SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

[ Nghe nói là bà dì họ hàng xa của Long Vương sông Kháng Dương. ]

Cá chép hoa đầu to bất ngờ bị Tiết Trầm cưỡi lên lưng đã đủ tức giận, lại còn bị Tiết Trầm uy hiếp, bức xúc đến mức ngửa mặt lên trời rống một tiếng như sấm rền vang, hàm răng sắc bén dưới ánh mặt trời càng thêm lóe sáng.

"Buồn cười! Loài người thấp kém dám cưỡi lên lưng bổn vương, làm nhục bổn vương! Hôm nay bổn vương cho ngươi đẹp mặt ——"

Theo tiếng hô, chiếc đuôi to bản của cá chép hoa giơ cao lên rồi đập rầm xuống đất, khiến đạo trưởng xung quanh hít sâu một hơi, hoảng loạn nhắc nhở.

"Bạn học cẩn thận — —"

"Tiểu Tiết chạy mau, cẩn thận bị ném vào lòng sông!"

"Sức lực của cá tinh lớn quá!"

Vài đạo trưởng không nhịn được giơ pháp khí chuẩn bị nghênh chiến cá chép hoa.

Chẳng trách bọn họ gấp gáp, yêu quái vốn có sức lực hơn người thường, nguyên hình con cá này lại khổng lồ đến thế, càng không nên cậy mạnh.

Cũng không phải lần đầu các đạo trưởng bắt yêu, nhìn hình thể cá chép hoa cùng chiếc đuôi mạnh mẽ làm lòng người chấn động là đủ biết tuvi con cá này không hề tầm thường, một lần đập đuôi có thể khiến mặt đất nứt ra.

Hơn nữa trước khi Tiết Trầm bắt nó xuất đầu lộ diện, tất cả đạo sĩ ở đây đều không cảm nhận được yêu khí, tuy không gian bị sự nhiễu loạn ảnh hưởng nhưng cũng là một bằng chứng cho thấy con cá tinh chẳng dễ đối phó chút nào.

Yêu quái lớn đến mức người thường không có khả năng dùng sức mạnh áp chế, Tiết Trầm lại tùy tiện cưỡi lên thân nó, chỉ cần nó nghiêng mình thì tình huống sẽ trở nên nguy hiểm vô cùng!

"Chàng trai trẻ đừng sợ, bần đạo phong bế cá yêu ngay ——" Người lên tiếng có khuôn mặt hiền từ, tuổi đã gần năm mươi, ông rút một lá bùa trừ yêu màu vàng từ túi cá nhân, miệng niệm thần chú khiến lá bùa không cần lửa vẫn cháy rực, tiếp theo vội vàng ném về phía cá chép đại vương.

Nhưng không kịp nữa rồi, Tiết Trầm còn ngồi trên lưng cá chép hoa, tốc độ của nó lại quá mau lẹ, căn bản không đợi đạo trưởng làm xong pháp thuật đã chuẩn bị dùng đuôi cá đập mạnh lên mặt đất.

Các đạo trưởng cảm thấy trái tim giật thót.

Cá chép hoa ngạo mạn cười to: "Đạo sĩ hèn hạ, muốn áp chế bổn đại vương sao, quá không biết tự lượng sức ... Ớ ớ???

Các đạo trưởng trơ mặt nhìn đuôi cá chép hoa chạm xuống mặt đất phát ra tiếng "pa" rất nhỏ, một lớp bụi mỏng bốc lên không trung, chẳng hề có lực uy hiếp chút nào, thân cá vừa to vừa dài bị đè chặt không thể động đậy.

Hiện trường thoạt nhìn sóng yên biển lặng... thậm chí có chút buồn cười.

Các đạo trưởng mới làm phép một nửa: "...?"

Ngay cả cá chép đại vương cũng ngơ ngẩn rồi, mắt cá to bằng nắm tay không dám tin trợn trừng trừng, thân cá điên cuồng run rẩy giãy dụa: "Không có khả năng! Trên đời này không ai có thể một mông chèn ép bổn đại vương ——"

Nguyên hình cá quái vô cùng khủng bố, nó càng giãy dụa thì vây cá hai bên sườn càng trở nên sắc bén, thân thể quẫy đạp điên cuồng, nhìn qua đã biết vô cùng hung ác nóng nảy.

Nhưng cũng chỉ là "nhìn qua", giây tiếp theo, nắm tay Tiết Trầm giáng xuống con mắt nó như một trận mưa rào.

"Còn đại vương! Đại cái đầu mày!" Tiết Trầm chửi ầm lên.

Đã tốt bụng cho cá chép một cơ hội trình bày sự việc tử tế, nó còn không thức thời, dám cam đảm nói hươu nói vượn trước mặt chân long, không đánh nó thì đánh ai!

Cốt truyện diễn biến quá nhanh, các đạo trưởng căn bản không phản ứng kịp, trên tay mỗi người còn giơ cao pháp khí, có người cầm kiếm đồng, có người rung chuông Tam Thanh, có người đang đốt bùa... Lúc này toàn bộ động tác đóng băng giữa không gian tĩnh lặng.

Nhất thời trong khe núi chẳng hề xuất hiện giọng nói con người, chỉ còn tiếng cá chép hoa thê lương gào thét.

"Au au au —— đừng đánh —— cầu xin ngài đừng đánh ——"

"Đạo hữu, đây là...." Vị đạo trưởng cầm chuông Tam Thanh hoang mang nhìn người bên cạnh.

Bên cạnh ông là đạo trưởng gần 50 tuổi lúc trước định dùng lá bùa vàng phong bế cá quái, đạo trưởng chưa kịp tung bùa đã cứng người lại, mãi đến khi lá bùa bị đốt hết cháy đến ngón tay, ông ta mới đột ngột bừng tỉnh: "Oái oái!"

Hiển nhiên mọi người đều mê man giống nhau, không biết làm gì ngoài hướng ánh mắt về phía thầy trò Trương Đỉnh Ngọc khá quen thuộc với Tiết Trầm.

Thực ra Trương Đỉnh Ngọc cũng kinh ngạc, tuy từng chứng kiến tư thế oai hùng của Tiết Trầm khi đánh Tỉnh Long Vương, nhưng lúc ấy Kim Vọng Nguyệt trú ngụ trong thân xác Từ Nhân Thành, nhìn qua vẫn chỉ là cơ thể nhân loại.

Hiện tại bọn họ đối mặt với cá yêu dài hơn 2m, hiệu ứng thị giác từ hình ảnh này mạnh mẽ hơn Tỉnh Long Vương rất nhiều.

Thấy các đạo trưởng khác nhìn qua, Trương Đỉnh Ngọc khó khăn hoàn hồn, sắc mặt biến đổi, hoảng hốt kêu lên: "Tiểu Tiết hạ thủ lưu tình, cậu sắp đánh chết con cá rồi ——"

Các đạo trưởng đồng loạt quay sang, lúc này mới phát hiện đôi mắt cá chép hoa đã bị đấm đến móp méo, một bên râu đứt nửa đoạn, bên râu kia sắp chạm gốc, vảy cá to như bàn tay trẻ con rơi đầy mặt đất tựa như người bị rụng tóc, lồi lõm gồ ghề.

Cái miệng to như chậu rửa mặt mở rộng ra, sùi cả bọt mép, hàm răng sắc bén cũng bị đánh gãy lởm chởm, cá chép hoa sắp ngất xỉu mất rồi.

"Tiểu Tiết nhẹ tay, tha cho nó một mạng trước đã!"

"Chúng tôi còn lời muốn hỏi nó!"

"Tha cho cá đi, tha cho cá đi!"

Các đạo trưởng sợ Tiết Trầm không khống chế được sức lực sẽ đánh chết cá yêu, nhanh chóng vây vòng quanh, ai ôm đầu cá thì ôm đầu cá, ai kéo Tiết Trầm thì kéo Tiết Trầm.

Cuối cùng vẫn là Giản Lan Tư bước lên nắm tay Tiết Trầm mới ngăn cản cậu được.

Vất vả lắm mới bảo vệ được một mạng cho cá chép hoa.

Đương nhiên trong quá trình này, các đạo trưởng không khỏi nảy sinh cảm xúc kì dị.

Bọn họ là người tu hành, từ trước đến nay chiến đấu hăng hái với yêu ma, bảo vệ an toàn cho loài người, cuộc sống tràn đầy khó khăn thử thách và thường xuyên đối mặt với nguy hiểm cận kề tính mạng.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày bọn họ phải cứu vớt yêu quái từ tay con người...

"Mày đừng chết!" Đạo trưởng hiền từ móc một lá bùa an thần, bấm tay niệm chú dán lên đầu cá chép hoa, vỗ về nói, "Cố gắng chống đỡ nào cá yêu!"

Còn một người khác lấy lọ rượu thuốc trị thương thoa lên thân thể cá chép: "Kiên trì, mày có thể sống sót!"

Cát Tú Nhiên chưa có kinh nghiệm chăm sóc nạn nhân ngồi xổm tại chỗ cá yêu bị đánh, thu thập từng mảnh vảy rơi ra.

Vảy lớn như vậy chung quy chẳng thể lưu lại chỗ này, nếu người thường lên núi nhìn thấy không chừng sẽ truyền ra lời đồn linh tinh.

Vất vả một hồi, cuối cùng cá yêu cũng tỉnh, đôi mắt lõm thành hố sâu đáng thương nhìn Tiết Trầm, vừa khóc lóc vừa phun bọt mép nói: "Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa đâu, cầu xin ngài tha cho tôi một mạng đi..."

Tiết Trầm khoanh tay trước ngực, rũ mắt nhìn cá: "Nói lại lần nữa, ai là Đại Vương?"

"Đương nhiên là tôn giá! Tôn giá là Đại Vương!" Cá chép hoa điên cuồng dập đầu xuống đất, làm ra bộ dạng thuần phục hoàn toàn, "Cá chép hoa nhỏ bé gặp qua Đại Vương!"

Các đạo trưởng: "......"

Hay cho một người trẻ tuổi bá đạo!

Hay cho một con yêu quái vô liêm sỉ!

"Được rồi, đổi bộ dạng khác nói chuyện đi." Tiết Trầm đáp, cậu không chấp nhận nổi mấy con yêu quái dùng nguyên hình rách nát te tua này tiếp chuyện cậu, quá tổn thương đôi mắt.

.... Tuy là do cậu đánh thành rách nát.

"Kẻ hèn này tuân mệnh." Cá chép nào dám không nghe, lập tức lăn một vòng hóa thành hình người, là một thanh niên thân hình cao lớn mắc chiếc áo dài đen.

Thân thể người thanh niên nơi nơi xanh xao bầm tím, đôi mắt sưng vù, còn đính kèm lá bùa an thần trên trán.

Nhưng nó không dám oán giận, duỗi tay kéo lá bùa xuống, cung kính bái kiến Tiết Trầm: "Cá chép yêu Dư Yên Sơn của núi Tiểu Lan Vĩ vấn an tôn giá."

Vừa dứt lời, đôi mắt nó đảo một vòng, lấy lòng cười nói: "Vừa rồi mấy đường quyền của tôn giá tựa như sấm sét giáng xuống trần gian, khiến cá yêu tôi ngưỡng mộ vô cùng, không biết ngài mượn thần lực của vị long quân nào, mong nói cho kẻ hèn này để ngày sau cẩn thận cung phụng..."

Dư Yên Sơn một tiếng tôn giá hai tiếng tôn giá, thái độ nịnh nọt so với sự kiêu ngạo lúc trước giống như hai con cá khác nhau, khiến các vị đạo trưởng trừng muốn rách mi mắt.

Tiết Trầm không ăn bộ dạng này, bất kì thủy tộc nào ngửi được hơi thở loài rồng cũng vội vã ôm đùi cậu, quá quen rồi, căn bản không hề dao động, ngắt lời: "Ít nói nhảm, trả lời nhanh, mày trốn ở chỗ này làm cái gì?"

Vừa rồi Tiết Trầm thả hơi thở thần rồng vào lòng sông dẫn dụ vài con cá nhảy lên bờ, đã cảm nhận được tình huống không thích hợp dưới đáy sông sâu thẳm.

Thủy tộc vô cùng nhạy bén với long khí, chỉ cần sợi hơi thở mờ nhạt cũng đủ khiến đông đảo sinh vật điên cuồng, nhưng vừa rồi chỉ mấy con cá chuối chịu ảnh hưởng, hiển nhiên có gì đó không đúng.

Tiết Trầm lén điều tra, lập tức nhận ra tia long khí bị yêu quái ẩn núp dưới lòng sông cướp mất.

Cá chép hoa ỷ vào hình thể khổng lồ, tu vi cao thâm, một hơi độc chiếm long khí, sinh vật khác dù oán hận cũng chẳng dám tranh đoạt.

Nhưng sự xuất hiện của cá chép yêu ở địa phương này vốn cũng là dấu hiệu kì lạ.

Yêu quái rất chú trọng địa bàn, chuyện thứ nhất đắc đạo, chuyện thứ hai chiếm núi làm vua, thiết lập động phủ, thủy tộc nào sau khi thành tinh cũng muốn xây dựng địa bàn riêng cho mình.

Tới thời hiện đại, hiệu suất khai phá đất hoang nâng cao mạnh mẽ, rất nhiều đỉnh núi thuộc sở hữu quốc gia, yêu quái không dám ngạo mạn như trước nhưng vẫn muốn tạo lập khu vực của bản thân.

Tu vi của cá chép tinh không thấp, lại tập chung cùng chỗ với đông đảo sinh vật khác chủng loại, có vẻ không bình thường.

Tình hình môi trường gió và nước ở Tiểu Lan Vĩ vô cùng nhiễu loạn, phần lớn động vật hoang dã ở sâu trong núi bị ép di chuyển đến rìa ngoài đã đủ làm người ta giật mình.

Mà hiện tại, có lẽ không chỉ sinh vật bình thường bị chèn ép, cá chép tinh lớn như vậy cũng bị đuổi đến địa phương này cùng chen chúc sinh hoạt.

Trong núi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đến cá thành tinh cũng không xử lý nổi?

Lúc trước Dư Yên Sơn cứng đầu vô cùng, hiện giờ hoàn toàn đổi thành bộ dạng hiền lành thành thật, rũ tay đứng một chỗ vâng vâng dạ dạ.

Nghe Tiết Trầm hỏi, đôi mắt nó chuyển động nhanh như chớp, dùng tay che miệng "oa" một tiếng: "Cảm ơn Đại vương quan tâm, ngài mới tới nên có lẽ chưa biết, nhóm cá Tiểu Lan Vĩ chúng tôi khổ sở vô cùng, ngài có thể mượn thần lực chân long thì cũng là đồ đệ dưới trướng thần rồng, không thể bàng quan bỏ mặc thủy tộc chúng tôi bi thảm như vậy, cầu xin ngài làm chủ cho chúng tôi!"

Biểu cảm của nó thê lương vô cùng, từng câu từng chữ chìm trong thanh âm run rẩy, tuy rằng các đạo trưởng chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng không khỏi cảm động từ tận đáy lòng.

Tiết Trầm giơ nắm tay lên, cười như không cười: "Mày đánh giá tư cách đạo đức của tao đấy à?"

Dư Yên Sơn: "......"

Con người thời nay lạnh lùng biết bao nhiêu!

Dư Yên Sơn lập tức thu hồi giọng điệu run rẩy sướt mướt, nghiêm mặt nói: "Kẻ hèn này không dám, xin đại vương tùy ý làm những gì bản thân muốn, không cần để ý đến cảm thụ của kẻ hèn này."

Các đạo trưởng: "......"

Bọn họ đánh giá cao yêu quái này rồi.

Giản Lan Tư nhận ra điểm bất thường trong lời nói của Dư Yên Sơn, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Dưới sự uy hiếp từ phía nắm đấm, Dư Yên Sơn không dám khoe mẽ nữa, thành thật đáp lời: "Chư vị có điều không biết, tình trạng tại ngọn núi Tiểu Lan Vĩ này đã thay đổi rồi ..."

Dư Yên Sơn nói, ước chừng hai tháng trước có một con yêu quái tu vi cao cường đến đây, năng lực mạnh mẽ vô cùng, vừa biết hô mưa gọi gió lại cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.

Đầu tiên nó chiếm núi làm vua, bắt yêu quái yếu hơn đã khai mở trí tuệ về làm thuộc hạ, Dư Yên Sơn may mắn thoát được, bằng không hiện tại có lẽ đang pha trà rót nước cho con yêu quái kia.

Chưa hết, mỗi ngày yêu quái lớn còn đòi ăn thịt, một lần hơn trăm cân, ngày năm lần cộng thêm bữa trà chiều.

Nói đến đây Dư Yên Sơn không nhịn được thở dài, "Cô ta đến nơi này hai tháng, các gia đình nhà cá mất đi không ít họ hàng, nghe nói tình hình trên mặt đất cũng chẳng khá khẩm hơn, trong núi sâu có một đàn gấu hoang sắp thành tinh, chưa đầy một tuần đã bị cô ta ăn đến tuyệt hậu."

"Hoàn cảnh sống hiện tại không bằng khi trước nữa, dòng giống các gia tộc đâu có dồi dào để chịu đựng sức ăn của cô ta, hết cách, chúng tôi đành phải chạy ra rìa ngoài ngọn núi, nhưng xa hơn chính là nơi sống của con người, các vị cũng biết khẩu vị loài người chẳng khác yêu quái trong núi kia là bao. Trước có yêu, sau có người, chúng tôi chỉ biết tập trung hết ở đây mà chen chúc sống sót cho qua ngày."

Nghe Dư Yên Sơn nói xong, các đạo trưởng đồng loạt ngơ ngẩn.

Vừa rồi bọn họ chưa giao chiến với Dư Yên Sơn nhưng cũng đủ biết tuvi nó không hề tầm thường.

Có thể chèn ép khiến một con cá tinh phải chạy trốn, yêu quái trong núi kia rốt cuộc là thứ gì?

Trương Đỉnh Ngọc hỏi ra thắc mắc trong lòng mọi người: "Xin hỏi, yêu quái trong núi kia có lai lịch như thế nào?"

Dư Yên Sơn vô thức co rúm lại, do dự một lát mới chậm rãi mở miệng: "Vị kia... nghe nói chính là rồng mẹ."

"Rồng mẹ?" Các đạo trưởng nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.

Xét về mặt ngữ nghĩa, rồng mẹ chính là mẹ của rồng, như những gì đã biết trước đó, thẩm mỹ long tộc vô cùng phong phú và sẵn sàng kết hôn với mọi chủng loại, vậy nên rồng mẹ có thể đến từ bất kì dòng tộc nào.

Nhưng không phải ai sinh ra rồng đều được gọi là rồng mẹ, ở nhân gian, chỉ có mẹ của Long Vương quản lý vùng nước một phương mới có thể nhận được danh xưng đó.

Nói cách khác, phía sau lưng rồng mẹ là cả gia tộc với địa vị không thể khinh nhờn.

Trương Đỉnh Ngọc không dám tin mà hỏi lại: "Ý mày nói một vị rồng mẹ tới núi Tiểu Lan Vĩ nhỏ bé này?"

Nếu đúng như vậy, sự việc trở nên khó giải quyết vô cùng.

Tiết Trầm cũng cảm thấy cực kì khiếp sợ.

Hay thật đấy, thời gian ngắn ngủi cậu ở nhân gian, số lần nghe nói về rồng còn vượt quá số lần gặp gỡ rồng trong tộc!

Hiện tại cả rồng mẹ cũng xuất hiện rồi!

Giản Lan Tư không hiểu hệ thống gia phả long tộc tại Trung Quốc lắm, nhưng nghe xưng hô cũng đại khái đoán ra vấn đề, nghi hoặc hỏi: "Là mẹ của vị Long Vương nào đó sao?"

Dư Yên Sơn gật đầu nói: "Hình như là bà dì họ hàng xa của Long Vương sông Kháng Dương."

Các đạo trưởng nghe vậy cứng người: "Dì của Long Vương sông Kháng Dương??"

Đây loại đáp án khó lường nhất trong gia phả tộc Rồng.

Tiết Trầm: "......"

Cậu thở hắt ra đầy tức giận, mắng: "Long Vương sông Kháng Dương không có bà dì!"

Tuyệt, lại là một kẻ lừa đảo!

-------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Long Vương sông Kháng Dương: ??? Vì sao lại là tôi?

Lance: Rồng mẹ, tôi tiếp thu rồi!

.

Đây là khu vực phục hồi kí ức:

Kim Vọng Nguyệt: Cóc tinh, Tỉnh Long Vương, hiện đang ở chùa Lan Tế.

Tiểu Hồng: Cá Koi tinh, ở hồ nhân tạo đại học Phù Thành.

Xa Bích Quân: Trai tinh, dân bản địa tại khúc sông Thoái Bích chảy qua thôn Kê Quan, hiện ở ký túc xá Tiết Trầm.

La Chức Vân: Ốc đồng tinh, dân cư tại Rạch Dương Nam, bậc thầy trong truyền dạy đức hạnh nam giới, hiện không rõ tung tích. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi