SAU KHI TRAO ĐỔI THÂN THỂ CÙNG THẦN BÓNG TỐI

Ylang khẩn trương xoay đôi mắt nhỏ, nhìn thẳng lỗ khảm dưới quan tài đá. 

Độ lớn này vừa đủ để đặt nàng. 

Không, không phải nàng, là ác ma. 

Thân thể này của ác ma vô cùng phù hợp với trung tâm pháp trận dưới quan tài đá. 

Ý chí bất khuất của bảy vị “Tà Vương” được pháp trận tăng phúc, dùng để trấn áp chủ nhân mà bọn họ trung thành…

Nàng khẩn trương nâng mắt nhìn hắn. 

Hắn thoạt nhìn cũng không khác thường, vẫn lạnh lùng như trước, nhàm chán mà nhìn các kỵ sĩ. 

Giống như ngồi xổm dưới cây xem con kiến. 

Việc không liên quan đến mình. 

Ylang thở dài một hơi. 

Đầu của nàng còn hơi loạn. Nếu ác ma có liên quan tới chỗ này, nàng sẽ cảm thấy mờ mịt hơn. 

Nàng vẫn không rõ nhân quả thiện ác trong đó lắm. 

Bởi bích hoạ trời xui đất khiến bị nàng hủy diệt, đạo sư James và các kỵ sĩ cũng không biết được nơi đây chính là nơi chôn xương của bảy Tà Vương lừng lẫy trong lịch sử. Họ còn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một chỗ hiến tế của vu sư tà ác. 

Ylang quyết định giấu giếm bí mật này. Trực giác cho nàng biết, chuyện này tốt nhất đừng để Thần Điện Ánh Sáng biết. 

Nàng ngồi trong túi áo, cảm thấy thân thể ác ma thỉnh thoảng nhẹ lắc một cái. 

Bệnh còn chưa hết, lại còn cầm kiếm bôn ba trong mộ hơn nửa đêm, hắn nhất định đang rất mệt và khó chịu. Hắn dùng lòng bàn tay chống chuôi kiếm, rảnh rỗi đứng ở góc tường. 

Nàng trộm dò xét hắn. 

Tên mặt hắn lại không nhìn ra chút dị thường gì. Nàng biết rõ ác ma này rất để ý hình tượng. Vì không để người khác nhìn ra vẻ suy yếu, hắn có thể làm giá, chống tới khi té xỉu mới thôi. 

“Ô, sao mình lại hiểu rõ như vậy nhỉ?” Cục bông Ylang kỳ quái nghiêng hai mắt nhỏ sang một bên, “A, nhất định là vì loại tự đại điên cuồng như anh ta quá dễ bị nhìn thấu.”

Căn mộ này nhanh chóng bị xốc hết lên, không thu hoạch được gì. 

Nó đúng là không có chút giá trị nào. 

Đạo sư James thoạt nhìn vô cùng thất vọng. Mỗi tấm đá phong mộ ở các tầng mộ trên đều là tấm bia đá ma pháp. Mỗi lần khai quật xuống như vậy, đương nhiên ham muốn của người sẽ lớn dần, mong đợi phát hiện bảo tàng giá trị nhất sâu trong mộ. 

Ai ngờ, thậm chí cả tấm bia đá ma pháp cũng không có. 

“Rời nơi này trước đã.” Kỵ sĩ trưởng nói, “Trong lối đi không chừng sẽ còn Liệt Ma lọt lưới, không nên ở lâu. Sau khi chở tấm bia đá ma pháp ra ngoài, ta sẽ đóng kín nó, tránh lưu lại họa. ”

“Ai, chỉ có thể như vậy.” James không cam tâm nhìn lại lỗ khảm dưới quan tài đá. 

Đúng là đào không ra giá trị gì. 

Dây thừng buộc xuống, mọi người đã đi ra tầng chót của mộ. 

Ylang trộm thò mắt, thấy Vinár và Gattos song song đứng ở góc tường, hai người đều có vẻ kiệt sức. 

Trạng thái của Gattos vô cùng không xong: trên bộ giáp màu vàng không biết dính thứ gì, toàn vết bẩn đen sì, toả ra mùi thối đáng sợ. Lúc thấy “Ylang”, anh ta vô thức lui về sau một bước. Trông không giống là chán ghét hay sợ hãi, cũng không phải vui mừng hay ngượng ngùng. 

Ylang: “…” Hoàn toàn không đoán được đã có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ. 

Nàng nhìn về phía Vinár. Sắc mặt của cậu cũng không ổn, ánh mắt mơ màng lập loè. 

Đầu Ylang bỗng nảy ra một cụm từ phương Đông cổ xưa: giết gà dọa khỉ. 

Gattos là gà, Vinár là khỉ. 

“Rốt cuộc anh đã làm gì với họ làm vậy?” Ylang nhỏ giọng nói thầm, dùng cái đuôi đâm ác ma. 

Nàng sẽ không bao giờ tưởng tượng được, ác ma cố ý làm cả người Gattos dính nội tạng của thi thể thối rữa, tạo cho hai thanh niên quý tộc đáng thương này bóng ma đáng sợ cỡ nào. 

Trời cũng sắp sáng, Ylang có thể cảm thấy ác ma buồn ngủ. Bước đi của hắn hơi nhẹ, nhiệt độ cơ thể chợt cao chợt thấp. 

“Chịu một chút, cũng sắp đổi về rồi!” Nàng lo lắng nhìn hắn. 

Nàng không thể tiếp tục ở lại trên người hắn. 

Nếu bản thể của hắn xuất hiện ở nơi này, nó sẽ lại kích thích những thanh kiếm Ánh Sáng đáng thương, tạo ra phiền toái không cần thiết. 

Nàng dùng cái đuôi chọc hắn vài cái, im lặng bảo hắn nàng phải rời đi. 

Cũng không biết hắn có thể hiểu ý của nàng không, nhưng đây không phải chuyện khẩn cấp gì. 

Nàng trộm leo ra túi. Thừa dịp người không chú ý, nàng nhảy về phía góc tường, giấu đến chỗ đèn không chiếu tới. 

Nàng lặng lẽ lui lại theo lối đi, chuẩn bị chạy tới chỗ không người. 

Bỗng nhiên, trong đám người truyền ra tiếng hét thảm. 

Nhìn lại, chỉ thấy một con Liệt Ma nằm trên người một kỵ sĩ. Nó đang gặm cắn mặt của anh ta. 

“Cứu mạng!”

Máu tươi vẩy ra, kỵ sĩ lảo đảo lui vào bước, hai tay bắt lấy Liệt Ma, muốn kéo nó từ trên người xuống. 

“Mau hỗ trợ!”

Bỗng, lại một con Liệt Ma rơi từ trên trời xuống, may mà không bổ nhào vào đạo sư James. 

Vẫn chưa xong, từ cửa mộ tầng trên, từng con Liệt Ma xuất hiện, lao vào giết người. 

Các kỵ sĩ kịp phản ứng. 

Bọn họ nhanh chóng xử lý sạch Liệt Ma trong đám người, dựng khiên ngăn công kích của bọn nó. Họ phối hợp lẫn nhau thu hẹp phòng tuyến, giết từng Liệt Ma. 

Liệt Ma gọi nhau, lui về cửa động. 

“Cẩn thận! Liệt Ma ban nãy không giống đám này. Thoạt nhìn chúng biết tiến lui, không chừng còn có thủ lĩnh!” Kỵ sĩ trưởng tỉnh táo nói. 

Lời nói còn chưa hết, bỗng đám Liệt Ma giả bộ lui lại tập trung, lao lên cùng lúc!

Chúng bám lên vách tường chạy, ép các kỵ sĩ từ bốn phương tám hướng về phía tường. 

“Chi chi chi… Oanh!”

Một Liệt Ma màu xanh đậm xuất hiện ở cửa động.

Ánh mắt của nó khác hẳn Liệt Ma khác: tỉnh táo, lạnh lùng, như một thợ săn ưu tú. 

Nó giật mũi ngửi một vòng, ánh mắt chậm rãi rơi xuống người Gattos, như rắn nhìn thẳng ếch xanh. 

Những mùi nội tạng hư thối đã thu hút sự chú ý của nó. 

Gattos được bảo vệ sau đám người. 

Các kỵ sĩ đang ra sức đánh ở chỗ tiến công tập trung của Liệt Ma, tình cảnh hỗn loạn. Không ai chú ý tới, thủ lĩnh Liệt Ma to lớn màu xanh đậm đang lặng lẽ bò về phía Thân Vương điện hạ. 

Cục bông Ylang cũng bị đoàn Liệt Ma làm sợ. Nàng tìm một khe hẹp trên vách tường, giấu người vào, chỉ lộ ra một con mắt. 

Nàng nhìn thấy ác ma lung lay một cái. 

Hắn chợt thò tay vào túi, phát hiện nàng không ở. Con ngươi của hắn lập tức co rút lại, bả vai rõ ràng căng ra. 

“Đồ đần, không phải tôi đã dùng cái đuôi đâm anh, ý bảo tôi muốn rời đi sao?” Nàng lắc cái đuôi, thầm mắng. 

Hắn nhìn xung quanh một vòng, đi về phía sau đám người. 

Tình trạng của hắn rõ ràng không ổn. Lết thân thể bị bệnh, nhịn một đêm, bước chân có chút lơ mơ. 

Kiếm trong tay hắn như nặng đi, kéo bả vai hắn nghiêng về một bên. 

Ylang cảm thấy đau lòng. Đương nhiên, nàng đau lòng thân thể của mình. 

Nàng biết rõ ác ma sốt ruột tìm nàng, cũng đang lo lắng chính hắn. 

Ngay khi hắn đi đến sau đám người, thủ lĩnh Liệt Ma đang lặng lẽ theo dõi Gattos từ đỉnh động bỗng bay nhào xuống, lao thẳng về Gattos!

Hành động của nó mau lẹ lạ thường, vượt xa Liệt Ma khác. 

Ylang rời đi rất xa, nhìn rõ cả màn này. 

Nàng cả kinh nổ lông. 

Các kỵ sĩ quanh Gattos không chú ý tới biến cố này. 

Chỉ thấy thủ lĩnh Liệt Ma giơ móng vuốt sắc nhọn lên, lao thẳng về phía giữa lưng Gattos, mắt thấy anh ta sắp chết dưới tay Liệt Ma!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ác ma di chuyển. 

Hắn vung kiếm, đâm về phía thủ lĩnh Liệt Ma. 

Tóc đen tung bay, có một chút đinh trên khóe môi, càng làm nổi vẻ mặt lạnh lùng của hắn. 

Nét mặt của hắn khinh thường nhưng thể lực thật sự đã đến cực hạn. Một kiếm này cũng không ra uy lực như trong dự đoán của hắn, tuy đâm vào người Liệt Ma nhưng không giết hẳn nó. 

Một kiếm đã hết lực. Ánh mắt của hắn có chút kinh ngạc, như không thể tin được mình lại suy yếu đến tình trạng như vậy. 

Bóng hình nhỏ nhẹ nhoáng một cái, thanh kiếm rời tay. 

“Lạch cạch!” Bảo kiếm ma pháp quý báu rơi xuống mặt đất. 

Thể lực của hắn đã hao hết. Hắn hạ người xuống, hai cánh tay mảnh chống trên đùi, miệng thở phì phò. Mà thủ lĩnh Liệt Ma chưa chết hẳn kia chợt giơ ra móng vuốt sắc bén, hướng thẳng về lồng ngực của hắn!

Hắn thấp giọng nguyền rủa một tiếng, cố gắng trốn về phía sau. 

Tuy phản ứng đã nhanh hết mức nhưng thân thể vừa bệnh lại mệt mỏi này không cố được. Người hắn mềm nhũn, chỉ di chuyển chưa tới nửa thước. 

Lần này chịu rồi. 

“Chậc.” Hắn giật giật khóe môi. 

“Phập!”

Đầu ngón tay Liệt Ma đâm trúng vào bộ ngực của hắn, xé cái. 

Thân thể của hắn ngã sấp về phía sau, ngực như pháo hoa, bung ra một mảnh thịt dài đỏ tươi. 

Gattos như mới tỉnh từ trong mộng. Anh ta đột nhiên thở hổn hển. Nguy hiểm thật, là, là Ylang cứu mình! Nhưng, chính cô ấy lại…

“Này, Ylang…” Gattos run giọng nỉ non. 

Các kỵ sĩ lại rút vũ khí, cùng lên. Kiếm sắc nhọn chém về phía thủ lĩnh Liệt Ma đang bị thương, định chạy trốn, băm nó thành trăm mảnh. 

Sau đó, vô số ánh mắt run rẩy nhìn về phía “Ylang” nằm trên mặt đất.

Ôi, cô bé này! Là nàng cứu Vinár từ trong miệng Liệt Ma, là nàng một mình vào động tối đánh chết cương thi, là nàng cầm kiếm mở đường cho đoàn người. Và người cứu vớt Gattos cũng là nàng! Nhưng lần này, nàng lại… lại trả giá bằng chính tính mạng của mình!

Xa xa, cả người cục bông Ylang cứng lại. 

Trong đầu nàng trống rỗng, trong lòng đang thét lên, khóe mắt dâng trào nước mắt. 

Nàng thấy hắn té lăn trên đất, cũng không nhúc nhích. Thịt đỏ tươi rơi lả tả trên ngực và mặt đất. 

Hắn đã chết… À không, là nàng đã chết…

Ylang nghe thấy tiếng lông mình run. 

Đúng lúc này, trời đất quay cuồng. 

Trao đổi!

Hình ảnh lung lay trước mắt dừng lại, Ylang nằm trên mặt đất lạnh như băng, cảm thấy từng cơn đau nhức khó chịu truyền đến từ lồng ngực, như bị voi đạp một chân. 

Nàng hé miệng, hoảng sợ thở. 

Nàng run rẩy, cúi đầu nhìn lại. 

Lồng ngực bị móng vuốt sắc bén cào trúng, máu thịt văng tung tóe, chắc chắn rất rất đau…

Sự đau nhức kịch liệt trong tưởng tượng chưa từng đến. 

Nàng ngơ ngác nhìn áo ngoài bị xé rách. 

Hình như… Không có máu?

Thịt cũng không phải, không đổ máu ư

Ơ…

Thịt? Đây không phải là thịt của nàng!

À không, đó là thịt của nàng!

Ylang chợt mở to hai mắt: “Bò khô của tôi!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi