SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Cố Chiết Phong không trả lời, cậu đi đến bên cạnh va li, kéo ngăn thứ hai ra lấy một bao thuốc lá White Crane cùng một cái bật lửa rồi đưa cho Thôi Âu Ninh.

Khi Thôi Âu Ninh đưa tay ra nhận thì Cố Chiết Phong lại đột nhiên nắm chặt lấy bao thuốc.

Thôi Âu Ninh định lấy thuốc và bật lửa, nhưng lại chỉ chạm vào được tay của Cố Chiết Phong.

Cố Chiết Phong không giải thích tại sao cậu lại làm vậy, chỉ đặt tay còn lại lên tay Thôi Âu Ninh. Cả hai như đang nắm tay nhau, rồi cậu ngồi xuống mép bàn đá cẩm thạch trắng: "Âu Ninh, ta có thể nói chuyện với ngươi không?"

Thôi Âu Ninh nhìn Cố Chiết Phong với vẻ thắc mắc, nhưng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ hơi nghiêng đầu để lộ sự bối rối.

Cố Chiết Phong hỏi: "Tại sao lại chọn White Crane? Nó có thể giúp anh thoát khỏi trạng thái hiện tại sao?"

Thôi Âu Ninh nhìn xuống tay mình đang bị Cố Chiết Phong nắm, trả lời bình thản: "Vì nó chân thật."

Bởi vì đó là một hương vị thật, từ thế gian. Khi ngửi mùi đó, anh cảm thấy mình không còn là một linh hồn lạc lối, mà là một người thực sự tồn tại trên đời này.

Cố Chiết Phong tiếp tục hỏi: "Khi anh đang nắm tay em như bây giờ, anh có cảm thấy nó chân thật không?"

Cậu nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay Thôi Âu Ninh, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua làm cho Thôi Âu Ninh có chút dao động.

"Có." Anh thì thầm: "Sẽ có khoảnh khắc anh cảm thấy như thế."

"Chỉ là một khoảnh khắc thôi sao?"

"Ừm."

"Vậy anh có thể nói cho em biết, hiện tại anh cảm thấy thế nào không?" Cố Chiết Phong nhẹ nhàng dẫn dắt, như một người thầy kiên nhẫn: "Uể oải? Đau khổ? Hay là gì đó?"

"Không, không có, hoàn toàn không có." Thôi Âu Ninh trả lời như một cái máy lạnh lẽo: " Anh không cảm thấy gì hết."

"Khi đóng phim, anh cũng trong trạng thái như vậy sao?"

"Không phải. Khi đóng phim, anh quên đi tất thảy."

Mặc dù Thôi Âu Ninh trả lời đứt quãng, nhưng điều này không cản trở Cố Chiết Phong nắm bắt câu trả lời mình cần.

Nói cách khác, khi nhập vai, Thôi Âu Ninh quên mình là ai, quên đi thực tại, hoàn toàn đắm chìm trong vai diễn. Nhưng khi phim kết thúc, anh không thể thoát ra khỏi trạng thái đó ngay tức thì, cảm giác thế giới không chân thực bao trùm lấy anh.

White Crane giống như một chiếc chuông trong mộng, hoặc như một dây an toàn để kéo anh trở về thực tại.

Cố Chiết Phong cầm tay Thôi Âu Ninh lên và đặt lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa, giọng nói dịu dàng: "Âu Ninh, anh có hiểu những gì em đang nói, đúng không?"

"Ừm."

Nụ cười của Cố Chiết Phong trở nên tươi tắn hơn: "Vậy em muốn nói với anh, em hiện tại thật sự rất lo lắng cho anh, rất rất lo lắng."

Lời bộc bạch chân thành khiến Thôi Âu Ninh cảm thấy khó hiểu, anh chỉ ngập ngừng đáp lại: "...Ừm."

"Em rất sợ, khi câu chuyện tiến đến cao trào, tất cả cảm xúc bùng nổ, anh sẽ càng chìm sâu hơn và trong một thời gian dài anh sẽ không thể thoát ra."

"Ừm."

"Vì vậy... Chúng ta có thể vừa cùng nhau đóng phim vừa cùng gặp bác sĩ Tiết nói chuyện được không?" Cố Chiết Phong cẩn thận lựa lời, tránh những từ như trị liệu hay khám bệnh, hỏi một cách nhẹ nhàng: "Có được không anh?"

Thôi Âu Ninh ngập ngừng, rồi nói: " Để lần sau đi."

Cố Chiết Phong hỏi tiếp: "Vậy em sẽ nói chuyện với cô ấy, anh chỉ cần ngồi nghe, có được không?"

Khi nhận được sự đồng ý, nụ cười của Cố Chiết Phong càng tươi hơn. Giờ phút này, nếu có người khác chứng kiến, không ai nghĩ rằng người nam nhân ấm áp này lại là ngôi sao lạnh lùng, sương giá Cố ảnh đế.

Cố Chiết Phong siết chặt tay Thôi Âu Ninh, mười ngón tay đan vào nhau. Một tay anh đặt thuốc lá và bật lửa sang một bên, lấy điện thoại ra và gọi cho bác sĩ Tiết Tịch Doanh.

Chỉ trong chốc lát, cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Tiết Tịch Doanh dịu dàng nhưng mang tính chuyên nghiệp vang lên: "Alo, Cố tiên sinh?"

Cố Chiết Phong bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn và nói: "Chào bác sĩ Tiết, hiện tại cô có tiện nghe máy không?"

"Chờ một chút." Tiết Tịch Doanh ở đầu dây bên kia nói với ai đó: "Có người tìm tôi, tôi cần nghe cuộc gọi này trước đã."

Một giọng nữ trẻ vang lên, có vẻ không hài lòng: "Tiết Tịch Doanh! Đây là thời gian tư vấn của tôi!"

Tiết Tịch Doanh có chút bất đắc dĩ: "Đừng làm ầm ĩ, cô không có vấn đề gì đâu."

"Tôi không quan tâm, tôi đã trả tiền, thời gian của em phải thuộc về tôi."

Tiết Tịch Doanh không còn cách nào, nói: "Được rồi, tôi sẽ nghe cuộc gọi này, tối nay tôi mời cô ăn tối để xin lỗi, được chứ?"

Giọng cô gái nghe có vẻ hài lòng hơn: "Vậy cũng tạm chấp nhận. Đi đi."

Tiết Tịch Doanh cười nhẹ, tiếng bước chân và tiếng cửa đóng lại vang lên.

"Alo?" Cô nói, giọng hơi ái ngại: "Xin lỗi, đã để cậu chờ lâu."

Nếu là trong tình huống khác, có lẽ ai đó sẽ đùa cợt vài câu, nhưng lúc này Cố Chiết Phong không có tâm trạng. Cậu nói thẳng: "Bác sĩ Tiết, chuyện tôi sắp nói cần cô giữ kín."

Cố Chiết Phong nghiêm túc đến mức Tiết Tịch Doanh cũng trở nên nghiêm nghị: "Cậu gặp vấn đề gì sao?"

"Đúng, có một số việc tôi muốn nói với cô."

Tiết Tịch Doanh ngừng lại: "Trước khi nói, tôi cần xác nhận rằng đó có phải là điều tôi có thể tiếp nhận được hay không? Nếu nó quá riêng tư, tôi nghĩ có thể không biết thì sẽ tốt hơn."

"Không phải bí mật gì cô không thể chịu được, cũng sẽ không làm cô bối rối. Chỉ cần cô giữ kín là được."

Tiết Tịch Doanh suy nghĩ một chút: "Nếu như vậy, tôi tin tưởng Cố tiên sinh, cậu cứ nói đi."

Cố Chiết Phong nhìn Thôi Âu Ninh với đôi mắt trống rỗng bên cạnh, hít một hơi thật sâu và nói: "Sau khi qua đời Thôi Âu Ninh đã tái sinh trong cơ thể của người khác."

Tiết Tịch Doanh không khỏi mở to mắt, ngạc nhiên kêu lên: "Cái gì?!"

"... Khi thức dậy vào buổi sáng hôm đó, Thôi Âu Ninh đã tỉnh dậy trong thân thể của một người trùng tên và trùng họ,  cũng là một người muốn tự tử."

"Đúng vậy." Cố Chiết Phong nói: "Trước đây tôi cũng cảm thấy điều này thật vô lý, nhưng từ thói quen cho đến cách nói chuyện, tất cả đều rất giống anh ấy. Ngoài cách giải thích này, tôi không có lời giải thích nào khác."

"Hiện tại, anh ấy cũng đang gặp lại những chuyện giống như trước khi chết." Cố Chiết Phong nói thêm.

"Là như vậy." Cố Chiết Phong siết chặt tay Thôi Âu Ninh, cả hai tay đan vào nhau. "Cho nên, bất kể cố có tin hay không, điều quan trọng là tôi hy vọng cô có thể tiếp tục hoàn thành liệu trình trị liệu mà Thôi Âu Ninh trước đây chưa làm xong."

Tiết Tịch Doanh đáp lại: "Ừ, tôi hiểu ý cạua."

Cô nói thêm: "Tôi sẽ giữ bí mật này, chỉ tập trung làm tốt công việc của mình."

"Chúng tôi đang quay một bộ phim." Cố Chiết Phong tiếp tục: "Âu Ninh luôn ở cạnh tôi mà anh ấy không thể thoát khỏi trạng thái này. Ban đầu, chúng tôi dự định chờ sau khi quay xong bộ phim mới tìm đến cô nhưng tôi không thể chờ đến lúc đó."

Tiết Tịch Doanh nói: "Nhưng hiện tại tôi đang ở nước ngoài và không thể về được. Nếu hai người đang quay phim thì tôi e rằng cũng khó lòng gặp mặt."

"Ừ, tôi biết, vì vậy muốn hỏi cô có biện pháp nào khác không." Cố Chiết Phong nói. "Thành thật mà nói, tôi biết rằng thuốc lá White crane có thể giúp Âu Ninh, nhưng tôi lo sợ rằng anh ấy sẽ trở nên phụ thuộc vào nó. Dù sao, thuốc lá chỉ là biện pháp tạm thời, không phải giải pháp lâu dài, mà dù sao nó cũng có hại. Tôi không muốn khi mới còn trẻ mà Thôi Âu Ninh đã mắc bệnh ung thư phổi."

"Ừm, cậu nói không sai. Trừ phi không còn cách nào khác, tốt nhất nên hạn chế việc dùng White crane để kích thích Thôi tiên sinh, vì điều đó dễ dẫn đến sự phụ thuộc." Tiết Tịch Doanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu cậu không ngại, chúng ta có thể giữ liên lạc qua điện thoại hoặc WeChat. Nếu Thôi tiên sinh có bất kỳ thay đổi nào, cậu hãy ghi chú lại và gửi cho tôi. Nếu có vấn đề khẩn cấp, cậu có thể gọi trực tiếp."

"Được."

Cố Chiết Phong tiếp tục: "Nhưng hiện tại tôi không biết phải xử lý thế nào. Tôi không rõ nếu cứ để anh ấy trong trạng thái này thì liệu có gây ra ảnh hưởng gì không."

Tiết Tịch Doanh nói: "Về mặt lý thuyết, nếu Thôi tiên sinh ở trong trạng thái này quá lâu, theo thời gian sẽ càng khó thoát ra. Theo như tôi quan sát trước đây, thời gian cậu ấy ở trong trạng thái này ngày càng dài. Ban đầu chỉ vài giây, sau đó là vài phút, rồi đến vài giờ. Khi gặp tôi lần cuối, có khi cậu ấy đã kéo dài đến một, hai ngày."

Một, hai ngày...

Thời gian này làm Cố Chiết Phong cảm thấy lo lắng.

"Nếu thời gian càng dài," Tiết Tịch Doanh nói tiếp: "Thôi tiên sinh sẽ càng quen với trạng thái đó, và sẽ càng khó thoát ra.  Sau cùng, có thể cậu ấy sẽ nhầm lẫn đó mới là trạng thái bình thường của mình, khi ấy sẽ rất nguy hiểm."

Cố Chiết Phong hỏi: "Nhưng tôi không thể cứ để anh ấy như vậy, cũng không thể dùng White crane kích thích anh ấy. Như vậy chẳng khác gì con đường bế tắc sao?"

Tiết Tịch Doanh nói: "Không, vẫn còn một cách khác."

" Có cách khác sao?" Cố Chiết Phong hỏi.

"Cậu đã quên rồi sao? Vẫn còn một thứ có thể làm Thôi tiên sinh "thoát vai"."

Cố Chiết Phong chợt nhớ ra, cậu không tin vào tai mình: "Cô... ý cô là tôi sao?"

"Đúng vậy."

"Nhưng tôi không biết làm thế nào để giúp anh ấy thoát vai hết."

"Cậu có thể nhớ lại không? Trước đây Thôi tiên sinh đã từng nói, ở trạng thái nào, hoàn cảnh nào mà cậu ấy vì cậu mà thoát vai." Tiết Tịch Doanh nói: "Có lẽ cậu có thể thử tái hiện lại hoàn cảnh lúc đó để tìm ra cách."

Tôi... có thể làm cho Thôi Âu Ninh "thoát vai"?

Hoàn cảnh lúc đó... phương pháp có thể?

Cố Chiết Phong không biết khi nào Tiết Tịch Doanh đã cúp máy, cậu nâng khuôn mặt của Thôi Âu Ninh lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nơi phản chiếu bóng hình của cậu.

Ánh mắt cậu nhìn từ đôi mắt của Thôi Âu Ninh, dừng lại trên sống mũi thẳng  rồi nhìn xuống đôi môi hồng nhạt.

Có lẽ... có thể thử một chút?

Cố Chiết Phong từ từ cúi xuống, từng chút một, đến khi môi cậu chạm nhẹ vào môi của Thôi Âu Ninh.

Đôi môi của họ chạm nhau.

- ----

Tác giả có lời muốn nói: Tình trạng của Thôi ca sẽ được giải quyết cùng với kết thúc của phó bản này*

*Ý là khi quay xong bộ phim này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi