SAU KHI TÔI CẶP KÈ VỚI THẾ THÂN TRA CÔNG, THÌ CRUSH TRỞ VỀ

Trình Kiến Du cài từng chiếc nút áo sơ mi, thuận tay vuốt lại mái tóc đang rối tung. Chàng trai trong gương hai má ửng hồng, đôi mắt ươn ướt với đôi môi nhạt màu hơi sưng, vừa nhìn đã biết là vừa mới làm chuyện khó nói. Cậu vặn vòi lấy nước vỗ lên hai má rồi chống một tay lên bồn rửa, điều chỉnh lại nhịp thở.

Cậu xoay người, khẽ cụng đầu vào mặt tường bằng gạch men sứ lạnh lẽo, vang lên tiếng động nặng nề. Giang Diễn đang mặc quần áo, một tay cài cúc quần, một tay vươn ra xoa trán cậu, cười hỏi: “Em làm gì thế? Bật chế độ hiền giả* à?”

Kenja Time (賢者タイム), hay 聖人模式 trong tiếng Trung, “thời gian của hiền giả”, là giai đoạn sau cực khoái (xuất tinh) của một người đàn ông, đầu óc trở nên trống rỗng, hưng phấn bị dập tắt và thậm chí còn cảm thấy tội lỗi (nhất là sau khi thẩm du.)

Trình Kiến Du lắc đầu, vành tai đỏ bừng nhưng trên mặt vẫn không mang chút cảm xúc. Cậu bình tĩnh nói: “Anh phiền quá đi.”

Giang Diễn xoay mặt cậu sang nhìn chăm chú và bảo: “Em trách anh phá hoại tiệc sinh nhật của em sao?”

Trình Kiến Du lườm Giang Diễn, phủi bay tay hắn ra rồi khoanh tay tựa người vào bồn rửa. Phần cơ eo và lưng lao lực quá độ mà đau nhức, bắp chân trong ống quần khẽ run lên giống như vừa hoàn thành một cuộc chạy marathon. Cậu khẽ hỏi: “Anh có thể dịu dàng một chút được không?”

Giang Diễn sáp lại gần, kéo áo cậu cài chiếc nút trên cùng, nhướng mày hỏi: “Dịu dàng như thế nào? Em dạy anh đi, anh sẽ luyện tập thêm vài lần nữa.”

Nói xong tiện thể nâng cằm cậu lên, cúi đầu nhìn chăm chú, tình ý trong mắt tuôn chảy nồng đậm. Trình Kiến Du khẽ mím môi, bị hắn nhìn khiến bên tai nóng cháy. Cậu quay mặt đi, nói: “Anh tìm mấy bộ phim mà xem.”

“Anh không học được, trừ khi em dạy anh.”

Giang Diễn dùng đầu ngón tay vuốt ve cằm Trình Kiến Du. Trình Kiến Du lườm hắn một cái, nghiêm mặt không nói lời nào. Những lúc không muốn tiếp lời, cậu vẫn luôn lười phản ứng. Giang Diễn thích chính là bộ dạng giả vờ lạnh lùng này của cậu, khiến hắn cực kỳ muốn làm cậu khóc. Hắn đưa tay vào trong túi quần lấy ra một hộp quà nhỏ vuông vức. “Quà sinh nhật tặng em.”

Chiếc hộp được thắt một dải ruy băng màu xanh đậm khắc logo tiếng Anh mạ bạc. Trình Kiến Du quay đầu sang và bấm mở hộp. “Cạch” một tiếng, nắp hộp được bật ra. Một chiếc khuy măng sét tay áo được làm từ mã não màu lam huyền bí, tựa như bầu trời đầy sao, quanh viền được bọc bởi vàng ròng sáng bóng, trông đơn giản mà trang nhã.

Quà sinh nhật muộn của một năm trước cũng là một chiếc khuy măng sét in chữ W, mà lần này khung chữ viền lại được đổi thành chữ hoa viết tắt JY. Trình Kiến Du nhất thời sững sờ, mờ mịt chẳng nói nên lời.

“Không thích sao?” Giang Diễn nâng mặt cậu lên, hơi nhíu mày. Khuy măng sét hắn đã đặt làm từ trước, cuối tuần hắn mất tích vì bay sang bên kia địa cầu tự tay mang về. Không vì lí do gì cả, chỉ để che phủ lên dấu ấn cuối cùng mà Ôn Nhạc Minh lưu lại trong lòng Trình Kiến Du, để tuyên bố sự khởi đầu của một mối quan hệ mới.

Giống như các hoàng đế thời cổ đại thay đổi niên hiệu vậy, từ giờ trở đi trong lòng Trình Kiến Du chỉ có thể chứa một mình hắn.

Trình Kiến Du cởi cổ tay áo sơ mi, lấy chiếc khuy măng sét lạnh lẽo ra rồi chậm rãi luồn qua lỗ khuy áo, nâng tay lên cho Giang Diễn xem: “Em rất thích.”

Cậu hiểu suy nghĩ của Giang Diễn, cùng cảm giác bất an trong lòng hắn. Trái tim cậu có chút tê dại, lại có chút bất đắc dĩ. Có lẽ đây chính là sự phiền não ngọt ngào mà các bộ phim tình cảm thường nói tới.

Giang Diễn ôm lấy eo cậu, ghé qua hôn cậu đầy mãn nguyện rồi tiện đà dụi vào cậu: “Vậy thì studio của em phải đổi tên thành tên anh mới được. Tên Minh Kiến rất xui xẻo, sửa thành Diễn Kiến được không?”

“Xui xẻo ở chỗ nào?” Trình Kiến Du lạnh nhạt hỏi.

Giang Diễn nhếch khoé miệng, nói vẻ nghiêm túc: “Phong thủy không hợp, Minh thuộc hành Hỏa, tên của em lại thuộc hành Thủy, ngũ hành tương khắc. Tên của anh cũng thuộc Thủy, thuỷ sinh tài, thật quá may mắn mà. Em cân nhắc thử xem?”

Trình Kiến Du không biết hắn học phong thuỷ ở đâu ra. Thật khó tưởng tượng một boy cool ngầu như Giang Diễn lại rao giảng phong thuỷ giống một học giả già nua. “Diễn Kiến khó nghe quá. Chỉ là một cái tên mà thôi, không cần thiết phải sửa.”

“Anh cảm thấy cần thiết.” Giang Diễn rất để ý đến quyền đặt tên. Hắn đưa tay mò xuống bên dưới vạt áo của cậu, khẽ híp mắt, vờ đứng đắn nói: “Anh sẽ rót vốn đầu tư cho em. Là cổ đông lớn nhất, anh có quyền yêu cầu đổi tên.”

Trình Diến Du cụp mắt nhìn bàn tay dưới vạt áo, khẽ cười. “Anh muốn đầu tư bao nhiêu tiền?”

Giang Diễn cong đầu ngón tay búng nhẹ vào thắt lưng cậu, nói tỉnh bơ: “Thật ngại quá, trong túi anh chỉ dư mấy trăm triệu tiền nhàn rỗi mà thôi. Nếu em muốn trăm tám mươi tỷ thì phải chờ đến lúc anh được thừa kế gia sản.”

Trình Kiến Du nghe mà bật cười. Một studio biên kịch không cần nhiều tài chính như vậy, cho dù hàng ngày cho nhân viên ăn hải sâm và vây cá mập cũng không dùng hết, ngược lại có khi lại khiến nhân viên mắc bệnh “ba cao”*. Cậu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện đổi tên em sẽ suy nghĩ, tiền của anh cứ để đó đi.”

*Ba cao: huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ máu cao, ba chứng “bệnh nhà giàu”.

Giang Diễn đưa tay ra xoa nắn khuôn mặt cậu, thấp giọng nói: “Tiền của anh chính là tiền của em, không phân biệt anh hay em.”

Trình Kiến Du chớp chớp mắt, tâm trạng rất tốt, toàn thân tràn ngập cảm giác mềm mại bay bổng, một thứ cảm giác quá đỗi hạnh phúc và ngọt ngào. Cậu cuối cùng cũng hiểu thứ gọi là sống chết có nhau, bên nhau trọn đời trong những bộ phim tình yêu. Có biết bao nhiêu người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nguyện liếm mật trên lưỡi dao, bởi vì cảm giác này vô cùng tuyệt vời.

Cậu nghĩ, bởi vì con người chỉ là loài sinh vật cô đơn. Sống trong khu rừng sắt thép phồn hoa, được hưởng thụ khoa học kỹ thuật hiện đại tiện nghi nắm cả mạng lưới xã giao trong tay, nhưng trong thâm tâm họ hiểu rõ một điều: thế giới này không có liên hệ gì với họ. Thứ duy nhất mà họ có chỉ là bản thân, mà tình yêu chính là chìa khóa duy nhất để mở ra cái lồng giam này.

Giống như ánh đèn xuyên qua cửa sổ ngôi nhà, hay như mỏ neo của một con tàu, nhờ có Giang Diễn cậu mới tìm được mối liên hệ với thế giới này. Cảm giác an tâm dạt dào đó thật sự rất thư thái.

Trình Kiến Du đi xuống dưới lầu, uống vài ly rượu rồi cắt bánh sinh nhật. Bữa tiệc sinh nhật kết thúc viên mãn. Trên đường về nhà, mặt trời đang ngả về tây, hai người tắm trong ánh nắng ấm áp.

Trình Kiến Du chợp mắt ngủ mơ màng trên ghế phụ. Giang Diễn thì một tay cầm lái, một tay lần mò ra một chiếc kẹo cai thuốc ném cho cậu, nói hùng hồn: “Bỗng dưng lên cơn thèm thuốc, em bóc một viên đút cho anh đi.”

Trình Kiến Du xé vỏ kẹo đưa lên bên miệng Giang Diễn. Hắn cuốn lưỡi đưa vào trong miệng, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nói: “Đã một tuần nay Mạc Khoa không liên lạc được với Chu Giác Thanh rồi. Điện thoại thì tắt máy, chỗ ở thì không có ai. Em nhớ cẩn thận chút.”

“Cậu ta không dám trực tiếp mò đến đâu.” Trình Kiến Du lạnh nhạt giễu cợt.

Giang Diễn liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng mà điển trai của Trình Kiến Du. Lời cậu nói ra rất không nể tình. Hắn không khỏi đưa tay búng lên vầng trán trơn bóng của cậu và bảo: “Nếu em đoán sai thì sao?”

Trình Kiến Du ngả người ra ghế nhìn hắn, vẫn là giọng điệu lãnh đạm khiêu khích như cũ: “Nếu cậu ta dám mò đến tìm em mà không phải là âm thầm giở trò sau lưng, thì ấn tượng của em với cậu ta sẽ tốt hơn một chút.”

Giang Diễn khẽ chậc lưỡi, trầm giọng hờ hững nói: “Sản phẩm nổi tiếng nhất của tập đoàn tài chính Chu thị đứng sau Chu Giác Thanh là một phần mềm P2P. Nghe nói gần đây nhà bọn họ đang di chuyển tài sản ra nước ngoài, nên đang bị cơ quan giám sát nhìn chằm chằm, không ai giúp cậu ta trả khoản tiền này.”

Kiếm tiền trong ngành nghề P2P cũng giống như đi trên lưỡi dao vậy, một khi dòng tiền sụp đổ thì thần thánh cũng không cứu nổi. Nếu không phải bởi vì bộ phim điện ảnh kia khiến nhà họ Chu thua lỗ nặng, có lẽ bọn họ còn có thể trụ thêm được vài tháng. Nhưng hiện giờ lỗ hổng tài chính quá nhiều, bọn họ không kịp vá víu, làm sao còn thời giờ và tiền nhàn rỗi để cứu Chu Giác Thanh? Người nhà họ Chu mong cậu ta ngồi tù nữa là, như vậy bọn họ sẽ có thể nhân cơ hội dùng chiêu trò, giả vờ đáng thương để kiếm chút tiền của fan hâm mộ về chữa cháy.

Trình Kiến Du trở về nhà tắm rửa thư giãn, sau đó viết một mạch cho xong cảnh tình tứ trong kịch bản, có thể nói là văn chương lai láng.

Đồng hồ sinh học của cậu rất đều đặn, buổi tối luôn đi ngủ sớm. Giang Diễn đang viết nhạc trong phòng làm việc, loáng thoáng nghe thấy tiếng hoà âm ghita. Cậu áp má lên gối đầu, nhìn ánh sáng ấp áp hắt ra từ khe cửa phòng làm việc, nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói chúc ngủ ngon.

Nhưng có lẽ do uống rượu mà tế bào não rất hưng phấn, mãi đến nửa đêm Trình Kiến Du vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Cậu ngồi dậy, ngây người đắm mình trong ánh sáng đèn ngủ hồi lâu mà vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Cậu bèn xuống giường mở tủ lạnh lấy ra hai lon bia, định uống cùng Giang Diễn.

Trong phòng làm việc vô cùng tĩnh lặng, cây đàn ghita được gác trên kệ. Quyển nhạc phổ mép cong queo đang mở ra trên bàn làm việc. Giang Diễn tắm xong không sấy khô đầu, tóc tai dựng lởm chởm. Hắn nằm ngả ra ghế, khuỷu tay gác lên tay vịn, mắt nhắm lại, thở đều đều. Một bên tai nghe màu trắng tuột ra và rơi xuống cổ áo hắn.

Trình Kiến Du nhẹ nhàng bước qua, đặt lon bia lạnh trên bàn, liếc nhìn qua nhạc phổ rồi chậm rãi gấp lại. Đang định đánh thức Giang Diễn gọi hắn về giường ngủ, thì mắt cậu liếc nhìn thấy một chiếc chìa khóa siêu xe thể thao mới tinh trên bàn. Giang Diễn có chìa khóa siêu xe không đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là một tấm ảnh cũ kỹ ố vàng được đặt bên dưới chiếc chìa khóa.

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy hoa ôm bụng bầu đứng dưới tán cây nở hoa. Người đàn ông tuấn tú mặc âu phục đi giày da đứng bên cạnh cầm ô che nắng cho cô, hai người mỉm cười rạng rỡ.

Trình Kiến Du nhìn chằm chằm, mặt không cảm xúc. Cậu rút tấm ảnh ra và lật mặt sau lên. Nét chữ được viết bằng bút máy mạnh mẽ mà dứt khoát, màu mực xanh nước biển đã phai thành màu xanh nhạt.

“Con trai yêu của mẹ, đứa con đang lớn dần từng ngày trong bụng mẹ. Mẹ mong con chào đời biết bao. Mẹ đặt tên con là Kiến Du, mong con sẽ chứng kiến tình yêu trước sau như một của bố mẹ.” 

Ký tên: Hoắc Nhạn Thanh.

Trình Kiến Du xem như không thấy, lật tấm ảnh trở lại đặt xuống bàn và cúi xuống nhìn màn hình máy tính xách tay đang mở. Ở giao diện hòm thư, có một mail ngắn Hoắc Nhạn Thanh gửi vào hộp thư công việc của Giang Diễn.

[Chào cậu, Giang Diễn.

Xin phép làm phiền cậu. Thông qua lời của Lâm Chiếu tôi được biết cậu là bạn trai của Kiến Du. Là mẹ của Kiến Du, tôi rất vui. Xin tha thứ cho tôi không thể dùng thân phận của người mẹ để ở bên cạnh nó. Đây cũng không phải điều mà tôi mong muốn. Cậu hiểu nó tất nhiên cũng biết tính cách của nó, sẽ không nhận bất cứ món quà gì của tôi.

Nhưng tôi xin cậu hãy dùng danh nghĩa của mình để thay tôi tặng cho nó chiếc xe này, coi như là chút bù đắp của tôi dành cho nó.

Cảm ơn cậu rất nhiều, xin cậu hãy đối xử tốt với Kiến Du.]

Trình Kiến Du không cần bất cứ sự bồi thường nào. Ngược lại, cậu hy vọng Hoắc Nhạn Thanh đừng quấy rầy cuộc sống hiện tại của cậu. Hồi nghỉ tết ở nhà, bà nội sắp xếp lại những đồ vật cũ trong nhà đã lấy ra từ đáy hòm một bảng chữ mẫu cũ kỹ. Vừa nhìn thấy nó cậu đã hiểu vì sao Tây Đường khăng khăng muốn hợp tác với cậu, và vì sao mà Lâm Chiếu luôn thích lẽo đẽo bám theo cậu, gọi cậu là anh.

Bù đắp thì có ích gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ giảm bớt cảm giác tội lỗi cho Hoắc Nhạn Thanh mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì với Trình Kiến Du.

Cậu liếc nhìn Giang Diễn đang ngủ say, ngập ngừng vài giây rồi di chuột kéo xuống phía dưới, Giang Diễn viết một dòng chữ nặng nề trong ô trả lời.

[Như lời bà nói, tôi rất hiểu con người Trình Kiến Du, cho nên tôi không thể nhận món quà này của bà. Bà không xứng được gọi là mẹ, cũng không phải là mẹ của em ấy. Tôi không có hứng thú nghe bà kể khổ, tôi chỉ biết những năm nay Trình Kiến Du đã sống không dễ dàng, tôi rất thương em ấy.

Trả lời email chỉ để nói với bà, tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho em ấy, bởi vì tôi yêu em ấy, không liên quan gì đến bà.

Tôi đã chặn tài khoản email của bà rồi, sau này xin đừng quấy rầy chúng tôi nữa.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi