SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RỒI

Trong phòng, đèn sáng rực.

Hôm nay Kiều Tịch mặc một chiếc váy màu lam khói nhẹ nhàng, da trắng tóc đen, ngồi trước xe lăn, đôi mắt sáng rực nhìn đuôi cá của anh.

Cô ngắm nghía rất nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tò mò. Nếu cho qua đoạn đuôi cá thối rữa nhuốm màu xanh đen thì cái đuôi của Lục Hoặc thực sự rất đẹp.

Ánh đèn phủ xuống, lớp vảy cá vàng rực rỡ như phát sáng lên.

Kiều Tịch đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đuôi Lục Hoặc khỏi hẳn, vui đùa thỏa thích trong nước, hẳn là một cảnh tượng rất yêu nghiệt.

"Cái đuôi có cảm giác không?" Kiều Tịch hỏi.

"Có." Chân của anh cũng có cảm giác, chỉ là không thể đi lại được thôi.

Kiều Tịch mở to mắt nhìn anh, đôi tay lại nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi từ trên xuống dưới.

Trơn trơn, lạnh lạnh nhưng không mềm nhũn, cảm giác sờ rất thích.


Kiều Tịch còn phát hiện vạch năng lượng trên mu bàn tay mình đang điên cuồng nhấp nháy sáng rực, hấp thu năng lượng vàng cực nhanh.

Vừa nãy năng lượng vàng chỉ còn có một chút xíu đã tăng vọt lên tận 10%!

Hai mắt Kiều Tịch sáng lên, cô không ngờ sờ sờ đuôi cá của Lục Hoặc lại mang đến hiệu quả cao thế. Lần đầu sờ đuôi cô còn bận giật mình kinh ngạc nên đã bỏ qua chuyện quan trọng thế này.

Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, mí mắt cụp xuống, hàng mi dài cong vểnh run run, che giấu ánh mắt anh. Hai tay anh nắm chặt tay vịn như đang kiềm chế điều gì, nhưng rồi lại không dám lên tiếng quấy rầy cô gái đang mải vuốt ve cái đuôi mình.

Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng lại hơi ửng hồng, giống như vệt son đỏ tươi quệt lên lớp sứ trắng.

Kiều Tịch vẫn đang áp tay lên đuôi anh, vẩy cá cứng cáp cọ cọ lòng bàn tay, có hơi ngứa ngứa.


Lúc sắp chạm đến phần đuôi cá bị thương thì cô ngừng lại, sợ làm Lục Hoặc đau.

Ánh mắt của cô quá nóng bỏng, khiến Lục Hoặc ngượng ngùng cắn chặt môi, muốn kéo cái chăn bên cạnh sang che đuôi đi.

Trước kia, mỗi lần đuôi của anh vô tình xuất hiện, anh đều cảm thấy vừa đau lòng lại vừa buồn nôn, anh sẽ nhốt mình vào WC, ở trong đấy một mình mãi cho đến khi cái đuôi biến mất mới thôi.

Anh chán ghét thứ xấu xí này, ngày nào cũng phải che giấu cẩn thận, chỉ sợ người khác phát hiện ra.

Anh như chú cá sống trong khe rãnh, tanh tưởi, tăm tối.

Mà cô gái trước mặt lại vớt anh lên từ trong rãnh nước, không sợ làm bẩn đôi tay mình, đôi mắt cô sáng lên, nghiêm túc vỗ về cái đuôi của anh.

Bàn tay nhỏ bé của cô vô cùng mềm mại dịu dàng, quét sạch sự không cam lòng, coi thường và căm ghét của anh.


Cô còn biết nói những lời ngọt ngào dỗ dành anh nữa: "Lục Hoặc, đuôi của anh đẹp quá đi."

"Đuôi của anh có màu vàng kim đẹp nhất, còn sáng lấp lánh nữa này, thật là xinh đẹp."

"Anh giống như hoàng tử người cá bước ra từ trong truyện cổ tích ấy."

"Hoàng tử người cá là của công chúa, còn anh là của em!"

Đôi mắt phiếm hồng của Lục Hoặc dần dần sáng lên, hai tay mở ra rồi nắm chặt lại. Lần đầu tiên anh biết đến cảm giác được yêu thích, nếu như ngay sau đó anh phải chết anh cũng không hề hối tiếc.

Anh gật đầu, anh là của cô.

Kiều Tịch vẫn còn chưa dứt ra khỏi đuôi cá của Lục Hoặc được. Lần đầu cô chỉ dùng ngón tay chạm nhẹ, không dám sờ, cô hơi tò mò đuôi cá sẽ cảm thấy như thế nào.

Cô không tìm hiểu về cá vàng, chỉ biết những người thích nuôi cá vàng quan tâm đến rất nhiều thứ, có yêu cầu nhất định về vẻ đẹp của đuôi cá vàng.
Cô nghe nói đuôi xòe càng rộng thì càng đẹp. Nói cách khác, phần vây đuôi tách lớn, dài, rộng mới đẹp, khi bơi lội mới có cảm giác phóng khoáng tự nhiên.

Vây đuôi của Lục Hoặc chỉ còn lại có một nửa, nửa bên kia bị thối rữa xanh đen như dính độc, nếu không được chữa lành nó sẽ tiếp tục ăn mòn.

Đến lúc đó nó sẽ ăn mòn cả cái đuôi của Lục Hoặc.

Nửa vây đuôi còn hoàn chỉnh mỏng như cánh ve màu vàng kim, dù không ở trong nước trông cũng vẫn rất đẹp.

Kiều Tịch cực kì tò mò: "Lục Hoặc, em muốn thử kiểm tra đuôi của anh một chút. Nếu anh thấy đau thì nói với em nhé."

Lục Hoặc cúi đầu, "ừm" nhẹ một tiếng.

Kiều Tịch hơi căng thẳng.

Đêm dần sâu, mây đen che trăng bắt đầu tan đi, trăng lưỡi liềm cong cong xuất hiện, ánh trăng sáng rơi xuống khung cửa đóng chặt.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Kiều Tịch chạm nhè nhẹ vào phần vây đuôi mỏng manh kia.

Thấy Lục Hoặc ngồi trên xe lăn vẫn im lặng, cô chuyển thành áp cả bàn tay lên phần vây đuôi xinh đẹp kia, mềm mại mượt mà, còn mềm hơn cả phần đuôi cá nữa.

Vây đuôi màu vàng trong suốt mỏng như một lớp cánh ve, rất đẹp.

"Tịch Tịch!"

Khi bàn tay cô chạm vào vây đuôi anh, cảm giác quái dị mạnh mẽ ập tới, còn mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì từ trước đến nay. Lục Hoặc không kịp đề phòng cảm giác này, tấm lưng ngồi thẳng tắp rũ xuống trong nháy mắt.

Bàn tay vuốt ve vây đuôi dừng lại, Kiều Tịch ngẩng mặt lên nhìn Lục Hoặc, vội vã hỏi: "Em làm anh đau sao?"

Lục Hoặc nghiến chặt răng, bàn tay vội vã nắm chặt, dùng toàn bộ ý chí đè cảm giác mãnh liệt đang tràn lên từ phần đuôi cá xuống.
Cảm giác này quá mạnh mẽ, anh gần như không thể chống cự được. Tiếng rên trầm khàn bật ra, đuôi mắt đỏ ửng.

Kiều Tịch sợ đến mức rụt vội tay lại: "Em xin lỗi, đau lắm à?"

Cô chỉ sờ nhẹ một chút thôi chứ đâu có dùng sức, đuôi cá của anh yếu ớt quá, hay là do nửa bên này cũng có vết thương nên mới vậy?"

Thiếu niên cúi xuống, cơ thể run run như rất đau đớn.

Kiều Tịch hơi bối rối, cô cúi người xuống, áp sát vào đuôi cá của anh thổi thổi.

Lục Hoặc gần như phát điên: "Tịch Tịch!"

Giọng của anh khàn một cách kì lạ.

"Hay là em đi lấy thuốc bôi cho anh nhé?" Kiều Tịch vô cùng sốt ruột.

Lục Hoặc ngẩng đầu lên, lúc này cô mới phát hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của anh đã nhuộm hồng từ bao giờ, hai mắt lấp lánh ánh nước, hàng mi dài ướt rượt xinh đẹp.

Cô trợn tròn mắt.
Lúc trước, khi cô bóp hai cái lá mầm nhỏ của Lục Hoặc cũng thấy anh như thế này, nhưng so ra thì những lần ấy vẫn không mãnh liệt bằng lần này.

Thế rốt cuộc anh đau hay khó chịu vậy? Còn là kiểu khó chịu như khi bị cô bóp lá mầm nhỏ nữa?

Kiều Tịch hỏi lại lần nữa: "Đuôi của anh có đau không?"

Lục Hoặc lắc đầu.

Hai mắt Kiều Tịch sáng lên, thế tức là cô sờ vây đuôi cũng giống như bóp là mầm sao? Không không, dường như khi sờ đuôi cảm giác của anh còn mãnh liệt hơn nhiều.

Căng thẳng và lo lắng ban nãy lập tức biến mất, ánh mắt của cô tràn nhập vẻ xấu xa.

Kiều Tịch lại đưa tay sờ nhè nhẹ lên lớp vây đuôi mỏng manh của Lục Hoặc lần nữa, quả nhiên thiếu niên lại không kìm chế được rên nhẹ, giọng nói khàn khàn khiến cô nhũn cả tai: "Tịch Tịch, đừng sờ."
Lục Hoặc cũng không ngờ đuôi mình lại nhạy cảm như thế. Làm trò trước mặt cô thế này khiến anh xấu hổ muốn chết!

Lúc này, Kiều Tịch đã hoàn toàn chắc chắn Lục Hoặc không hề đau, mà có cảm giác như khi bị tóm chồi non nhỏ.

Kiều Tịch cực kì thích thú phát hiện này.

"Lục Hoặc, anh thật là..."

Kiều Tịch mỉm cười, nhìn thiếu niên hai mắt ửng đỏ đang thở dốc trên xe lăn, ánh mắt cô toát ra vẻ đắc ý và vui mừng: "... Báu vật!"

Hai tai Lục Hoặc đỏ bừng bừng.

Đang lúc Kiều Tịch còn định sờ đuôi anh nữa, cái đuôi của Lục Hoặc đã biến mất, biến thành hai chân như cũ.

"Sao lại biến mất nhanh quá vậy? Em còn chưa xem xong mà." Giống lần trước, hình như đuôi cá chỉ xuấy hiện khoảng năm phút, có khi còn chưa đến năm phút nữa.

Kiều Tịch đưa mắt nhìn Lục Hoặc, ánh mắt long lanh: "Anh biến ra cái đuôi đi mà."
Lục Hoặc hít thở sâu, trán thấm đẫm mồ hôi, ngay cả chóp mũi cao cao cũng đọng thành giọt, giọng nói khàn khàn: "Không được."

Kiều Tịch còn muốn năn nỉ nữa, nhưng đúng lúc này lại có người gõ cửa.

"Hoặc thiếu gia, tôi mang cơm tối đến ạ." Người gõ cửa là Ôn Tinh.

Kiều Tịch hơi tiếc một chút, không thể làm chuyện xấu nữa rồi.

Cô đứng lên ra mở cửa: "Chị Tinh."

"Tiểu Tịch, cô đến rồi à?" Ôn Tinh cười dịu dàng. Kể từ khi ly hôn xong xuôi, cuộc sống gần đây của cô ấy cực kì thoải mái, là sự thoải mái mà chưa bao giờ cô ấy được cảm nhận, dù khi nhớ về Phương Chí Hải cô ấy vẫn còn đau lòng, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mà thôi.

Trong nhà chỉ có một mình cô ấy, không phải nghe mẹ chồng sai bảo, càng không cần chăm sóc cả nhà cô em chồng, ngày nào cũng làm không hết việc, bây giờ tâm trạng của cô ấy phóng khoáng hơn nhiều.
Cô ấy lại được làm chính mình trước khi kết hôn, một người phụ nữ tự tin, nhanh nhẹn, thích cười.

Sự sầu muộn quanh năm suốt tháng hiện trên hai đầu lông mày Ôn Tinh đã biến mất, năng lượng màu xanh trên mu bàn tay cũng đạt 100%, cô ấy bây giờ vừa đầy sức sống vừa xinh đẹp hơn xưa nhiều.

"Hai hôm vừa rồi em bận quá." Kiều Tịch cười nói.

Ôn Tinh nói chuyện với Kiều Tịch: "Ngày nào Hoặc thiếu gia cũng đợi em." Cô ấy còn tưởng hai người cãi nhau nữa: "Giờ cô đến rồi thì tốt quá."

Cô ấy cũng chăm sóc Lục Hoặc được một thời gian, dù không thường tiếp xúc nhưng cô ấy vẫn nhìn ra được Lục Hoặc rất quan tâm đến Kiều Tịch.

Ngày nào anh cũng sửa soạn quần áo tươm tất, ngồi im bên cửa sổ đọc sách, để khi Kiều Tịch đến anh có thể thấy cô ngay lập tức.

Kiều Tịch cười thật tươi.
Ôn Tinh bê đồ ăn vào phòng, lơ đãng nhìn thoáng qua Lục Hoặc ngồi trên xe lăn.

Cô ấy lập tức ngẩn người.

Gương mặt lạnh lùng của thiếu niên đỏ phừng phừng, đôi mắt ươn ướt, đuôi mắt hồng hồng, chiếc áo sơ mi trắng luôn luôn phẳng phiu hơi nhăn nhúm, lồng ngực phập phồng như...

Như vừa mới bị ức hiếp một lần.

Ôn Tinh kinh ngạc, cô ấy không ngờ Kiều Tịch xinh đẹp dịu dàng lại là người chủ động.

Cô ấy nhanh nhanh chóng chóng sắp xếp cơm tối xong chạy mất, sợ mình làm ảnh hưởng đến thời gian riêng của Lục Hoặc và Kiều Tịch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi