SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Thôi Âu Ninh phản ứng rất nhanh, nhìn về phía ánh sáng chợt lóe lên, nhưng vì nó biến mất quá nhanh, hắn chẳng kịp thấy gì.

Ngồi vào trong xe, cậu mở miệng nói: "Vừa rồi có người chụp lén chúng ta."

Cố Chiết Phong nhíu mày: "Ở đâu?"

"Hẳn là từ phía sau."

Cố Chiết Phong trầm ngâm: "Vậy chắc không sao, phía sau không chụp được em, chỉ có thể chụp được chiếc xe anh đang ngồi. Đây chỉ là xe BMW X5 bình thường, trên đường thấy đầy."

Thôi Âu Ninh cũng thấy có lý. Dù có bị chụp thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

"Hy vọng không có chuyện gì." Cậu nói khi đã yên vị trong xe.

Cố Chiết Phong thì chẳng mấy để tâm: "Anh vì trong lòng lo lắng nên mới thấy phiền. Cứ thoải mái đi."

Thôi Âu Ninh cười: "Được rồi, cùng lắm thì tối nay lại lên hot search."

Tuy vậy, đến tối sau khi ăn xong, cũng không có tin tức gì về họ bị phát tán. Có vẻ như paparazzi không chụp được gì đáng giá.

Sau khi ăn xong, dì Chu dọn dẹp nhà cửa. Thôi Âu Ninh mượn laptop của Cố Chiết Phong để kiểm tra hộp thư, tìm kịch bản mà Vương Kha đã gửi cho mình.

Cố Chiết Phong bưng mâm trái cây đến, đặt xuống bên cạnh, rồi đưa cho Thôi Âu Ninh một quả đào đã gọt sẵn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu: "Anh đang xem gì đó?"

Sau khi giao diện tải xong, kịch bản xuất hiện. Thôi Âu Ninh xoay máy tính về phía Cố Chiết Phong: "Anh đã nói với em rồi, người đại diện giao cho học trò của cô ta quản lý anh, kịch bản này là do cô ấy gửi, nói là mới nhận được, cảm thấy không tệ."

Cố Chiết Phong chỉ liếc mắt qua vài trang, tốc độ đọc cực nhanh, liền lắc đầu: "Kịch bản này không ổn, chỉ là một phim thần tượng thanh xuân cũ kỹ."

Thôi Âu Ninh cười: "Anh chỉ xem thử thôi, nếu thật sự diễn, chắc chắn sẽ cười phá lên. Em xem câu thoại này: "Người yêu như máy trộn trong lồng ngực anh, khiến anh đau khổ không thể chịu nổi"... Câu này nghe cứ như phim kinh dị vậy."

Cố Chiết Phong bật cười: "Đúng là nghe không được tự nhiên. Nhưng có vẻ biên kịch hiện tại thích kiểu thanh xuân đau khổ như vậy."

Thôi Âu Ninh lắc đầu, đóng kịch bản đó lại rồi mở một cái khác.

"Kịch bản này cũng là tình yêu, nhưng từ học đường chuyển sang đô thị."

Cố Chiết Phong vẫn nghiêm trang: "Có lỗi logic không?"

Thôi Âu Ninh nhíu mày: "Lỗi gì cơ?"

Cố Chiết Phong giải thích: "Nữ chính đụng xe tải trên đường Xương Hóa. Nhưng đường đó có làn riêng cho xe đạp điện, xe tải không thể chạy vào, vậy nên nữ chính phải lái sai làn. Giao thông ở đó không để yên đâu."

Thôi Âu Ninh bật cười: "Em đúng là.. quá để ý tiểu tiết."

Cố Chiết Phong nghiêm túc: "Kịch bản có lỗi nhỏ thì không sao, nhưng lỗi ảnh hưởng cốt truyện như thế này là không nên."

Hai người vừa trò chuyện, Thôi Âu Ninh vừa mở kịch bản khác, nhưng tất cả đều là phim tình yêu với mô típ nhàm chán, chẳng có gì nổi bật.

Thôi Âu Ninh thở dài: "Sao kịch bản tình yêu hay lại khó tìm thế nhỉ?"

Cố Chiết Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Anh chưa bao giờ diễn phim tình yêu đúng không?"

Quả thật đúng vậy. Thôi Âu Ninh phần lớn đóng vai phụ, các vai chính anh nhận đều là chính kịch, rất ít liên quan đến tình yêu.

Thôi Âu Ninh gật đầu: "Phải, anh chưa thực sự đóng phim tình yêu bao giờ."

Cố Chiết Phong nghiêng đầu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên: "Vậy chúng ta diễn một bộ phim tình yêu đi?"

Thôi Âu Ninh cười đáp: "Được thôi, nếu em muốn."

Nghe vậy, khóe miệng của Cố Chiết Phong không khỏi nhếch lên.

Thôi Âu Ninh cười nói: "Nếu diễn cùng em, chắc chắn anh sẽ rất vui, ngay cả những kịch bản như thế này anh cũng nguyện ý."

Cố Chiết Phong sau đó mang theo vài phần lo lắng hỏi: "Anh có định từ bỏ diễn xuất không?"

Thôi Âu Ninh trầm ngâm: "Anh không biết... không biết trong tương lai anh sẽ ra sao."

Cố Chiết Phong nhẹ nhàng nói: "Có lẽ khi Anh bước vào cuộc sống mới, ANh sẽ không bị ảnh hưởng bởi quá khứ."

Thôi Âu Ninh cười nhẹ, nhưng có phần nặng nề: "Lần diễn cùng Mạch Cốc Trì..."

Hắn ngừng lại, cười khẽ, không nói hết nhưng ý tứ đã rõ: "Anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi quá khứ."

Cảm xúc của Cố Chiết Phong chùng xuống ngay lập tức.

Cậu cúi đầu không nói gì, Thôi Âu Ninh nhìn thấy vẻ mặt này của cậu liền không nhịn được cười, nói: "Thôi nào, đâu phải chuyện gì to tát đâu."

Hắn cười cười: "Sao thế? Sợ sau này anh không thể diễn được nữa rồi muốn chia tay à?"

Cố Chiết Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: "Nói nhảm!"

Thôi Âu Ninh giả vờ kinh ngạc: "Này này, Cố Chiết Phong, em vừa nói thô tục đấy!"

Cố Chiết Phong đặt tay lên tay Thôi Âu Ninh đang dựa trên đệm sô pha, gọi khẽ: "Thôi Âu Ninh."

Tay cậu dần dần siết chặt: "Thôi Âu Ninh, em..."

"Chiết Phong, Dì dọn dẹp phòng cho con xong rồi, con xem thế này được chưa?" - Dì Chu đột nhiên lên tiếng, làm cả hai người giật mình, như có tật giật mình mà đồng thời rút tay ra.

Cố Chiết Phong đáp lại: "Đã biết, cháu sẽ lên ngay."

Sau khi hoàn hồn, Thôi Âu Ninh "hích" một tiếng: "Ai là người bảo phải bình tĩnh, không cần giật mình?"

Cố Chiết Phong nhướng mày: "Anh rút tay còn nhanh hơn cả em đấy."

"Em rút nhanh hơn chứ."

"Rõ ràng là anh nhanh hơn. Anh đang chột dạ cái gì?"

"Người chột dạ là em thì đúng hơn, Cố Chiết Phong, em thật là nhỏ nhen."

"Nói đi, anh có phải không yêu em không?"

"Em bị điên à, Cố Chiết Phong, em nói mấy lời này mà không thấy ngượng à?"

"Đây không phải là câu trong kịch bản anh vừa xem sao? Biên kịch có thể viết thì sao em không được nói?"

"Được rồi, được rồi, em vui là được."

"Nhưng anh không nói yêu em, có phải anh đang qua loa với em không?"

"Cố Chiết Phong, em còn không dừng lại à!"

Cố Chiết Phong không nhịn được bật cười, Thôi Âu Ninh đỡ lấy cằm cậu, xoay mặt hắn qua: "Nói chuyện đàng hoàng được không?"

Cố Chiết Phong đặt tay lên mu bàn tay của Thôi Âu Ninh, hai người đan tay vào nhau.

Cố Chiết Phong khẽ cười nói: "Được rồi."

Cậu đứng lên, kéo Thôi Âu Ninh đứng dậy theo: "Đi thôi, đi xem phòng nào."

Thôi Âu Ninh miệng thì nói: "Không phải chứ, chuyện này cũng cần cùng nhau xem sao?" nhưng thân thể vẫn ngoan ngoãn đi theo Cố Chiết Phong đứng dậy.

Cố Chiết Phong đưa Thôi Âu Ninh lên lầu hai đến trước cửa phòng, mở cửa ra, để lộ toàn cảnh căn phòng.

Thôi Âu Ninh nhìn thấy trong phòng toàn là những chi tiết xa hoa như đèn treo lấp lánh từ trần nhà kéo dài xuống giường, đồ nội thất như được nạm vàng, tất cả đều toát lên vẻ giàu có.

Thôi Âu Ninh không khỏi há hốc mồm: "Này... có phải quá... xa hoa không?"

Cố Chiết Phong cười bất đắc dĩ: "Không còn cách nào, ông nội em thích phong cách này. Căn nhà này là ông trang trí từ khi còn sống, sau khi ông mất, vẫn giữ nguyên như thế."

Thôi Âu Ninh tán dương: "Thế cũng tốt, miễn là ở thoải mái là được."

"Ừ." Cố Chiết Phong đáp: "Em đã sống ở đây nhiều năm rồi, thấy rất thoải mái."

Thôi Âu Ninh ngạc nhiên: "Đây là... phòng của em?"

"Đúng vậy."

Thôi Âu Ninh có chút ngượng ngùng: "Này... không cần đãi anh tốt như vậy chứ. Sao anh có thể ở phòng của em được, vậy  đi ởem phòng khách à? Anh ở phòng khách là được rồi, nếu không có, anh có thể ngủ dưới đất."

Cố Chiết Phong đáp: "ANh đang nói đùa sao? Căn nhà này có sáu phòng ngủ, sao lại không có phòng cho khách."

Thôi Âu Ninh ngượng ngùng nói: "Nhưng không thể để anh ở phòng ngủ chính của em còn em lại đi ở phòng khách được. Anh chỉ ở tạm hai ngày thôi, nhà này với anh.. hơi lớn quá."

Cố Chiết Phong nhướng mày: "Ai nói em sẽ ở phòng khách?"

Thôi Âu Ninh bối rối: "Hả?"

"Ai nói chỉ có mình anh ở phòng này?"

"Hả?!"

"Cuối cùng..." Cố Chiết Phong đẩy cửa vào, lạnh lùng nhìn cậu: "Ai bảo anh chỉ ở tạm hai ngày?"

Thôi Âu Ninh nhìn căn phòng sạch sẽ không dính chút bụi, không nỡ bước vào, đầu óc điên cuồng hiện lên một khả năng.

Không phải chứ...

Tiến độ này nhanh vậy sao?

Hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!

Hắn nghe thấy Cố Chiết Phong nói: "Anh sẽ ở đây luôn, ra ngoài tìm phòng ở phiền phức lắm. Phòng này, chúng ta cùng ở."

Nghe thấy ba chữ "cùng ở", Thôi Âu Ninh theo phản xạ nuốt nước miếng.

Cậu vẫn là một tiểu tử ngây thơ!

Cậu thực sự sẽ cùng Cố Chiết Phong ngủ chung sao?!

Trời đất!

Bọn họ có phải sẽ ngại ngùng bên cửa sổ sát đất, tắm chung trong bồn tắm lớn, rồi mỗi buổi sáng tỉnh dậy trong những nụ hôn nồng nàn...

Ôi trời!

Thẹn quá phải làm sao đây!

Cố Chiết Phong chẳng lẽ không ngại ngùng chút nào sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi