế nào nghĩ đến viết một kịch bản như vậy? Có thể cho mọi người biết một chút nội dung câu chuyện này không? Tại sao lại lấy tên là 《 Mãnh Liệt 》?"

Cố Chiết Phong nói: "Thực ra đây là một câu chuyện tình yêu đơn giản, qua góc nhìn của nam chính Khổng Xung, kể về cách hắn nhận ra "yêu", lần đầu tiên biết được "yêu" là gì, cách hắn bị "yêu" thay đổi, và quyết định lấy hết can đảm để biểu đạt "yêu"."

"Tôi nghe nói bộ phim này không có nữ chính?"

"Đúng vậy." Cố Chiết Phong nói: "Tôi cố tình ẩn giấu nhân vật này, người mà Khổng Xung yêu không có một thực thể cụ thể, vì đối với Khổng Xung, "người" ấy không chỉ là một người, mà còn là một chứng minh và tín ngưỡng."

Người chủ trì cười nói: "Nghe rất sâu sắc. Vậy tại sao lại đặt tên là 《 Mãnh Liệt 》?"

Cố Chiết Phong giải thích: "Bởi vì "mãnh liệt" đại diện cho tâm trạng của Khổng Xung. "Yêu" là một thứ cảm xúc mênh mông, làm cho lòng người dậy sóng. Chính vì bị sự mãnh liệt này bao phủ, Khổng Xung mới có thể lấy hết can đảm để thổ lộ. Thực ra, Khổng Xung không phải là một người xúc động."

"Khi viết câu chuyện này, có phải hình bóng của Chiết Phong trong đó không?"

"Có, đối với tôi, Khổng Xung chính là bản thân tôi."

Người chủ trì ngạc nhiên: "Anh chính là tự mình viết về chính mình sao?"

Cố Chiết Phong cười nói: "Cũng không hẳn như vậy, nhưng dũng khí theo đuổi "yêu" thì giống nhau."

Người chủ trì trêu chọc: "Có vẻ như là có tình huống gì đặc biệt nhỉ?"

Cố Chiết Phong khéo léo chuyển đề tài, tránh đi những câu hỏi không cần thiết: "Yêu không nhất thiết phải là tình yêu, có thể là tình thân, hữu nghị. Tôi tin rằng bất kỳ "yêu" nào, bất kỳ "cảm tình" nào đều có thể làm cho con người tràn đầy dũng khí. Đó cũng là lý do mà "nữ chính" không bao giờ xuất hiện, mà chỉ là một ký hiệu. Nếu "yêu" chỉ dừng lại ở tình yêu nam nữ, thì vẫn còn thiếu điều gì đó."

Người chủ trì gật gù: "Đúng vậy, bất kỳ loại "yêu" nào cũng sẽ làm cho con người tràn đầy dũng khí."

Cố Chiết Phong lễ phép mỉm cười, gật đầu.

"Vậy được rồi, tiếp theo chúng ta......"

Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên.

Tất cả mọi người theo phản xạ nhìn điện thoại của mình, sau đó trái phải nhìn nhau mới phát hiện, tiếng chuông dường như phát ra từ phía trên đài.

Bên dưới, đạo diễn nhíu mày: "Sao lại thế này? Không phải đã nói là tắt điện thoại trước khi có người phát biểu sao!"

Một nhân viên công tác bên cạnh nghiêm túc lắng nghe tiếng chuông, hoảng hốt nói: "Ách, đạo diễn! Hình như là điện thoại của Cố Chiết Phong lão sư......"

Tiếng chuông là từ hệ thống điện thoại của hắn, âm thanh không lớn, nhưng Cố Chiết Phong lúc này cũng không phản ứng ngay.

Mãi đến khi chiếc điện thoại trong túi quần nhẹ rung lên, anh mới nhận ra đó là điện thoại của mình.

Anh có vài cái điện thoại, một số là dùng cho công việc, nhưng chỉ có một cái luôn mang theo bên mình, 24 giờ mở máy và không tắt tiếng.

Nhưng cái điện thoại này rất hiếm khi vang lên.

Bởi vì người biết số điện thoại này không quá mười người, mà trong số mười người này, ở bất kì tình huống nào, anh đều sẽ chọn bỏ qua mọi việc mà nghe điện thoại.

Khi Cố Chiết Phong lấy điện thoại ra và nhìn thấy một dãy số lạ, anh ngay lập tức cảm thấy bối rối.

Một chuỗi con số quen thuộc, nhưng khi ghép lại thì hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Cố Chiết Phong có trí nhớ rất tốt, vì vậy anh chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy dãy số này.

Có thể là do nhân viên tiêu thụ vô tình lấy được số điện thoại này?

Dù sao hiện tại cũng đang trong buổi họp báo phát sóng trực tiếp, Cố Chiết Phong không có thời gian để suy nghĩ về dãy số, những suy nghĩ đó chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu anh. Anh xin lỗi, tay đưa lên màn hình chuẩn bị tắt cuộc gọi.

Nhưng chuyện không ngờ đã xảy ra.

Bởi vì chiếc điện thoại công việc mà anh thường sử dụng thì sẽ gạt sang bên trái để tắt, còn chiếc điện thoại này lại gạt từ phía bên phải.

Vì thời gian quá gấp gáp, theo thói quen anh gạt từ bên trái nên đã vô tình nhấn vào nút nhận cuộc gọi.

Âm thanh từ điện thoại truyền ra qua microphone: "Alo? Cố Chiết Phong?"

Giọng nói không lớn, nhưng do chất lượng thu âm quá tốt, nên âm thanh rõ ràng vang lên tại buổi họp báo.

Âm thanh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, nhưng Cố Chiết Phong lúc này không có tâm trạng để phát sóng trực tiếp. Đặc biệt là khi mọi người bao gồm cả khán giả trong phòng phát sóng, đều nghe thấy rõ ràng.

Sự việc đã xảy ra, Cố Chiết Phong chỉ có thể xin lỗi: "Ngại quá, tôi hiện tại có việc, một hồi sẽ gọi lại cho cậu......"

"Cố Chiết Phong, ta là Thôi Âu Ninh."

Cố Chiết Phong đang chuẩn bị cắt đứt cuộc gọi thì tay anh bỗng dừng lại.

——

Thôi Âu Ninh nhìn xuống tấm thẻ nhân viên trên tay mình.

Dân thường.

Hắn nhớ rõ đây hình như là tấm thẻ không có gì đặc biệt, chỉ cần không làm gì là phù hợp với hắn.

Người dẫn truyện nói: "Hiện tại trò chơi bắt đầu, mọi người hãy nhắm mắt lại."

Mọi người xung quanh đều nhắm mắt, Thôi Âu Ninh cũng theo đó nhắm lại.

Khi nhắm mắt, hắn cảm thấy giấc ngủ đến gần, cảm giác như chỉ trong chốc lát sẽ chìm vào giấc mơ.

Giọng nói của người dẫn truyện nghe như một loại thôi miên, mãi cho đến khi Vạn Trí bên cạnh đẩy hắn một cái, Thôi Âu Ninh mới từ trong cơn mơ tỉnh dậy và mở mắt ra.

Thẩm phán nói: "Trước khi công bố những cái chết đêm qua, chúng ta cần yêu cầu người chơi nhấc tay để tranh cử."

Lưu Nghi Vĩ và Lâm Hi Tịch cùng giơ tay lên.

"Số 3 người chơi và số 6 người chơi xin tranh cử, bắt đầu từ số 3 người chơi lên tiếng."

Lưu Nghi Vĩ đứng dậy nói: "Tôi ở đây cầm một thẻ nhà tiên tri. Đêm qua ta có điều tra, xin mọi người hãy đưa ra cảnh sát trưởng cho tôi, chúng tôi cùng nhau đưa người sói này ra ngoài. Bởi vì người chơi số 6 hiện tại cùng tôi tranh cử cảnh sát trưởng, nếu hắn nói mình là nhà tiên tri thì khẳng định hắn là sói, còn nếu hắn không phải cường thần hay dân thường, thì tôi sẽ căn cứ vào những gì hắn nói trong ngày. Nếu vu nữ dùng thuốc giải mà vô dụng thì tôi hy vọng có thể qua một vòng. Tôi đã dùng qua rồi, tôi sẽ đi cảnh huy lưu, sờ đến kim thủy cấp cảnh huy, sờ đến sói xé cảnh huy."

Lâm Hi Tịch lên tiếng: "Người chơi 6 số bắt đầu lên tiếng. Tôi không phải nhà tiên tri, nhưng tôi thực sự là một thẻ có năng lực. Không phải lùi thủy, tuy rằng hiện tại không có nhà tiên tri nào xuất hiện, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nhà tiên tri thực sự không dám lộ mặt. Người chơi số 1 nói mình có điều, nhưng không nói rõ đã giết ai, tôi nghi ngờ thẻ nhà tiên tri của hắn. Nếu mọi người cũng có nghi ngờ tương tự, hãy chọn tôi làm cảnh sát trưởng."

Người dẫn truyện nói: "Được, hiện tại hai vị tranh cử đã lên tiếng, xin mời các người chơi khác hãy lựa chọn một trong hai người số 3 hoặc số 6 làm cảnh sát trưởng."

Thôi Âu Ninh nghe mà vẫn mơ hồ không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cần ủng hộ Lưu Nghi Vĩ là được rồi.

Hai người đều không nghe ra cái gì, cuối cùng kết quả là sáu phiếu cho số 3 và hai phiếu cho số 6, một người bỏ quyền, Lưu Nghi Vĩ làm cảnh sát trưởng.

Thẩm phán tuyên bố: "Đêm qua là một đêm Bình An, từ cảnh sát trưởng bên trái bắt đầu lên tiếng."

Mọi người bắt đầu huyên thuyên, Thôi Âu Ninh nghe mơ màng sắp ngủ, đến lượt hắn, hắn thẳng thắn phục chế lại lời Vạn Trí: "Ta là một dân thường, tối qua nhắm mắt, không phát hiện gì cả."

Hắn không sửa một chữ nào, khiến Vạn Trí trừng mắt nhìn hắn.

Một vòng lên tiếng xong, đến lượt cảnh sát trưởng bỏ phiếu, Lưu Nghi Vĩ lập tức đứng ra, nói rằng mình điều tra số 5, Hà Vi Long.

Hà Vi Long trong chốc lát đã muốn nhảy dựng lên, nhưng bị thẩm phán ngăn lại: "Số 5 người chơi chú ý, hiện tại không phải lúc để ngươi lên tiếng."

Lưu Nghi Vĩ nói: "Hiện tại không có nhà tiên tri nào khác, hãy cùng ta tra sát đi. Vu nữ đã dùng thuốc giải, tôi chỉ có thể đi cảnh huy lưu. Trong chốc lát buổi tối, ta sẽ sờ số 6, Lâm Hi Tịch, mọi người hãy căn cứ vào cảnh huy mà phán định."

Vì lý do Lưu Nghi Vĩ đưa ra có lý, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hà Vi Long.

Bị ném ra khỏi cuộc chơi, Hà Vi Long tức giận nói: "Các ngươi làm gì vậy! Tôi mới là nhà tiên tri!"

Từ Cẩm không nhịn được nói: "Nếu ngươi là nhà tiên tri, sao không nói sớm?"

Thẩm phán nhắc nhở: "Hiện tại là thời gian số 5 nói di ngôn, không cho phép người chơi đối thoại."

Từ Cẩm lùi lại, lè lưỡi nhỏ.

Một mảnh tiếng cười vang lên: "Đáng yêu đáng yêu!"

Hà Vi Long nói: "Tôi tối qua nghiệm số 11, Vạn Trí, hắn là người tốt! Tôi nghĩ vu nữ đã dùng thuốc giải, nếu tôi nhảy ra bây giờ thì tối nay chắc chắn sẽ chết. Nếu tôi giấu mình ở dân thường, vẫn có thể nghiệm cả đêm mà không bị phát hiện!"

Nhưng hắn chỉ có thể tức giận, kết cục đã được định đoạt, hắn chỉ có thể ôm hận mà rời đi.

Thôi Âu Ninh giữ im lặng, ngoài việc nói "Tôi là dân thường, tôi là người tốt, tôi tán đồng", hắn không nói gì thêm.

Dù sao, hắn cũng đã hiểu cách chơi trò chơi người sói này.

Trong sân, số người ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn bốn: Lưu Nghi Vĩ, Lâm Hi Tịch, Từ Cẩm, Thôi Âu Ninh, Vạn Trí, và Lâm Á Hà.

Trời sáng, người dẫn truyện tuyên bố, Lâm Á Hà đã bị đao chết, trò chơi kết thúc.

Thôi Âu Ninh và Vạn Trí mờ mịt chớp mắt.

Lưu Nghi Vĩ, Lâm Hi Tịch và Từ Cẩm cười gian mở bài.

Ba người sói.

Thẩm phán cười nói: "Vì hiện tại chỉ còn ba sói và hai dân thường, ba người sói chỉ cần ôm đoàn, chọn một người trong các ngươi, tối lại sẽ đao chết một người, trực tiếp tàn sát dân trong thành, vì vậy có thể phán định người sói thắng lợi."

Những người bị loại trước đó như Hà Vi Long cuối cùng cũng có thể lên tiếng: "Xem đi xem đi! Tôi đã nói tôi mới là nhà tiên tri mà! Các ngươi không tin tôi!"

Thẩm phán nói: "Lưu Nghi Vĩ và Lâm Hi Tịch không hổ là hai người chơi đầu tiên trong trò chơi, họ đã chơi rất tốt, xin hãy cho mọi người biết các ngươi đã chơi như thế nào!"

Lưu Nghi Vĩ và Lâm Hi Tịch khiêm nhường một chút, cuối cùng quyết định để Lưu Nghi Vĩ giải thích: "Là như thế này, chúng ta gồm bốn sói, ta, Lâm Hi Tịch, Từ Cẩm cùng với thường kha. Ván đầu tiên, bởi vì tôi biết, mọi người đều là lần đầu cùng nhau chơi, nếu có người ch.ết, vu nữ sẽ cảm thấy ngượng, không cứu thì xin lỗi, vì vậy chúng tôi lựa chọn để Lâm Hi Tịch tự bạo lừa thuốc, không ngờ thật sự thành công. Sau đó tôi nhảy nhà tiên tri, Lâm Hi Tịch nhảy cường thần, chúng ta đấu đá lẫn nhau để không bị phát hiện là sói, sẽ không liên lụy bên kia. Nói cách khác nếu......"

Lưu Nghi Vĩ giải thích một hồi dài, Thôi Âu Ninh ngồi trên ghế, thoạt nhìn có vẻ như đang chăm chú nghe Lưu Nghi Vĩ nói, nhưng thực tế trước mắt hắn là một mảng mơ hồ, không nghe rõ được gì.

"... Rồi chuyện cứ thế, chúng tôi thắng, thực ra chủ yếu là lần đầu chơi, mọi người vẫn chưa quen. Nếu không phải vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ khó thắng hơn. Cũng nhờ mọi người nhường, chúng tôi mới có cơ hội thắng."

Người dẫn truyện nói: "Nhường hay không nhường tôi không quan tâm, nhưng thua thì phải chịu phạt! Nào, nhân viên đưa đạo cụ trừng phạt lên!"

Hai nhân viên công tác mang lên một chiếc rương, người dẫn truyện tiếp tục: "Theo thứ tự, những người thua từ phe tốt sẽ lần lượt chịu hình phạt!"

Mọi người lần lượt lên rút thăm.

Thôi Âu Ninh, đầu óc quay cuồng vì men rượu, cũng tiện tay rút một lá thăm, đứng lặng một bên. Trong đầu hắn giờ chỉ còn cảm giác buồn ngủ lẫn sự thôi thúc muốn hát, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đóng vai một người chơi trò chơi ngoan ngoãn.

Hà Vi Long nhận được hình phạt phải học vịt đi, Lâm Á Hà thổi bong bóng cho đến khi nó nổ, Vạn Trí thì phải nhảy điệu vũ của nhóm nữ... Nói chung, mọi thứ đều khá bình thường.

Cuối cùng, đến lượt Thôi Âu Ninh.

Người dẫn truyện hỏi: "Âu Ninh, cậu rút được hình phạt gì? Cho mọi người xem nào?"

Thôi Âu Ninh cũng không nhìn kỹ, hắn xoay tấm thẻ lên, đọc to những chữ trên thẻ một cách chậm rãi:

"Yêu cầu người bị phạt gọi điện thoại và thổ lộ với người mình thầm mến."

Cả hiện trường vang lên tiếng ồn ào.

Người dẫn truyện cười nói: "Âu Ninh à, cậu có đối tượng thầm mến không vậy?"

Là một thần tượng, việc có người yêu sẽ là một cú sốc lớn đối với sự nghiệp của hắn.

Và là một idol, chuyện có người yêu gần như là điều không thể, chứ đừng nói đến việc có đối tượng thầm mến.

Dù có hình phạt này, nhưng mọi người đều biết đó chỉ là trò vui. Bởi vì theo truyền thống, khi được hỏi về đối tượng thầm mến, các idol thường trả lời rằng "không có" hoặc "có, nhưng đó là sự ngưỡng mộ đơn thuần". Sau đó, người dẫn chương trình sẽ hỏi idol về thần tượng của họ, rồi đạo diễn sẽ cue một ai đó nổi tiếng để tạo thêm đề tài.

Vậy nên, hình phạt này vốn không phải là điều gì quá đáng lo. Trước khi buổi phát sóng trực tiếp diễn ra, đạo diễn đã hướng dẫn tất cả.

Nhưng chẳng ai tính đến việc Thôi Âu Ninh... đang say.

Tất cả kịch bản, tất cả thiết lập về hình ảnh idol, mọi thứ đều bị hắn bỏ lại sau lưng.

Khi người dẫn truyện hỏi: "Âu Ninh à, cậu có đối tượng thầm mến không vậy?" hắn chỉ nghĩ đến một người.

Người đó đã từng đẩy hắn xuống giường, làn da nóng bỏng cọ qua lớp vải mềm mại; bàn tay của người đó chạm vào cổ hắn, mang theo hơi nóng từ cơ thể.

Hắn nghe thấy tiếng rống giận của con ác ma, tiếng chim rực cháy đâm vào cột trụ, và tiếng hạc kêu vang.

Và hắn nghe thấy chính nỗi khát khao từ sâu thẳm trái tim mình, bùng lên mãnh liệt.

Thế là hắn đáp: "Có."

Những hình ảnh hắn từng quên đi, những khát vọng hắn từng phủ nhận, giờ đây từ từ bò lên trong tâm trí, nhờ vào cơn say.

Người dẫn truyện sững sờ, nhưng đây là buổi phát sóng trực tiếp, không có cách nào hỏi đạo diễn cách xử lý. Ông ta chỉ đành tiếp tục: "Oa, vậy cậu có nhớ số điện thoại của người đó không? Chúng tôi sẽ gọi điện để cậu thổ lộ!"

Nhân viên đã đưa điện thoại đến tay hắn.

Thôi Âu Ninh chậm rãi giơ tay, nhận lấy điện thoại.

Màn hình không có mật mã, chỉ cần bấm nút, màn hình sáng lên.

Thôi Âu Ninh khẽ nói: "Tôi nhớ."

Dù giờ đây đang rơi vào cơn ác mộng, hắn vẫn không quên được dãy số đã từng nhập đi nhập lại không biết bao nhiêu lần.

Hắn mở điện thoại lên, sau đó dùng tay che lại màn hình, quay về phía màn ảnh nói: "Các người không được chụp lén dãy số này, dãy số này không thể để người khác biết."

Người quay phim phía sau màn hình không nói nên lời: Tôi cũng không định chụp, cảm ơn!

Người dẫn truyện bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn, ông ta cố gắng níu kéo: "Âu Ninh? Cậu định gọi cho ai vậy?"

Thôi Âu Ninh, trong cơn say, chỉ mơ hồ đáp: "Đối tượng thầm mến, chứ ai nữa?"

Hắn đã yêu thầm người ấy rất nhiều năm rồi.

Người ta đều nói, Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong, hai người không thể hợp tác với nhau, nhưng hắn khổ sở nhất khi nhớ lại bộ phim điện ảnh mà hắn đã mời Cố Chiết Phong đóng vai chính.

Hắn rất muốn hợp tác với Cố Chiết Phong.

Không ai trên thế giới này muốn hợp tác với Cố Chiết Phong hơn hắn.

Nhưng điều hắn hối hận nhất là đã mời Cố Chiết Phong tham gia bộ phim ấy.

Hắn không nhận ra mình đã thích nam nhân từ bao giờ. Bộ phim đồng tính ấy là cơ hội để hắn khám phá bản thân, nhưng cũng là sai lầm lớn nhất.

Khi Cố Chiết Phong cởi áo sơ mi trong một cảnh quay, Thôi Âu Ninh không hiểu sao lại giữ tay anh lại, và từ đó, mọi cảnh quay gần gũi bị sửa lại thành những cảnh bình thường.

Thôi Âu Ninh vẫn luôn nhớ rõ điều đó.

Nhưng hắn không dám, vì hắn biết, chỉ cần bước sai một bước, sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Và hắn đã đoán đúng.

Có một cảnh, trong lúc Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh đang đùa giỡn, Cố Chiết Phong vô tình đè Thôi Âu Ninh xuống tấm thảm.

Cảnh này thật ra rất bình thường — bởi vì những gì không bình thường đều đã bị Thôi Âu Ninh xóa bỏ — cuối cùng chỉ còn lại cảnh Cố Chiết Phong cười, rồi đứng dậy kéo Thôi Âu Ninh lên.

Chỉ là một cảnh rất đơn giản, quay trong năm phút.

Nhưng Thôi Âu Ninh lại nằm yên trên mặt đất, cảm nhận rõ ràng tay của Cố Chiết Phong chống lên cổ hắn, cọ vào gương mặt hắn. Khi Cố Chiết Phong cúi xuống, giọt mồ hôi từ tóc anh rơi xuống, đọng lại trên thái dương của Thôi Âu Ninh.

Thôi Âu Ninh ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Cố Chiết Phong.

Mọi người thường nói, mắt Cố Chiết Phong đẹp thì đẹp, nhưng vào những lúc không phải đang diễn, nó luôn mang vẻ quá lạnh lùng.

Như hai ngọn núi băng ngàn năm không bao giờ tan chảy, không ai có thể bước vào.

Nhưng trong mắt Thôi Âu Ninh, điều đó không phải như vậy.

Đôi mắt Cố Chiết Phong rõ ràng tròn tròn, sáng long lanh, giống như một chú mèo con với đôi chân mềm mại, không móng vuốt, luôn khiến trái tim hắn bồn chồn không yên.

Thôi Âu Ninh chưa từng gặp qua, trong nháy mắt hắn có thể thoát diễn dễ dàng như vậy.

Cố Chiết Phong không nhận ra sự thay đổi của Thôi Âu Ninh, anh vẫn tiếp tục lời thoại như bình thường, cười và kéo Thôi Âu Ninh đứng dậy: "Thôi nào, đừng..."

Khi Cố Chiết Phong lùi lại và ngồi xuống, Thôi Âu Ninh bỗng cảm thấy mình như bị nhấc bổng lên một đám mây.

Hắn si ngốc, quên mất mình đang quay phim, giơ tay lên giữ chặt gáy Cố Chiết Phong, kéo anh lại gần.

Cố Chiết Phong theo bản năng định rút lui, nhưng dù là nam giới trưởng thành, Thôi Âu Ninh vẫn có sức mạnh lớn hơn hẳn anh.

Đặc biệt là trong tình trạng hiện tại.

Cố Chiết Phong trợn tròn mắt. Bàn tay Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng vuốt ve phía sau cổ anh, như thể đang vỗ về.

"Thôi Âu Ninh, cậu..."

Thôi Âu Ninh ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ trên người Cố Chiết Phong. Bị ma xui quỷ khiến, hắn tiến lại gần gáy của Cố Chiết Phong và cắn một cái.

Đau đớn làm Cố Chiết Phong muốn tránh xa, nhưng tay còn lại của Thôi Âu Ninh trượt xuống, ấn vào lưng anh, giữ anh lại trong lòng ngực.

Hắn dường như đã nhận ra điều gì.

Những ký ức bị lãng quên bắt đầu cuồn cuộn trở lại trong đầu hắn, hòa quyện với cơn say, làm Thôi Âu Ninh không còn phân biệt rõ thực hư.

Không chần chừ, hắn bấm nút gọi.

Vài tiếng tút vang lên, và ở đầu dây bên kia, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Xin lỗi, tôi đang có việc, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu..."

"Cố Chiết Phong." Thôi Âu Ninh nói: "Tôi là Thôi Âu Ninh."

Đầu dây bên kia lặng im.

Nhân viên trong phòng đều ngỡ ngàng, họ nghĩ mình đã nghe nhầm.

Còn Thôi Âu Ninh, người khởi xướng, trong đầu hắn giờ không còn gì ngoài cảm giác khi kéo người vào lòng, tay chạm vào cơ thể mềm mại đó.

Rất mềm, đàn hồi rất tốt.

Nếu không phải do vải che chắn, cảm giác chắc chắn sẽ còn tuyệt hơn.

Thôi Âu Ninh nở một nụ cười thâm sâu, đầy ý vị.

Trong mắt hắn giờ chỉ có những mảnh kính vạn hoa đang xoay tròn, như mộng như ảo, khó phân biệt thật giả.

Hắn vẫn còn nhớ khoảnh khắc đó trên phim trường năm xưa, khi Cố Chiết Phong tựa vào lòng hắn. Và rồi, câu nói mà hắn đã không dám thốt ra năm ấy giờ đã buột miệng:

"Cố Chiết Phong, Thôi Âu Ninh tôi thích cậu."

Có lẽ bị rượu điều khiển, Thôi Âu Ninh còn không tiếc nói thêm:

"Cậu biết tại sao tôi thích cậu không? Bởi vì mông cậu, thật sự rất mềm mịn."

Ở hai phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đều sững sờ.

Toàn bộ mạng xã hội bùng nổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi