SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

┃Dù bạn là nam hay nữ, chỉ cần đẹp trai như bạn trai tôi đều có thế lấy tôi.┃
Tiết Thẩm bị câu hỏi của Giản Lan Tư làm cho ngã ngửa. 

Kể từ khi cậu biết tâm tư của Giản Lan Tư, cả đầu cậu chỉ nghĩ đến việc đàn anh thật đẹp, tay nghề đàn anh thật tốt, đàn anh thơm thiệt là thơm, đàn anh lại còn dịu dàng ân cần nữa! 

Quả là người hoàn hảo cho vị trí Long Phi!

Vì vậy Tiết Thẩm ngay từ đầu liền quyết định, vị trí chính phi phải là của đàn anh!

Tiết Thẩm còn cảm thấy mình khá có trách nhiệm, phải biết long tộc trời sinh tính lang thang… À không, lãng tử, không giống cậu, mối tình đầu đã muốn kết hôn, còn trực tiếp cho mối tình đầu vị trí chính phi là vô cùng hiếm có. 

Đúng thật là cậu còn chưa nghĩ tới vấn đề của Giản Lan Tư… Chủ yếu là không có thời gian để nghĩ tới, không phải hôm nay mới có bạn trai sao? Đúng là tình nồng ý mật, việc thanh niên rồng muốn làm còn chưa được làm, làm gì có tâm tình nghĩ đến việc tiếp theo đâu.

Khi Giản Lan Tư nhắc, Tiết Thẩm mới nghĩ tới.

Sau đó cậu phát hiện mình tự nhiên chột dạ!

Chủ yếu là dù cậu không có thời gian để nghĩ tới, nhưng tiềm thức của cậu quả thực đã ngầm chấp nhận như vậy.

Từ xưa đến nay rồng luôn là vậy, bất kể là đàn ông, đàn bà hay trẻ con đều tìm kiếm cái đẹp, trên đời có muôn vàn mỹ nhân, muốn cưỡng lại cám dỗ cũng đâu dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên, áp suất của Giản Lan Tư lúc này thật sự quá thấp. Là một hiệp sĩ đã luyện tập từ nhỏ, từ lúc quen biết Tiết Thẩm đến giờ, anh vẫn biểu hiện vô cùng xuất sắc, sau khi bày tỏ tâm ý lại vô cùng kiềm chế dịu dàng.

Ngay cả khi trên giường, bị Tiết Thẩm quấn lấy, Giản Lan Tư đã không kìm chế mà dung túng cho con rồng nhỏ không thể nào kiểm soát này. 

Đây là lần đầu tiên Tiết Thẩm cảm thấy một cảm xúc mãnh liệt như vậy.

… Như thể cậu là một con rồng xấu xa tội ác tày trời.

Lúc đầu Giản Lan Tư còn chưa xác định Tiết Thẩm có loại tâm tư này hay không, không nghĩ tới sau khi hỏi xong thì Tiết Thẩm liền do dự!

Kỵ sĩ:???!!!!!

Sắc mặt Giản Lan Tư phút chốc trở nên tối sầm, chân mày nhíu lại với nhau, giọng nói càng ngày càng ảm đạm: “Tiểu Thẩm, đây vấn đề cần do dự sao?”

Tiết Thẩm:!!!!

Chết bà, đây là vấn đề toi mạng!

“Khụ… Em chưa nghĩ tới.” Tiết Thẩm gãi gãi đầu, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật.

Một mối quan hệ tình cảm tốt đẹp cần lấy sự trung thực làm cơ sở.

Cậu chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Anh cũng biết em là rồng mà. Loài rồng chúng em có thể chất tốt, khụ, về mọi mặt đều rất tốt, nếu chỉ kết giao với một người thì thật lãng phí, gia tộc em vẫn còn vương vị phải thừa kế…”

Mỗi một câu cậu nói, sắc mặt Giản Lan Tư càng đen hơn, mắt thấy cậu càng nói càng không hợp lý, Giản Lan Tư không nhịn nổi nữa phải cắt ngang: “Anh không đồng ý.”

“Hả?” Tiết Thẩm dừng lại, vẻ mặt lộ ra vài phần đau khổ: “Anh thật là bá đạo…”

Giản Lan Tư: “…”

Anh hít sâu một hơi: “Tiểu Thẩm, lòng trung thành là quy tắc cơ bản của hiệp sĩ.”

Tiết Thẩm vẫn còn khó hiểu: “Vì thế nên?”

Giản Lan Tư yên lặng nhìn Tiết Thẩm, từng chữ từng chữ nói: “Vì vậy, từ thời điểm anh bắt đầu thích em, anh đã quyết tâm trở thành hiệp sĩ trung thành của em, cho dù em có muốn hay không, cuối cùng có chấp nhận anh hay không, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi——–Anh sẽ luôn chiến đấu vì em. ”

Tiết Thẩm ngẩn người, hơi ngạc nhiên một lúc, đôi mắt không kìm được mà mở to hơn một chút.

Cậu chỉ biết Giản Lan Tư có tình ý đối với cậu, nhưng lại không biết anh còn có lịch trình như vậy.

Cậu cũng biết đại khái kỵ sĩ lấy lòng trung thành là sự tin tưởng nhưng chưa từng nghĩ tới Giản Lan Tư sẽ thực hành trên lĩnh vực tình cảm.

Này không phụ trách thì cậu càng giống một con rồng cặn bã!

Tiết Thẩm càng chột dạ hơn.

Ngoài chột dạ ra, còn có thêm một tia áy náy.

Trong long cậu rối bời, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã nghe Giản Lan Tư nói tiếp: “Tiểu Thẩm, nếu em ở bên cạnh anh, anh hi vọng em cũng sẽ trung thành. Em thuộc về một mình anh, cũng chỉ sở hữu một mình anh.”

Tiết Thẩm theo bản năng bất giác thốt lên hỏi: “Vậy nếu em không làm được thì sao?”

“Anh sẽ cố gắng bắt em làm được.”

Kỵ sĩ đứng thẳng trước mặt Tiết Thẩm như một thanh kiếm không bao giờ uốn cong.

Anh thành thật nói ra tất cả sự ích kỷ che giấu của mình: “Từ lúc thích em, anh không còn là hiệp sĩ vinh quang và công bằng nữa. Anh đã trở nên ích kỷ, tham lam và ghen tị, trừ khi em không ở bên anh. Anh sẽ không bao giờ để ai chia sẻ bất cứ tình cảm gì của em.”

Đôi mắt sâu như biển, giọng điệu không dữ tợn nhưng Tiết Thẩm lại cảm nhận được sự kiên định không gì sánh bằng.

Mặc dù miêu tả của Giản Lan Tư về bản thân đều là tiêu cực, trong lời nói cũng rất tiêu cực, nhưng rõ ràng chúng đều là cảm xúc thuần túy. 

Ai lại nỡ lòng làm tổn thương một hiệp sĩ trung thành và thâm tình như vậy! 

Huống chi Tiết Thẩm còn thích anh nữa.

“Được rồi, được rồi, em hứa với anh là sẽ không nạp thiếp nữa!” Tiết Thẩm chỉ cảm thấy tim mình sắp tan ra, vội vàng đáp lại.

Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của đàn anh, đôi mắt dịu dàng như thế, con rồng cảm động đã lên tiếng!

Tiết Thẩm không biết xấu hổ mà làm một con rồng cặn bã, càng không biết xấu hổ có ý tưởng ngồi và hưởng phúc của người dân!

Ngay cả lời hứa không nạp thiếp cậu còn thấy không đủ, hiện tại cậu hận không thể gửi ngay cho Giản Lan Tư mấy chiếc nhẫn lớn, gả ngay cho cậu để cậu an tâm.

“Em sẽ là một con rồng tốt toàn tâm toàn ý.” Tiết Thẩm quấn lấy tay Giản Lan Tư, hứa với giọng nhẹ nhàng: “Em sẽ cưới anh, chỉ cho anh sờ móng với vảy em thôi, sừng của em cũng chỉ cho một người hôn thôi.”

Như là cho anh thấy quyết tâm của minh, Tiết Thẩm nói xong mím môi, sau đó hai chiếc sừng rồng từ cái trán mọc ra.

Cậu đem sừng cọ cọ trên cằm Giản Lan Tư: “Anh muốn hôn bao nhiêu cũng được.”

Giản Lan Tư: “…”

Lúc đầu anh rất bực bội, đang suy nghĩ về sau nên khống chế con rồng lăng nhăng này thế nào.

Những gì anh vừa nói là những gì trong lòng, về tình cảm của mình với Tiết Thẩm, anh không thể khống chế nội tâm tham lam và đố kỵ.

Lại sợ rằng tính chiếm hữu của anh sẽ khiến Tiết Thẩm cảm thấy bị trói buộc, làm cậu không vui.

Giản Lan Tư không ngờ Tiết Thẩm sẽ thỏa hiệp sớm như vậy, còn hứa với anh một cách cam đoan.

… Chính ý nghĩ được đảm bảo này, còn sự đặc sắc trước sau như một của Tiết Thẩm làm cho Giản Lan Tư có chút dở khó dở cười.

Giản Lan Tư vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn cậu, vươn tay sờ sờ hai cái sừng lạnh nhẵn nhụi kia: “Anh tin em.”

Ánh mắt Tiết Thẩm sáng lên: “Thật không?”

Giản Lan Tư rũ mắt xuống, ánh mắt trong veo mà chắc chắn: “Ừ.”

Đương nhiên là anh tin tưởng, cho dù Tiết Thẩm không cam đoan với anh, anh cũng sẽ làm như lời mình nói, cố gắng làm cho Tiết Thẩm thay đổi.

Tuy nhiên, việc Tiết Thẩm trao cho anh một lời hứa như vậy khiến anh cảm thấy vui mừng khôn tả, khó có thể hình dung được.

Giản Lan Tư xúc động tiến về phía trước, hôn thật sâu vào chỗ nhỏ trên chiếc sừng rồi rời bỏ chiếc sừng một cách lưu luyến.

Tiết Thẩm ngẩng đầu lên theo bản năng, hai tay hướng lên vai Giản Lan Tư, hai chân cũng bắt đầu hướng lên trên. 

Bây giờ đã biết ý muốn của nhau, lần này Giản Lan Tư không còn kiềm chế nữa, động tác so với trước đây lại càng dùng sức hơn.

Đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành Tiết Thẩm thân mật như vậy, sau lỗ tai xuất hiện một mảng vảy mỏng.

“Wow, đàn anh, anh thật là lợi hại! Vảy của em đều hiện ra rồi nè.” Tiết Thẩm như một con rồng hào phóng, không ngần ngại khen ngợi.

Đồng thời thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, đêm qua em còn lo anh không được.”

Giản Lan Tư đang chuẩn bị tiến vào sâu hơn liền dừng lại: “… Không được?

“Vâng.” Tiết Thẩm chú ý tới Giản Lan Tư đang khiếp sợ, lúc này anh đang xử lý con rồng đã nhũn hết cả người, hơi thở hổn hển, đắc ý nói: “Chúng ta cùng nhau ngủ nhiều lần như vậy, anh cũng không lên, em đây phải lo lắng chứ!”

“Đàn anh, em rất thích anh nên em muốn nhắc anh, rồng bọn em không kiêng nể gì hết, anh nên tu luyện cho tốt, thân thể cường tráng, đừng để em thất vọng.”

Giản Lan Tư: “…!!!”

Tiết Thẩm hiểu sự khắc chế lúc trước của mình ư?!!!

Anh nhịn lâu đến vậy? Cuối cùng bị đánh giá không được?

Đây có phải là rồng không?

Kỵ sĩ bị sốc!

Lúc này Giản Lan Tư mới cảm thấy lúc trước mình là một thằng ngu, Tiết Thẩm còn nói rất táo bạo, Giản Lan Tư không thể nhịn được nữa, cúi đầu, dùng sức cắn yết hầu của cậu.

“Cứng quá.” 

Chuyện Ô Thành đã kết thúc, Tiết Thẩm trở về Phù Thành cùng với Giản Lan Tư.

Trước khi rời đi, Tiết Thẩm lấy danh nghĩa Phục Ba Long Quân, tạm ra lệnh cho Ngu Kiệt Xu canh giữ đền Phục Ba Long Quân và phụ trách vùng nước địa phương cũng như công tác lượng mưa ở Ô Thành, bên cạnh có Bàng Sương Khanh làm hầu cận, trợ giúp cho bà.

Điều này vốn dĩ không hợp quy củ, Ngu Kiệt Xu là Thủy Phủ Kháng Dương phụng mệnh trấn giữ đất Hoang Hà, ở tình huống bình thường Tiết Thẩm không thể ra lệnh cho bà. 

Tuy nhiên, Tiết Thẩm đoạt được lệnh ấn lực của Thủy Phủ trên Đại Hoang, lại được dân Ô Thành thừa nhận là tân long vương hợp pháp.

Nhân tình pháp lý, thiên thời địa lợi, cậu đều có đủ.

Ngu Kiệt Xu trấn thủ đất hoang này, tự nhiên cũng phải nghe lệnh cậu.

Đây cũng là chuyện điều tốt, vốn đất Hoang Hà về tay Phục Ba Long Quân, Ngu Kiệu Xu trấn thủ cũng thanh hữu danh vô thực, mà Kháng Dương Thủy Phủ tình huống còn chưa rõ, bà càng không dám trở về.

Tình cảnh không thể nói là không xấu hổ.

Hiện giờ Phục Ba Quân vẫn đem chức trấn thủ giao lại cho bà, khi còn sống bà lớn lên ở Ô Thành, rất hiểu biết đối với nơi đây và nhân dân chỗ này, cũng có tình cảm rất sâu đậm.

Đúng là vẹn toàn đôi bên,



Đại học Phù Thành, ký túc xá nam sinh.

“Ba, cuối cùng ba đã trở lại! Con nhớ ba muốn chết!” Trình Hàm khoa trương chạy tới ôm Tiết Thẩm nhưng cậu linh hoạt né ra.

Tiết Thẩm không kiên nhẫn đẩy hắn sang một bên: “Biến đi.”

Trình Hàm cũng không giận, tính tình ba không tốt, làm con phải sớm quen.

Hắn một bên giúp đỡ Tiết Thẩm đem hành lý lên chỗ ngồi, một bên đề nghị nói: “Nếu ba đã quay lại, đêm nay chúng ta đi liên hoan đi.”

Lại Hiển Thanh và Lão Tứ gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, không say thì không về.”

Tiết Thẩm suy nghĩ một chút: “Cũng được, tiện giới thiệu bạn trai cho các cậu biết.”

Trình Hàm: “ Được, được … Từ từ, khoan, cậu nói cái gì?”

“Cậu không nghe lầm đâu.” Tiết Thẩm vẻ mặt không giấu được đắc ý. “Tôi có bạn trai.”

Trình Hàm để tay lên ngực tự hỏi, Anh Thẩm đến yêu quái còn mang về vài con, chỉ là có bạn trai thì có cái gì mà khiếp sợ, liền cổ vũ vỗ tay, vẻ mặt chúc phúc: “Ba, chúc mừng ba.”

Lại Hiển Thanh sờ cằm: “Lúc trước tôi có nghe loáng thoáng qua anh Thẩm thích con trai, tôi còn tưởng đâu họ Chu học viện bên kia bịa nữa chứ.”

Tiết Thẩm cười lạnh: “Đúng là tin bịa đặt.”

“Cậu vừa mới nói là có bạn trai mà?” Lại Hiển Thanh vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu: “Sao lại thành bịa đặt rồi?”

“Chẳng phải bịa đặt thì là gì! Cái gì mà bảo tôi thích con trai, đây là nói xấu tôi!” Tiết Thẩm nâng cằm, vẻ mặt khó chịu: “Rõ ràng tôi là thích cái đẹp.”

Cậu tuyên truyền giác ngộ: “Đẹp như bạn trai của tôi ấy, bất kể là nam hay nữ, đều có thể có được tôi!”

Lại Hiển Thanh: “…”

Trình Hàm, Lão Tứ: “…”

Lại Hiển Thanh: “Đúng rồi, ba, xin hỏi bạn trai cậu là ai?”

“Là đàn anh Giản của các cậu.” Tiết Thẩm cười hì hì hai tiếng, không nhịn được lộ ra vẻ mặt khoe khoang.

Lại giả vờ thở dài: “Giản Lan Tư cái gì cũng tốt nhưng mà ghen tuông quá, lúc mới ở với nhau còn không được phép tìm người khác. Tôi thật sự không làm gì được, đành phải nghe lời.”

Mấy người bạn cùng phòng: “…? ”

Khoan, chờ đã, cậu mới cùng người ta một chỗ mà còn muốn tìm người khác?

Có còn là con người không?

Đứa con hoang nghe xong cũng muốn lên án cậu!

Đàn anh Giản quá thảm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi