SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Thôi Âu Ninh trăm nghìn lần cũng không nghĩ đến kiếp nạn đầu tiên của hắn sau khi trọng sinh lại là đi ngủ.

Hắn nhìn căn phòng hai mươi người, trong nháy mắt muốn hỏi ông trời có thể cho hắn chết luôn trong tai nạn được không, không cần hành hạ hắn như thế. Mà hiển nhiên trời giáng sứ mệnh cho người tài, các kiếp nạn tiếp theo hắn phải chịu là thối chân, ngáy ngủ, ngủ không được.

Kí túc xá có hai mươi người, trong phòng đặt song song mười cái giường tầng, đối diện là tủ quần áo.

Thôi Âu Ninh nằm trên giường, chân duỗi thẳng, hai tay ngay ngắn đặt ở trước ngực, tự nhiên hắn thấy mình giống thi thể nằm trong nhà xác.

Ở bên trái hắn, Vạn Trí ôm chăn ngáy như sấm, người bên phải nằm hình chữ đại, áo ngủ xộc xệch cuốn lên tận ngực, người phía trên hình như không rửa chân, một cái chân rơi xuống dưới, từng cái từng cái đánh vào nơi sâu thẳm của Thôi Âu Ninh.

Cách mấy người là một nam sinh đang nghiến răng, giống như chuột chũi mấy trăm năm không được ăn cơm, ken két ken két làm Thôi Âu Ninh điếc hết cả tai.

Sau hơn một tiếng trằn trọc, Thôi Âu Ninh không nhịn nổi, hắn ngồi dậy, quyết định đi ra ngoài hít thở không khí.

Hắn ôm chăn gối ra ngoài, đi đến phòng tập thể thao phát hiện nơi này không lạnh còn yên tĩnh, vì thế đem chăn trải lên ghế, quay lại tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Thôi Âu Ninh tưởng rằng mình có thể an ổn qua đêm nay, ai ngờ còn chưa được mười phút, phòng tập thể thao lại mở, đèn đóm sáng choang.

Thôi Âu Ninh vô cảm ngồi dậy.

Nam sinh bật đèn kia hiển nhiên cũng không nghĩ trong phòng tối om lại có người bật dậy, hoảng sợ hỏi

- Ai vậy?

Thôi Âu Ninh không nói chuyện, dùng đôi mắt cá chết nhìn người ta.

Người kia thấy rõ mặt hắn, ngạc nhiên nói "Sao cậu lại không bật đèn?", sau đấy nhìn thấy chăn gối của hắn lại hỏi "Cậu đến đây ngủ sao?"

- Đúng vậy

- Sao lại không ngủ trong kí túc xá

- Bọn họ ngáy ngủ còn nghiến răng, tôi không ngủ được

Người kia khẽ cười nói "Hoá ra chúng ta đều là người đồng bệnh tương liên, tôi cũng bị bọn họ làm phiền không ngủ được, nên dứt khoát dậy luôn, đến đây chạy bộ"

Thôi Âu Ninh nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ, trời còn chưa sáng "Cậu còn chưa ngủ được hai tiếng mà"

Người kia nhún vai nói "Cũng đâu còn cách nào, không ngủ được còn không bằng tìm việc khác làm"

Thôi Âu Ninh nói "Cậu cũng có thể tới phòng tập thể thao ngủ"

Người kia cười nói "Việc này thì thật sự tôi không làm được"

Thôi Âu Ninh nhìn bóng đèn sáng chưng "Hiện giờ cậu vẫn muốn tập thể dục sao"

Người nọ theo ánh mắt hắn nhìn lên trần nhà, thân thiện nói "Nếu cậu không ngại thì tiếp tục ngủ, tôi tắt đèn đi, chạy bộ mà thôi, không cần bật đèn"

Thôi Âu Ninh không khách sáo nói "Thế thì cảm ơn!"

Hắn sửa lại gối đầu, không chút do dự nằm xuống ngủ tiếp, không có tâm trạng tám chuyện.

Người nọ thấy Thôi Âu Ninh quyết đoán như thế, có chút không tưởng tượng được, cái gì cũng không nói, cười cười lắc đầu tắt đèn đi

Cậu ta nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ đến máy chạy bộ, bắt đầu khởi động.

Người kia chạy không nhanh, âm thanh mặc dù không nhỏ nhưng có quy luật dễ dàng thôi miên. Thôi Âu Ninh ban đầu có chút phiền, nhưng nghe lâu cũng thành quen, mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ. Chỉ là người kia vẫn chạy bình bịch, Thôi Âu Ninh ngủ cũng không an ổn.

Người kia chạy một hồi, đột nhiên hỏi "Thôi Âu Ninh cậu ngủ rồi sao?"

Thôi Âu Ninh mơ màng bị lôi từ trong mơ ra, một hồi sau mới chậm rì rì nói "Đã từng, bây giờ thì không"

Người kia tắt máy chạy bộ, lau trán, kéo cái ghế cách Thôi Âu Ninh tầm một mét ngồi xuống cười nói "Tôi thấy cậu có chút thú vị, làm quen chút đi"

Thôi Âu Ninh chuyển từ nằm nghiêng sang nằm thẳng, bởi vì trời sáng dần, trong phòng không bật đèn cũng có thể thấy bộ dạng của người kia

Người kia lớn lên tuấn tú lại không có tý ẻo lả nào, là bộ dạng nữ sinh hiện nay yêu thích.

Thôi Âu Ninh lại nhìn khoảng cách của hai người.

Một mét, không thân cận cũng không xa cách, sẽ không làm người khác cảm thấy có ngăn cách, cũng không làm người khác cảm thấy bị xâm phạm lãnh địa. Người này cũng giỏi giao tiếp, EQ cũng cao.

Cậu ta nó "Tôi là Lâm Hy Tịch". Hắn lộ ra một nụ cười ấm áp " tôi nhớ cậu là Thôi Âu Ninh, phải không?"

Thôi Âu Ninh chậm rì rì ngồi dậy, dựa vào cái gương trên tường nói "Chào cậu"

Lâm Hy Tịch cười nói "Tôi xem phim điện ảnh không nhiều lắm, vẫn nhớ rõ tên của cậu, mới nhớ cũng có ảnh đế tên là Thôi Âu Ninh"

Câu nói này cũng có nhiều hàm ý. Một cái là gợi chuyện chương trình muốn cọ nhiệt của ảnh đế sau khi chết, một cái là đều là mấy thí sinh mới với nhau, người bình thường đều sẽ nói "Cậu với ảnh đế cùng tên sao, tên hay dễ nhớ". Lâm Hy Tịch lại nói, bởi vì cậu tôi mới nhớ rõ tên ảnh đế.

Nếu đổi thành người khác, không chừng đạt full điểm hảo cảm, bởi vì phần lớn mọi người đều muốn người khác chú ý đến mình. Đáng tiếc thay, hắn lại là Thôi Âu Ninh dầu mỡ không ăn, loại người như Lâm Hy Tịch hắn thấy nhiều rồi, cũng chỉ có một ít thủ đoạn này. Hơn nữa, hắn chính là Thôi Âu Ninh, muốn dẫm lên hắn để kiếm quan hệ, đổi thành ai cũng không thể mắc câu.

Cho nên Thôi Âu Ninh chỉ không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Lâm Hy Tịch nói "Thôi Âu Ninh cậu rất thú vị"

- "Cảm ơn, cũng khó có người khen tôi như thế". Lời này là thật lòng, đa số mọi người đều nói hắn nhàm chán.

- Tôi đã xem qua video tập luyện của cậu, kĩ năng hát nhảy của cậu phi thường ưu tú, đặc biệt là nhảy. Hơn nữa, người có thể vừa hát vừa nhảy ổn định như cậu cũng không có nhiều, phải gọi là toàn năng, có thể sử dụng thực lực đè chết những đối thủ khác. Cho nên, lúc thấy cậu trên sân khấu biểu diễn.... Cái tiết mục kia, đúng là đòi hỏi thật nhiều dũng khí. Tôi cũng chưa thấy có người từng làm như vậy, súng bắn chim đầu đàn, làm tốt chính là được ăn cả, làm không tốt, cậu cũng hiểu đi"

Thôi Âu Ninh nhìn Lâm Hy Tịch không hé răng.

Thấy người kia mãi không nói gì, Lâm Hy Tịch cũng không biết tiếp chuyện tiếp thế nào "Cái kia....tôi nói có gì sai sao?"

- Cậu đối với tôi cũng có hiểu biết không ít đi

Lời này là có ý gì?

Lâm Hy Tịch trong nháy mắt nghĩ đến một ngàn lẻ một tình huống, hắn mở miệng cười nói "Cái kia, cũng có một chút đi. Chúng ta hồi trước cũng không quen biết, chính là không quen nên mới muốn làm quen một chút, không phải sao"

- Cậu nói xem, một chút là bao nhiêu?

Lâm Hy Tịch nói "Tôi có xem qua hồ sơ của cậu, trong đó có video mà cậu luyện tập"

Thôi Âu Ninh ôm tay dựa vào tường, dáng vẻ không chút để ý "Cậu muốn đánh chủ ý với tôi, nên mới xem hồ sơ của tôi đi"

Lâm Hy Tịch theo bản năng phủ nhận "Không phải như vậy".

Nhưng Thôi Âu Ninh nói chuyện không nhanh không chậm, thật sự không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Lâm Hy Tịch vào giờ phút này tự nhiên sau lưng cảm thấy lạnh.

Thôi Âu Ninh mà hắn tìm hiểu, với người này có chút không giống nhau.

Trong hồ sơ mà hắn tìm được, Thôi Âu Ninh chính là người tự ti yếu đuối, không thích nói chuyện lại đơn thuần, chỉ biết vùi đầu luyện tập.

Tuyệt đối không phải như bây giờ!

Hắn rõ ràng không tra hỏi, Lâm Hy Tịch lại cảm thấy người kia như nhìn thấu chính mình, nhìn thấu mình là kẻ ngu ngốc tự cho mình là thông minh. Chỉ là, kẻ mạnh khinh thường kẻ yếu, hắn cũng lười nói thẳng.

Vốn dĩ cậu ta muốn tìm cơ hội nói chuyện thăm dò Thôi Âu Ninh, một là cùng Thôi Âu Ninh tạo quan hệ bạn bè, hai là ngiên cứu xem Thôi Âu Ninh sân khấu mở màn trình diễn như vậy là vì cái gì. Ai mà ngờ vừa mới hỏi một câu, đã bị Thôi Âu Ninh bất động thanh sắc né tránh, thậm chí trực tiếp chỉ ra mục đích của y.

Lâm Hy Tịch là người thông minh, trong nháy mắt từ bỏ kiểu nói chuyện quanh co lòng vòng, chuyển sang nói thẳng "Thật ra, ngày trước khi tôi mới tốt nghiệp cấp ba, có làm thực tập sinh ở Công ty giải trí Sang Minh, lúc đó có thấy cậu, nhưng chắc cậu không có nhớ tôi"

- "À". Lâm Hy Tịch nói thế, Thôi Âu Ninh cũng cảm thấy thoải mới hơn, Thôi Âu Ninh bị hắn nói quanh có lòng vòng đến mệt. Hiện tại, hắn ngủ không đủ giấc, tâm tình rất khó chịu, lại không phải đang đóng phim phải dùng mười phần công lực, nói chuyện một chút thôi mà vẫn nên nhẹ nhàng.

Thôi Âu Ninh chậm rì rì nỏi "Có việc gì sao?"

Lâm Hy Tịch nói "Tôi muốn chung một nhóm với cậu"

Thôi Âu Ninh cũng không hiểu quy tắc chương trình hỏi lại "Chung nhóm là có ý gì?"

Lâm Hy Tịch nói "Sân khấu đầu tiên đã xong, chúng ta lập tức phải chuẩn bị cho phần công diễn, tôi có nghe được tin tức nội bộ, lớp A có quyền ưu tiên chọn người cùng nhóm, tôi muốn mời cậu chung một nhóm"

Thôi Âu Ninh nhướng mày "Cậu là bởi vì nguyên nhân này, cố ý đi theo tôi tới phòng tập thể thao?"

Lâm Hy Tịch không ngờ hắn lại hỏi cái này, vội nói "Không phải, chỉ là tình cờ gặp thôi, cảm thấy đây là một cơ hội tốt"

Thôi Âu Ninh lúc này mới hỏi vấn đề mà người bình thường tò mò "Sao lại muốn mời tôi?"

Lâm Hy Tịch thành khẩn nói "Công ty cùng chương trình đã thương lượng ổn thỏa, muốn push tôi, cho nên trong nhóm ra mắt đại khái có một suất của tôi. Kể cả không được ra mắt, kết thúc chương trình này tôi sẽ có rất nhau nhiều fans, chờ sau khi chương trình kết thúc tạo đà cho các bước phát triển tiếp theo"

- Cho nên?

- Cho nên nếu cậu ở chung nhóm với tôi, tôi có thể chia cho cậu một ít nhiệt.

Thôi Âu Ninh không để ý nói "Không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống"

Lâm Hy Tịch nói "Sau khi sân khấu đầu tiên kết thúc, tôi có cùng công ty trao đổi qua, bọn họ cùng chương trình biết tôi cùng cậu tạm thời không quá nổi tiếng, cho nên công ty có đưa một phương án marketing, là xào CP"

Người sống trong hang tám trăm năm không quan tâm đến làng giải trí Thôi Âu Ninh không thể hiểu xào CP là cái gì "Có ý gì?"

Lâm Hy Tịch cũng không nghĩ đến Thôi Âu Ninh xào CP là gì cũng không biết, chỉ cho rằng hắn không biết phương án cụ thể, kiên nhẫn giải thích "Ý của tôi là, tôi và cậu trói chặt nhau, cùng nhau tạo đề tài. Thông qua độ thảo luận đề tài, có thể kéo ratings chương trình, cũng có thể làm chúng ta hút thêm nhiều fans, đây chính là một mũi tên trúng hai đích thậm chí ba đích. Mà tính cách, năng lực, thân phận của đổi tượng xào CP đều là các nhân tốt quan trọng, phải suy xét cẩn thận, không thể tùy tiện lựa chọn"

Lâm Hy Tịch chân thành nhìn Thôi Âu Ninh nói "Tôi đã xem qua một vòng người được tổ chương trình chọn, cậu là thích hợp nhất, Thôi Âu Ninh, hiện giờ tôi muốn cùng cậu ở trong chương trình xào CP, có thể chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi