SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

[ Trái tim rung động ]

Chu Ngọc Tủy sống chết thế nào cũng đòi quay về chùa Lan Tế, kêu trời kêu đất khiến các hòa thượng trở tay không kịp.

Suýt chút nữa cho rằng chùa Lan Tế đơn phương đuổi nó ra khỏi tháp chứ nó không hề muốn rời đi như vậy.

Trong tình thế hỗn loạn vô cùng, Tiết Trầm cất giọng lạnh lẽo: "Trư Bà Long, mày tàn sát biết bao sinh linh, phạm phải tội ác ngút trời, cho rằng chỉ cần tỉnh ngộ thì có thể thoát khỏi trừng phạt hay sao?"

Cả người Chu Ngọc Tủy run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đúng lúc bị bao vây xong con mắt thâm sâu như biển cả của Tiết Trầm.

Đó là một loại uy hiếp vô hình mà nó phải phục tùng theo bản năng, cúi đầu sát đất mà quỳ lạy: "Xin tôn giá trách phạt."

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Tiết Trầm nói.

Sự việc xảy ra ở nhân gian không đến phiên cậu xử lý, nhưng Trư Bà Long tàn sát rất nhiều thủy tộc ở Tiểu Lan Vĩ, một con rồng đích thực không thể đứng ngoài cuộc mà bàng quan.

Cậu bấm tay niệm chú, cấm chế mang theo hơi thở thần rồng len lỏi vào thân thể Chu Ngọc Tủy khiến nó hét thảm một tiếng, móng vuốt cùng răng nanh chứa nọc độc rụng hết xuống mặt đất, sau đó biến về kích cỡ của loài cá sấu bình thường.

"Trư Bà Long, kể từ ngày hôm nay mày phải sám hối trong tháp nạp cốt của chùa Lan Tế, cho đến ngày tất cả sinh linh được siêu độ khỏi chốn trần gian."

Tiết Trầm nhìn Cẩn Nhất: "Phần còn lại giao cho mấy người."

"A di đà phật." Cẩn Nhất hơi suy tư, "Đây cũng có thể xem là biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất hiện tại."

Vừa rồi ông đã liên hệ với cơ quan chuyên môn quốc gia, bọn họ nói gần đây phát sinh quá nhiều vấn đề nên tạm thời không có khả năng tiếp nhận vụ việc Trư Bà Long, nhờ chùa Lan Tế đứng ra xử lý.

Nghĩ tới nghĩ lui, hạ cấm chế lên nghiệt súc này rồi bắt nó sám hối trước mặt Phật Tổ cho đến khi tội lỗi được bù đắp, tu thành chính quả, đại khái là biện pháp tốt nhất ở thời điểm này.

Chẳng qua nuôi một con yêu quái khổng lồ trong chùa sẽ khó tránh khỏi con mắt dòm ngó từ người ngoài.

"Không thành vấn đề." Tiết Trầm vô cùng bình tĩnh, "Mấy người chỉ cần tuyên bố mới giải cứu được con cá sấu này từ thiên nhiên hoang dã thôi mà."

"..."

Cẩn Nhất nhìn Chu Ngọc Tủy: "Chu Ngọc Tủy, cô có bằng lòng hay không?"

"Vấn đề đâu phải tôi có đồng ý hay không ..." Trư Bà Long chẳng dám phản bác, lại nhịn không được mà oan ức tủi thân, "Vấn đề là tôi không phải cá sấu."

Tiết Trầm nhẹ nhàng liếc nó một cái: "Kể từ ngày hôm nay mày chính là cá sấu, hiểu không?"

Trư Bà Long theo phản xạ mà run rẩy: "...Tôi hiểu rồi!"

Nó nói xong co rụt đầu lại, nghiêm túc nhìn Cẩn Nhất: "Lão hòa thượng, từ nay về sau xin đừng gọi tôi là Trư Bà Long, trên thế giới này vĩnh viễn không còn con Trư Bà Long nào nữa."

Cẩn Nhất không hiểu: "Ý cô là sao?"

"Ba chữ Trư Bà Long này quá nặng, tôi không gánh nổi." Ánh mắt nó vô cùng kiên định, thái độ đã thay đổi hoàn toàn, "Kể từ ngày hôm nay xin mọi người hãy gọi tôi là ——cá sấu lớn."

Cẩn Nhất: "......"

Những người khác: ".................."

Một đám yêu quái này đều co được dãn được.

Chỉ có Tiết Trầm vẫn bình thản tự nhiên: "Trong tương lai cứ an phận mà làm cá sấu đi, đừng hòng động vào chữ "Long" lần nữa."

Sự kiện cuối cùng cứ thế hạ màn, tuy rằng quá trình phức tạp hơn dự đoán ban đầu, nhưng may mắn kết cục không quá nguy hiểm.

Đương nhiên dù là đạo sĩ Huyền môn hay hòa thượng chùa Lan Tế đều tự ý thức được rằng, vấn đề hôm nay có thể giải quyết ổn thỏa phải nhờ đến công sức của ai.

Trước khi tạm biệt, hai bên đều vây quanh không ngừng cảm ơn Tiết Trầm.

Tiết Trầm vẫn đường hoàng chính trực xua tay: "Không cần khách khí, đây là điều tôi nên làm."

Cẩn Nhất cảm động trước tấm lòng hào hiệp của Tiết Trầm, thán phục nói: "Giới tu hành có người trẻ tuổi đầy hứa hẹn lại sở hữu phẩm chất tốt đẹp như Tiết thí chủ, quả thật là may mắn của chúng tôi..."

"Đừng nói như vậy." Tiết Trầm lập tức nghiêm túc, "Tôi chỉ nhận vế "tuổi trẻ đầy hứa hẹn", đạo đức tốt thì không tính..."

Cẩn Nhất:?

Trương Đỉnh Ngọc thức thời hơn Cẩn Nhất, lập tức mỉm cười thấu hiểu: "Tiểu Tiết yên tâm, tôi đã báo tin Cá Voi Mặt Cú bị bắt giữ cho giới truyền thông, chắc chắn vài hôm nữa sẽ trao giải thưởng 50 vạn.

Vả lại cậu còn giúp đỡ bắt quái vật khủng bố như Trư Bà Long, khi trở về tôi và các đạo sĩ sẽ thương lượng thêm một khoản tiền thưởng nữa, đảm bảo không thấp hơn phần của Cá Voi Mặt Cú. Đến lúc đó cùng lúc chuyển số tiền vào tài khoản của cậu."

"Phong cách làm việc của đạo trưởng Trương quả thực khiến người khác yên tâm, đây mới là may mắn của tôi." Tiết Trầm lập tức nở nụ cười chân thành, "Về sau gặp vấn đề gì cứ tới tìm tôi nhé."

Cẩn Nhất đứng bên cạnh nghe được thì vô cùng sửng sốt, ngơ ngẩn một lúc mới phản ứng lại: "A di đà phật, bần tăng biết phải làm thế nào rồi, Tiết thí chủ yên tâm"

Không hổ là người có thể lên tới cấp bậc trụ trì, khả năng giác ngộ rất cao.

Lúc này Tiết Trầm mới hài lòng gật đầu: "Người xuất gia không nói dối, đại sư đã có lời thì đương nhiên tôi sẽ yên tâm."

Cẩn Nhất: "......"

......

Cứ như vậy, cá sấu tinh Chu Ngọc Tủy mới ra lò đã phải theo hòa thượng chùa Lan Tế trở về, thả ở ao phóng sinh, kích cỡ rất lớn và vẻ ngoài hung dữ dấy lên nhiều đề tài thảo luận về ngôi chùa này.

Hồn phách bà ngoại Phương Tử Nam bị Chu Ngọc Tủy nhốt trong trận pháp đến nay cũng được tự do.

Sau đó Phương Tử nam và mẹ của mình là Lâm Tố Dung đã vì bà ngoại đóng góp một phần công đức. Phương Tử Nam vừa lúc thành niên, chủ động đề nghị đổi theo họ "Trần" của bà ngoại, mỗi năm lấy danh nghĩa con cháu nhà họ Trần mà tế bái cầu phúc.

Hành động này đương nhiên bị cha ruột Phương Kiện Sinh mạnh mẽ phản đối dẫn tới tranh chấp một phen, chẳng qua vấn đề huyết thống nhân gian luôn hỗn loạn, âu cũng là chuyện thường tình.

Tiết Trầm nghe qua chỉ cười cười.

.

Án mất tích của Phù Thành cuối cùng bị xử phạt với tội danh bán hàng đa cấp, nam thanh niên bị bắt cóc cũng được cứu ra, chỉ là chi tiết vụ án không công bố với công chúng khiến mạng xã hội đồn đại sôi nổi vô cùng.

Ly kì nhất, bình luận của một người tự xưng là bạn bè của thanh niên bị bắt cóc nói rằng căn bản không phải bán hàng đa cấp mà là yêu quái làm loạn, bảy nam sinh bị yêu quái mặt heo bắt đi làm nam sủng, trong số sủng vật còn có cả quái vật đầu cá vân vân.

Tin nóng này bị cư dân mạng đồng loạt tẩy chay.

【 Thời buổi này tuy đã xem qua rất nhiều chuyện ảo tưởng nhưng lần đầu tiên thấy thái quá như thế này! 】

【 Không phải chứ, cả lí do yêu quái làm loạn cũng nghĩ ra được, không biết sau khi kiến thiết đất nước thì không được phép thành tinh sao? Yêu quái nào dám trắng trợn phạm pháp như vậy! 】

【 Nữ yêu mặt heo là cái quỷ gì? Không phải heo thành tinh ư...... ghê rợn quá, báo cáo vi phạm! 】

【 Quái vật mình người đầu cá thật sự nực cười, muốn bịa cũng nên bịa thân cá đầu người, ít nhất còn có thể cọ nhiệt từ mỹ nhân ngư ...... Từ từ, hình như tôi phát hiện ra điều bất thường ở đây rồi, không phải chủ topic đang làm việc gì đồi phong bại tục chứ??? 】

【 Há! Chủ topic hạ lưu thật đấy! 】

【 Vấn đề vô lý nhất không phải chi tiết nam sủng hay sao? Chủ topic thật sự quá đáng, nam sinh bị lừa đi bán hàng đa cấp đã đủ thảm rồi mà còn bị chủ topic bịa đặt thành như vậy. 】

......

Lão tứ mất tích hai ngày một đêm, vất vả lắm mới có thể quay về ký túc xá, vừa đẩy cửa đã thấy Trình Hàm cùng Lại Hiển Thanh nhảy dựng lên nhìn cậu ta bằng ánh mắt bi thương.

Lão tứ:??

"Lão tứ, vất vả rồi!" Trình Hàm bưng một cái bát ra, "Tới đây nào, ăn quả trứng gà đỏ."

Lão tứ vừa cúi đầu đã thấy một quả trứng luộc màu hồng trong bát con.

Lại Hiển Thanh vỗ vỗ bả vai lão tứ: "Lão tứ, đã rút kinh nghiệm rồi chứ, lần này cậu không sai nhưng hi vọng về sau cẩn thận hơn một chút, đừng tùy tiện tin người quen qua mạng... Đàn ông con trai cũng phải biết bảo vệ bản thân."

Lão tứ: "...... Cút!!"

Xem như cậu ta đã nhìn ra, hai người này rõ ràng đến đây để chọc ghẹo chứ chẳng có ý tốt gì cả. Quả nhiên hai người bị ăn mắng cũng không đổi sắc mặt, còn dám tiếp tục trêu đùa.

Trình Hàm dựng thẳng ngón tay cái: "Lão tứ lợi hại thật đấy, nam sinh đầu tiên có người yêu trong phòng chúng ta!"

Lại Hiển Thanh bóc vỏ trứng cho cậu: "Người xưa có câu "Một ngày vợ chồng, cả đời ân nghĩa", nghe nói em dâu bị chùa Lan Tế bắt đi rồi, cậu đã kịp nói lời chia ly từ biệt chưa vậy?"

Hai người cậu một câu tôi một câu, căn bản không cho lão tứ cơ hội biện giải.

Lão tứ không cãi nổi đành dứt khoát từ bỏ, túm lấy hai đứa bạn mà uy hiếp: "Đừng nói nữa, cuối tuần này tới chùa Lan Tế với tôi, tôi giới thiệu em dâu cho mấy cậu gặp mặt... Nguyên hình em dâu mấy cậu lợi hại lắm đó, xứng danh bạn gái của một người đàn ông mạnh mẽ trưởng thành."

"..."

Trình Hàm lập tức nghiêm túc: "Không được rồi không được rồi, cuối tuần tôi có hẹn."

Lại Hiển Thanh cũng liên tục xua tay: "Cuối tuần tôi bị đau bụng, phải đến bệnh viện kiểm tra một chuyến."

Nói đùa chứ, nghe nói bạn gái cũ của lão tứ hung dữ vô cùng, không có anh Trầm hỗ trợ làm sao bọn họ dám tò mò đi xem.

.

Cá Voi Mặt Cú lẩn trốn nhiều ngày cuối cùng cũng bị bắt về xử tội, Giản Lan Tư gọi điện thoại cho mẹ là Eleanor · Lance để tường thuật từ đầu tới cuối quá trình.

Ngoài xin ý kiến của gia tộc về cách xử lý Cá Voi Mặt Cú, trong lòng anh còn rất nhiều nghi vấn chờ đợi giải đáp rõ ràng.

Eleanor đã từng là nữ kỵ sĩ dũng mãnh nhất của gia tộc Lance, hơn hai mươi năm trước bị thương khi chiến đấu với ác long vực sâu Leviathan nên phải từ bỏ sự nghiệp, truyền kiếm thánh cho Giản Lan Tư, nhưng tinh thần kỵ sĩ của bà vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nghe nói phong ấn của Cá voi mặt cú bị nới lỏng là có chủ đích, hơn nữa Bạo La Ma Mút cũng xuất hiện ở phương Đông, Eleanor kinh ngạc không kém Giản Lan Tư.

"Có thể cởi bỏ phong ấn từ thời cổ xưa, còn triệu hồi Cá Voi Mặt Cú và Bạo La Ma Mút đến phương Đông, đây tuyệt đối không phải sức mạnh tầm thường." Giọng nói của Eleanor phát ra từ điện thoại, "Lance, thời gian này con đã từng tiếp xúc với lực lượng nào như thế chưa?"

"Chưa ạ." Giản Lan Tư đáp, "Con chứng kiến rất nhiều yêu quái phương Đông, cũng gặp được rất nhiều người lợi hại, nhưng con không nghĩ bọn họ có năng lực triệu hồi Cá Voi Mặt Cú và Bạo La Ma Mút."

Thuật triệu hồi ngoài yêu cầu về sức mạnh cường đại còn phải đủ hiểu biết với sinh linh.

Dù là Cá Voi Mặt Cú hay Bạo La Ma Mút thì đều không phải giống loài phổ biến ở phương Đông.

Khoảng thời gian này Giản Lan Tư tiếp xúc với khá nhiều đạo sĩ và yêu quái, dù sở hữu tu vi như thế nào cũng đều không hiểu biết về hai loại sinh vật trên, thậm chí hải vực phương Bắc còn chưa từng nghe tới thì sao có thể cởi bỏ phong ấn cách vạn dặm để triệu hồi chúng nó.

"Lực lượng này rất hiểu biết về quái vật ở vực biển sâu phương Bắc..." ......" Eleanor rơi vào trầm tư, "Thật sự kỳ quái."

Giản Lan Tư suy nghĩ: "Con cho rằng "lực lượng" này có thể đi từ nơi khác tới hải vực phương Bắc, cũng có thể là... đến từ hải vực phương Bắc."

Eleanor hiểu ý con trai, có chút kinh ngạc: "Con nghi ngờ nguồn gốc sức mạnh này xuất phát từ Phương Bắc sao?"

Giản Lan Tư "Vâng" một tiếng.

Hiện nay các quốc gia đang phát triển theo xu thế toàn cầu hóa, lực lượng Phương Tây xuất hiện ở Trung Quốc cũng không phải điều gì bất thường.

"Mẹ lại cho rằng chuyện này không có khả năng." Eleanor nhanh chóng phản bác, "Phong ấn trên người Cá Voi Mặt Cú vô cùng mạnh mẽ, theo mẹ biết toàn bộ hải vực phương Bắc cũng chỉ có một quái vật có thể phá bỏ, nhưng nó đã chết rồi."

Giản Lan Tư nghe vậy rơi vào trầm mặc, anh biết "nó" trong lời nói của Eleanor là ai, trên thực tế đây cũng là điều khiến anh hoang mang nhất.

Cá Voi Mặt Cú không phải quái vật bình thường, nó ra đời từ thời cổ xưa, trời sinh sở hữu ma pháp, căn bản không phải thứ mà sức mạnh phổ thông có thể triệu hồi.

Huống chi là dẫn nó một đường tới phương Đông.

Suy nghĩ của anh giống Eleanor, trước mắt chỉ biết một quái vật phương Tây duy nhất có loại sức mạnh khủng bố đến thế, nhưng hai mươi năm trước nó đã bị Eleanor chém chết dưới lưỡi kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi.

Phỏng đoán này cứ như vậy mà bị bác bỏ.

Eleanor nghĩ đến khả năng khác mà Giản Lan Tư đã đề cập: "Có lẽ con nên nhờ người tu hành Trung Quốc hỗ trợ, điều tra xem có lực lượng nào đi từ phương Đông đến hải vực phương Bắc hay không."

Giản Lan Tư suy nghĩ một chút: "Vâng ạ."

Trước tình huống không có nhiều manh mối, đây là việc duy nhất anh có thể làm lúc này.

Xử lý xong vấn đề, Eleanor nói: "Không còn gì khác thì mẹ cúp máy đây."

"Từ từ đã." Giản Lan Tư gọi, "Mẹ, con còn một việc nữa cần mẹ tư vấn."

Eleanor: "Chuyện gì vậy?"

Giản Lan Tư lại rơi vào trầm mặc.

Eleanor đợi một lúc lâu cũng chưa thấy anh lên tiếng, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Khi còn nhỏ Giản Lan Tư đã theo bà tu luyện, kế thừa trọn vẹn tinh thần kị sĩ, thành thực, thẳng thắn, dũng cảm, từ trước đến nay gặp vấn đề gì cũng trực tiếp nói ra.

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Giản Lan Tư do dự như vậy.

Nhưng Eleanor cũng không thúc giục anh, chỉ im lặng chờ đợi.

Lát sau Giản Lan Tư rốt cuộc mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mê man: "Mẹ ơi, trái tim con rung động rồi."

"Con gặp được một người đã ảnh hưởng rất nhiều đến con. Khi đối diện với cậu ấy con không thể bình tĩnh nổi, khó mà tập trung lực lượng tinh thần. Lúc sánh vai bên cạnh cậu ấy con chẳng có cách nào duy trì bản lĩnh rắn rỏi bất chấp hiểm nguy, con lo lắng cho cậu ấy nhiều lắm..."

Giản Lan Tư hít một hơi thật sâu, giọng nói pha lẫn vài phần tự giễu.

"Hình như con trở nên yếu đuối rồi, ý chí không còn kiên định như xưa nữa ... Nhưng con không muốn rời xa cậu ấy."

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lance: Ồ, tôi có điểm yếu.

Kỵ sĩ thẳng thắn dũng cảm không bao giờ lừa gạt chính mình. 

---------------------------------

Editor có lời muốn nói: Đàn anh làm trái tim nhỏ bé của tui rung động quá cả nhà ạ >

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi