SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Quả nhiên, vì không ai quản lý, chuyện này vào lúc ban đêm đã lọt vào hot search.

Rất nhiều fan của Cố Chiết Phong và người qua đường đã nhảy vào chỉ trích Thôi Âu Ninh, mắng chửi anh là "Huyết Liên Hoa", một loại bạch liên hoa hút máu. Một số nhân viên công tác trong đoàn phim thấy không thể chịu nổi, nhưng vì hợp đồng bảo mật, họ chỉ có thể đứng ra bảo vệ Thôi Âu Ninh, nói rằng hiện tại kỹ thuật diễn của anh rất xuất sắc, những người khác không hiểu thì đừng nói bừa. Tuy nhiên, dù họ có nói chân tình đến đâu, chẳng ai phản ứng, ngược lại còn bị chỉ trích thêm.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, khi bắt đầu quay phim, tất cả nhân viên công tác đều không thể không nhìn sang Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong.

Đặc biệt là Thôi Âu Ninh.

Kỳ lạ thay, giống như lần trước khi có tin tức xấu, Thôi Âu Ninh vẫn giữ được tâm trạng vui vẻ khi đóng phim. Anh vào vai rất nhanh, khi không quay thì vẫn thoải mái như bình thường.

Còn Cố Chiết Phong? Cậu có vẻ như không có gì khác biệt.

Hình như việc lên hot search không làm cậu bị ảnh hưởng.

Các diễn viên chính không nói gì, những người trong vai phụ cũng dần quên chuyện này khi họ bắt đầu nhập tâm vào công việc.

Khi một cảnh quay kết thúc, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi. Trần Hoành Ba ngồi bên cạnh uống nước, còn Bạch Điềm Điềm - một nữ diễn viên chú ý đến việc chống nắng - nhanh chóng tìm chỗ trốn. Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong ngồi cạnh nhau dưới bóng cây lớn.

Bỗng nhiên, phó đạo diễn cầm một chiếc máy quay đi tới: "Âu Ninh! Chiết Phong! Chào hỏi màn hình một cái đi!"

Thôi Âu Ninh tượng trưng vẫy tay: "Anh làm gì vậy?"

Phó đạo diễn cười nói: "Tổ tuyên truyền đề nghị chúng ta quay một đoạn vlog về quá trình làm phim hàng ngày, để khi kêu gọi quảng bá có thể sử dụng."

Thôi Âu Ninh hỏi: "Vlog là cái gì?"

Phó đạo diễn trả lời: "Đó là một loại video nhật ký, quay lại những gì chúng ta làm hàng ngày."

"À." Thôi Âu Ninh gật gật đầu. "Chúng ta đã là diễn viên chính rồi, không cần phải quay từng ngày nữa. Hãy cho các tân binh một cơ hội để thể hiện đi."

Lời nói của anh nghe có vẻ như một lão tiền bối, nhưng thực ra, trong đoàn phim này, anh chỉ là một người mới hơn so với Từ Khải Hào, người đã có vai chính trong một web drama. Thôi Âu Ninh chưa thực sự có tư cách gọi người khác là tân binh.

Thế nhưng, kỳ lạ là, phó đạo diễn lại không thấy Thôi Âu Ninh nói như vậy là không đúng, mà ngược lại, còn thấy rất bình thường. Khi xoay người đi, phó đạo diễn mới chợt nghĩ lời nói đó có chút quái.

Thấy Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong không có hứng thú với vlog, phó đạo diễn cũng không ép buộc. Dù sao, vlog này chỉ là quay đơn giản, không có yêu cầu gì đặc biệt. Thậm chí, có thể quay một số diễn viên phụ nữa.

Phó đạo diễn cầm máy quay đi về phía trước, vừa lúc nhìn thấy Vương Kha, người đang đeo kính và có vẻ như rất thất vọng.

Phó đạo diễn hỏi: "Vương Kha, cô làm gì vậy?"

Vương Kha mặt không biểu cảm trả lời: "Tôi vừa mới tìm hiểu tin tức."

"A?" Phó đạo diễn ngó quanh: "Có ai trong đoàn phim có khuynh hướng SM sao? Tôi không biết?"

Vương Kha nhìn anh một cái: "Anh nghĩ gì vậy?"

"Vậy cô đang tìm gì?"

"Không phải Thôi ca lên hot search sao." Vương Kha đáp. "Tôi cả đêm không ngủ, vừa tìm hiểu xem dư luận đang hướng về đâu. Thôi Âu Ninh đã lăn ra giới giải trí, không cần hút máu Cố Chiết Phong thì cũng đủ để giữ hot search cả sáng."

Phó đạo diễn nói: "Cô không cần lo lắng, Thôi ca và Cố lão sư đều không có phản ứng gì. Có thể họ đã có cách giải quyết."

Vương Kha nhắc lại: "Tôi hỏi Thôi ca, anh bảo ngủ một giấc cho xong."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó dậy thì lại bị mắng nhiều hơn."

Phó đạo diễn phát ra một tiếng cười nhạo vô tình: "Ha ha ha."

Sau một hồi cười, phó đạo diễn cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhanh chóng thu lại nụ cười và nói: "Khụ khụ khụ, được rồi, cô yên tâm. Cố lão sư là người có uy tín. Nếu Cố lão sư mời Thôi ca đến đóng phim, thì chắc chắn sẽ chăm sóc Thôi ca. Đừng có mặt ủ mày ê như vậy."

Khi hai người đang nói chuyện, tiếng thông báo WeChat vang lên. Phó đạo diễn quay sang Vương Kha và nói: "Di động của ngươi kêu kìa."

Vương Kha lắc đầu: "Không phải tôi, di động của tôi đang tắt âm."

Sau đó, cô mới nhận ra và móc di động ra. Đó là tin nhắn từ Thôi Âu Ninh: " WeChat Thôi ca vang lên, thật hiếm hoi, cả năm anh không nhận được tin nhắn nào."

Phó đạo diễn hỏi: "Bình thường không có ai tìm Thôi ca sao?"Phó đạo diễn phát ra một tiếng cười nhạo vô tình: "Ha ha ha."

"Rất ít..."

"Vậy có thể là chuyện lớn, cô hãy đưa điện thoại cho Thôi ca, tôi cũng đi làm việc khác." Phó đạo diễn phất tay: "Đi đi."

Vương Kha có chút chán nản đứng dậy, đi đến chỗ Thôi Âu Ninh và đưa điện thoại cho anh: "Thôi ca, WeChat của anh có thông báo."

Thôi Âu Ninh nhận điện thoại, nhìn vẻ mặt ủ rũ của Vương Kha, dở khóc dở cười nói: "Cô sao vậy?"

Vương Kha trả lời: "Tâm trạng không tốt."

Thôi Âu Ninh hỏi: "Về hot search à?"

"Vâng."

Thôi Âu Ninh nói: "Thật sự không có việc gì, cứ để họ mắng chửi đi, cũng không mất mát gì lớn."

Vương Kha nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện như vậy. Anh không cho phép tôi nghĩ cách giải quyết, còn không cho phép tôi buồn bã sao?"

Thôi Âu Ninh:......

Vương Kha nói xong liền quay đi, Thôi Âu Ninh nhìn cô gái nhỏ ở sau lưng vung vung tay, bất đắc dĩ thở dài: "Sao người đại diện và trợ lý của anh lại lo lắng hơn cả anh như vậy chứ?"

Cố Chiết Phong chỉ nhún vai.

Thôi Âu Ninh cúi đầu mở khóa điện thoại, giao diện WeChat hiện ra.

Trong danh sách trò chuyện, một ghi chú tên Ngưu Bảo Bảo xuất hiện với một logo kỳ lạ, tiêu đề mới nhất là: "Hu hu hu, thật sự xin lỗi!!!"

Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Ngưu Bảo Bảo là ai?

Thôi Âu Ninh mang theo chút nghi hoặc và nhấn vào WeChat. Mười tin nhắn lần lượt hiện ra.

【WeChat】

Ngưu Bảo Bảo: Hu hu hu, ca thật xin lỗi!!!

Ngưu Bảo Bảo: Anh, tôi thật không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra!!

Ngưu Bảo Bảo: Em mới từ khóa huấn luyện ra, mở Weibo lên thấy hot search!

Ngưu Bảo Bảo: A a a, ca, em thật sự xin lỗi anh. Em chân thành xin lỗi!

Ngưu Bảo Bảo: Em vốn định phát một bài Weibo để làm sáng tỏ, nói thiệp là do em gửi cho anh! Nhưng đồng đội bảo em quá vội vàng, sẽ làm cho chuyện xấu hơn nên em không dám đăng.

Ngưu Bảo Bảo: Anh, công ty anh tính giải quyết chuyện này như thế nào? Có cần em làm gì không? Em đều nguyện ý!!!

Ngưu Bảo Bảo: Hu hu hu, anh, hãy trả lời em đi!

Ngưu Bảo Bảo: Anh, em thật sự không cố ý hu hu hu, lúc đó em còn nhỏ không hiểu chuyện hu hu hu!

Ngưu Bảo Bảo: Lúc đó em chỉ muốn cọ một chút nhiệt độ từ Cố Chiết Phong, không ngờ anh lại tức giận và chuyện này bị lôi ra huhu!

Ngưu Bảo Bảo: Hu Hu, thật sự xin lỗi!!!

Tổng cộng có mười tin nhắn, đầy những lời Hu hu thể hiện sự hối hận của Ngưu Bảo Bảo.

Nhìn những tin nhắn này, Thôi Âu Ninh bắt đầu đoán ra vấn đề.

Nói cách khác, việc phát thiệp năm đó không phải do ý nguyện của Thôi Âu Ninh, mà là Ngưu Bảo Bảo muốn phát?

Thôi Âu Ninh nhướng mày, trả lời lại một tin nhắn:

【WeChat】

Ninh: "Tôi hoàn toàn quên chuyện này rồi. Tôi còn đang suy nghĩ thiệp đó là khi nào phát, một chút ấn tượng cũng không có."

Ngưu Bảo Bảo rất nhanh đã trả lời.

【WeChat】

Ngưu Bảo Bảo: "Hu hu, anh đương nhiên không cóấn tượng rồi! Em đã nhắc đến một lần! Anh khả năng căn bản không nhớ kỹ QAQ."

Ngưu Bảo Bảo: "Cố Chiết Phong lúc đó không phải đang siêu cấp nổi tiếng sao, mọi thứ đều là hắn. Em khi đó đầu óc có chút hố nói anhi không nổi bật thì chắc chắn không cọ được nhiệt độ."

Ngưu Bảo Bảo: "Sau đó em liền tìm cách phát thiệp."

Ngưu Bảo Bảo: "Hu hu, anh, em thật xin lỗi!"

Ninh: "Không sao, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Cậu không cần quá tự trách, mọi chuyện sẽ qua thôi."

Ngưu Bảo Bảo: "Thật vậy chăng! Sẽ không có ảnh hưởng gì chứ!"

Ninh: "Không có vấn đề gì lớn cả."

Vì không nhìn thấy lịch sử trò chuyện, Thôi Âu Ninh cũng không biết nên nói gì với Ngưu Bảo Bảo, chỉ có thể dựa vào câu "Mới từ khóa huấn luyện ra" để phỏng đoán, thử hỏi:

【WeChat】

Ninh: "Cậu huấn luyện thế nào?"

Ngưu Bảo Bảo: "Khá tốt! Nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ tiếp tục huấn luyện! Hy vọng năm nay có thể vào chung kết và giành quán quân trở về!"

Chung kết? Quán quân?

Cố Chiết Phong nhìn Thôi Âu Ninh đang chăm chú nhìn vào màn hình di động, thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"

Thôi Âu Ninh đưa điện thoại cho cậu: "Em biết Ngưu Bảo Bảo không?"

Ngoài ý muốn là, Cố Chiết Phong thật sự biết người này: "Em biết, đó là hàng xóm của anh, trước đây từng có quan hệ không tồi. Hiện tại hắn là một tuyển thủ điện tử."

"À."

Thôi Âu Ninh vốn không có nhiều bạn bè, đột nhiên xuất hiện một người bạn như Ngưu Bảo Bảo khiến anh cảm thấy có chút tò mò.

Anh tìm kiếm thông tin về Ngưu Bảo Bảo và phát hiện rằng hắn còn rất trẻ, mới hai mươi tuổi, thuộc về một đội tuyển điện tử gọi là SO. Đội này là đội duy nhất của câu lạc bộ kỳ hạ, phụ trách tham gia các giải đấu của trò chơi Vô hạn xung phong.

Thôi Âu Ninh chưa từng chơi game, nhưng anh vẫn nghe danh Vô hạn xung phong, một trò chơi nổi tiếng vẫn giữ được chất lượng cao và danh tiếng trong thị trường game biến động như hiện nay. Đây thực sự là một điều không dễ dàng, khiến nó trở thành trò chơi đứng đầu trong giới.

Công cụ tìm kiếm cũng có rất nhiều thông tin về Ngưu Bảo Bảo. Trong một bài phỏng vấn, Ngưu Bảo Bảo nói rằng từ nhỏ đã thích chơi game, bắt đầu từ khi khoảng năm tuổi hắn đã đắm chìm trong các trò chơi. Sau đó, hắn quyết định trở thành một tuyển thủ điện tử.

Thôi Âu Ninh có chút cảm khái. Ở tuổi năm tuổi, hắn nào dám chơi game, thậm chí còn không đến nỗi đói bụng chết.

Đang lúc hắn cảm khái, đột nhiên nghe thấy một tiếng hít thở mạnh mẽ từ nhóm nhân viên công tác.

Thôi Âu Ninh đặt điện thoại vào túi, có chút kỳ lạ nhìn nhóm nhân viên công tác đang châu đầu ghé tai nhau.

Lại sao vậy?

Anh nhìn về phía Cố Chiết Phong, nhưng Cố Chiết Phong vẫn giữ bộ dạng vân đạm phong khinh.

Cố Chiết Phong không phản ứng, vậy chắc chắn không phải chuyện lớn.

Rồi sau đó, điện thoại lại vang lên.

Mở ra xem, lại là Ngưu Bảo Bảo.

Chỉ có điều lần này nội dung đã thay đổi.

【WeChat】

Ngưu Bảo Bảo: "Anh, anh thật là lợi hại a!!!!"

Ngưu Bảo Bảo: "Ha ha ha, anh thật tuyệt! Em hoàn toàn không cần lo lắng! Anh cư nhiên bế Cố ảnh đế lên đùi!!!"

Đợi chút......?

Hắn đang nói cái gì?

Thôi Âu Ninh cảm thấy hoàn toàn không hiểu, liền gửi lại một dấu chấm hỏi cho Ngưu Bảo Bảo.

【WeChat】

Ngưu Bảo Bảo: "Anh còn không biết sao!"

Ngưu Bảo Bảo: "[hình ảnh.jpg]"

Ngưu Bảo Bảo trực tiếp gửi cho anh một bức ảnh chụp màn hình.

Đó là giao diện Weibo, nội dung rất đơn giản:

"Đương đương lang đương ~! Dù rằng ảnh tạo hình chưa chụp, nhưng không khí đang rất tuyệt! Tiểu thư số thứ nhất Weibo nóng hổi ra lò nhé ~"

"Lần đầu gặp mặt xin nhiều chiếu cố, mang theo hai vị diễn viên chính @ Cố Chiết Phong @ Thôi Âu Ninh chúc mọi người ngày mới vui vẻ!"

Bài Weibo tuyên bố là của Gửi quân thư.

Thời gian tuyên bố là năm phút trước.

Chỉ trong năm phút, bài Weibo đã có hơn mười vạn lượt đọc, hơn ngàn lượt chia sẻ và hơn hai ngàn bình luận.

Dù vẫn chưa thấy nội dung bài Weibo, nhưng Thôi Âu Ninh đánh giá, chắc chắn lại là một cơn bão lớn.

Thôi Âu Ninh chớp mắt.

Làm nửa ngày, Cố Chiết Phong cả ngày không nói gì, còn tưởng rằng hắn nghẹn lại, ai ngờ là đang âm thầm phát động.

Thôi Âu Ninh quay đầu nhìn Cố Chiết Phong vẫn thản nhiên như thường, không khỏi thán phục:

"Không hổ là Cố Chiết Phong, thật có khả năng làm màu."

- --

Tác giả có lời muốn nói: "Bộ này thời gian diễn ra là ba năm sau của《Dư ta vinh quang》, quá trình sẽ mang đến cho các bạn thấy ba năm sau Dung Dung và Nhất ca ca. (là Ứng Duyên Nhất, hay Ứng Nhất Duyên có xuất hiện qua ở mấy chương nào đó mà tui cũng không nhớ tên)

Đối với người đọc mới, nếu chưa đọc bộ trước đó hoặc không quen biết hai nhân vật chính cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng gì, chỉ cần xem như các vai phụ bình thường là được, ha ha ha.

Hôm nay nhìn lại, rất nhiều tác giả ra truyện cùng kỳ đã dần vào kết thúc...... Mà tôi vẫn còn rất nhiều chuyện chưa viết xong......

Tôi lần này nhất định không vội, nhất định, mọi người cầu tôi kết thúc tôi cũng không kết thúc, hừ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi