SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RỒI

Cửa phòng tắm mãi vẫn không chịu mở.

Kiều Tịch ngồi trên ghế, chờ Lục Hoặc ra.

Dưới chân cô bỗng nhiên bị một nhúm lông xù xù cọ cọ, cô đưa tay ôm nó lên, đối diện với đôi mắt màu đỏ của nó.

"Tức Hỏa, có phải mày béo lên rồi không hả?"

Thỏ con phát triển bề ngang, bị ôm trên tay thì co người lại như quả cầu lông xù, xem ra nó ở với Lục Hoặc ăn ngon ngủ tốt, sống rất thoải mái dễ chịu.

"Nếu mày mà còn béo thêm nữa thì sẽ biến thành quả cầu lông đấy!" Kiều Tịch vuốt ve đầu nó: "Đến lúc đấy mày khỏi cần nhảy nữa, cứ lăn đi cho nhanh."

Dạo này Tức Hỏa ghét nhất là nghe chữ "béo", nó quay mông đưa cái đuôi tròn tròn xù xù vào mặt Kiều Tịch giả vờ như không nghe không thấy, phải ăn nhiều mới lớn được chứ.

Kiều Tịch nở nụ cười: "Sao lại đáng yêu giống y như chủ nhân thế cơ chứ?"


Cô đùa với Tức Hỏa một lúc lâu mà cửa phòng tắm vẫn chưa mở ra.

Cô có hơi lo lo, đang lúc cô định ôm Tức Hỏa đi gõ cửa thì cửa phòng tắm lại mở.

Lục Hoặc đi ra, tóc vẫn còn dính hơi nước, trên mặt trên cổ cũng có vệt nước, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Tóc mái lộn xộn, giọt nước chậm rãi trượt qua gò má nhỏ xuống, gương mặt có thêm mấy phần yêu dã, thực sự là quá đẹp trai.

"Sao tự nhiên anh lại đi tắm?" Kiều Tịch hơi ngạc nhiên, rồi cô chợt nghĩ đến điều gì đó, ôm Tức Hỏa xán lại, ánh mắt hơi lộ vẻ hư hỏng: "Vừa rồi anh có phản ứng nên phải đi tắm nước lạnh đúng không?"

Cô chưa từng tiếp xúc với việc này nhưng cũng không phải người ngây thơ không biết gì hết.

Đôi môi Lục Hoặc màu hồng nhạt, khóe môi mím chặt, mái tóc ướt rũ xuống, vành tai hơi đỏ lên.


"Tôi đoán đúng rồi hả?" Kiều Tịch giật mình hoảng sợ. Trời đất, bảo bối ngây thơ trong sáng như Lục Hoặc ở đâu ra thế này! Chỉ hôn mặt cô thôi mà cũng không chịu nổi hả?

Nhìn ánh mắt chọc ghẹo của cô, Lục Hoặc nghiêng đầu tránh đi đầy mất tự nhiên, đôi mắt đen bóng ướŧ áŧ hơi chật vật: "Không phải."

Mầm lá nhỏ không xuất hiện trên đỉnh đầu anh.

Lúc này Kiều Tịch mới tin là anh không nói dối. Cô ôm Tức Hỏa ngồi bên cạnh anh, không trêu chọc anh thêm nữa, cô sợ bắt nạt anh ác quá anh sẽ phản kích lại mất.

Dù sao con thỏ nóng lên cũng biết cắn người mà.

Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi cạnh Lục Hoặc hấp thụ năng lượng vàng, mãi đến đêm mới chịu rời đi.

Lúc về cô tiện đường tiễn Ôn Tinh về luôn.

Vì chuyện gia đình vẫn chưa giải quyết xong hoàn toàn nên mấy hôm nay cô ấy xin phép làm ban ngày rồi buổi tối về nhà.


Trong xe, Ôn Tinh kể chuyện hai hôm nay cho Kiều Tịch nghe.

Hôm đó phát hiện Phương Chí Hải nɠɵạı ŧìиɦ, trái tim cô ấy đau muốn chết, sau đó lại được Kiều Tịch mang đến cô nhi viện, cô ấy bèn nghĩ thông, hạ quyết tâm rồi.

Ngày ấy, lúc cô về đến nhà thì Phương Chí Hải đã về trước ngồi chờ từ lâu.

Ôn Tinh nhìn người chồng xa lạ trước mặt mình, nói ra quyết định kinh người, ly hôn.

Phương Chí Hải vốn nghĩ lộ chuyện thế này, Ôn Tinh nhất định sẽ đau đớn, nổi giận, cãi nhau, mắng anh ta phản bội, nhưng anh ta không thể nào ngờ được cô ấy lại tỉnh táo đến thế, bình tĩnh thản nhiên đưa ra yêu cầu ly hôn.

"Tinh Tinh, em đừng nói vớ vẩn, chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm rồi? Sao có thể ly hôn được? Dù em không sinh được con anh cũng đã nói nặng một câu nào với em chưa, em không thể tha thứ cho anh một lần hay sao?" Phương Chí Hải không hề muốn ly hôn.
Bốn năm đại học, tình cảm của bọn họ thực sự rất tốt, anh ta cũng thích cô ấy thật, nếu không cũng chẳng mất nhiều công sức theo đuổi như thế, lại còn luôn dỗ dành cho cô ấy vui vẻ.

Nhưng mà sau khi kết hôn lâu rồi thì... Ngày nào về nhà cô ấy cũng chỉ biết nói dăm ba cái chuyện nội trợ vụn vặt, anh ta không thích nghe mấy thứ đó.

Về sau, anh ta qua lại với một đồng nghiệp nữ trong công ty, cô ta biết làm nũng, biết trang điểm, biết dỗ dành, làm anh ta được trải nghiệm khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào lần nữa.

Anh ta chỉ định vui vẻ chút thôi chứ không định ly hôn.

Vì thế, lúc Ôn Tinh đưa ra yêu cầu ly hôn, anh ta sợ đến mức không nói nổi nên lời.

Ôn Tinh rất kiên quyết.

Phương Chí Hải thấy cô ấy không nghe khuyên bảo thì quyết tâm đánh cược, quỳ xuống trước mặt xin cô ấy tha thứ: "Lần này là anh phạm phải lỗi sai mà người đàn ông nào cũng phạm phải, em tha thứ cho anh, anh xin thề không có lần sau. Còn người phụ nữ kia, anh hứa về sau anh sẽ cách xa cô ta. Tinh Tinh, em cho anh một cơ hội nữa được không?"
Hốc mắt Ôn Tinh đỏ lên, không phải là cô ấy không mềm lòng, dù sao cũng là người mà mình yêu nhất khi còn trẻ, giờ lại đang chật vật quỳ gối xin cô ấy tha thứ.

"Con tiện nhân kia, mày để chồng mày quỳ xin mày như thế, mày muốn lật trời rồi." Mẹ Phương đột ngột xuất hiện, thấy con trai quỳ trước mặt Ôn Tinh thì lập tức chửi ầm lên.

Mụ ta giận đùng đùng, còn muốn ra tay đánh Ôn Tinh nữa.

"Mẹ, đây là lỗi của con, mẹ đừng mắng Tinh Tinh." Phương Chí Hải giữ chặt mẹ Phương.

Tiếng chửi bới ồn ào bên tai, Ôn Tinh vốn đang lung lay lập tức quyết tâm trở lại, cô ấy đã quá chán cái cảnh bị mẹ chồng nhục mạ, ngày ngày hầu hạ mụ ta và cô em chồng rồi.

Cô ấy kiên quyết muốn ly hôn, đồng thời yêu cầu cả nhà Phương Chí Hải dọn ra, vì căn nhà họ đang ở là do bố mẹ cô ấy để lại cho cô ấy.
Nhưng mẹ Phương không chịu, thậm chí mụ ta còn lớn tiếng bảo cái nhà này nên thuộc về con trai mụ ta.

Chuyện này cứ quấy rầy cô ấy mãi.

Kiều Tịch đã hiểu, cô nhận lời giúp Ôn Tinh giải quyết việc này.

Xe chạy đến cửa nhà Ôn Tinh.

Trong nhà, mẹ Phương đang cằn nhằn Phương Chí Hải: "Hồi ấy mẹ đã không đồng ý cho con lấy nó rồi, lúc trước con mà cưới con gái của bà chủ siêu thị thì giờ mẹ đã có cháu trai bế."

"Mẹ, giờ mẹ nói mấy chuyện này thì có nghĩa lí gì? Chẳng lẽ mẹ muốn con với Ôn Tinh ly hôn thật sao?" Phương Chí Hải cũng bị chuyện mấy hôm nay làm cho tiều tụy: "Mẹ không thể mong cho con với Tinh Tinh hòa hợp lại à?"

"Anh, anh cũng đừng có nói mẹ, anh mà muốn tốt cho Ôn Tinh thật thì đã không đi tìm người đàn bà khác."

Em gái Phương Chí Hải, Phương Hiểu Yến nói: "Con em sắp đi nhà trẻ rồi, nếu nhà mình mà phải dọn ra khỏi cái nhà này thì làm sao con em đi học ở thành phố B được. Mẹ hồ đồ nhưng anh đừng có hồ đồ, nếu anh ly hôn với Ôn Tinh thì anh chẳng còn gì đâu."
Phương Chí Hải làm sao mà không rõ cho được.

Ôn Tinh có nhà, có tiền tiết kiệm, hồi đó bố mẹ cô ấy mất do tai nạn nên cô ấy được thừa kế một món tiền bảo hiểm khổng lồ, chi tiêu trong nhà toàn dựa vào Ôn Tinh nên cả gia đình ngoại tỉnh như bọn họ mới được sống thoải mái ở thành phố B này.

"Đợi Ôn Tinh về, mẹ đừng có mà ồn ào với cô ta nữa, nói mấy lời hay, để cho cô ta hòa hảo với anh." Phương Hiểu Yến nói.

Mẹ Phương không chịu xuống giá: "Làm gì có chuyện mẹ chồng dỗ con dâu?"

Mụ ta vừa dứt lời thì nghe tiếng cửa mở, bọn họ biết ngay Ôn Tinh về.

Phương Chí Hải thay đổi sắc mặt, đứng lên định ra đón.

Thấy Ôn Tinh bước vào, đằng sau cô ấy còn có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.

"Tinh Tinh, em về rồi, đây là..." Phương Chí Hải cũng coi như từng trải, anh ta cảm thấy cô bé này không hợp với khung cảnh ở đây, khí chất của cô bé không phải là thứ người bình thường có được.
Kiều Tịch chẳng muốn dài dòng: "Chị Tinh bảo mấy người chuyển ra khỏi đây, bây giờ mấy người đi ngay lập tức. Còn chuyện ly hôn thì luật sư sẽ liên hệ sau."

"Mày là ai, dựa vào đâu mà đuổi bọn tao? Nhóc con thì về nhà tìm bố mẹ đi, đừng có lo chuyện người lớn." Mẹ Phương tức giận nói.

Kiều Tịch nhếch môi cười né sang một bên, ngoài cửa có ba người đàn ông cao to mặc đồ đen mặt không biểu cảm đang đứng.

Phương Chí Hải có mắt nhìn, biết ngay thân phận cô bé này không đơn giản, chắc là Ôn Tinh tìm về để giúp đỡ trong việc ly hôn: "Tinh Tinh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?"

"Mấy người dọn ra ngoài ngay bây giờ đi." Ôn Tinh hạ quyết tâm, cô ấy muốn ly hôn.

Ba vệ sĩ đứng ngoài cửa cũng đi vào.

Kiều Tịch nói: "Nếu bây giờ mấy người không thu dọn hành lý thì lát nữa họ sẽ ném hết đồ đạc của mấy người ra ngoài đấy."
"Đúng rồi, đơn ly hôn đây, nhanh kí đi, nếu không luật sư của tôi sẽ giúp chị Tinh đệ trình lên tòa, đến lúc ấy anh sẽ bị xóa khỏi hộ khẩu, thậm chí mất việc. À, tôi còn đang giữ chứng cứ anh nɠɵạı ŧìиɦ nữa..." Kiều Tịnh lãnh đạm, dường như chuyện mà cô đang nói chỉ là chuyện thời tiết hôm nay thế nào vậy.

"Mày dựa vào đâu mà cho con tao mất việc hả!" Mẹ Phương lập tức kích động.

Kiều Tịch chẳng thèm để ý, cô chỉ nhếch môi nói "ra tay đi", đám vệ sĩ cường tráng đã dọa cho mẹ Phương mềm chân, mụ ta đúng là điển hình của loại lừa hiền sợ ác.

Lúc cô về đến nhà đã là 9 giờ hơn.

Kiều Tịch gọi video cho Lục Hoặc.

Anh nhận cuộc gọi gần như ngay lập tức, trên màn hình xuất hiện gương mặt tuấn tú của Lục Hoặc.

"Ban nãy tôi đến nhà chị Tinh, giúp chị ấy giải quyết một vài vấn đề." Kiều Tịch không phải kiểu người làm việc tốt không cần ghi công, cô muốn ghi công, hơn nữa còn phải cho Lục Hoặc biết mới được.
"Ừm." Lục Hoặc tỏ ý đang nghe đây.

Kiều Tịch kể cho anh nghe: "Mấy người đó da mặt dày thật đấy."

Bàn tay đang lật sách của Lục Hoặc hơi ngừng lại, anh nhìn cô gái nhỏ trong màn hình, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen láy long lanh, anh hỏi: "So với cô thì sao?"

"Gì cơ?"

Kiều Tịch sửng sốt, sau đó cô chợt hiểu ra, trừng mắt nhìn anh: "Anh đang nói tôi mặt dày đúng không?"

Lục Hoặc mỉm cười, đưa tay đè Tức Hỏa lại để cho nó đạp chân loạn xạ trong lòng bàn tay anh, nó giống y như chủ nhân Kiều Tịch của nó vậy, bị chọc trúng một cái là xù hết cả lông lên.

Kiều Tịch hứ một cái: "Nếu da mặt tôi mà dầy thật thì hôm nay lúc ở nhà anh tôi đã chủ động ôm anh hôn hít rồi đó." Từ khi biết nếu Lục Hoặc chủ động thân mật thì năng lượng vàng tăng cực kì nhanh xong, Kiều Tịch bắt đầu muốn vẽ đường cho hươu chạy.
Cách màn hình điện thoại, Lục Hoặc nhìn cô bằng ánh mắt u tối.

Kiều Tịch tranh công: "Hôm nay tôi giúp đỡ chị Tinh cũng là vì anh mà. Chuyện trong nhà chị ấy giải quyết xong xuôi hết rồi mới có thể tập trung chăm sóc cho anh ngày ba bữa thật tốt, cũng có thể canh cửa hộ chúng ta nữa."

Cô vốn chẳng phải là người thích xen vào việc người khác, chỉ có dính đến Lục Hoặc cô mới chịu ra tay thôi.

Thiếu nữ trong màn hình tỏ vẻ đắc ý như muốn được anh khen ngợi, Lục Hoặc chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình có một con kiến nhỏ cắn một cái, không đau, hơi ngưa ngứa, còn có chút tê tê.

"Kiều Tịch, cảm ơn." Giọng nói trầm thấp thông qua điện thoại, vang lên thật rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

"Tôi không muốn nghe lời cảm ơn suông." Hai mắt Kiều Tịch sáng lên, cô liếm môi: "Không có thành ý gì cả."
Ý đồ của cô hiện rõ ngay mặt: "Lúc gặp lại anh phải hôn tôi cơ, đây mới là lời cảm ơn mà tôi muốn."

Lục Hoặc nhớ đến chuyện sáng nay, giả vờ như không nghe thấy cô vừa nói gì.

Kiều Tịch tức giận "hứ" một tiếng.

Sau khi ngắt cuộc gọi, Kiều Tịch gọi Bạo Phú ra: "Chị muốn rút rương báu." Dù Lục Hoặc đồng ý cho cô đến tìm anh, ở bên anh, nhưng cô vẫn cảm thấy dường như Lục Hoặc đang kiêng dè gì đó.

Cô cũng biết nguyên nhân, nên cô mong mình có thể nhanh chóng tiêu diệt sạch năng lượng đen.

Bạo Phú: "Chủ nhân, lần này rút một rương cần mất 9% năng lượng vàng."

"Ừm, chị biết."

Chỗ năng lượng vàng hôm nay cô hấp thụ được cộng thêm với một nụ hôn của Lục Hoặc nữa, trừ đi số năng lượng đã tiêu hao, bây giờ cô vẫn còm 49% năng lượng vàng.

"Rút đi."

Ngay lập tức, màn hình lớn bắn ra từ trong rương.
Trước mắt Kiều Tịch là hình ảnh nhà họ Lục treo đồ trang trí mang không khí vui mừng khắp nơi, hình như sắp sang năm mới thì phải.

Trong nhà, ông cụ Lục đang nói chuyện với đám con cháu, Lục Vinh Diệu mặc đồ mới, chạy nhảy nô đùa với mấy đứa bé khác, trên tay còn cầm một xấp lì xì dày.

Kiều Tịch nhìn xung quanh, nhưng không thấy bé Lục Hoặc.

Cô bắt đầu tìm kiếm bóng dáng anh.

Bên ngoài đang có tuyết rơi, mặt đất phủ một lớp tuyết đọng dày trắng xóa.

Cô di chuyển màn hình đến phòng nhỏ, bên trong cũng không có Lục Hoặc.

Kiều Tịch nhíu mày di chuyển màn hình tiếp, cuối cùng cô cũng thấy Lục Hoặc ở trên con đường dẫn đến phòng nhỏ, bên cạnh là người hầu chăm sóc cho anh.

Bé Lục Hoặc đã lớn hơn lần trước một chút, khoảng tầm chín mười tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt vừa to lại vừa sáng, vì lạnh nên màu môi hơi nhợt nhạt.
Bé Lục Hoặc giờ đã là một shouta xinh đẹp rồi.

Bé mặt một chiếc áo khoác dày, bên dưới là quần dài đen, bông tuyết rơi trên tóc, người hầu đã quên đội mũ cho bé rồi.

Hai tay bé Lục Hoặc bị lạnh đỏ bừng, khó khăn lăn bánh xe, tuyết trên nền đất rất dày mà bản thân bé cũng không có nhiều sức, xe lăn đi rất chậm. Nhưng người hầu bên cạnh lại một tay đút túi một tay nghịch điện thoại, mồm còn giục bé đi nhanh lên.

Tuyết đọng trên nền đất rất trơn, bé không cẩn thận trượt bánh xe vào đống tuyết bên đường, xe lăn và bé Lục Hoặc ngồi bên trên lập tức ngã xuống đất.

Trái tim Kiều Tịch thót một cái.

Người hầu bên cạnh nghe tiếng mới bỏ điện thoại xuống, giọng nói còn tỏ vẻ khó chịu: "Tiểu thiếu gia, sao lại không cẩn thận thế hả. Tí nữa còn phải chúc tết cho ông nội cậu, bây giờ quần áo cậu bẩn hết rồi còn đến làm gì nữa? Cậu về thay quần áo đi, tôi đi nói rõ ràng cho quản gia biết trên đường đến đây cậu gặp tí chuyện nên không đến được."
Bà ta mà đem Lục Hoặc đến thì còn phải theo sát chăm sóc, chả đi đâu được, chi bằng cho Lục Hoặc về phòng, bà ta lại còn có thể đến chỗ quản gia nhận lì xì xong rồi đi tìm mấy chị em tâm sự.

Tuyết trên nền đất rất lạnh, bé Lục Hoặc nằm rạp trên đất, bùn đất và nước tuyết làm bẩn quần áo mới sạch sẽ xinh đẹp của bé.

Nghe người hầu nói thế, ánh sáng chờ mong trong mắt bé tắt lịm.

Bàn tay bé lạnh cứng và đỏ bừng, dần chuyển sang tái xanh, bé cố hết sức leo lại về xe lăn.

Kiều Tịch đau lòng muốn chết, đứa bé thích sạch sẽ gọn gàng đến thế, vậy mà giờ quần áo không chỉ bẩn còn ướt nữa.

Bé ngồi lại xe lăn, phủi phủi nước bùn, đôi môi nhỏ mím chặt, mãi một lúc lâu sau mới nói với người hầu: "Không sao, ngã không đau, quần áo cũng không ướt lắm, chúng ta đến chỗ ông nội tiếp thôi."
Lục Hoặc đã sớm học được cách nói dối lòng, bởi vì người khác thích nghe những điều dối lòng hơn.

Chỉ có như vậy thì người khác mới không cảm thấy bé rất phiền toái.

Người hầu nhíu mày: "Quần áo cậu bẩn rồi, lão gia thấy sẽ tức giận đấy, sang năm mới rồi, ông ấy sẽ thấy xui xẻo."

Bé Lục Hoặc cụp mắt, vẫn mỉm cười như cũ. Bé ra sức phủi phủi những chỗ bị bẩn, sau đó cẩn thận nói: "Không bẩn."

Bé biết nếu giờ mà về thay quần áo thì sẽ không thể đi chúc tết nữa.

Hôm nay là năm mới, bé cũng muốn giống những người khác, đốt pháo, chơi đùa, không muốn cô đơn một mình nữa.

Người hầu trợn ngược mắt lên: "Được, cậu đi theo tôi." Dù sao cũng vẫn là thiếu gia, nếu bé mà khóc ầm lên ở đây thì chỉ có bà ta bị phạt thôi.

Bé Lục Hoặc thấy bà ta không ngăn bé đến nhà chính nữa thì nở nụ cười, gật đầu thật mạnh: "Ừm."
Kiều Tịch cảm thấy rất xót xa, cô thấy bé Lục Hoặc cố hết sức đẩy xe lăn, sợ người hầu bỏ rơi mình.

Trong nhà chính ấm áp dễ chịu, còn có mùi thơm của đồ ăn, tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện không ngừng, bầu không khí rất hài hòa.

Lúc bé Lục Hoặc đẩy xe lăn tiến vào, mọi người đều hơi giật mình, ngừng mọi việc đang làm lại nhìn về phía bé.

Người hầu đứng sau lưng Lục Hoặc đẩy xe phụ bé đến trước mặt ông cụ Lục đang ngồi trên ghế chính: "Lão gia, Hoặc thiếu gia đến chúc tết ạ."

Lục Hoặc có hơi căng thẳng, Kiều Tịch thấy ánh mắt bé nhìn ông cụ Lục mang theo tia quấn quýt, cô đột nhiên hiểu, bé Lục Hoặc thật sự yêu quý ông nội, bé cũng muốn giống như Lục Vinh Diệu, được thân cận ông nội, được ông nội yêu thương.

Ông cụ Lục nhìn đứa cháu trai ít gặp mặt của mình cũng có hơi xúc động.
Bên cạnh ông ta, một người phụ nữ ăn mặc tưởng thì sang trọng mà thật ra lòe loẹt mở miệng: "Bà Trương, bà chăm sóc thiếu gia kiểu gì vậy hả? Không thấy quần áo Tiểu Hoặc bẩn hết rồi à, còn ướt nữa chứ, nếu bị cảm lạnh thì sao?"

Người hầu vội vã mở miệng phân bua: "Trên đường đến đây Hoặc thiếu gia bị ngã, tôi đã bảo cậu ấy về thay quần áo trước nhưng Hoặc thiếu gia cứ nhất định muốn đến đây."

"Trẻ con không biết gì bà cũng không biết chắc?" Người phụ nữ đó, cũng chính là mẹ Lục Vinh Diệu, nói tiếp: "Với lại hôm nay là năm mới, bà làm thiếu gia ngã còn để thiếu gia mặc quần áo bẩn đến đây chúc tết, bà muốn rước xúi quẩy đúng không?"

Ông cụ Lục đưa lì xì cho bé Lục Hoặc: "Lì xì của cháu đây, cầm lấy."

Bé Lục Hoặc đưa hai tay nhận lì xì, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vui mừng, hai mắt sáng lên: "Chúc ông năm mới vui vẻ."
Ông cụ Lục nói với người hầu: "Đưa thiếu gia về thay đồ, lát nữa lại đây dùng cơm."

Mẹ Lục Vinh Diệu chen lời: "Trên đường đến đây tuyết đọng nhiều lắm, đợi tí nữa Tiểu Hoặc về xong thay quần áo rồi quay lại đây một vòng nữa chẳng phải là giày vò sao?"

Ông cụ Lục hơi trầm mặc: "Đưa Lục Hoặc về, không cần tới đây nữa, bảo phòng bếp chuẩn bị một phần thức ăn hôm nay rồi đưa sang."

Ánh sáng trong mắt bé Lục Hoặc chợt tối xuống, bé cúi đầu vội vã phủi phủi những chỗ bẩn trên quần áo: "Ông nội, không bẩn mà, cháu không cần về thay quần áo."

"Mới ngày đầu năm mới mà lại ngã từ xe lăn xuống, thế này là xui xẻo lắm. Tiểu Hoặc, nghe lời đi, quần áo ướt cẩn thận cảm lạnh đấy." Người phụ nữ đó nói với người hầu: "Sao còn chưa nhanh nhanh đưa Tiểu Hoặc về?"
Đôi mắt to đen tròn của bé Lục Hoặc nhìn ông cụ Lục, kiên trì nói: "Ông nội, quần áo cháu không bẩn mà."

Ánh mắt ông cụ Lục né tránh: "Về đi."

Người hầu nhanh nhẹn đẩy xe của bé Lục Hoặc: "Vậy tôi đưa Hoặc thiếu gia về ạ."

Vừa ra khỏi đại sảnh, nụ cười trên mặt bà ta đã biến mất ngay được, tức giận trách Lục Hoặc: "Biết thế không đến cho xong."

Lục Hoặc không lên tiếng, bé cúi đầu, mím chặt miệng.

Kiều Tịch nhìn mà đau lòng.

Bên người anh chẳng có một ai đối xử tử tế với anh, anh hắc hóa cũng là bình thường.

Cô không hề mong anh làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, cô càng muốn anh có thể làm bừa thoải mái, càn quấy thoải mái, làm gì vui thì làm.

Sau khi quay về phòng, khuôn mặt nhỏ của Lục Hoặc đã lạnh đến mức trắng bệch, bàn tay nhỏ bé cũng đông lạnh thành màu đỏ rực.
Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, bé Lục Hoặc thay quần áo xong, lặng lẽ ngồi ở góc phòng, còn người hầu đã bỏ đi từ lâu rồi.

Bé cúi đầu, gần như co thành một cục trên xe lăn, vô cùng đáng thương.

Kiều Tịch đau lòng muốn chết, cô nói với Bạo Phú: "Bây giờ chị dùng đạo cụ được không?"

"Được ạ."

Kiều Tịch hơi hồi hộp một chút, cô không ngờ mình lại rút được đạo cụ này.

"Dùng thôi."

Ngay lập tức, màn hình lớn chiếu cảnh bé Lục Hoặc ngồi trên xe lăn biến mất.

Kiều Tịch xuất hiện ngay trước mặt bé, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi