Đồng ý”
Ylang không biết nên hình dung cảm nhận của mình như thế nào.
Hắn… Hắn hiểu lầm rồi!
Hắn hẳn đã nghĩ lầm đây là thư tình mình viết cho hắn…
Trời ạ!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Nàng lắc cái đuôi, chặn con mắt, rúm lông lại. Một lát sau, nàng cẩn thận thò ra con mắt từ dưới cái đuôi, trộm liếc mắt hai chữ “đồng ý”.
Quá thẹn.
Hắn chẳng lẽ không cảm thấy phong thư này có vấn đề gì à! Hắn cho rằng đây là thư tình ư? Hắn còn viết chữ, cho rằng đây là niềm vui bất ngờ?!
Thật là một tên tự đại điên cuồng!
Tâm trạng của nàng khi mắng hắn tự đại điên cuồng lúc này khác hẳn lúc mắng hắn sớm hôm qua.
Ylang nhíu mắt, cảm giác thẹn thùng đang lớn dần lên.
“Không không không, đây chỉ là một hiểu lầm!”
Nàng vùi nốt hai mắt vào trong chăn, cuộn thân thể, chui hẳn vào, chỉ để lại phần đuôi móc lấy tấm da dê đáng thẹn kia.
Nàng cứ để vậy rồi ngủ.
Lần này nàng bị nhìn chằm chằm tỉnh.
Nàng mở mắt, chạm thẳng vào một đôi mắt màu bạc.
Tuy màu mắt không đúng, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn.
Hắn đứng thẳng bên ghế nằm, hai tay ôm trước ngực, nhìn nàng từ trên cao xuống.
“Đang mơ mộng đẹp gì đấy?” Hắn ngạo mạn nâng cằm, “Nụ cười ngây ngô của cô đánh thức ta.”
Ylang tranh thủ thời gian đè bằng khóe môi.
Nàng cũng không nhớ rõ vừa nãy đang mơ gì, nhưng chắc chắn không phải ác mộng.
Đột nhiên cứ mặt đối mặt như vậy với hắn, nàng hơi không biết nên nói gì.
Nói ngày hôm qua đã hiểu lầm hắn? Nói mình đã thấy lá thư này? Hay là giải thích lá thư này không phải thư tình?
“Tôi thấy anh ghi chữ trên lá thư này.” Ánh mắt của nàng lóe loé, “Nhưng lá thư này…”
Hắn giơ tay, cắt lời nàng.
“Ta có thể lý giải.” Nếu hắn có đuôi, vậy nhất định nó đã vung lên trời, “Loài người cơ bản không thể chống lại sức hút của Thần Minh. Cô yêu ta, đây là chuyện rất bình thường, ta cho phép, cũng sẽ không tức giận.”
Ylang: “?”
Hắn kiêu ngạo ngồi xuống bên nàng: “Hôm qua cô không thấy câu trả lời của ta nên thẹn quá hoá giận? Tự tôn của loài người thậy yếu ớt.”
Ylang hít sâu một hơi: “Tôi tức giận vì tôi nghĩ anh giam giữ tôi, nhục nhã tôi.”
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, rõ ràng không tin.
Nhìn vẻ tự mãn của hắn, Ylang im lặng giải thích: “Đó cũng không phải thư tình. Anh không thấy được là ghi cho Nicole với lão Lynn đấy sao? Hôm đó, tôi lo anh bị lĩnh chủ Thâm Uyên giết chết. Để đề phòng, tôi để lại cho cha mẹ một phong di thư, ngoài phụ cấp đi công tác ra, mấy cái còn lại đều do tôi nói bừa.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng.
Ylang không chút chột dạ nhìn lại.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng cười hừ: “Cô cứ tiếp tục lừa mình dối người đi.”
“Tôi đâu có.” Ylang yếu ớt nói thầm.
“Không sao cả.” Hắn kênh mặt, “Người yêu Thần Minh đếm không hết, dù sao, Thần Minh sẽ không bao giờ đáp lại tình yêu của loài người. Cô có thể vẫn luôn mạnh miệng.”
Ylang trộm nhếch miệng.
Ma Thần đại nhân nói không sao cả không thèm phản ứng nàng đến giữa trưa.
Thầy thuốc đưa thuốc lên, hắn không nói hai lời nâng bình thuốc uống sạch, bày ra vẻ cả đời sẽ không qua lại với nàng.
Nhưng bầu không khí trong xe cũng không xấu hổ.
Ylang lấy quyển [Truyền thuyết ma thuốc] ra từ kệ, vui vẻ đứng lên.
Nàng có rất ít cơ hội. Mấy quyển sách lão Lynn cất giữ từ lúc còn trẻ đã bị nàng lục qua 100 lượt, gần như đọc làu làu. Chúng chính là sách vỡ lòng của nàng, lão Lynn dùng mấy quyển quân sự, lịch sử dạy nàng biết chữ, học từ và ngữ pháp.
Nếu không có gốc nhất định, dù có người đề cử, học viện Evie cũng không nhận một học sinh không biết chữ.
Nàng rất yêu học. Sau khi tiến vào học viện, ngay cả chuyện khô cằn trên sách giáo khoa nàng cũng yêu thích không buông.
Mấy quyển ngài Louis Windsor mang đến thực sự hợp gu nàng!
Ma Thần không nói gì với nàng, nàng mừng rỡ tự tại.
Ylang bắt đầu hành trình vui sướng.
Ba ngày sau, đại quân đi đến khu biên giới vùng ôn dịch.
Tiên phong vào thành trước, xác nhận an toàn mới tiếp tục đi.
Dù sao ôn dịch do Hắc Vu tản ra thật sự đáng sợ, nó không màu không mùi, người nhiễm bệnh cũng không nhìn ra bất cứ dị thường gì, trong vòng nửa giờ đột nhiên phát tác. Để một người biến từ sống thành da bọc xương đen sì trên mặt đất, chỉ cần một phút ngắn ngủi.
Bây giờ không ai có thể xác định là mặt nạ hoàng kim của kỵ sĩ Ánh Sáng có thể phòng ngự hắc ôn dịch, vì vậy phải cực kỳ cẩn thận.
Sau hai giờ, đại quân đi vào nội thành.
Ylang chui ra màn vải dày, ngồi lên kệ xe, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, xem xem có thể có được chút tin tức không.
Đây là một toà thành đá đơn sơ, khác hẳn thủ đô phồn hoa. Mây đen ôn dịch bao phủ nơi đây, trên đường vắng tanh, thi thoảng chỉ thấy người già và trẻ nhỏ, không có đàn ông và phụ nữ trưởng thành khoẻ mạnh.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi cũng trốn ư?
Cũng không đúng, để phòng Hắc Vu lan xuống đất liền, phòng tuyến phương bắc giờ phong tỏa rất nghiêm mật, trên đường cài vô số vòng gai sắt, bình dân cơ bản không thể xuyên qua phòng tuyến chạy nạn đến đất liền.
Trốn về phương bắc? Hắc Vu ở phương bắc còn kinh hơn!
Nàng không thể kìm lòng hiếu kỳ, nhảy xuống xe, lấy một viên kẹo ra từ trong túi tiền, mở giấy bọc, đưa cho một cô bé gầy thoạt nhìn khá lanh lợi ven đường.
“Nè, em ơi, cha mẹ của em đâu?”
Cô bé gầy ôm lấy mũi, nhỏ duỗi cổ ngửi ngửi kẹo trên tay Ylang, do dự trong chốc lát lại rụt đầu về, lắc đầu với Ylang.
Ánh mắt vẫn dừng trên kẹo, nhỏ dùng sức nuốt nước miếng mấy lần, xoay đầu đi.
Ylang ngơ ngác nhìn nhỏ.
Một bé trai khoảng ba tuổi chạy ra từ trong nhà đất sau lưng cô bé, nó khóc oà lên: “Muốn ăn đường!”
Cô bé bế em trai lên, lắc lư đi vào nhà, khoá cửa vào.
Nàng loáng thoáng nghe thấy nhỏ nói với em trai: “Bọn họ là cướp, đến đoạt vàng của chúng ta!”
Ylang im lặng nhìn cửa gỗ đóng chặt.
Nàng đi bên xe ngựa, thỉnh thoảng tìm người qua đường hỏi vài câu. Quả nhiên, chỉ cần nhắc tới người trẻ trong thành, mọi người đều vung tay nhanh chóng rời đi, không muốn nói thêm một câu.
Chuyện gì xảy ra vậy?
“Khu này là đất phong của Thân Vương Gattos.” Đội trưởng đội kỵ binh tư nhân của Louis Windsor đi đến bên Ylang, giới thiệu với nàng, “Lúc trước do tổng đốc Bhatti Campbell phụ trách, đương nhiên bây giờ cũng vậy, bởi vì nó ngoài tầm tay của Thân Vương Gattos.”
“Tổng đốc là người nhà Campbell sao?”
“Đúng là em ruột của bá tước Campbell.”
Ylang gật gật đầu.
Bá tước Campbell chính là phụ thân của Sally và Paul.
Vậy nên tổng đốc ở đây là chú Paul.
Ylang từng nghe từ Sally và Paul: ông cha bá tước kia của họ là tên khốn kiếp.
Bây giờ nhìn tình trạng kỳ quái trong thành, Ylang có dự cảm, vị tổng đốc này có lẽ cũng không khá hơn chút nào.
Ylang nhìn về đội trưởng đội kỵ binh nhiều kinh nghiệm bên người: “Vừa rồi tôi tìm người hỏi, có lẽ ngài đã thấy.”
“Đúng vậy.”
“Ngài có ý kiến gì không?”
Cận vệ mỉm cười lắc đầu: “Có thể ngài Louis sẽ hiểu câu hỏi của ngài.”
Đầu Ylang lập tức hiện lên dáng vẻ mỉa mai của người kia.
Hắn nhất định sẽ nói, “Sao Thần Minh phải chú ý chuyện con kiến cướp một khối bánh quy chứ?”
Ylang nhún vai.
Ở với hắn lâu, nàng cảm giác trên người mình cũng đã xuất hiện “Thần tính” ra vẻ.
Nàng đi tìm đạo sư James.
Đáng tiếc là cổ giả bỏ hết tài năng lên ma pháp như James dốt đặc cán mai về việc chính.
“Ồ? Không có người trẻ tuổi ư? Có lẽ bọn họ cũng đi học ma pháp, định dùng cái này để chống lại ôn dịch!”
Đạo sư James cố sức khống chế quả cầu nước, khiến nó lơ lửng giữa không trung.
Ylang yên lặng lui ra khỏi xe ngựa của ma pháp sư.
Không tìm thấy người để trò chuyện.
Nàng cụp mắt đi vài bước, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa.
Một con ngựa trắng tuyết đứng bên nàng, chiến thần băng tuyết Howard nhảy xuống ngựa lưng, đi xuống bên nàng.
Howard không đeo mặt nạ, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không mang. Mái tóc dài trắng tuyết cẩn thận buộc sau ót, đôi mắt hồ băng hồ thoạt nhìn không có chút độ ấm. Thời gian không để lại nhiều dấu vết trên mặt ông, nhưng ông dùng nước hoa nồng, là mùi nặng nề quý giá quý tộc thích.
Bội kiếm của ông là kiếm chỉ huy dài nhỏ. Bách chiến bách thắng không chỉ việc đại công tước tự mình ra trận, mà nó chỉ tài chỉ huy xuất sắc của ông.
Khả năng lãnh đạo của ông được lão Lynn nhắc đến nhiều nhất.
Ylang tranh thủ thời gian đứng nghiêm, hành lễ: “Đại công tước Howard.”
“Ylang Lynn. Cô đang đi quanh nội thành nghe ngóng.” Ông lạnh lùng nói.
Nàng sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ ông ta cố ý tới hỏi nàng cái này?
Nàng thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: “Việc này không trái với kỷ luật.”
“Hoàn toàn chính xác.” Ông dắt ngựa đi bên nàng, bóng dáng như một toà núi lớn, hạ trên bờ vai non nớt của nàng.
Howard mặc giáp thoạt nhìn rất đáng tin cậy.
“Cô thấy thế nào?” Ông hỏi.
Ylang ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn ông.
Hôm nay nàng đã hỏi nhiều người “bạn thấy thế nào”, đây là lần đầu có người hỏi nàng vấn đề này.
Hai người nhìn nhau, độ ấm trong mắt Howard lạnh dần.
Ông ta có sự phản cảm tự nhiên với phái nữ. Nhất là khi họ định dùng một vài ưu thế giới tính ban cho để cố gắng dụ dỗ đàn ông, ông càng phiền chán.
Nhìn đôi mắt sáng trong của cô gái, ông cảm thấy mình ra một quyết định rất ngu, vậy mà lại dừng lại, nói nhảm với nàng.
Đang định lên ngựa rời đi, ông nghe được nàng hỏi: “Không phải ngài đã gặp tổng đốc Campbell sao?”
Howard quyết định nể mặt lão Lynn, kiên nhẫn thêm chút với nàng: “Đúng.”
“Nếu ngài không tìm được đáp án ở chỗ tổng đốc, vậy tôi nghĩ đây nhất định là vấn đề rất nghiêm trọng.” Nàng nghiêm túc nói.
Ánh mắt Howard hơi thay đổi: “Ừ.”
Ông lên ngựa rời đi.
Sau khi quân đội tiếp tế, họ nhanh chóng rời thành trì, tiếp tục tiến về phương bắc.
Đoạn đường này hành quân rất cẩn thận, nếu có người không rõ tiếp cận binh sĩ, sau hai lần cảnh cáo sẽ không lưu tình bắn chết.
Tiến vào khu ôn dịch, Hắc Vu có thể xuất hiện tập kích quân đội bất cứ lúc nào.
Lại khiến Ylang cảm thấy ngoài ý muốn là, ngay xế chiều hôm đó, một chồng tình báo quân sự dày được đưa đến chỗ Louis Windsor. Trên danh nghĩa là cho ngài Louis xem, nhưng Ylang biết rõ, đây là Howard cố ý chuyển cho nàng.
Chẳng lẽ mấy câu vấn đáp ngắn ngủi giữa trưa khiến ông nhớ tới bộ hạ cũ Joe Lynn ư?
Ồ, đương nhiên, con gái lão Lynn cũng ưu tú như cha nàng!
Ylang nhìn chồng tình báo quân sự kia, hốc mắt bỗng nóng.
Còn gì có thể khiến người kiêu ngạo hơn việc kéo dài vinh quang của cha không? Đây không phải vinh quang của Ylang Lynn nàng, đây là vinh quang của lão Lynn.
Ma Thần đại nhân lườm nàng.
“Đừng nói là cô để ý cả ông già Howard này đấy?” Hắn hỏi.
“À!” Ylang như lại nhớ tới thời gian cãi vã với hắn lúc trước, “Không phải anh cho là tôi có thể yêu mến lão tổ tông mấy vạn tuổi sao? So với Thần Minh vị đại, đại công tước Howard cũng chẳng già chút nào!”
Hắn: “…”
Ylang đắc ý lắc lắc đầu, tiếp tục lật xem tin tức trong tay.
Những tình báo quân sự từ chỗ tổng đốc Campbell cũng không quá khác lời đồn ở thủ đô.
Hắc Vu là một đội quân rất chính quy, bọn họ người đông, hành động mau lẹ lại xuất quỷ nhập thần. Lần nào quân của tổng đốc gặp Hắc Vu, họ đều bị diệt toàn quân.
Không thể bắt sống bất cứ một gã Hắc Vu nào, bởi chỉ cần lại gần, bọn họ sẽ bắt đầu rải ôn dịch.
Cách duy nhất giải quyết bọn họ là sau khi giết chết thiêu ngay tại chỗ.
Quân của tổng đốc Campbell thương vong nghiêm trọng, dù quốc vương thêm nhiều tiền quân hơn nữa, trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục lại. Đương nhiên, trước khi giải quyết loạn Hắc Vu, ta chưa nói tới khôi phục gì cả.
Lật tin trong tay, trước mắt đều là “xxx thương vong” và “tiêu diệt xxx”, nhìn mà giật mình.
Sau khi đại công tước Howard bám vào tin tức, một phần do quốc vương chi, đưa tiền ghi chép. Kể cả tiền quân cùng tiền an ủi gia đình người đã hi sinh.
Ma Thần đại nhân bỗng đưa tay, cướp đi tấm da dê trong tay Ylang.
Hắn nhìn cái, cười nhẹ: “Ha. Mạng của con kiến thật không đáng giá.”
Ylang ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát.
Ánh mắt của nàng toả ra ánh sáng, nàng nhào tới, ôm hắn một cái.
“A! Tôi biết rồi!”
“Buông ra!” Hắn thẹn quá hoá giận, “Cô ngay cả Louis cũng…”
Ylang bịt kín miệng hắn.
“Đừng nói chuyện, không nói chuyện chúng ta vẫn là bạn.” Nàng cong mắt, cười như chú chim sơn ca giảo hoạt.
Hắn cứng đờ trừng nàng.
Nàng buông lỏng tay, linh hoạt nhảy lên xe ngựa, nhờ đội trưởng đội kỵ binh đưa nàng đi gặp đại công tước Howard.
Đại công tước ngồi trên xe chiến, xe được chế tạo từ vàng ròng, cần tám con tuấn mã kéo xe.
Hơi lạnh từ kim loại càng khiến Ylang thêm tinh thần, nàng cố gắng đứng thẳng lưng, hành lễ với Howard.
“Nói đi.” Ông chôn trong đống tin cao, không ngẩng đầu.
Ylang kéo giáp, cảm giác như nói trên lớp học: “Tôi hoài nghi, tổng đốc Campbell dùng bình dân cho đủ số, lừa gạt tiền quân và tiền an ủi gia đình người đã hi sinh!”
Howard lật hai trang tin tức, ngẩng đầu lên, bình thản nhìn nàng.
“Nếu đơn giản như vậy, sao ta lại không nghĩ được?”
“A?”
Ông khép cuốn da dê trong tay: “Thân phận của từng binh sĩ cũng đăng ký trong danh sách, nếu không như vậy…”
Ông nhếch khóe môi, vẻ lạnh lùng: “Bình dân đã sớm bị kéo lên tiền tuyến tăng binh, tàn sát hết.”
Con ngươi Ylang hơi hơi co rút lại, cảm thấy kinh hãi vì ý trong lời ông.
“Còn có việc không.” Howard lạnh nhạt.
“Đã hết rồi, xin lỗi vì trì hoãn thời gian của ngài.” Ylang gật gật đầu, “Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm đáp án.”
Đại công tước Howard cuối cùng cũng giương mắt lên nhìn nàng.
Đôi mắt hồ băng bắt giữ mọi tâm trạng của nàng.
Ông ta nhìn chằm chằm nàng như vậy, nàng không nên trực tiếp rời đi, chỉ có thể kỳ quái hỏi ông: “Đại công tước còn có chuyện khác ư?”
“Cô,” Lần đầu tiên người lãnh đạo quân sự lạnh lùng nghiêm khắc này tỏ ra hơi lộ mờ mịt, “Cô không khó chịu? Không hổ thẹn? Không bị đả kích sao?”
Ylang trừng hai mắt: “Đương nhiên không.”
“Vì sao?” Ông thật lòng tỏ vẻ khó hiểu. Ông ta đã gặp quá nhiều người hưng phấn tranh công, bọn họ sau khi bị đả kích luôn có vẻ uể oải không phấn chấn.
“Bởi vì tôi cũng lo lắng chuyện này giống ngài. Nghĩ đến bất kỳ khả năng gì, đương nhiên phải báo cáo với ngài trước tiên, nói không chừng còn có thể cung cấp cho ngài vại mạch suy nghĩ, cứu giúp rất nhiều tính mạng. Lại nói, học sinh cũng thể vì sợ đáp sai nên không lên tiếng trên lớp học mà!” Vẻ mặt nàng thẳng thắn.
Khoé môi Howard không tự chủ hiện lên nụ cười khó có thể nhận ra.
Ông đột nhiên cảm thấy, sinh đứa con gái hình như cũng khá tốt.
Ylang thấy vẻ mặt ông bình tĩnh lại, mình cũng nhẹ nhõm không ít, tự nhiên nói: “Huống hồ tôi chỉ là một học sinh, không hiểu vấn đề biên chế của binh sĩ không phải chuyện bình thường sao? Ngài dạy tôi một lần, tôi sẽ nhớ kỹ, lần sau dù gặp vấn đề gì đều thêm nhân tố này vào. Đây là chuyện rất tốt còn.”
Ông cười hừ: “Khó trách thằng nhóc Vinár kia thích cô. Quay về nghĩ thật kỹ! Không nghĩ ra đáp án đừng đến gặp ta!”
“Vâng, trưởng quan!” Ylang giả vờ như không nghe thấy câu trước. Nàng hành lễ, nhanh chóng rời đi xe chiến của đại công tước.
Cái ánh mắt yêu thương kia là sao…
Rõ ràng mình trả lời sai, sao lại khiến đại công tước Howard vui vậy?
Nàng buồn bã thở dài, nghĩ thầm, “Chẳng lẽ mình đúng là người gặp người thích ư?”
Nàng nhìn tòa thành đá nơi xa, yên lặng cắn môi.
Tình cảnh của những người không rõ tung tích kia có lẽ rất nguy hiểm…
Không xong, nàng quên hỏi Howard một vấn đề: tổng đốc Campbell giải thích chuyện không có thanh niên với Howard như nào?
Nàng vữa nghĩ vậy, chỉ thấy cận vệ bên người Howard đuổi theo.
“Tiểu thư Lynn, đại công tước bảo tôi nói cho ngài, tổng đốc Campbell nói: rất nhiều người chạy nạn đi bốn phía, tìm thấy được vài ở thôn trang gần đó, những tên nhu nhược khác giờ cũng không thể phân tâm đi tìm họ.”
Ylang gật gật đầu: “Đã hiểu. Cảm ơn.”
“Không cần khách khí. Tôi về cùng ngài.”
Ylang vuốt cằm.
Campbell cũng không phải đồ ngu, đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác.
Người mất tích nhiều như vậy, đi nơi nào ta?
Nếu chỉ cần sức lao động mà nói, bình dân thật sự rất giá rẻ, hơn nữa thế cục giờ khẩn trương, hoàn toàn có thể miễn phí trưng dụng bọn họ, cơ bản không cần phải mạo hiểm khiến bọn họ “mất tích”.
Ylang nghĩ nát óc.
Nàng chậm rãi đi về, vừa lướt qua xe ngựa James, thấy bụi đấy hướng thành đá tung bay, một đội kỵ binh chạy băng băng đến.
Bọn họ thuận lợi thông qua kiểm tra của quân đội, đi thẳng đến quân hậu cần.
“Người mặc giáp đỏ chính là tổng đốc Campbell. Ông ta đuổi theo làm gì? Hẳn là có tình huống quan trọng?” Cận vệ kỳ quái nói.
“Campbell?” Ylang nhíu mày.
Nàng cho rằng vị tổng đốc có tật giật mình này sẽ tránh xa Howard, không ngờ mọi người đã đi ra, ông ta còn dám đến.
Hơn mười người đội kỵ binh, thoạt nhìn mỗi người đều giỏi.
Con ngựa cao to dừng trước mặt Ylang.
Bọn họ dẫn theo bụi đất, rơi vào khôi giáp cận vệ đi theo, phát ra tiếng rơi lạch cạch.
“Thưa tổng đốc, chính là cô ta!” Sau khi nhìn quanh, một gã kỵ sĩ bên người Campbell bỗng thò tay chỉ vào Ylang, cao giọng hét lớn.
Ylang nheo mắt, nhìn theo hướng giọng.
Chỉ thấy tên kỵ sĩ kia đoan chỉ mình, ánh mắt chắc chắn.
“Giết.” Campbell mặc giáp đỏ lạnh lùng hạ lệnh.
Campbell đen, gầy, thoạt nhìn không giống loại quý tộc óc đầy bụng phệ. Mi tâm gã có nếp nhăn dựng thẳng, dưới khóe môi có đường vân, nhìn như một người ăn nói có ý tứ.
Vị cận vệ hộ tống Ylang của Howard kia chắn trước người nàng.
“Tiểu thư Lynn là người hợp pháp theo quân, tổng đốc có hiểu lầm gì hay không?”
“Không có hiểu lầm,” Campbell nói, “Trong thành đã có người chết vì ôn dịch, sau điều tra phát hiện, người chết hôm nay chỉ tiếp xúc một người ngoài, đó chính là bình dân tóc đen xen lẫn trong đội ngũ của các người! May mà phát hiện kịp thời, cả tòa thành trì mới thoát được một đợi học lớn! Đây chắc chắn là gian tế Hắc Vu phái tới, phải lập tức xử quyết!”
“Cái gì?!”
Ttất cả mọi người xung quanh hít một hơi lạnh.
Hắc ôn dịch khủng bố cỡ nào mọi người ở đều biết. Quân đội vừa đi qua thành trì có hắc ôn dịch? Thật sự nghĩ lại cũng khiến người sởn hết cả gai ốc!
“Giết!” Campbell cầm chặt chuôi kiếm, “Hắc Vu nhất định sẽ dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, không muốn chết thì đứng xa một chút!”
Ylang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vị tổng đốc này.
Vu oan như vậy cũng quá rõ ràng.
Hiển nhiên, đây là thủ đoạn giết gà dọa khỉ. Sau chuyện này, sẽ không ai nhiều chuyện đi nói chuyện với cư dân địa phương.
Nàng nâng khuôn mặt: “Tổng đốc tự mình đến đây, còn lại gần như vậy, đây là chắc chắn tôi sẽ không rải hắc ôn dịch ha! Ngài không nghĩ tới, nhỡ tôi thật sự là Hắc Vu, tính mạng quý giá của ngài sẽ mất ở chỗ này.”
“Vì bảo vệ mảnh đất này, ta tiếc gì bản thân!” Campbell nhảy xuống ngựa, rút kiếm, bước về phía Ylang.
Ylang suýt nhổ ra.
Nàng biết rõ quý tộc dối trá vô sỉ, nhưng hèn hạ lại nghiêm nghị vì đại nghĩa vậy, đúng là lần đầu nghe!
“Tổng đốc, ngài lui ra phía sau, để tôi tới!” Kỵ sĩ chỉ ra và xác nhận Ylang nắm kiếm, vọt lên phía trước.
Bởi vì liên quan đến hắc ôn dịch, bọn thị vệ đội hậu cần đều đang chần chờ, không dám lại gần.
Cận vệ Howard phái tới rút ra bảo kiếm, bảo vệ Ylang.
“Đại công tước để tôi bảo vệ tiểu thư Lynn, tổng đốc không hỏi qua ý đại công tước à?” Anh ta trầm giọng nói.
Campbell cười lạnh: “Một bình dân ti tiện mà thôi, à, nghe nói là người của học viện Evie? Sau đó ta sẽ đền bù tổn thất cho học viện, một toà thư viện mới thế nào? Binh sĩ, nếu cậu không tránh ra, tôi sẽ xác định cậu cùng phe với Hắc Vu!”
“Tổng đốc, không cần tốn nhiều lời với họ!” Kỵ sĩ giáp đỏ bên người Campbell vội tranh công, giơ kiếm chém tới.
“Keng!” Hai thanh kiếm chạm vào nhau.
“Chạy! Mau đến chỗ đại công tước!” Cận vệ của Howard quay đầu, quát về phía Ylang.
“Thằng nhóc kiêu ngạo, một mình mày có thể đỡ nổi ai!” Kỵ sĩ giáp đỏ chắn kiếm với anh ta xì môi, “Tao là kiếm sĩ mạnh nhất Stanzakh đấy! Tập trung đi, nếu không một giây sau tao sẽ gọt sạch đầu mày!”
Một gã kỵ sĩ giáp đỏ khác lượn từ bên trái vè phía Ylang.
Đối phó một cô gái bình dân gầy yếu, đúng là không cần mọi người cùng xông lên.
Hắn rút kiếm, tiếng kim loại nặng khiến da đầu người run lên.
Hắn nhìn lồng ngực yếu ớt của cô gái, giơ kiếm, định tấn công.
Bỗng nhiên, trong sân khô ráo trống trải đột ngột vang lên tiếng nước, một quả cầu nước lớn bọc lại đầu kỵ sĩ giáp đỏ.
Hắn trợn tròn mắt, hé miệng, uống phải một ngụm nước.
Hắn ho khan, nhưng lại sặc thêm càng nhiều nước.
Ylang vui mừng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo sư James đứng bên cạnh xe ngựa, hai tay điều khiển cầu nước từ xa. Vẻ mặt ông hung ác dữ tợn, như một ma pháp sư tà ác.
Kỵ sĩ ngâm nước hoảng sợ ném kiếm, tay giơ lên, nắm loạn mặt, thân thể lắc lư điên cuồng.
Nhưng hắn không làm nên chuyện gì, quả cầu nước kia như mũ bảo hiểm bọc đầu hắn, cơ bản không thể thoát khỏi.
Tổng đốc Campbell giơ kiếm: “Mất tập trung làm gì! Lên cho ta! Giết vu yêu kia!”
Mười mấy kỵ sĩ giáp đỏ cùng rút kiếm chạy tới.
Ylang lui đến bên đạo sư James, rút ra đoản kiếm lão Lynn từng dùng từ vỏ da trên bắp đùi bên phải. Lúc lão Lynn để ông bạn già của mình ra ngoài cùng Ylang, ông cũng không ngờ tới con gái có lúc phải sử dụng nó.
Tim Ylang nhảy mạnh, thần kinh căng đến cực hạn. Rõ ràng là lúc không nên nghĩ nhiều, nàng lại không nhịn được nghĩ: “Campbell nhất định đã phát hiện bại lộ sơ hở ở đâu mới gấp gáp bịt miệng vậy! Là ở đâu!”
Ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, phía trước và phía sau đồng thời truyền đến tiếng vó ngựa.
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
Giáp bạc là đội hộ vệ của đại công tước Howard.
Giáp đen là kỵ binh tư nhân của Louis Windsor.
Hai đội ngũ lao đến, gió bụi đẩy lui binh của tổng đốc Campbell.
“Đại công tước có lệnh, việc này ngài tự xử lý!”
“Ngài Louis nói, ai dám động đến người của ngài, giết không tha!”