SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

┃sông Kháng Dương Chân Long vào biển┃
Đám cá mà Tiết Thẩm và Giản Lan Tư kéo theo thực sự quá huênh hoang, sau khi Tất An hết bàng hoàng, ông đã nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, may là quần chúng và truyền thông bên này đã được giải tán từ trước.

Chỉ có thể hi vọng đừng bị ai chụp lén thôi!

Tiết Thẩm nhìn dáng vẻ căng thẳng của ông ta, buồn cười nói: “Đội trưởng Tất đừng lo.”

Tất An nghe vậy, cho là bọn họ đã sớm đề phòng, đang định thở phào thì lại nghe Tiết Thẩm thản nhiên nói: “Khi chúng tôi tới có gặp vài chiếc máy bay không người lái, chắc đã bị chụp lại rồi, giờ mới đề phòng thì đã quá muộn.”

Tất An nghẹn họng, mồ hôi chảy ròng ròng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi nhờ cấp trên xử lý một chút.”

Cũng không biết có những ai đã chụp được, khó giải quyết rồi đây.

“Không cần đâu.” Tiết Thẩm vô cùng bình tĩnh, nhún vai nói: “Dù truyền ra cũng không ai tin đâu.”

Tất An: “…”

Không thể không nói đúng là như vậy thật.

Chính đội trưởng của bộ phận đặc biệt, người đã thấy không biết bao nhiêu là chuyện kỳ kỳ quái quái là ông ta đây, lúc nãy nếu không phải tận mắt thấy, bảo ông ta tin vào một đám cá, rắn, con trai bay trên trời.

Ông ta sẽ chỉ khịt mũi coi thường rồi lấy bàn phím ra để lại một câu “Không có miếng PS nào hết trơn”.

Suy cho cùng thì ông ta chưa bao giờ thấy con rồng nào trong Long tộc đi ra ngoài kiểu này.

Tiết Thẩm mang tư thái nhẹ nhõm nhưng người khác thì lại không có tâm trạng nói đùa.

Trương Đỉnh Ngọc bước đến vái chào, hỏi: “Bạn học Tiết, xin hỏi cậu có biện pháp nào để đối phó với con quái vật dưới đáy sông không?”

Nghĩ lại thì với quan hệ giữa Tiết Thẩm và Phục Ba quân, cậu đương nhiên có thể mượn được thần lực Phục Ba quân.

Chỉ là nơi này trực thuộc địa bàn của Kháng Dương Long Vương, hành động lần này là sự bất kính cực lớn đối với Long Vương, nhưng bây giờ buộc phải lơ nó đi.

Tiết Thẩm ngắm mặt sông một chốc, khiêm tốn nói: “Có.”

Nhân sĩ tu hành chung quanh nghe vậy vẻ mặt thả lỏng, Trương Đỉnh Ngọc thì càng vui mừng: “Quá tốt rồi, phiền bạn học Tiết vậy.”

Cẩn Nhất đại diện nhóm tăng nhân tiến lên, niệm phật rồi nói: “Chúng tôi nguyện gia trì hộ pháp cho các hạ.”

Người trong Huyền Môn cũng tranh nhau nói: “Chúng tôi cũng vậy.”

Không ngờ Tiết Thẩm lại ù ù cạc cạc mà nhìn bọn họ: “Hộ pháp gì? Tôi có nói là làm phép đâu.”

Đám người:?

Trương Đỉnh Ngọc không nhịn được hỏi: “Không làm phép thì phải đối phó cự quái kia như thế nào?”

Cẩn Nhất sợ hãi: “Chẳng lẽ thí chủ muốn… Đấm yêu quái bạch tuộc?”

Những người khác cũng nghĩ đến điều này, tất cả lập tức há hốc mồm.

Mặc dù đó là tiết mục truyền thống của Tiết Thẩm, nhưng con bạch tuộc này không giống với những yêu quái trước kia cậu đụng phải, con này phải nói là… Cực kì to lớn luôn á!

Tới cửa biển cũng bị nó chặn lại, thế thì phải đánh bao lâu? Còn kịp không vậy?

“Nói mò cái gì đó?” Tiết Thẩm bất mãn liếc bọn họ: “Tôi là người bạo lực như vậy hả?”

Mọi người: “…”

Cậu nói xem?

Nhưng bọn họ cũng không dám nói suy nghĩ trong lòng ra.

Tất An nhanh chóng kéo chủ đề về: “Vậy, rốt cuộc thì bạn học Tiết dự định giải quyết quái vật kia thế nào?”

Khác với những người khác, Tất An biết Tiết Thẩm chính là Phục Ba quân, ông ta đoán có lẽ Tiết Thẩm có cách tốt hơn.

Đúng là Tiết Thẩm có thật.

Cậu “Hừ” một tiếng, hùng hồn nói: “Đương nhiên là bảo nó tự đi rồi.”

Đám người lần nữa:?

Mọi người lộ vẻ hoang mang, đang định hỏi lại, chỉ thấy Tiết Thẩm ngoắc gọi con rắn mười đầu kia lại, phân phó nói: ” Hydra, giờ tao bổ nhiệm mày làm đại diện, mày xuống dưới đàm phán với bạch tuộc đi, nói là tao bảo nó biết điều một chút, tự cút đi.”

Mười cái đầu rắn của Hydra đồng loạt gật đầu: “Đã rõ.”

Đám người: “… …”

Tất An không khỏi nghiêng người qua, hỏi ra thắc mắc chung của mọi người: “Xin hỏi đây là?”

“À, nó chính là con yêu quái tự xưng đế sau kiến quốc ở Tiểu Lan Vĩ, nguyên hình là rắn chín đầu.” Tiết Thẩm đáp.

Tất An:???!!!

Tất An: Chấn động!

Tiết Thẩm rất có ý thức pháp chế bổ sung thêm: “Ông yên tâm, đợi lợi dụng nó tôi xong sẽ giam nó lại trong tù.”

Hydra: QAQ

Nhìn số đầu của Hydra kế bên, phát ra nghi vấn từ tận đáy lòng: “Không đúng? Rõ ràng nó có mười bốn cái đầu mà?”

Hedra: Đừng có hỏi, hỏi nữa là hối hận đó!

“Nói ra dài dòng lắm.” Tiết Thẩm chun mũi một cái, không có tâm trạng giải thích chuyện này, chỉ đấm Hydra một cú: “Còn không mau xuống nước?”

“Hu Hu.” Cái đầu khác của Hedra sờ lên cái đầu bị nện, rưng rưng nhảy vào trong sông.

Hydra vừa xuống nước, toàn bộ nước trong sông như bị ai nấu lên, “Ùng ục ùng ục” sục sôi điên cuồng.

Bình thường thì tình huống này chính là dấu hiệu có yêu quái quấy phá dưới đáy nước, chắc chắn sẽ khơi lên sự đồng lòng cảnh giác của cả giới tu hành.

Nhưng bây giờ, đáy sông đúng là có yêu quái, còn là đại yêu nữa, nhưng người trong giới tu hành đều mang vẻ mặt đờ đẫn đứng nhìn.

Không phải bọn họ lạnh lùng, nhưng mà cái kịch bản này thật sự không thể khiến bọn họ căng thẳng nổi.

Thậm chí có vài người còn định chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè…

Sau mấy phút gay cấn, mặt sông “Ùng ục ùng ục” sôi trào lên lần nữa, con rắn mười bốn đầu ngoi lên mặt nước.

Đám người mong đợi nhìn xem nó, Tất An vội hỏi: “Thế nào?”

“Cái này à…” Mười cái đầu của Hydra gãi gãi lẫn nhau, rất là bất đắc dĩ nói: “Anh bạch tuộc nói anh ta cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà anh ta bị kẹt lại, anh ta còn muốn hỏi mọi người có thể giúp đỡ không nữa?”

“…?”

Đám người hai mặt nhìn nhau, đều mê mang.

Tất An ngây ngốc hỏi: “Sao lại thế?”

Hydra giải thích, bạch tuộc Địch Tây vốn là cự quái từ thời viễn cổ ở hải vực phương bắc, nó đã sống dưới biển sâu quá lâu nên không có chút hứng thú gì với loài người trên trên đất liền, là một con bạch tuộc yêu hòa bình thích đi ngủ.

Hai ngày trước, Địch Tây đang vui vẻ ngủ ngon lành dưới biển sâu như thường lệ thì đột nhiên bị một sức mạnh vô danh triệu hồi, sức mạnh kia vô cùng mạnh mẽ, nó không thể nào phản kháng được nên lúc ấy đã bị hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại thì đã xuất hiện trong dòng sông này.

Địch Tây là quái vật biển, từ xưa đến giờ đều sống tại trong vùng biển bao la, sông Kháng Dương mặc dù rộng lớn nhưng vẫn kém xa so với biển sâu.

Khi còn ở đáy biển, Địch Tây muốn lăn thì lăn, muốn lộn nhào thì lộn nhào, rảnh rỗi còn có thể thả trôi vào vùng biển cạn phơi nắng, nhưng ở trong vùng nước này đến xoay người cũng khó nữa.

Lúc ấy Địch Tây đã rất nóng ruột, nó vội vàng muốn về trong biển, cũng may nơi này chính là cửa sông, mắt thấy biển cả cách đó không xa thế là nó liền muốn bơi qua đó.

Rắc rối là ở cửa sông này có một cây cầu lớn cản đường, nhưng Địch Tây quá muốn về trong biển nên cũng không để cầu vào mắt.

Với quái vật biển sâu như bọn chúng thì lật tung tàu thuỷ cũng chỉ là thao tác cơ bản mà thôi, chỉ là cây cầu của loài người sao có thể ngăn được nó?

Nhưng Địch Tây không ngờ bây giờ công nghệ kỹ thuật của loài người đã tân tiến đến vậy.

Cái cầu lớn này kiên cố hơn bạch tuộc nghĩ.

Địch Tây đụng sập cầu lớn không thành, bản thân thì lại bị kẹt trong vòm cầu không động đậy được.

“Ôi, tôi nói này, anh bạch tuộc thảm lắm, đầu bị kẹp ở giữa trụ cầu muốn dẹp lép luôn, không biết trí thông minh có bị ảnh hưởng không nữa, còn râu vướng ở trên vòm cầu khác cũng bị thắt nút lại hết trơn.”

Hydra nói, đuôi rắn khổng lồ còn ngâm dưới sông lăn lên bờ, còn vớt râu bạch tuộc to như trụ cầu lên, mười cái đầu ăn phát ra tiếng “Lép nhép lép nhép”.

Vừa ăn vừa nói tiếp: “Vừa thấy tôi anh ta đã khóc, nước cũng bị anh ta khóc tới mặn chát khiến tôi bị sặc một cái, đúng là phiền chết rắn rồi.”

Lúc ấy nước mắt của Dư Yên Sơn không tự chủ được mà lăn xuống khóe miệng: “Tại sao mày lại có râu bạch tuộc để ăn?”

“Tôi thấy anh bạch tuộc không nhúc nhích được nên đã lén cắn một cái chân của anh ta rồi chạy.” Hedra ra vẻ đương nhiên: “Dù sao thì chân của anh ta cũng có thể mọc lại mà.”

Dư Yên Sơn lớn tiếng khiển trách: “Mày có còn là người không? Ngay cả chân của hàng xóm cũng ăn nữa?!”

“Tại tôi đói quá.” Hydra tủi thân nói: “Giờ có tới mười bốn cái đầu phải ăn cơm lận!”

Nói xong nó chợt nhớ ra gì đó, nhanh chóng chộp lấy một đoạn xúc tu đưa cho Tiết Thẩm: “Tôn giá, ngài có muốn ăn không? Nghe nói loài người thích ăn sashimi bạch tuộc, để tôi đi trộn nước tương với mù tạt cho ngài.”

“Khỏi.” Tiết Thẩm lạnh nhạt nhìn nó: “Mi giữ ăn một mình đi.”

Hydra vẻ mặt cảm động: “Ngài thật tốt bụng!”

Tiết Thẩm: “Không có gì, tao quyết định sẽ giam mày thêm mấy chục năm nữa, mày cứ ăn ngon hơn chút đi.”

Hydra: …???

Bé rắn đứng hình. jpg

Tất An và cả đám người của giới tu hành đã sốt ruột không chịu được.

Nghe rắn mười bốn đầu nói thì có vẻ con cự quái dưới đáy sông kia cũng không phải là không muốn rời khỏi mà nó vốn không thể rời khỏi được, râu cũng bị thắt nút hết rồi.

Đây chẳng phải là càng phiền hơn sao?

Nếu yêu quái kia cố ý làm loạn thì bọn họ còn có thể làm nó nổ tung.

Giờ thì hay rồi, người ta cũng rất vô tội, đang ngủ ở nhà thì tự nhiên bị đứa ất ơ nào kéo đến nơi này.

Đám người hai mặt nhìn nhau: “Giờ phải làm sao?”

“Vậy giờ chỉ có thể để tôi thôi.” Tiết Thẩm hít một hơi.

Cậu mệt mỏi quá, vừa mới đánh ác long vực sâu xong… Tại con rắn mười bốn đầu vô dụng này hết! Sau khi giam lại, mỗi tháng phải đánh nó một trận để trút giận mới được.

Tiết Thẩm vừa dứt lời, trên sông Kháng Dương đột nhiên có gió nổi lên, gió mát từ lòng sông thổi khiến vạt áo đám người bên bờ tung bay.

Làn gió này tới quá đột ngột khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng, trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô: “Mọi người nhìn kìa! Kháng Dương Long Vương hiển linh!”

Những người khác nghe vậy cũng ồn ào quay đầu nhìn lại.

Trên bàn thờ ven sông, lửa trên ngọn nến đột nhiên phừng lên, nhang cao trong lò cũng có ánh lửa lóe lên, cột khói màu trắng bốc lên nghi ngút gần như xông thẳng lên trời mây.

Cùng lúc đó, trong tim tu sĩ mới tham dự lễ tế thủy tự dưng sinh ra tình cảm mãnh liệt, chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân chấn động không thôi.

Tất cả đều là dấu hiệu Thần Quân hiển linh, còn là cảm ứng cực kì mãnh liệt.

Phải biết là Long Vương sông Kháng Dương chưa từng tạo cho nhân gian cảm ứng gần gũi đến thế trong gần hai mươi năm qua.

“Hiển linh, hiển linh thật kìa!”

“Tốt quá rồi, Kháng Dương Long Vương vẫn còn nhớ đến sinh linh hai bên bờ!”

Trương Đỉnh Ngọc lại lờ mờ cảm thấy gì đó không đúng, theo lý thì bọn họ vừa mới tế sông xong, lúc này người được triệu hồi hẳn Long Vương sông Kháng Dương không sai.

Dấu hiệu này cũng đúng là hiện tượng Long Vương sông Kháng Dương hiển linh.

Nhưng hình như có gì đó khang khác với trước kia.

Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều bị tin vui này làm hoa mắt, chẳng ai nghĩ đến việc xem xét sự khác biệt trong đó.

Nói cách khác, lúc này, bọn họ rất khó phân biệt được sự khác biệt nhỏ xíu này.

Bởi vì lần hiển linh này, theo một phương diện nào đó thì đây đúng là Long Vương sông Kháng Dương.

Có người vái chào Tiết Thẩm, nói: “Bạn học Tiết, cảm ơn hành động nghĩa hiệp của cậu, chỉ là Kháng Dương Long Vương đã hiển linh rồi, phần sau đó cứ giao cho chúng tôi là được.”

Không phải bọn họ qua cầu rút ván.

Mà đây vốn là địa bàn của Long Vương sông Kháng Dương, trước đó Long Vương chậm chạp không hiển linh nên bọn họ cũng bó tay, còn bây giờ Long Vương đã giáng thần lực xuống, vậy đương nhiên để Long Vương giải quyết là thích hợp nhất.

Mặc dù Tiết Thẩm có tu vi thâm hậu, nhưng người cậu bái là Phục Ba long quân, nếu lúc này để Tiết Thẩm ra tay thì chẳng phải là gây hấn với Long Vương sông Kháng Dương hay sao.

Lỡ như hai vị long quân đánh nhau thì không phải là sẽ làm chậm trễ chuyện lớn sao.

Cũng may Tiết Thẩm còn chưa mời Phục Ba quân đến, cũng không đến mức quá khó xử.

Không ngờ Tiết Thẩm sau khi nghe xong lại không nói gì còn hơi lườm bọn họ, trên mặt viết rõ hai chữ mệt mỏi, sầu muộn nói: “Tôi cũng rất muốn giao cho mấy người, tiếc là không được.”

Trương Đỉnh Ngọc không hiểu: “Tại sao lại không được?”

Lúc này Tất An đã ý thức được điều gì đó, lúng ta lúng túng nói: “Chẳng lẽ… Long Vương muốn khẳng định địa vị!”

Nhóm Trương Đỉnh Ngọc càng hoang mang hơn, Tất An kích động giải thích: “Mọi người có điều không biết, bạn học Tiết chính là Phục Ba quân, cũng chính là… Long Vương sông Kháng Dương mà thiên đình vừa sắc phong.”

Vừa dứt lời, hai cái sừng rồng trên trán Tiết Thẩm hiện ra, Vũ Vương Lệnh xuất hiện trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn về phía sông lớn, ánh mắt sâu thẳm: “Là tôi.”

Trương Đỉnh Ngọc:?

Những người khác: ???

Gió trên sông Kháng Dương ngày càng lớn, cuồng phong mạnh đến mức cầu Đông Kháng Dương mới khánh thành khẽ rung.

Bên bờ, tăng nhân và đạo sĩ đều mang gương mặt bối rối, tăng y và đạo bào phất phới bay trong gió, tràng kì bay múa, giấy vàng chưa đốt hết và tro giấy bay đầy trời.

Nhưng không ai để ý tới.

Gió và sóng nước đều đang dao động nhưng thời gian lại như dừng lại.

Không biết qua bao lâu, Trương Đỉnh Ngọc mới chậm rãi lấy lại tinh thần, mặt đầy hoảng hốt nhìn Tiết Thẩm, nhất thời không thể nói ra một câu hoàn chỉnh: “Cậu, cậu… Tôi… Cậu là rồng, rồng…?”

“…” Tiết Thẩm cạn lời vỗ vỗ vai ông, nói: “Đạo trưởng, ông bình tĩnh trước rồi hẵng nói.”

Câu từ rời rạc kiểu đó thì đến rồng cũng không hiểu được.

Trương Đỉnh Ngọc căn bản không chú ý Tiết Thẩm nói gì, ông nghiêng đầu thoáng nhìn qua tay Tiết Thẩm, trong đầu đều là: Long quân vỗ vai tôi! Tôi được rồng vỗ vai rồi?!!

Lúc này những người khác cũng dần dần tỉnh táo lại, khác với Trương Đỉnh Ngọc, tu vi của những người khác không được thâm hậu như vậy nên nhất thời còn không thể xác định được thân phận của Tiết Thẩm, chỉ biết thẫn thờ nhìn cậu.

Muốn tới gần nhưng lại không dám.

Nhưng Tiết Thẩm cũng không cho bọn họ cơ hội phân biệt kỹ lưỡng, một tay cậu nắm lấy tay Giản Lan Tư, một tay khác vung Vũ Vương Lệnh về phía đám cá sau lưng: “Tất cả đi theo ta.”

Dứt lời, cậu không đợi đám người kia kịp phản ứng đã nhún người nhảy xuống nước cùng với Giản Lan Tư và một chuỗi cá.

Tại cửa sông Kháng Dương, mực nước không ngừng tăng lên.

Cầu Đông Kháng Dương bắc ngang qua rãnh trời, nối liền hai bờ nam bắc lúc này lại trở thành nơi đầu sóng ngọn gió.

Tất cả các kênh tin tức đều đang thảo luận về trận lũ sắp diễn ra này.

Trang chủ Weibo gần như đều là những chủ đề liên quan đến nó.

【# cầu khóa đầu rồng # móa móa móa! Mọi người đã xem video mới nhất chưa? Mực nước ở sông Kháng Dương thật khủng khiếp, tui cứ có cảm giác lũ lụt sẽ kéo đến bất kì lúc nào vậy! 】

【# cầu khóa đầu rồng # dự án cầu Đông Kháng Dương này hoàn toàn không nên khởi công, lần này hay rồi, bóp cổ rồng, làm không tốt thì sẽ chặt đứt khí số của hai bên bờ luôn. 】

【  Anh hùng bàn phím lại bắt đầu bàn chuyện quốc gia đại sự qua Weibo rồi hả? Vậy sao mi lại không trúng tuyển vào nhóm dự án vậy? Có biết cầu Đông Kháng Dương quan trọng với việc khai thông kinh tế và giao lưu văn hóa của các thành phố biển biết bao nhiêu không, nếu không nghĩ ra thì mấy người đọc nhiều tài liệu thêm chút có được không? 】

【  có vài người cả ngày đều hát bài ca kiến thiết đất nước, mấy người thật sự cho rằng người ta nhìn không thấu mấy người à? Cái gì mà cầu khóa đầu rồng, tôi còn thấy đây là Long Môn nè, cá của sông Kháng Dương thông qua cây cầu này là vào biển cả rồi, kể từ đó là trời cao biển rộng, đây chẳng phải là điềm lành sao? 】

【# cầu khóa đầu rồng # Cạn lời luôn, lừa mình dối người thú vị lắm à? Nước của sông Kháng Dương cũng sắp nhấn chìm tất cả rồi, đây là Long Môn trong mộng hả? 】

【  Tôi thấy trên thông báo có nói hình như thành phố hai bên bờ sông đã rơi vào tình trạng khẩn cấp, chuẩn bị sơ tán người dân rồi. 】

【  Không phải chứ? Thật sự nghiêm trọng đến thế sao? 】

【  Ha ha, nói đây là Long Môn thì bây giờ cầu nguyện thành tâm chút đi, để xem có con rồng nào đến đây hay không, mau cứu người dân hai bên bờ đi. 】

Mọi người cãi lộn không ngừng, tất cả cư dân mạng gần như đều nhìn chằm chằm vào tin tức mới nhất về sông Kháng Dương, trong khi trái tim của tất cả mọi người bị treo lên tận cuống họng, trên trang đầu đột nhiên xuất hiện thêm hai chủ đề mới.

# Cầu Đông Kháng Dương: cá vượt Long Môn #

# Sông Kháng Dương bạch long vào biển #

Sau hai đề tài đều có một chữ【  bạo 】đỏ đến phát tím.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi