SAU KHI TÔI CẶP KÈ VỚI THẾ THÂN TRA CÔNG, THÌ CRUSH TRỞ VỀ

Giữa ngày hè, tiếng ve sầu kêu râm ran. Điều hòa của phòng bệnh đình công, nguồn điện chỉ được cung cấp cho các thiết bị thiết yếu. Các bác sĩ y tá lui tới bận rộn. Lúc Giang Diễn tỉnh lại, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm bên tai.

Trình Kiến Du đang đưa lưng về phía hắn, khuỷu tay đặt trên bệ cửa sổ một cách nhàn nhã. Cậu hơi cúi đầu, một tay cầm điện thoại di động. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nghiêng của cậu, từ chóp mũi thẳng xuống dưới cằm, tạo thành một đường chỉ vàng lộng lẫy. Đôi môi cậu khẽ cong lên, trong mắt đong đầy ý cười, giọng nói dịu dàng mà trước giờ hắn chưa từng được nghe.

“Không sao, em chỉ bị chút thương ngoài da thôi, anh đừng lo lắng.”

“Giang Diễn vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói cần phải điều dưỡng thân thể, đợi anh ấy tỉnh em sẽ bảo anh ấy báo bình an cho người nhà.”

“Tình hình Dordan không ổn lắm. Anh Ôn, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Giang Diễn chống tay ngồi dậy, đầu tựa vào tường. Hắn hơi nghiêng mắt quan sát bóng lưng Trình Kiến Du, sau đó điều chỉnh nhịp thở, ho khan dữ dội.

Trình Kiến Du quay đầu, thấy hắn đã tỉnh, ý cười trong mắt càng đậm, cậu nói với bên kia điện thoại: “Về nước nói chuyện sau nhé. Giang Diễn tỉnh rồi, em đi gọi bác sĩ, lát nữa hai anh nói chuyện với nhau.”

“Anh cảm thấy thế nào?” Cậu cất điện thoại đi, bước lại gần giường bệnh.

Giang Diễn quay đầu đi, khẽ “ừm” một tiếng, lơ đãng liếc nhìn nụ cười còn lưu lại trên khuôn mặt của Trình Kiến Du, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ đầy nắng, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”

“Chân anh có làm sao không?”

“Không cần gọi bác sĩ.” Giang Diễn cau mày, có chút giận dỗi, không muốn nhiều lời: “Em yên tâm, không chết được.”

Trình Kiến Du không hiểu hắn đang giận dỗi điều gì. Cậu kéo ghế ngồi trước giường bệnh, bưng một ly nước đưa cho hắn: “Anh uống nước đi đã. Cũng may đa số người của ekip chương trình vẫn đang ghi hình ở bên ngoài nên thoát nạn. Tổ quay phim có hai người bị thương nặng, còn những người khác chỉ bị thương ngoài da thôi. Chiều nay chúng ta sẽ về nước.”

Giang Diễn đưa tay ra đón lấy ly nước, mới phát hiện mu bàn tay của Trình Kiến Du được bọc một lớp băng gạc hơi mỏng. Trình Kiến Du đang muốn rút tay về thì hắn vội nắm lấy cổ tay cậu, cúi đầu xem kỹ. Những ngón tay trắng nõn được dán băng cá nhân, thi thoảng có những vết máu nhỏ mà sâu cùng những vết mụn nước bị vỡ ra, sưng đỏ.

Trái tim Giang Diễn co rút kịch liệt, hắn cảm thấy đau lòng vô cùng, lửa giận cũng tan biến hơn phân nửa. Trình Kiến Du dựa vào đôi tay này để đánh máy, hắn hiểu đôi tay này quan trọng với cậu nhường nào. Hắn dịu giọng nói: “Biết rồi, tay em thế nào?”

“Không đau nữa rồi.”

Trình Kiến Du cố rút cánh tay về. Cậu thu vai lại, thả lỏng cơ thể tựa vào lưng ghế. Cậu nhìn Giang Diễn chăm chú, hỏi ngắn gọn và rõ ràng: “Lúc cứu cậu anh ở Ethiopia, anh đã suy nghĩ gì vậy?”

Giang Diễn sửng sốt, không nghĩ cậu lại đột nhiên hỏi điều này. Hắn cúi đầu sờ tay lên yết hầu, bất cần nói: “Nghĩ đến em thôi.”

Trình Kiến Du không nói gì, chỉ lặng im nhìn Giang Diễn chăm chú. Giang Diễn ngẩng đầu thấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc của cậu, bất đắc dĩ thở dài: “Em muốn tôi nói gì đây. Cậu ấy là cậu của tôi, tôi cứu cậu ấy là điều đương nhiên, không liên quan gì đến em.”

Hắn dừng lời một lát, cười nhẹ: “Nếu như nói có liên quan, thì là trong phút chốc tôi đã nghĩ rằng nếu cậu ấy chết thì tình trạng tâm lý của em sẽ càng nghiêm trọng hơn. Có lẽ cả đời này tôi cũng không sánh bằng cậu ấy, cho nên cậu ấy không được chết.”

Trình Kiến Du nhìn chăm chú vào vệt nắng trên sàn nhà, một cảm xúc khó tả tràn ngập trong trái tim cậu. Cậu mím đôi môi mỏng. Cử động này khiến vết trầy xước trên mặt nhói đau. “Vậy lần này anh suy nghĩ gì?”

Giang Diễn nghiêng đầu nhìn Trình Kiến Du không chớp mắt, bình thản nói: “Không kịp nghĩ gì hết, hơn nữa, lúc ở dưới đó nói với em cũng chẳng có tác dụng gì, lại còn khiến em lo lắng sợ hãi.”

Trong khoảng thời gian này hắn đã ngộ ra một chân lý lớn nhất, làm đàn ông là phải có trách nhiệm. Trách nhiệm này không chỉ là cố gắng hết sức để đối xử tốt với Trình Kiến Du, mà quan trọng nhất là phải bảo vệ cậu, phải giải quyết một cách lý trí vấn đề giữa hai người, phải nói được làm được, phải biết điều gì là thấu hiểu, là quan tâm. Đây mới là người đàn ông thực thụ, trước kia hắn cùng lắm chỉ là một thằng con trai mà thôi.

Trình Kiến Du xoa nhẹ vết thương trên má, trong lòng đang có hai tiếng nói giao tranh với nhau gay gắt. Một bên nói: Trình Kiến Du, có lẽ mày có chút thích hắn, vì sao không thử một khả năng mới? Chẳng phải mày đã quyết định sẽ cho mày và hắn một cơ hội hay sao?

Một tiếng nói khác giống như ma quỷ bám vào bên tai cậu, âm u ớn lạnh: Đây chính là Giang Diễn, một kẻ tàn nhẫn vô tình. Mày chắc chắn muốn dẫm lên vết xe đổ sao? Lần trước mày có thể rút lui nguyên vẹn, nhưng lần này thì chưa chắc đâu nhé.

Trình Kiến Du hít một hơi thật sâu, thử thì thử vậy, cậu không tin sẽ lọt xuống một cái hố hai lần. Cậu ngồi ngay ngắn, hạ quyết tâm nói: “Giang Diễn, em đang nghĩ chúng ta…”

“Em không cần nói gì nữa.” Giang Diễn ngắt lời cậu. Máu toàn thân hắn như đông kết lại từng chút một. Tuy trong lòng đang khổ sở muốn chết nhưng vẫn rất mạnh miệng, thản nhiên nói: “Tôi biết em muốn nói gì.”

Trình Kiến Du hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn.

Giang Diễn thở dài một hơi cam chịu, khẽ cười tự giễu: “Hai chúng ta không thích hợp; tôi chỉ muốn làm bạn với anh; anh rõ hoàn cảnh của tôi rồi đấy, tôi không có ý định yêu đương… Vẫn nói đi nói lại mấy lời này mà thôi. Tôi hiểu chứ, sự đeo bám của tôi đã quấy rầy cuộc sống của em. Tôi sẽ cố gắng không bám lấy em nữa, sẽ không làm phiền đến cuộc sống và công việc của em.”

Tự làm bậy không thể sống. Có lẽ cả đời này hắn cũng không có cách nào mở cửa được trái tim Trình Kiến Du. Cầm chìa khóa đứng trước một mặt tường chỉ là một chuyện vô bổ mà thôi.

Còn có thể thế nào đây?

Hắn hiểu mối quan hệ này là không công bằng, mọi vui buồn mừng giận đều nằm trong tay Trình Kiến Du, cậu có thể thao túng mọi cảm xúc của hắn. Hắn giống như một con côn trùng nằm trên mạng nhện, càng giãy giụa càng bị siết chặt trong gông cùm xiềng xích. Đã từng này tuổi rồi, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, giống như một con cún nhỏ luôn ngóng trông Trình Kiến Du ngoái đầu lại. Cảm giác này khiến hắn sắp phát điên.

Giang Diễn nghe thấy tiếng chiếc ghế được kéo lê trên mặt đất, tiếng Trình Kiến Du đứng dậy, bước chân vững chãi đi về phía cửa, sau đó là tiếng “cạch” của cánh cửa được đóng lại. Cậu cứ thế mà đi rồi. Đôi mắt Giang Diễn đỏ hoe vì tức giận. Hắn bặm má, vai và lưng đau xót vô cùng. Trình Kiến Du thật sự không muốn để ý đến hắn nữa rồi!

“Giang Diễn.” Giọng nói bình thản của Trình Kiến Du vang lên trên đỉnh đầu hắn. 

Giang Diễn vội ngẩng đầu lên, sau đó khuôn mặt Trình Kiến Du phóng đại trước mắt hắn, chóp mũi hơi lạnh chạm vào mặt hắn, đôi môi mềm mại dán lên trên môi hắn. Mùi nước thuốc tiêu viêm lượn lờ, đôi mắt đen láy trong trẻo của cậu trấn định tự nhiên, hơi thở nóng bỏng ma sát qua lỗ tai Giang Diễn.

Gió thổi bay tấm rèm cửa sổ màu trắng, thành phố đầy màu sắc chỉ còn lại đống hoang tàn. Những sinh mệnh sống động vùng dậy từ đống đổ nát, khóc đó rồi lại cười đó, cuộc sống vẫn còn đang tiếp diễn.

Nụ hôn vừa chạm vào đã rời khỏi. Trình Kiến Du kéo giãn cự ly giữa hai người, nhìn đôi mắt đang mở to của Giang Diễn: “Em muốn nói là…” Lời còn chưa hết, Giang Diễn đã đưa tay ôm lấy ót kéo cậu lại gần, hôn lên đầy mạnh bạo. Không phải chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng mà mãnh liệt giống như muốn lấy mạng cậu, muốn ăn tươi nuốt sống, nếm sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Đôi môi của Trình Kiến Du phát đau, không chắc là có chảy máu hay không. Trong hô hấp tràn ngập hơi thở nóng bỏng và cuồng nhiệt của Giang Diễn. Đôi mắt sắc sảo và cuốn hút của hắn chăm chú nhìn cậu, khiến cậu có cảm tưởng môi của mình bị hắn cắn rớt một miếng vậy. Cậu đẩy vai hắn ra, Giang Diễn rụt về sau, cau mày rên lên một tiếng đau đớn.

“Anh có sao không?” Bàn tay ấm áp rắn chắc của Giang Diễn vẫn ấn lên gáy Trình Kiến Du. Trình Kiến Du hỏi xong câu này, không nhịn được mà sờ lên môi, không bị trầy da nhưng có chút sưng.

Giang Diễn bất chấp đau đớn, tiếp tục sáp lại cậu. Lần này hắn hôn lên môi cậu rất nhẹ, rất từ tốn, mang chút thành kính, chuyên tâm. Toàn thân hắn sục sôi, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên, khẽ gọi cậu: “Trình Kiến Du.”

Trình Kiến Du gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn. Cậu rũ mi khẽ cười: “Sao vậy?”

Dường như nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm của Giang Diễn trở nên gấp gáp trong nháy mắt: “Đây là vì cảm ơn tôi đã cứu em sao?”

Trình Kiến Du cười thầm, nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành tha thiết: “Không phải. Giang Diễn, vừa rồi em muốn nói… em chấp nhận sự theo đuổi của anh, em muốn cùng anh thử xem.”

Mỗi lần cậu nói một tiếng, trái tim Giang Diễn lại căng phồng ra như quả bóng rồi chợt vỡ òa, hạnh phúc ập đến quá đột ngột, khiến hẳn không dám tin, thì thào hỏi: “Em nói thật chứ?”

Trình Kiến Du gật đầu, vỗ lên cánh tay Giang Diễn đang đặt trên sau gáy cậu, ý bảo hắn buông ra. “Không phải vì muốn cảm ơn anh cứu em, mà vì anh nói anh hiểu em. Em… muốn cho anh và em một cơ hội, để em xem anh hiểu em được bao nhiêu.”

Cảm giác vui sướng ngất ngây này quá choáng ngợp. Giang Diễn không khỏi nở nụ cười. Hắn không buông Trình Kiến Du ra mà ngược lại càng ghé sát vào cậu hơn, dụi đầu vào cổ cậu, thấp giọng nói: “Trình Kiến Du, tôi vẫn cảm giác đây là giả.”

Trình Kiến Du giật giật khoé miệng, đẩy đầu hắn ra. “Nếu anh không sao thì mau báo bình an cho người nhà rồi thu dọn hành lý, về nước chúng ta nói chuyện sau.”

Truyền thông trong nước đã sớm sục sôi, trên weibo tràn ngập các cảnh hiện trường Dordan sau động đất. Những cư dân mạng tốt bụng cùng bình luận cầu chúc cho những khách mời tham gia “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch”. Tổ chương trình bị tổn thất nặng nề, may mắn là nhân viên cơ bản đông đủ, không có tai nạn chết người và những tư liệu sống quý giá mà camera ghi lại vẫn còn nguyên vẹn. Chương trình mùa này, sẽ là một tiết mục không thể nào quên trong lòng mỗi người xem.

Mãi đến khi lên máy bay, Giang Diễn ngồi bên cạnh Trình Kiến Du, nắm chặt lấy tay cậu, hắn vẫn nghĩ đây chỉ là giả. Lúc mọi người nhắm mắt nghỉ ngơi hắn cũng không dám ngủ, chỉ sợ một khi mở mắt ra Trình Kiến Du sẽ bất chợt đổi ý, mọi thứ sẽ biến mất.

Trình Kiến Du chưa bao giờ thấy bộ dạng lo được lo mất này của Giang Diễn, cậu không thấy có lỗi mà còn có hứng thú thưởng thức một phen.

Cậu không biết mình có thích Giang Diễn hay không, nhưng cảm nhận được sự vui vẻ và khoan khoái khi ở bên hắn, trái tim trống vắng trĩu nặng khi tìm được chốn thuộc về, giống như được lấp đầy bằng bông, ấm áp mà an toàn. Cảm giác này hoàn toàn khác với sự thoải mái khi ở bên cạnh Ôn Nhạc Minh. Cậu có thể phân biệt rạch ròi được hai loại cảm giác ấy. Ôn Nhạc Minh là một người thầy tốt bạn hiền, mà không còn là người cậu thích nữa.

Về đến nhà, Trình Kiến Du trả lời lần lượt từng tin nhắn và email. Giang Diễn ngồi trên tay vịn ghế sô pha bên cạnh, hai tay bỏ trong túi quần, nhìn cậu chăm chú. Một lúc lâu sau hắn thỏ thẻ hỏi: “Em sẽ không bất chợt bỏ anh nữa chứ?”

“Phải xem biểu hiện của anh.” Trình Kiến Du gõ xong một dòng chữ, ngước mắt lên nhìn hắn. “Đừng nhìn em nữa, em đi tắm đây, anh nghỉ ngơi đi.”

Giang Diễn sải đôi chân dài, ngồi xuống vị trí Trình Kiến Du vừa ngồi, nôn nóng nhìn theo bóng lưng cậu đến khi cánh cửa bằng kính mờ của phòng tắm khép lại. Hắn ngửa đầu, cằm dưới kéo dài thành một đường đẹp mắt, ý cười trong mắt nồng đậm, phảng phất như có thứ gì đó rục rịch trong lòng, không thể bình tĩnh được.

Thật tốt.

Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách. Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, định đăng một cái status để khoe khoang tin vui hẹn hò với cậu hắn, thì một tin nhắn từ người lạ bắn ra.

Trong tin nhắn là những tấm ảnh chụp quảng cáo bị cắt bỏ của hắn và Chu Giác Thanh. Hai người châm thuốc cho nhau, tư thế vô cùng thân mật, xung quanh đứng rất nhiều người. 

“Ting”

[Tôi thấy anh về nước rồi. Chín giờ sáng mai gặp nhau ở văn phòng tập đoàn Mạc Khoa nhé, tôi muốn nói chuyện với anh về vấn đề chấm dứt hợp đồng. Anh không đến cũng không sao, tôi sẽ tung những tấm ảnh chụp này lên mạng cho công chúng biết là anh nhân lúc tôi uống say đã ngủ với tôi, còn viết nhạc cho tôi để bịt miệng.]

Ánh mắt Giang Diễn dừng trên điện thoại vài giây, mày khẽ nhướng. Sao hắn lại viết nhạc cho Chu Giác Thanh chứ? Vừa khiến Trình Kiến Du đau lòng, vừa tạo cơ hội cho Chu Giác Thanh bịa đặt những câu chuyện có-lẽ-có. Hắn thật sự muốn quay về lúc đó tát cho chính mình hai cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi