SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Không chỉ Trần Hoành Ba sững sờ mà tất cả mọi người ở đó cũng đều ngạc nhiên đến ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên Từ Khải Hào trải qua cảm giác kỳ lạ như vậy. Trong cảnh quay lớn này, vai trò của hắn chỉ là một vai phụ, không có lời thoại, chỉ cần diễn theo tình tiết. Khi Hách Dần Thư bị trêu chọc, hắn chỉ cần tỏ ra tức giận rồi  cùng Hách Dần Thư rời đi khi anh nổi giận.

Những vai diễn như thế này rất dễ dàng, chỉ cần một vài biểu cảm đơn giản là xong.

Nhưng Từ Khải Hào không ngờ rằng khi Hách Dần Thư đối diện với Liên Chu và khi Thôi Âu Ninh bắt đầu nói, hắn lại như bị thôi miên, bị cuốn hút vào một cái gì đó không thể thoát ra.

Mỗi cái nhíu mày hay nụ cười của Liên Chu đều tác động mạnh đến tâm trí hắn. Làm cho hắn, trong vai gã sai vặt của Hách Dần Thư không kìm được mà thực sự tức giận, thực sự lo lắng... và thậm chí, có chút cảm giác thích thú.

Khi hắn cùng Cố Chiết Phong bước ra khỏi cảnh quay, tiếng "Cắt!" của Trần Hoành Ba vang lên, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ ấy.

Trong khoảnh khắc đó, Từ Khải Hào toát mồ hôi lạnh.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Cảm giác ấy là gì?

Hắn kinh ngạc quay lại, vẫn thấy khung cảnh của trường quay, những tấm ván chưa được sơn, micro treo trên đầu và máy quay vẫn đang theo dõi từng động tác của họ...

Rõ ràng đây chỉ là một cảnh quay.

Nhưng trong thoáng chốc, hắn thực sự nghĩ mình chính là gã sai vặt Cố Chiết Phong, hoàn toàn quên mất bản thân đang diễn, như thể thực sự đứng giữa căn phòng với thảm cỏ xanh tươi kia.

Điều gì đã khiến hắn có ảo giác đó?

Là... do anh ta?

Từ Khải Hào nhìn về phía Thôi Âu Ninh. Anh ta đang cúi đầu chỉnh lại trang phục, không khác gì bình thường.

Trần Hoành Ba không ngờ cảnh quay lại đạt hiệu quả tuyệt vời đến vậy, cảm giác thật kỳ ảo.

Ông hoảng hốt kêu "Cắt!" rồi hối hả chỉ đạo chuẩn bị cảnh tiếp theo.

Kể từ khi Thôi Âu Ninh bắt đầu diễn, tiến độ quay của cả đoàn phim trôi chảy như dòng nước. Ngoại trừ một vài sự cố nhỏ về đạo cụ, hầu như không có cảnh NG nào.

Đối với bất kỳ đạo diễn nào, cảm giác trôi chảy này đúng là thiên đường. Trần Hoành Ba gần như muốn khóc vì hạnh phúc. Đã lâu rồi ông chưa từng trải qua cảm giác này, kể cả khi làm việc với diễn viên giỏi như Cố Chiết Phong thì đôi khi vẫn có NG do các bạn diễn kém. Nhưng Thôi Âu Ninh lại có thể kéo cả đoàn phim vào cảm xúc riêng, tài năng này quả thực khó tin. Suốt bao năm ông chỉ nhìn thấy điều này ở một người duy nhất.

— Chỉ có một người duy nhất.

Trần Hoành Ba thoáng cười đầy vẻ bí ẩn.

Lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Loại thiên tài như này, giữa cả trăm vạn người chưa chắc có được một, mà tình cờ lại đều tên là... Thôi Âu Ninh?

Từ xa, Thôi Âu Ninh đang cầm kịch bản, Cố Chiết Phong đứng bên cạnh nói gì đó với giọng nhỏ nhẹ.

Bầu không khí giữa họ thật kỳ lạ. Dù đứng giữa đám đông họ vẫn như bị tách biệt, như thể chỉ có hai người tồn tại trong một thế giới riêng, không ai có thể bước vào.

Cố Chiết Phong cũng có vẻ không ổn.

Trần Hoành Ba không phải là người ngốc, ông ít nhiều hiểu được tâm tư của Cố Chiết Phong dành cho Thôi Âu Ninh. Nhưng Thôi Âu Ninh mới qua đời chưa đầy một tháng, Cố Chiết Phong tham gia chương trình giải trí, lại dường như đang có tình cảm với một Thôi Âu Ninh "khác"?

Điều này quá phi lý.

Lúc này, Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong đang nói chuyện. Giọng họ nhỏ đến mức chỉ Thôi Âu Ninh mới nghe thấy, cậu hỏi: "Anh ổn chứ?"

Thôi Âu Ninh cười nhẹ và lắc đầu: "Không có gì đâu. Tình trạng này không nghiêm trọng đến thế. Chỉ là cảm xúc có chút mãnh liệt nên ảnh hưởng một chút thôi."

Mặc dù Thôi Âu Ninh nói vậy, Cố Chiết Phong vẫn có vẻ lo lắng.

Nhưng cậu không thể thốt ra những lời như: "Anh không cần phải diễn quá tốt đâu, chỉ cần đạt yêu cầu là được rồi."

Thôi Âu Ninh nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Cố Chiết Phong, liền nhẹ nhàng nắm tay cậu thì thầm: "Tin tưởng anh, anh sẽ ổn mà."

Kể từ lúc cả hai thổ lộ tình cảm, Thôi Âu Ninh đột nhiên trở nên yêu quý cuộc sống hơn bao giờ hết.

Bị Thôi Âu Ninh nắm tay, Cố Chiết Phong không kiềm được mà nắm lại. Cậu nhìn về phía Trần Hoành Ba, người đang nhìn chằm chằm vào họ: "Trần đạo đang nhìn anh đấy."

Thôi Âu Ninh chẳng hề bận tâm: "Để ông ấy nhìn, không sao đâu."

Ba ngày sau khi đoàn phim bắt đầu quay, Trần Hoành Ba đã tìm đến Thôi Âu Ninh.

Lúc 10 giờ 30p tối, cửa phòng Thôi Âu Ninh vang lên tiếng gõ cửa.

Thôi Âu Ninh mở cửa, không mời ông vào mà chỉ đứng chắn trước cửa, một tay nắm chặt tay nắm cửa, tay còn lại dựa vào khung cửa: "Trần đạo, có chuyện gì không?"

Trần Hoành Ba đáp: "Tôi muốn bàn về kịch bản."

Thôi Âu Ninh trả lời: "Thảo luận kịch bản nhất thiết phải vào ban đêm sao?"

Trần Hoành Ba nói: "Ban ngày bận quay phim, không có thời gian."

Thôi Âu Ninh đáp: "Ban đêm tôi cần ngủ, không rảnh."

Cả hai nhìn nhau một lúc, rồi Trần Hoành Ba, với dáng vóc thấp bé của mình, khéo léo chui qua cánh tay của Thôi Âu Ninh để bước vào phòng.

Thôi Âu Ninh nhìn vị đạo diễn giống như một chú thỏ nhảy vào phòng mà không nhịn được cười, khẽ lắc đầu.

May mà anh không thực sự muốn ngăn cản, nếu không Trần Hoành Ba làm sao có thể vào được.

Vừa đi qua hành lang, Trần Hoành Ba thấy Cố Chiết Phong đang ngồi làm việc trong phòng khách.

Ông ta kéo một chiếc ghế ngồi xuống, khoanh chân, hai tay ôm trước ngực, nhìn Thôi Âu Ninh: "Chúng ta cần nói chuyện."

Cố Chiết Phong tiếp tục công việc của mình, chẳng thèm để ý. Thôi Âu Ninh nhướng mày: "Ông muốn nói gì?"

Trần Hoành Ba nói thẳng: "Kỹ thuật diễn của cậu sao lại thay đổi đến vậy?"

Thôi Âu Ninh hỏi lại: "Ông thấy kỹ thuật diễn của tôi hiện tại không tốt sao?"

"Tốt, thực sự rất tốt." Trần Hoành Ba chân thành nói: "Nhưng chính vì quá tốt nên tôi mới thấy lạ."

Thôi Âu Ninh bật cười: "Trần đạo, ông đúng là kỳ lạ thật đấy. Kỹ thuật diễn của tôi không tốt thì ông  không vui, mà khi nó tốt thì ông cũng không vui?"

"Không phải là chuyện tôi có vui hay không," Trần Hoành Ba đáp" chỉ là... tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn." Ông nói tiếp: "Cậu không nhận thấy điều gì kỳ lạ hay sao?"

"Kỳ lạ chỗ nào chứ?" Thôi Âu Ninh hỏi.

"Tôi đã xem video trước đây của cậu rồi, kỹ thuật diễn xuất đó thực sự tệ đến mức không thể xem được. Nhưng bây giờ, kỹ thuật diễn xuất của cậu lại tốt đến mức khó tin." Trần Hoành Ba nhìn Thôi Âu Ninh với vẻ nghi ngờ.

Thôi Âu Ninh mỉm cười: "Cảm ơn Trần đạo đã khen ngợi kỹ thuật diễn xuất hiện tại của tôi."

"Phi! Không phải tôi đang khen cậu." Trần Hoành Ba tỏ ra khó chịu khi thấy Thôi Âu Ninh cố tình lảng tránh: "Tôi chỉ muốn nói rằng sự tiến bộ của cậu quá nhanh, không hợp lý chút nào."

"Ông đã bao giờ đọc truyện võng du thăng cấp chưa?" Thôi Âu Ninh bất ngờ hỏi.

"Ý cậu là gì?" Trần Hoành Ba nhíu mày.

"Giống như một thiếu niên thiên tài khổ luyện không ngừng, đột ngột đột phá và nghiền nát tất cả đối thủ một cách dễ dàng, ông không cảm thấy vậy sao?" Thôi Âu Ninh cười đáp.

Trần Hoành Ba càng thêm nghi ngờ: "Ý cậu là... trong thời gian ngắn như vậy, cậu đã bế quan và luyện tập kỹ năng diễn xuất của mình vượt mức như bây giờ?"

"Không được sao?" Thôi Âu Ninh nhướng mày.

"Cậu coi ta như đứa trẻ lên ba à?" Trần Hoành Ba không tin.

Thôi Âu Ninh điềm tĩnh đáp: "Hy vọng ông có một tâm thái trẻ trung chẳng phải là điều tốt đẹp sao?"

Trần Hoành Ba im lặng một lúc, vẻ mặt bối rối. Những lời này nghe có vẻ quen thuộc đến lạ lùng. Ông xoay người, gõ gõ bàn rồi quay sang Cố Chiết Phong: "Này, cậu nói một câu đi. Kỹ thuật diễn của cậu ta tại sao lại lên xuống thất thường như vậy? Tôi thực sự thấy rất bất an."

Thôi Âu Ninh xen vào: "Tôi thừa nhận tôi đã "bất ngờ tiến bộ", nhưng tôi không  chấp nhận việc ông nghi ngờ tôi "tụt dốc."

Cố Chiết Phong vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, không ngẩng đầu lên: "Đừng lo, sẽ không có chuyện tụt dốc bất ngờ đâu."

Trần Hoành Ba nhìn Cố Chiết Phong, rồi lại nhìn Thôi Âu Ninh, vẻ mặt vẫn đầy nghi ngờ: "Có thể thực sự học diễn xuất nhanh như vậy không?"

Thôi Âu Ninh thản nhiên đáp: "Tôi chính là thiên tài bẩm sinh."

"Tôi không tin." Trần Hoành Ba nói thẳng.

"Tùy ông thôi." Thôi Âu Ninh nhún vai.

"Giữa hai người có chuyện gì giấu tôi phải không?" Trần Hoành Ba tiếp tục dò hỏi.

Cố Chiết Phong vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Có rất nhiều chuyện không cần phải nói với ông."

Trần Hoành Ba: "... Cảm ơn sự thẳng thắn của cậu, tôi cảm thấy như được an ủi đôi chút."

Biết mình sẽ không moi được thêm thông tin gì, Trần Hoành Ba đứng dậy định rời đi, nhưng trước khi rời khỏi ông đột nhiên quay lại với vẻ mặt nghiêm túc: "Cố Chiết Phong, tôi hỏi cậu một chuyện."

"Nói đi." Cố Chiết Phong trả lời.

"Cậu và Thôi Âu Ninh có phải đang yêu đương không?" Trần Hoành Ba hỏi thẳng thừng.

Thôi Âu Ninh đứng bên cạnh chế giễu: "Tại sao ông không đoán là mối quan hệ bao dưỡng nhỉ?"

Trần Hoành Ba trừng mắt nhìn: "Tôi chỉ muốn giữ chút mặt mũi cho hai người thôi, không cần cảm ơn."

Thôi Âu Ninh nhún vai một cách hờ hững.

Cố Chiết Phong đáp lại một cách đơn giản: "Đúng vậy, là thật."

Trần Hoành Ba quay sang Thôi Âu Ninh: "Cậu có thể đi ra ngoài không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Cố Chiết Phong."

Cố Chiết Phong lạnh lùng: "Ông cứ nói thẳng đi."

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."

Sau một hồi suy nghĩ, Trần Hoành Ba lấy hết can đảm hỏi: "Cố Chiết Phong, cậu có phải coi Thôi Âu Ninh là thế thân của sư phụ tôi không?"

Câu hỏi của Trần Hoành Ba khiến cả phòng im lặng như tờ. Vì quá sốc nên Cố Chiết Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trần Hoành Ba.

Thấy vậy, Trần Hoành Ba quyết định nói hết ra: "Trong những ngày qua, khi tiếp xúc với Thôi Âu Ninh, tôi nhận thấy tính cách của cậu ta có một chút giống sư phụ tôi, có một vài nét của người ấy. Hơn nữa, cả hai người đều tên là Thôi Âu Ninh. Cậu có phải vì cái chết của sư phụ mà sinh ra chấp niệm, dù sao đi nữa thì cậu cũng muốn biến Thôi Âu Ninh này thành thế thân của sư phụ tôi có đúng không? Và vì cậu biết sư phụ tôi có kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời, cậu không thể chịu được việc có ai đó cùng tên nhưng diễn xuất kém cỏi, nên cậu đã thúc ép Thôi Âu Ninh luyện tập đến mức này, có đúng như vậy không?"

Thôi Âu Ninh nghe câu nói của Trần Hoành Ba, trong đầu anh đột nhiên nhớ lại những lời đồn đại về việc Lưu Nghi Vĩ từng nghi ngờ mình vì từ chối bao dưỡng mà bị Cố Chiết Phong hãm hại. Con người thật thiếu gì, chỉ thiếu trí tưởng tượng.

Trần Hoành Ba tiếp tục: "Tôi tuy không thích Thôi Âu Ninh, nhưng cậu ấy cũng không phải là người xấu. Tôi chỉ hy vọng, nếu hai người thực sự muốn yêu nhau, thì hãy nói rõ ràng. Sư phụ của tôi là một người tốt, ở dưới suối vàng, ông ấy chắc chắn sẽ chúc phúc cho hai người. Nhưng nếu cậu biến Thôi Âu Ninh thành thế thân của ông ấy, cậu sẽ tự dằn vặt lương tâm mình, đến cuối cùng cả hai sẽ đều chịu tổn thương."

Ánh mắt của Trần Hoành Ba lóe lên sự quan tâm như một người bạn thân, đồng thời mang theo cả nỗi đau dành cho người đã khuất: "Chiết Phong, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, sư phụ tôi trên thiên đàng sẽ rất khổ sở và không thể yên lòng."

Thôi Âu Ninh thầm nghĩ: Tôi còn đang sống và nhìn mọi thứ rất rõ ràng đây, cảm ơn ông.

"Chiết Phong, đừng mắc sai lầm nữa. Thôi Âu Ninh không giống với sư phụ của tôi, sư phụ tôi là duy nhất, không ai có thể thay thế được. Cậu cần học cách buông bỏ thôi."

Nếu không phải vì lời lẽ điên rồ này, Thôi Âu Ninh có lẽ đã thực sự xúc động.

Trần Hoành Ba im lặng một lúc lâu rồi nói: "Hai người không nói gì, phải chăng tôi đã đoán đúng?"

Thôi Âu Ninh nghĩ: Không phải, vì lời ông quá mức hoang đường nên tôi chẳng biết nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi