Khi trời sáng, mọi tâm trạng hiền hoà như cảm động ấm áp trong lòng Ylang tan thành mây khói.
Người này không ngủ một đêm, Ylang tiếp nhận thân thể của mình suýt thì đi đời nhà ma.
Một giây đồng hồ trước nàng còn là cục bông tràn đầy sức sống, hận không thể bật thùng thùng trong phòng, một giây sau cả người đã như bị rót chì.
Nàng ngã quỵ, hắn kịp thời đỡ vào trong khuỷu tay.
Trán của nàng chống lồng ngực rắn chắc của hắn, tiện tay ôm eo của hắn. Hai người cùng ngã xuống giường công chúa.
“Lại muốn dụ dỗ ta?” Giọng của hắn không lộ cảm xúc.
Nàng mơ màng nói: “Anh… đừng coi tôi là người.”
“?!”
Ngọn lửa dấy lên trong đôi mắt sâu thẳm, khóe môi hơi kéo căng, hắn khó tin: “Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Chuyện gì xảy ra vậy? Chỉ vì hôm qua giúp nàng làm những chuyện kia, vật này lại cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp ư?!
Không thể không thừa nhận, lần dụ dỗ nhiệt tình như lửa này của nàng rất hiệu quả. Trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu hắn xuất hiện vô số hình ảnh “không coi nàng là người”.
Thật sự là… quá dễ dàng kích phát thú tính.
À không, sao Thần lại có thú tính.
Hắn cảm thấy thái dương nhảy thình thịch, gặp quỷ rồi, nhất định là do dùng thân thể của phàm nhân quá lâu, Thần cũng dính vào dục vọng thấp kém.
Nàng giật giật đôi môi đỏ tươi mê người, nói thầm cái gì, nghe không rõ lắm.
Hắn hít một hơi, nghiêng tai dán tới.
Nếu… nàng tiếp tục mời, vậy cũng không phải là không được. Hắn sẽ cho nàng biết rõ thế nào là mưa to gió lớn, thế nào là dời sông lấp biển, thế nào là muốn sống không được chết không xong, khiến nàng biết hối hận, không dám đưa ra yêu cầu càn quấy như vậy với một Thần Minh nữa.
Giọng ngọt ngào dịu dàng của nàng lọt vào tai hắn, nhẹ như lông vũ.
“Coi tôi là cục bông đi. Tôi rất thích cuộn trong tay anh ngủ…”
Hắn: “…”
Khóe mắt giật giật vài cái.
Rõ là hắn nên tức giận, nhưng câu “rất thích” của nàng lại khiến hắn không động đậy nổi.
Đợi đã, nàng thích là tay mà không phải hắn đúng không?
Lúc lấy lại tinh thần, hắn phát hiện cái tay phải không nghe lời kia đã vòng ra sau lưng nàng.
Giống như… hai người này giấu hắn yêu đương!
Hắn rất muốn kéo cái tay tự ra chủ trương này xuống, để đôi “nam nữ chết tiệt” ở lại đây.
Không, không đúng. Như vậy chẳng phải là tốt cho hai người bọn họ sao?
Hắn nâng tay trái, ôm nàng càng chặt hơn.
Nghĩ nghĩ, hắn lại kéo cả người nàng tới, dán kín lại.
Hắn cúi đầu, cái trán chống cái trán, chóp mũi dán chóp mũi, hơi thở quấn quít nhau.
Hắn cười lạnh quơ quơ cái tay phải.
“Tức chết chưa!” Hắn đắc ý nghĩ.
Ylang ngủ mơ màng, nghe thấy Paul lớn giọng.
“Ông Lynn, bà Lynn, hẹn gặp lại!”
“Cảm ơn sự khoãn đãi của con, tiểu thư Sally thân yêu.”
“Ồ, không cần khách khí, Ylang là bạn tốt nhất của con, cha mẹ của cô ấy chính là cha mẹ ruột của con!”
Lời này vợ chồng Lynn cũng không biết tiếp như nào, bọn họ tạm biệt Paul, kêu cửa ở phía dưới.
Bình dân không dùng khoá hai mặt, họ đều khoá cái trong nhà, khoá cái ngoài nhà. Ylang ngủ ở nhà, vợ chồng Lynn cũng chỉ có thể đợi nàng xuống mở cửa.
Ylang mở to mắt, phát hiện mình cuộn trong lòng Ma Thần.
Tuy hắn mặc áo choàng đen của hắn, nhưng độ ấm, mùi và xúc cảm của hắn xuyên thấu áo choàng, thẩm thấu lên người của nàng.
Nàng giật một phát, hắn ôm nàng chặt hơn như đùa dai.
“Này,” Nàng nhỏ giọng kháng nghị, “Cha mẹ tôi về, phải mở cửa cho họ!”
Giọng hắn khó chịu: “Nhưng cô đưa ra thỉnh cầu với ta, muốn ta ôm cô ngủ đủ mười giờ, ta thấy cô đáng thương nên đáp ứng. Đây là khế ước không thể sửa.”
Chậc! Tất cả đều tại cái tay phải không nghe lời này! Nó không muốn buông nàng ra, hắn đành phải tìm cớ thay nó.
Ylang: “…”
Nàng lờ mờ nhớ: lúc trước khi chìm vào giấc ngủ, hình như mình có nói muốn biến thành cục bông cuộn trong lòng bàn tay hắn…
Xong đời!
“Nhưng bọn họ về rồi!” Nàng sốt ruột nói.
Dưới lầu, Nicole lớn giọng: “Ylang Lynn, giữa trưa rồi mà còn ngủ à! Con quỷ lười này!”
Ma Thần đại nhân thờ ơ.
“Huhu…”
“Còn bốn tiếng đồng hồ.” Hắn lạnh lùng nói.
“Nợ trước được không?” Nàng đáng thương hỏi.
“Đừng có làm ngược quan hệ trong đó. Là cô cầu ta, ta đáp ứng. Sao, cô muốn trêu đùa Thần Minh ư?”
Ylang giương mắt, thấy hắn vô cảm, trong đôi mắt màu đen là Thần tính lạnh băng.
Đó là cảm giác uy nghiêm công chính của toà án.
Nhìn dáng vẻ cứng rắn này của hắn, nàng không biết nên làm gì mới tốt.
Dưới tầng truyền đến giọng của Nicole và lão Lynn.
“Không xong, Ylang sẽ không ngã bệnh chứ?”
“Trên đường không phải nghe nói bán hết cây dừng tiêu chảy rồi à? Đừng nói tiệc Ylang tham gia có vấn đề chứ?”
“Trời ạ, Ylang đáng thương không có thuốc, có phải đã mất nước hôn mê không!”
Ylang lo lắng xoay người.
“Tôi phải xuống mở cửa cho bọn họ!”
Hắn vô lại nhắm mắt lại. Trong lòng thiên nhân giao chiến… À không, là hắn đang giao chiến với cái tay phải không nghe lời kia.
Ngực hắn cứng như sắt, nàng không đẩy ra được. Cánh tay nàng vòng quanh eo hắn, tay phải bị đặt dưới người hắn, không lấy lại được, tay trái cũng bị cánh tay phải hắn ôm chặn.
Dưới tình thế cấp bách, nàng nhìn thẳng đôi môi mỏng nhạt màu, tinh xảo hoàn hảo kia.
Nàng cắn thẳng lên!
Hắn trợn mắt.
Mấy cái răng nhỏ trắng như sứ của nàng đương nhiên không thể cắn thương hắn. Nhưng cúc cảm truyền đến từ trên môi lại khiến hắn như bị sét đánh, cứng thành một pho tượng.
Nàng phẫn nộ nhíu mũi, bởi vì tức giận, cả người sống động lạ thường.
Nàng cắn vài cái thì phát hiện hắn không phản ứng, hàm răng lại cắn sâu hơn, ngậm chặt môi dưới, kéo mạnh ra sau.
Giống như một chú chim nhỏ há miệng, cái lưỡi nho nhỏ đưa ra, lướt tới lướt đi.
Hắn: “…!!!”
Hắn nghiêng đầu, lấy lại bờ môi từ trong kẽ răng nàng, vô thức liếm nhẹ môi dưới.
“Dùng cái này đặt cọc ư.” Giọng của hắn nặng hơn bình thường, có chút ý nguy hiểm.
Ylang bị lửa giận xông đầu còn muốn tấn công.
Hắn nhanh hơn nàng, tiếp chiêu bằng tốc độ tia chớp, hốt gọn cả cặp môi và hàm răng hung ác của nàng.
“Oái…”
Hắn thuận thế xoay người đè nàng.
Ylang mở to hai mắt, đầu trống rỗng.
Hắn làm lại chuyện nàng vừa làm với hắn một lần, còn thu thêm chút tiền lãi, sau đó biến mất tại chỗ.
Ylang ngơ ngác nằm trong chốc lát, đột nhiên hoàn hồn, dựng tay chân đứng lên, lảo đảo lao xuống tầng mở cửa.
“Ôi con yêu của mẹ! Con sốt rồi đúng không? Khuôn mặt hồng như vậy!” Nicole mặt bóng loáng kéo Ylang vào trong ngực, ngón tay ấn môi dưới nàng, “Môi cũng cắn ra dấu răng, có khó chịu lắm không?”
Ylang: “Còn, khá tốt, mẹ, con không sao, hai người, chơi, thế nào?”
Giọng mất hồn mất vía như không phải do mình vọng lại.
“Sớm biết vầy ta không đi suối nước nóng! Huhuhu con yêu đáng thương của mẹ!”
Hôm nay Ylang cũng không biết mình đang làm gì.
Lúc chạng vạng tối, Ma Thần xuất hiện trên rương quần áo. Hắn nâng má, vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng.
“Cô đang làm gì?” Hắn cau mày, “Sao trông như mất hồn thế?”
“Tôi đang tức giận.” Mặt Ylang vô cảm.
“Tức cái gì?” Hắn hỏi.
“Tức mình không nên ham hưởng thụ.” Nàng tức giận nói.
Hắn suy nghĩ chút, nàng cảm thấy biến thành cục bông rồi ở cùng hắn là ham hưởng thụ ư? Ha, tuy lời nịnh này hơi ra vẻ, nhưng hắn là một vị Thần Minh rộng lượng, miễn cưỡng cho qua là được.
“Ừ, biết sai rồi sửa là tốt rồi.” Hắn gật đầu.
Ylang liếc hắn với vẻ kỳ quái.
Màn đêm buông xuống, trao đổi.
Ylang không nói tiếng nào, nhảy ra cửa sổ, hướng thẳng về phía ngoài thành.
Ngủ trong lòng bàn tay gì chứ, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không bao giờ ham hưởng thụ nữa. Nàng sẽ tận lực huấn luyện thân thể hắn với cường độ lớn nhất, xem hắn còn sức tiếp tục bắt nạt nàng không!
Cục bông Ylang trừng mắt, chạy trốn nhanh hơn mọi khi.
Phía trước là một dòng sông cuộn sóng, Ylang không chút do dự nhảy vào trong nước.
Thân thể của nàng nhẹ như bóng da rỗng ruột, nước bắn ra xung quanh, bọt nước cuồn cuộn vây quanh nàng, đổ về phía biển rộng.
Ylang nhảy được cao: “Nước!”
Rầm rầm!
Nguyên tố thủy tụ tập dưới thân thể nàng, sóng nước biến thành một ván lướt sóng, giúp nàng lướt nhanh về phía trước.
“Nước!”
“Nước!”
“Nước!”
Giọng nói non nớt nho nhỏ nhưng lại tràn đầy uy thế quanh quẩn trên mặt sông.
Cục bông Ylang xuôi dòng đổ xuống!
Năng lực triệu hoán của nàng đã tăng mạnh trên phạm vi lớn, công lao lớn nhất thuộc về đạo sư James. Con người yêu ma pháp cuồng nhiệt kia sau khi ngộ ra bắt đầu tập luyện không biết ngày đêm. Mỗi lần nhìn thấy ông trong học viện, Ylang đều phát hiện bộ đồ của ông ướt đẫm.
Đạo sư James hiểu rất sâu trong lĩnh vực nguyên tố ma pháp, tốc độ tiến bộ của ông rất kinh người.
Kinh nghiệm của ông cũng truyền lại cho Ylang, vì vậy trình độ ma pháp của Ylang đã đột nhiên tăng mạnh. Nói đến việc này, Ylang cảm thấy hơi ngượng, nàng định sau khi lấy được tiền phụ cấp đi công tác sẽ mời đạo sư James một bữa lẩu.
Nàng nhân tiện hạ lệnh cho hơn bốn mươi tín đồ ma pháp mới, bảo bọn họ giấu chỗ có người, bắt đầu trộm luyện tập ma pháp.
Tuy những thanh niên quý tộc này khá vô dụng, nhưng góp gió thành bão, cứ thế mãi cũng là một thu nhập khả quan.
Đương nhiên những thứ này cũng chỉ là phụ trợ. Nếu muốn phát triển, nàng vẫn phải tự huấn luyện gian khổ.
Ylang quyết định ra biển.
Sau khi nghe chuyện cảng Yaribeek, băng và lửa bắt đầu dấy lên trong lòng nàng.
Nàng cũng muốn trở thành ma pháp sư vĩ đại như Megirke!
Ở trong nước, Ylang cảm giác mình có thể bay liệng, nàng đi xuống theo dòng, vọt vào biển rộng.
Biển dưới bóng đêm là biển đen.
Sóng cuộn lên xuống, ánh sáng nhạt phản chiếu trên mặt biển lăn tăn.
Trên bầu trời và nước cùng có một ánh trăng hình cầu, Ylang hướng về phía trăng, cố gắng nhảy cao hơn nữa.
“Nước!”
Một cơn sóng lớn nâng nàng.
Đúng, đây là cách tiêu hao thể lực và tinh thần.
Vừa trả thù Ma Thần, vừa rèn luyện chính mình.
Nàng gây sóng gió trên biển.
Trong một lần nhảy cao, nàng phát hiện một bóng đen lớn đang lặng yên di chuyển về phía nàng. Nó ẩn dưới mặt biển, như một bóng dáng lắc lư.
“Là cá voi sao?”
Ylang ngạc nhiên nghĩ.
Nghe nói trước khi mỏ Long Tinh được khai thác rộng, mọi người mạo hiểm vào trong biển săn cá voi, dùng mỡ chúng để làm đèn.
Nhưng từ khi có đèn Long Tinh, đèn cá voi biến mất trong một đêm.
Bắt cá voi quá nguy hiểm, giá lại rất cao, bình dân không dùng nổi đèn cá voi. Mà các quý tộc đã có đèn Long Tinh, đương nhiên chướng mắt đèn cá voi có độ sáng bình thường.
Sau khi không ai bắt cá voi nữa, cá voi cũng dám tới gần ven biển rồi sao?
Ylang trợn tròn hai mắt, tò mò nhìn chằm chằm bóng đen dưới mặt biển.
Nàng nhanh chóng phát hiện nó hình như không phải cá voi trong truyền thuyết. Nó cũng không lớn đến vậy, vừa rồi ở quá xa, nàng ngộ nhận sóng biển lăn tăn thành một bộ phận của nó. Sau khi lại gần, Ylang thất vọng phát hiện nó chỉ là một con cá lớn hơn chút, đã thế còn rất xấu.
Lưng nó dựng mấy cái gai sắc bén, làn da sần sùi cứng rắn. Lúc nó chuẩn bị nhảy lên mặt nước, nàng phát hiện giữa trán nó mọc một con mắt nhìn khó chịu.
Nàng khó có thể hình dung đây là một con mắt như nào. Nó hiện màu xanh nõn, như được ghép từ vô số mảnh gương vỡ, có vẻ đẹp quỷ dị phiền phức. Nó đi tới đi lui trên trán, cuối cùng, vô số “mặt gương” phản sáng nhắm thẳng cục bông Ylang.
Quái ngư giật mình, như bị tiêm máu gà trở lại mặt biển. Nó hé miệng, lộ hai hàm răng lớn không đều nhọn hoắt về phía Ylang.
Nó muốn cắn nàng!
Ylang sợ tới mức nổ lông.
Nó sẽ không nhầm nàng thành một con nhím biển chứ!
“Nước!”
Một cơn sóng lớn đập vào đầu quái ngư, đánh nó về biển.
Cục bông Ylang mượn lực đẩy, đi về phương xa.
Quái ngư đuổi theo nàng, rẽ mặt biển màu đen thành một đường bọt nước.
Nó thỉnh thoảng nhảy lên mặt nước cắn nàng, mỗi lần đều bị nàng dùng một xô nước đánh về biển.
“Thật thú vị!” Nàng vừa nổ lông trốn chạy, vừa hưng phấn nghĩ, “Quả nhiên thú vị hơn triệu hoán nguyên tố ở bờ sông nhỏ nhiều!”
Tuy thoạt nhìn có chút nguy hiểm, nhưng nàng tin, thân thể của Ma Thần đại nhân chắc chắn không phải thứ mà hàm răng bình thường có thể cắn hỏng. Chẳng phải hôm nay nàng đã tự thử qua sao?
Ý nghĩ vừa mới chợt hiện, đầu nàng lập tức hiện lên cảnh bị hắn ép trên giường công chúa.
Tim đột nhiên kinh hãi, nàng chặt đứt suy nghĩ, giọng nói non nới lạnh hơn: “Nước!”
Nàng mới không thích hắn!
Nàng chán ghét hắn nhất!
Quái ngư đuổi theo nàng, không biết bơi ra rất xa. Bỗng nhiên, trong gió biển truyền đến một tiếng réo rắt.
“PHỤT!”
Vật gì đâm vào trong thịt.
Ylang xoay người nhìn lại, phát hiện quái ngư đuổi theo cắn nàng bị một nỏ cá bắn trúng. Người trên thuyền đánh cá xa xa đang kéo mũi nỏ dài về.
“Ai bảo mi ngang ngược!” Ylang nổ lông về phía quái ngư đang cố giãy dụa còn muốn cắn nàng, “Nhảy cho cao, đáng đời bị bắt!”
Mắt trên trán quái ngư nhìn nàng, lưới cá kéo nó lại, nó không cam lòng nhe răng về phía nàng.
“Đáng sợ ghê cơ!” Ylang đẩy lên một ít, “Tiễn mi một đoạn đường!”
“Nước!”
Nước lao nhanh đẩy quái ngư ngã ngửa, không còn sức chống lại lưới, nó bị kéo lên thuyền đánh cá.
Tiếng hô kinh ngạc phát ra từ thuyền đánh cá.
“Ngay cả ngư dân cũng chưa từng thấy loại quái ngư này à?” Ylang buồn bực dùng cái đuôi gãi gãi đầu.
Bị quái ngư đuổi một đường, nàng hơi mệt mỏi, lười biếng nổi trên mặt biển, định nghỉ ngơi một chút.
Bỗng nhiên, một bóng mờ cực lớn che phủ nàng!
Ylang vô thức nhìn về phía bầu trời: chẳng lẽ gặp gió lốc?
Ánh trăng sáng sủa, cũng không có mây đen.
“Hở?”
Nàng cuối cùng cũng ý thức được, cái bóng mờ này không đến từ bầu trời.
Chẳng lẽ…
Nàng chậm rãi xoay mắt, nhìn về phía dưới thân màu đen hải dương.
Hình như cũng không có gì dị thường… À không, quá dị thường, toàn bộ đáy biển trong tầm mắt đều biến thành dị thường!
Một con quái vật cực lớn, cơ bản không nhìn ra hình dạng đang lao từ biển sâu đến!
Tốc độ của nó rất nhanh, toàn bộ mặt biển đã nhấp nhô dưới tác động của nó, nhưng vì phạm vi ảnh hưởng quá lớn, trong thời gian ngắn khó có thể phát hiện được.
Con rồng “núi biển” càng cao, Ylang hoảng sợ phát hiện, con thuyền đánh cá đang đi xa.
Vậy mục tiêu của vật dưới đáy biển vật kia là thuyền đánh cá!
“Ooooong!!!”
Tiếng gào vang lên từ dưới mặt biển, trong tầm mắt, toàn bộ mặt biển đều đang lắc lư.
Thuyền đánh cá phát hiện không đúng, nó tăng tốc, lao từ “ngọn núi” về “chân núi”.
“Đây là cái gì đây là cái gì đây là cái gì!”
Cục bông Ylang không ngừng thét lên trong lòng, lực lượng như này giống như núi lở biển gầm, sức người cơ bản không thể ngăn cản.
Nàng bị sóng lớn cuốn ra rất xa, nàng phải dốc hết sức lực mới có thể giữ mình không bị sóng ngầm đáng sợ cuốn xuống đáy biển.
Rốt cuộc, thứ kia đi lên từ dưới đáy, ngoi lên mặt biển, lộ dưới ánh trăng.
Ylang khẩn trương kéo căng đuôi, co rút người.
Nàng không thể hình dung đó là vật gì. Nó có xúc tu và vô số con mắt hình thù kỳ quái. Như một đám rễ cây già tụ lại, nó giơ một cái xúc tu, phần đuôi xúc tu mở một cái miệng lớn dính máu, ăn cả cái thuyền đánh cá kia vào trong cơ thể!
Cái xúc tu hất lên chừng mấy trăm thuớc truyền ra tiếng mút vào nhấm nuốt kinh khủng. Tiếng thuyền đánh cá vỡ vụn như người nhai hạt đậu giòn.
Ylang vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nàng yên lặng cầu nguyện, hy vọng người trên thuyền đánh cá đã nhảy thuyền chạy trốn. Chỉ có điều trong cơn biển gầm đáng sợ như vậy, tỷ lệ sống sót thật sự siêu nhỏ.
Đây là một tai nạn kinh khủng!
Quái vật nhanh chóng ăn hết thuyền đánh cá. Con mắt trên người nó bắt đầu tỏa sáng, những con mắt kia thoạt nhìn vô cùng quen mắt.
Ylang đột nhiên nhớ tới.
Tuy hình dạng những con mắt kia khác nhau, nhưng chúng đều có một điểm giống nhau: hiện màu xanh nõn, như được ghép từ vô số mảnh gương vỡ, có vẻ đẹp quỷ dị phiền phức.
Giống hệt mắt kép trên trán con cá vừa rồi!
Nhớ tới ánh mắt quái ngư mắt kép nhìn thẳng mình, Ylang cảm thấy sởn hết cả gai ốc. Đừng nói… quái thú biển sâu cực lớn này đến là vì nàng đấy?
Cục bông Ylang lạnh run.
Con quái vật không biết tên này nhanh chóng phát ra tiếng gào thét điếc tai.
“Đi đâu rồi…”
Xúc tu múa loạn, nhấc lên cơn sóng gió động trời.
“Thần Cách suy yếu của Thần Bóng Tối… là vật trong lòng bàn tay của Cthurte… Sao có thể nào… để nó lẻn…”
Giọng điệu cổ xưa kỳ quái, đập xác xơ mấy đám mây mỏng trên không trung.
Ylang sắp nổ da đầu, nàng cảm thấy nếu lúc này có người nhìn thấu, nhất định sẽ thấy trái tim của nàng đập nhanh đến mức có tàn ảnh.
Đúng thật đúng thật đúng thật! Nó đến để tìm nàng!
Thần Cách của Thần Bóng Tối? Thân thể này của nàng là Thần Cách của hắn sao?!
Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám im lặng giấu dưới mặt biển đen kịt, nhấp nhô theo sóng lớn.
Con quái vật tự xưng Cthurte này nâng xúc tu, quấy vòng xoáy lớn đến đường kính ngàn thước.
May mắn là, lực lượng này lại đẩy cục bông Ylang ra xa một ít.
“Rống…”
Nó bắt đầu tìm nàng quanh bốn phía.
“Ở đâu… Ở đâu… Thần Cách của Thần Bóng Tối thuộc về Cthurte… Ăn nó… ăn nó…”
Ylang vô cùng sợ hãi.
Nàng biết rõ, nếu như bị quái vật này bắt được, nàng nhất định phải chết.
Nàng lặng lẽ thò cái đuôi, liều mạng bơi lội, thân thể lấy hết sức lực, nhảy theo lực của sóng biển ra xa xa.
Nàng không dám triệu hoán nguyên tố, bởi vì nàng không xác định, liệu có phải nguyên tố ma pháp đưa tới con quái ngư ngay từ đầu kia.
Huhuhu thật đáng sợ…
Ylang cảm giác trong đầu mình tràn ngập tiếng “tinh” kỳ quái, như có một dây cung trong đầu nàng đang căng dần căng dần…
Cái quái vật Cthurte kinh khủng kia thỉnh thoảng nhảy lên mặt biển, mở ra xúc tu, nện vào trong nước. Nó không tha, còn đang tìm cục bông Ylang.
Giống như một người giẫm loạn quanh một vũng nước, sớm muộn gì cũng dẫm vào một con kiến.
“Có nên lặn xuống nước không?”
Ylang lập tức bỏ ý nghĩ này.
Ai biết dưới biển còn núp bao nhiêu quái vật? Thoạt nhìn, mấy con cá toàn như là phân thân của Cthurte, chỉ cần bị bất kỳ phân thân nào của nó đụng phải là xong đời.
Tìm trong chốc lát không có kết quả, quái vật tự xưng Cthurte bỗng kéo người. Cả người quái vật biến thành một cái miệng lớn kinh khủng, nó hé miệng, dùng sức hút!
Mặt biển xung quanh biến thành một vòng xoáy cực lớn, lao thẳng vào miệng quái thú.
Lực hút kinh khủng đánh úp lại, Ylang sợ tới mức hồn phi phách tán. Nàng căng thẳng, cố sức bơi ra ngoài.
Bơi bơi bơi… Ylang bé nhỏ đáng thương sức cùng lực kiệt.
Thân thể của nàng như bọt biển nho nhỏ trên mặt nước, bị túm về trung tâm vòng xoáy.
“Không! Không! Không!”
Cơ thể kiệt sức lại có thêm chút lực lượng, nàng liều mạng giãy dụa, liều mạng bơi loạng choạng về phía trước…
Nước biển nổi màu trắng. Trời đã sáng.
Ylang chợt đứng dậy, ôm ngực thở mạnh.
Lúc trao đổi, lực hút của vòng xoáy đang kéo nàng, muốn đưa nàng vào trong miệng quái thú.
Trời ạ, Ma Thần bất ngờ không đề phòng, liệu có chịu thiệt hay không?
Quái vật kia nói nàng là Thần Cách suy yếu của Thần Bóng Tối.
Suy yếu.
Đúng vậy, hôm qua nàng đã biết, hắn lúc này rất yếu.
Nàng vốn đang rất đau lòng, lập nhiều chí nguyện to lớn phải tìm về thân thể giúp hắn… Kết quả, hai người không hợp tính lại lật mặt.
Ylang áo não đấm trán mình. Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao chỉ cần nàng ở cùng chỗ với hắn sẽ dễ dàng cãi nhau thế ta? Mình rõ ràng là một thục nữ dịu dàng, vì sao lại dễ nổi giận trước mặt hắn vậy?
Mà hắn, hắn cơ bản chẳng giống một thân sĩ! Hắn chính là một tên vô lại!
À không, bây giờ nghĩ những cái kia cũng không có tác dụng, hắn xuất hiện ở chỗ đó, liệu có bị Cthurte phát hiện không? Vật kia, vật kia…
“Ylang Lynn! Đến giờ đến trường rồi đấy!”
Ylang đỡ đầu.
Trời ạ, tình huống như này thì sao nàng còn có lòng đến trường chứ
“Này, không phải anh biết dịch chuyển tức thời sao? Anh xuất hiện đi…” Nàng nhìn không khí trước mặt.
“Anh mau trở lại đi…”
“Ylang Lynn! Con còn lề mề gì ở trên đấy!”
Ylang chỉ có thể xuống tầng rửa mặt, ăn bữa sáng.
Nàng ngẩn người rời khỏi nhà.
Biển ở phía đông nam, nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bên kia sấm sét vang dội, rõ ràng không có mây đen nhưng tiếng ầm ầm lại từng đợt không ngớt.
Rất nhiều người đều dừng chân quan sát.
Ngay cả học sinh ở học viện cũng đều đang bàn luận về trận mưa bão vô cùng kỳ quái này.
Chỉ có Ylang lòng nóng như lửa đốt.
Hiển nhiên, đây là trận đánh giữa Ma Thần và quái vật biển sâu Cthurte.
Hắn bị nó quấn lấy nên không đi được sao…
Đã qua giữa trưa, sấm chớp mưa bão vẫn không ngừng.
Ngay cả đạo sư cũng không quan tâm dạy học, dứt khoát dẫn học sinh bò lên gác chuông, thưởng thức kỳ cảnh thiên nhiên từ xa.
Thoạt nhìn chỉ là cơn bão có quy mô cực lớn trên mà thôi. Các học sinh cũng rất kích động, chỉ sợ từ đời ông bọn họ cũng chưa ai may mắn gặp kỳ cảnh như vậy.
Tia sét rồng xẹt ngang qua trời, tia chớp uốn lượn như dây leo, không ngừng phân ra nhánh cây mới.
Khác với sự hưng phấn kích động của người khác, Ylang lo lắng cả ngày.
Nàng cảm thấy có lẽ mình chỉ lo vì vận mệnh của hắn liên quan tới mình. Nhưng trên thực tế, lòng nàng lúc nào cũng hiện lên hình ảnh hắn không đánh lại, hắn bị thương, hắn trọng thương, hắn gần chết…
Nàng cũng không biết mình đã vượt qua ngày hôm nay kiểu gì.
Đến giờ tan học, mưa bão sấm chớp cuối cùng cũng ngừng lại. Ylang kích động, đứng cũng không vững, ngồi cũng không yên.
Nàng chạy vội về nhà, cơm cũng không ăn, lên tầng chờ hắn.
Sao vẫn chưa tới?
Sao vẫn chưa tới?
Không phải đã xong rồi sao?
Hắn vẫn không xuất hiện, lòng nàng càng ngày càng lo…
Làm sao bây giờ? Có phải hắn đã xảy ra chuyện không?
Nhỡ hắn đã chết…
Ôi, nhỡ hắn đã chết, nàng cũng không phải đau lòng, bởi vì đến tối nàng cũng phải chết.
Ylang mím môi, do dự trong chốc lát, lấy một tấm da dê ra từ trong túi, bắt đầu viết di thư cho cha mẹ.
[Nicole, lão Lynn. Nếu hai người nhìn thấy phong thư này, vậy có nghĩa là con đã không còn. Cuối tháng nhớ đi học viện nhận tiền phụ cấp công tác của con, tổng 150 bạc.]
Nàng lầm bầm lầu bầu: “Phải an ủi cha mẹ, để bọn họ cảm thấy mình không khổ mới được.”
Nàng lại nhấc bút.
[Con đã tìm tới người mình yêu, bởi vì người đó đã chết, con mới tìm đến cái chết. Giống như cha mẹ vậy, một người đã chết, một người khác cũng không thể sống một mình, nói vầy hai người mới hiểu rõ.]
[Đừng buồn cho con, vì con và người đó chỉ tới thiên đường hạnh phúc sớm hơn thôi.]
“Ôi!” Ylang bụm mặt, “Mặc dù lời nói dối này khiến người cảm thấy thẹn, nhưng vậy mới có thể khiến cha mẹ dễ chịu hơn. Chỉ mong bọn họ không nhìn thấy phong thư này…”
“Thư gì?” Sau lưng bỗng truyền đến giọng trầm thấp quen thuộc.
Ylang giật mình.
Nàng quay người lại, thấy hắn ngồi trên rương quần áo nàng như bình thường.
Nàng nhào tới, kích động nắm lấy áo choàng hắn: “Anh có sao không! Cái kia, vật kia…”
“Ha, lĩnh chủ Thâm Uyên Cthurte.” Hắn không đếm xỉa rủ mắt nhìn nàng, nhếch khóe môi, “Ta muốn giết nó lâu rồi, đáng tiếc nó thấy ta đã bỏ chạy. Lần này may mà có đồ gầy yếu cô đây dụ nó đến. Muốn đánh chết loại vật này, cơ bản không cần tốn nhiều sức.”
“A…” Ylang kiệt sức.
“Để ta xem xem, cô đang viết cái gì?” Hắn nhướn mày.