SAU KHI TRAO ĐỔI THÂN THỂ CÙNG THẦN BÓNG TỐI

Hắn nắm tay nàng từ phía sau lưng, chọc mũi đoản kiếm vào khe hở cổ quái vật Umarcie.

“Răng rắc.”

Cổ bị dễ dàng chặt đứt.

Ma Thần đại nhân thả lỏng tay ra, Ylang chém mạnh xuống theo thế kiếm!

Đầu quái vật rơi khỏi thân hình dị dạng, lăn sang một bên.

Thân thể quái vật khổng lồ đã mất lực lượng. Sau khi lao về phía trước một đoạn, nó đập mạnh vào sàn nhà.

Ma Thần kéo nàng, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

Hắn đỡ nàng, tiện tay làm sạch nước trên khóe mắt.

Ylang nhẹ giọng giải thích: “Tôi không khóc. Vừa rồi tôi còn cố ý chạy ra mật thất, đề phòng những thánh vật kia làm thương anh… Anh cũng không biết cảm giác kéo hai lĩnh chủ quái vật lăn qua lăn lại trên mặt đất như nào đâu! Giống như phụ nữ có thai đấu vật ấy!”

Hắn cười cười, hóa thành một đám sương, vượt qua thi thể rồi tan tại chỗ.

Bụi mù mịt dần dần rơi xuống.

Lớp băng trong mắt Howard chậm rãi tan. Ông vừa khôi phục thị lực, miễn cưỡng có thể thấy mọi vật. Ông vội lục lọi đống gỗ sụp, thất tha thất thểu lướt qua thân hình khủng bố trên mặt đất, dồn dập tìm kiếm Ylang.

Dùng ma pháp quá mức khiến ông mù ngắn, ông không xác định lúc quái vật sụp đổ cô gái có ở dưới không.

Gỗ vụn và bụi bặm loạn dưới nắng sớm, thánh kiếm và kí hiệu gia tộc rơi trong phế tích nổ lên thánh quang, đuổi theo bầu trời ngoài nhà.

Ánh vàng mê mắt người.

Trong màn sương mù vàng, Howard đã tìm được bóng hình mảnh mai kia.

“Ylang!” Ông chống hai tay lên đùi, vui mừng thở dài, “Cô không có việc gì, tốt quá.”

Ylang vẫn đang chưa tỉnh hồn, nàng chậm rãi nhìn về phía Howard.

“Ôi!” Nàng hơi khẩn trương, vô thức sợ hãi thán phục, “Không ngờ ngài lại là một vị đại ma pháp sư!”

Howard nhăn trán: “À, ta cũng không ngờ, Ylang lại là một vị chiến sĩ mạnh mẽ!”

Ylang: “À…”

Rất chột dạ.

Nàng cẩn thận quan sát Howard trong chốc lát, phát hiện vẻ mặt của ông cũng không khác thường.

Ông không phát hiện ra Ma Thần ư?

“Ngài…”

Howard giảo hoạt mở hai mắt: “Nói cho cô biết một bí mật, kỳ thật quyển sách kia là do ta đưa cho Louis: chuyện ma pháp sư Megirke đại chiến cảng Yaribeek. Nếu như cô lật về sau, cô sẽ biết trong loạn bảy tà, Megirke ở sai trận doanh.”

Ylang không biết tại sao ông đột nhiên nhắc đến cái này, nàng kỳ quái quay đầu, nhìn ông.

Howard bình tĩnh nói: “Tên đầy đủ của Megirke thật ra là Megirke Howard. Đương nhiên, trong mọi ghi chép, tên của ông ấy chỉ là ‘Megirke’.”

“Ôi trời ạ!” Ylang bịt miệng, “Megirke là tổ tiên của ngài!”

Howard mỉm cười: “Có thể giữ bí mật này thay ta không?”

“Đương nhiên!” Nàng do dự trong chốc lát, lớn mật hỏi, “Nhưng, ngài mới vừa nói tổ tiên ngài chọn sai trận doanh… Chẳng lẽ ông ấy chọn Bóng Tối ư?”

Howard căng mặt: “Trong sách có thể tìm được đáp án, sao phải phiền đạo sư?”

Ylang nói: “… Ngài đúng là giỏi chọc khẩu vị của người!”

“Ha ha ha!”

Hai người cùng quay đầu, nhìn về phía thi thể quái vật Umarcie.

Thi thể quái vật xấu xí trên mặt đất nhanh chóng hóa thành một bãi nước bẩn.

Ylang biết rõ, lĩnh chủ Ôn Dịch đã bị Ma Thần cắn nuốt.

“Con cháu của ‘đồ ma giả’ sa đọa thành ma.” Howard thở dài, “Nhân loại luôn như thế.”

Ylang kinh ngạc nhìn ông: “Luôn như thế?”

Howard nâng mắt, nhìn ánh mặt trời chiếu qua lỗ thủng: “Đúng vậy. Luôn như thế. Người phản kháng chính sách tàn bạo cuối cùng cũng sẽ biến thành bạo quân. Bởi vì không giữ nổi vương triều nghĩa dựng lên, cuối cùng cũng sẽ biến thành kẻ lợi dụng. Nhân loại luôn như thế.”

Ylang há to miệng: “… Cho nên đây là lý do nhà Howard chưa bao giờ chịu leo lên vương tọa ư?

Howard gục đầu xuống, chớp chớp mắt: “Sai. Cô có thể tiếp tục tìm đáp án chính xác.”

Ylang: “…”

“Ầm ầm!”

Cửa ra vào bỗng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Ylang và Howard cùng sợ hãi kêu lên, nhìn lại, hai tấm cửa sắt lớn bị các kỵ sĩ đẩy ngã.

“Chà,” Ylang nhún vai, “Ngài có biết bình dân chúng tôi hay đàm luận về đội hiến binh như nào không?”

Howard hứng thú nhướn mày: “Hửm?”

Ylang nhíu mũi nói: “Phàm là có bất cứ chuyện bạo lực gì, các hiến binh toàn đợi đến lúc xung đột chấm dứt mới đến dọn tàn cuộc.”

Howard cất tiếng cười to.

“Đi thôi, để bọn họ ở lại chậm rãi dọn.” Ông nâng cánh tay trái Ylang.

“Hít hà!” Cơn đau đột nhiên khiến nàng cau mày, “Chẳng lẽ trên xe ngài không có cả thuốc giảm đau ư?”

“À, xin lỗi!” Howard đổi sang bên phải nàng, nở nụ cười: “Ta còn tưởng rằng Ylang làm bằng sắt thật, sẽ không kêu đau đớn. Hoá ra rời trạng thái chiến đấu sẽ khôi phục thân thể máu thịt.”

Ylang lặng lẽ giả làm mặt quỷ.

Không kêu đau sao? Ma Thần đại nhân đúng là một người tinh thần thép!

Y sư băng bó, thoa thuốc thay Ylang.

Hơi lạnh, vẫn rất đau.

“Ngài nên đánh công lớn cho tôi, rồi hẵng nói đến thương thế của tôi!” Nàng không khách khí nói trọng điểm với Howard.

“Đương nhiên! Bình loạn Hắc Vu đương nhiên là công đầu của Ylang!”

“Công đầu?!” Ylang trợn tròn mắt, “Ngài muốn đưa công đầu cho tôi ư!”

“Bằng không thì sao?” Howard ra vẻ đây là chuyện phải làm.

Công đầu! A! Công đầu!

Nếu không phải vai bị thương, Ylang nhất định sẽ ngã xuống đất lăn hai cái.

Nếu luận ảnh hưởng và số người thương vong, loạn Hắc Vu đã được cho là chiến tranh cấp một. Anh hùng đạt được công đầu trong chiến tranh cấp một sẽ đạt được phần thưởng lớn nhất!

Ở trên quảng trường thủ đô, tiếp nhận lời hoan hô, sự kính trọng của vạn dân và vinh quang quốc vương tự mình ban cho.

Huân chương, địa vị, hơn nữa còn có thể xin quốc vương một phần thưởng đặc biệt không quá mức.

Nhận phần thưởng là một truyền thống thú vị của vương quốc Tanlis.

Sau khi anh hùng công đầu xin quốc vương phần thưởng, nếu quốc vương gật đầu, các bình dân vây xem dưới đài vinh quang có thể chọn “Gấp đôi” hoặc “Giảm nửa”.

Nếu tất cả mọi người phát ra cùng một tiếng, quốc vương sẽ ban cho anh hùng gấp đôi hoặc giảm nửa phần thưởng.

Truyền thống này xem hình thức kéo gần khoảng cách giữa quốc vương và bình dân.

Từ khi có truyền thống này, nếu những quý tộc tranh đoạt công huân của người khác, việc xấu loang lổ leo lên đài vinh quang, các bình dân sẽ cùng hô “Giảm nửa”. Mà mỗi lần quốc vương đều “thuận theo dân ý”, từ nay về sau không hề trọng dụng những quý tộc này. Sau đó, dù thuế má có tiếp tục tăng thêm, các bình dân vẫn cho rằng quốc vương yêu dân như con.

Ý dân tới giờ vẫn mộc mạc như vậy.

“Ylang, cô chính là bình dân đầu tiên cầm công đầu trong gần trăm năm nay, nghĩ kỹ xem lấy phần thưởng gì đi?” Howard xoè ngón tay tính toán, “Tước vị chắc chắn sẽ cho cô, nhưng tạm thời chỉ có thể là kỵ sĩ. Tiền thưởng lệ cũ cũng sẽ không có vấn đề gì. Nói như vậy, những phần thưởng anh hùng quý tộc đòi hỏi đều là thứ có giá trị kỷ niệm lại không tổn hại phong nhã, ví dụ như một cái cúc áo của quốc vương.”

Ylang híp mắt cười: “Phần thưởng tôi muốn chắc chắn sẽ không quá mức! Nó chắc chắn là chuyện phải làm!”

“Được rồi, cho cô thừa nước đục thả câu, đến hôm phong thưởng hẵng vạch trần bí mật.” Howard giao mười ngón, đặt trên bàn tài liệu, “Nếu Ylang không quá tham lam, ta sẽ nháy mắt cho Auden.”

Auden VI phải xem ánh mắt đại công tước Howard để làm việc, chuyện này mọi người đều biết. Ông nói như vậy là ủng hộ nàng chơi Auden một lần.

“Tôi sang chỗ ngài Louis đây.” Ylang cười híp mắt, “Ngài giúp tôi viết báo cáo công tác nhé.”

Howard trừng nàng: “Dám ra lệnh cho ta?”

Ylang cười khanh khách, rời khỏi xe chiến, trở về tìm Ma Thần đại nhân.

Nhìn cái xe ngựa đen, nàng lại hơi có cảm giác lo lắng.

Nàng lên xe, thất vọng phát hiện người ngồi trên ghế chính là Louis.

“Ôi?”

Louis vừa nhìn ánh mắt Ylang đã biết rõ nàng đang nghĩ gì.

Ông véo mi tâm: “Ylabg, không phải ta chiếm thân thể không cho con thấy Thần Bóng Tối đại nhân…”

Ylang vội phủ nhận: “Ngài lo quá! Con không có ý đấy!”

“Không cần giải thích,” Ngài Louis chớp chớp mắt phải, “Ta hiểu.”

Ylang: “…”

“Thần Bóng Tối đại nhân phải về xử lý một vài chuyện quan trọng.” Louis mỉm cười, “Đại nhân nói, con bị thương không thể ăn bậy, đoạn đường này chỉ có thể uống cháo. Dù con khóc cũng không thể cho con ăn bất cứ thứ gì không khỏe mạnh.”

Ylang: “… Ngài đừng tin lời anh ta, con không phải quỷ thích khóc! Ngài đi ra ngoài hỏi thăm xem, ở đây nhiều người như vậy, chưa ai thấy con khóc!”

Louis cười hiền lành: “Ở trước mặt người trong lòng đương nhiên khác rồi!”

Ylang bất đắc dĩ giả làm mặt quỷ, đứng lên, mân mê trên vách thùng xe.

Nàng lần lượt kéo mấy khung đèn thanh đồng, nhanh chóng tìm ra hộp hợp kim.

Đáng tiếc hắn cũng không ở đây.

Ylang ôm nó, ngồi xếp bằng trên ghế nằm.

Louis ghé tới nhiều miệng: “Đây là sào huyệt ân ái của con và đại nhân à?”

Ylang: “!”

“Không phải!” Nàng đỏ mặt cãi, “Con với anh ta không phải như vậy! Anh ta! Anh ta rất đáng giận, ngài không biết mấy chuyện kia!”

Louis không nghe, cơ bản cũng không tin.

Ông giả vờ giả vịt kéo dài tiếng: “Ta hiểu, hiểu.”

Ylang: “…”

Thôi.

Khi màn đêm buông xuống, Ylang kinh ngạc phát hiện, mình đang ở trong nhà!

Hắn cả ngày không thấy đâu, hoá ra là chạy đến nhà nàng.

Có chuyện gì xảy ra vật?

Nàng nhảy nhảy, phát hiện thân thể cục bông khôi phục sức bật ban đầu.

Hắn đã hoàn toàn giải quyết xong lĩnh chủ Thâm Uyên Cthurte ở trong Thần Cách, lại cắn nuốt thêm một lĩnh chủ Ôn Dịch Kelthudrad. Ylang giờ rất khoẻ, nàng cảm thấy nhảy lên là có thể đâm thủng một hố lớn trên nóc nhà.

Cục bông Ylang vui vẻ nhảy xuống tầng.

“Con đã trở về!” Nàng cong mắt, hô to trong lòng với Nicole và lão Lynn.

Giờ chưa tới bảy giờ, phòng Nicole và lão Lynn còn đốt đèn dầu.

Cục bông Ylang chui vào từ khe cửa, trộm lẻn đến bóng góc tường nhìn thẳng cha mẹ.

Ồ, con mắt hơi nóng.

Nhớ nhà!

“Ông nói xem hôm nay có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc tên trộm nào vào nhà lấy sạch bánh mì khô! Thật là đáng giận!” Nicole cằn nhằn.

Lão Lynn vẫn luôn hiền lành trước mặt Nicole: “Coi như vậy đi, gần đây bà ra tay hào phóng, dụ trộm tới cũng không kỳ quái. Hẳn là đói bụng lắm mới trộm bánh mì khô, tiền bà đặt bên gối đầu không phải vẫn còn à?”

“Hừ! Rõ ràng chính là trộm hạt vừng lọt dưa hấu!” Nicole chống eo, “Ngày mai ông tỉnh ngủ chút cho tôi! Nhà có trộm cũng không biết! Ylang có lẽ sắp về rồi, đừng để thứ kỳ quái gì làm con bé sợ!”

“Biết rồi!”

Trong nhà có trộm sao? Cục bông Ylang lo lắng rung lông.

Nhất định là 500 bạc gây họa.

Nàng chạy về phòng mình.

Nicole giặt ga giường, gối đầu và chăn nhung quạ của nàng, có mùi thơm thơm của ánh mặt trời.

Ylang chui vào chăn, mong tới lúc về nhà.

Đường đi vô cùng thuận lợi.

Cuộc sống Ylang bình tĩnh được như mặt hồ xuân. Vết thương vai nàng không đau lắm, tuy lúc thay thuốc miệng vết thương thoạt nhìn vẫn dọa người, nhưng cảm giác đau đớn đã trở nên rất nhỏ.

Ban ngày nàng đọc sách chỗ Louis, ngẫu nhiên gặp đạo sư James và Howard, buổi tối ngồi trong phòng cha mẹ, nghe bọn họ tâm sự chuyện nhà.

Gần đây luôn có chút chuyện kỳ quái.

Tiệm bánh mì Nicole đến hàng ngày bị cháy, tạm thời đóng cửa.

Mấy tên ác ôn nổi danh gần đó chạy đến bơi chỗ kênh đào bảo vệ thành, tất cả đều chết đuối.

Còn có một xe ngựa không khống chế được suýt đụng vào Nicole, may ma có người kéo bà một cái, giúp bà tránh được một kiếp. Đợi bà lấy lại tinh thần, người hảo tâm kia đã sớm đi rồi.

Ylang nghe cũng cảm thấy khiếp vía.

Nàng bắt đầu gác đêm cho cha mẹ. Sau khi trao đổi thân thể, ngày nào nàng cũng ngồi xổm trên nóc, luyện tập lưỡi gió trên trời, thuận tiện phụ trách trị an xung quanh.

Trước khi trao đổi Ma Thần đều dễ dàng ngủ say, Ylang không thể kiếm được bất cứ tin gì của hắn từ chỗ Louis. Nhưng có một điểm xác định: hắn vẫn đang rèn luyện thân thể của nàng, bởi vì bả vai có vết thương nên hắn luyện chân. Mỗi lần Ylang trở lại thân thể của mình, nàng có thể cảm giác được chân rất đau nhức. Hơn nữa thời gian ngủ của hắn không đủ, trưa nào Ylang cũng phải ngủ trưa thêm.

“Không phải anh ta cố ý tránh mình à?” Ylang phiền muộn, không cẩn thận hỏi ra.

Louis cười vẻ hiểu rõ: “À! Đương nhiên không, sao có thể chứ, Thần Bóng Tối đại nhân chắc chắn đang bận chuyện quan trọng!”

Lúc quay về, đường xá toàn có vẻ rất xa xôi.

Ylang sống một ngày bằng một năm, sau khi cảm giác như là đợi một thế kỷ, đường chân trời cuối cùng cũng xuất hiện đỉnh nhọn màu vàng của Thần Điện Ánh Sáng.

“A! Lần đầu tiên mình cảm thấy Thần Điện Ánh Sáng thân thiết như vậy!” Ylang hưng phấn quay người trên xe.

Thần Điện là kiến trúc tiêu chí của thủ đô.

Nhìn thấy nó có nghĩa là đến nhà!

“Sắp được gặp cha mẹ rồi!”

Còn có người kia.

Mỗi lần trao đổi nàng đều ở phòng mình, điều này nói rõ hắn nhất định sẽ xuất hiện ở chỗ đó… nhỉ?

Howard tự mình đưa Ylang đến cửa nhà.

Lão Lynn thấy lãnh đạo quân sự mình đi theo đến thăm, kích động không biết nên làm gì mới tốt.

“Ông bạn già, con gái của cậu thật là trò giỏi hơn thầy!” Howard giơ ngón tay cái.

Lão Lynn nóng mắt: “Ylang nhà chúng tôi chưa làm phiền ngài là tốt rồi!”

“Chậc!” Howard lắc đầu, “Cậu quá khiêm nhường, giờ ta thầm nghĩ thuê cậu về, thao luyện đám tân binh kia thay ta!”

“Vinh hạnh của tôi, thưa trưởng quan!”

“Vậy một lời đã định!” Howard xua tay nói, “Chuyện này ta sẽ nhanh chóng sắp xếp!”

Nicole nghe tin vội về, vợ chồng thay nhau ôm Ylang một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp bị bọn họ thơm rách da.

Sau cơn giày vò, Nicole phát hiện vai Ylang bị thương.

“Ôi trời ạ! Biết ngay quý tộc chả phải thứ tốt mà! Nhìn xem, nhìn xem, kéo Ylang đáng thương nhà ta lên trước ngăn mũi tên! Lão Lynn! Đây là chuyện tốt do Howard ông ngày ngày ca ngợi làm đấy! Trời! Tôi muốn điên rồi!” Nicole nổ tại chỗ.

Ylang vội nói lời hay thay đại công tước vô tội.

Vất vả giải quyết xong sư tử cái tức giận, Ylang đi tắm rửa.

Nicole lau khô tóc giúp nàng, một nhà ba người lại nói chuyện trong chốc lát, lúc này mới để nàng quay về hòng nghỉ ngơi.

Ylang tiến vào phòng mình, thấy người kia ngồi trên rương quần áo của nàng.

Lòng nàng bỗng nhảy dựng, toàn thân cũng cảm thấy có điểm gì là lạ.

Hắn quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt nghiêng như tượng khắc từ ngọc.

“Tôi đã trở về.” Ylang cẩn thận lên tiếng chào.

“Ừ.” Hắn quay đầu lại, cau mày, “Mấy ngày nay, ta thay cô xử lý vài nhóm người.”

Ylang: “???”

“Có người định hạ độc trong bánh mì, có tên định bắt cóc cha cô, có kẻ lái xe đâm mẹ cô.”

Ylang trợn tròn mắt: “Những việc ngoài ý muốn kia đều là cuộc mưu sát nhằm vào cha mẹ tôi sao?!”

“Ừ.”

Ylang phẫn nộ nắm tay: “Là ai làm!”

“Manh mối chỉ về trang viên Tulip.” Hắn nâng cằm, lộ ra yết hầu cong xinh đẹp.

Giọng điệu hắn khi nói lời này như nói cho nàng biết con kiến ở dưới gốc cây đó.

Ylang nhếch môi, im lặng một lúc.

Nàng bỗng lao về phía hắn, ôm eo của hắn, vùi mặt vào trong ngực hắn.

Hắn lại càng hoảng hốt, rủ mắt, trừng tóc nàng.

“Cảm ơn anh! Huhuhu… Cảm ơn ngươi!”

Mắt Ylang bé nhỏ lại ào nước mắt.

Nàng nức nở, lau nước mắt lên áo choàng hắn.

Nàng không dám tưởng tượng, nếu không có hắn, đến lúc nàng về sẽ phải đối mặt với tin dữ cỡ nào…

Nàng không ngờ mấy hôm hắn “mất tích” là vì trông nhà thay nàng. Nàng hiểu rõ hắn, bởi vì trộm làm “chuyện tốt” như vậy nên hắn không muốn gặp nàng, mấy ngày nay hắn mới cố ý tránh nàng vậy.

“Huhuhu cảm ơn anh! Cảm ơn anh!”

Nàng chỉ biết lặp đi lặp lại câu này.

“Cảm ơn cái gì.” Hắn nói, “Ta chỉ không muốn bị ngươi làm phiền thôi.l

Tay phải của hắn đã tự giác nâng lên, đặt lên tóc của nàng.

Tóc vừa mới gội sáng bóng ẩm ướt lại còn có chút dính tay, nhưng xúc cảm cũng không tệ lắm.

Ylang tiếp tục vùi vào ngực hắn: “Huhuhu, dù sao là cảm tạ anh rất nhiều!”

Hắn đắc ý nheo mắt, mở tay ôm nàng, ngoài miệng ghét bỏ nói: “Được rồi được rồi. Giúp cô còn khóc.”

“Hở?” Nàng bỗng sửng sốt, “Anh có bội kiếm từ lúc nào đấy?”

“Nào có kiếm gì.” Lòng hắn không yên nói.

“Chuôi kiếm cộm tôi.” Ylang cúi đầu nhìn.

Thần Bóng Tối đại nhân chợt hít một hơi lạnh, “bùm” cáu hóa thành khói đen, biến mất tại chỗ.

Ylang ngơ ngác mở hai mắt.

“Chuyện gì xảy ra? Hẳn là… lại có người xấu đến!”

Nàng nhanh chóng đi đến chỗ cửa sổ, cẩn thận nhìn quanh.

Đại điển vinh quang tổ chức vào ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Nicole và lão Lynn đã kéo Ma Thần tức giận vì rời giường lên, đổi cho “nàng” bộ váy hồng cố ý tạo gấp đêm qua.

Cục bông Ylang ngồi xổm trong giỏ trúc dưới bệ cửa sổ, rất đồng tình với Ma Thần đại nhân bị ép đổi đồ.

Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi đó đáng yêu ghê!

Tiếc nuối nhất là, hắn không thể tham gia điển lễ với nàng, bởi vì chỗ đó toàn là thánh quang.

Đương nhiên Ylang biết rõ hắn cũng khinh thường huy hiệu con kiến ban phát.

Xe ngựa hoàng gia tới đón Ylang, bởi vì nàng là anh hùng công đầu, xe chiến được phái chính là một chiếc rất uy phong, có khí khái của đàn ông!

Nicole phụ giúp lão Lynn đi sau xe chiến.

Anh hùng phải dạo phố trước.

Ylang muốn cha mẹ cũng lên xe nhưng lại bị hai người kiên định từ chối.

Lão Lynn vỗ thành xe: “Đây là vinh quang thuộc về riêng anh hùng!”

Nicole vẻ kiêu ngạo: “Mẹ đương nhiên phải ở trong đám người, bằng không thì mẹ nói khoác với ai!”

Ylang khuyên bảo không có kết quả, đành phải nhờ các kỵ sĩ hộ tống xe chiến bảo vệ Nicole và lão Lynn.

Thiết kế của xe chiến rất có ý.

Bốn phía đều hở, tiện cho mọi người ném hoa tươi, hoa quả hoặc trứng gà lên.

Ylang bị ném đầy hoa dại, còn có mấy trái cây nhỏ kỳ kỳ quái quái.

Cả người bay trong tiếng hoan hô, như nằm mơ vậy.

Bốn phương tám hướng toàn là thiện ý nhiệt tình.

Nàng tạm thời ngừng nghĩ chuyện trang viên Tulip. Có Ma Thần theo dõi, chắc có lẽ sẽ không có vấn đề lớn.

Hôm nay, nàng còn có một việc quan trọng khác phải làm.

Dạo phố từ lúc tám rưỡi đến mười giờ, xe chiến cuối cùng cũng đi nhanh đến quảng trường vinh quang.

Quốc vương Auden VI ngồi trên đài hội nghị cao. Ông đội vương miện biểu tượng cho vương quyền cao nhất, nhưng thoạt nhìn không hợp ông lắm, bởi vì đầu ông hơi nhỏ.

Ngồi bên quốc vương là vương hậu, hoàng tử và công chúa, tất cả mọi người cười theo đúng lễ nghi.

Hai bên bậc thang phủ kín thảm, nơi đó là chỗ các quý tộc.

Bình dân tụ họp dưới đài, rậm rạp chằng chịt, lấp đầy toàn bộ quảng trường, nhìn không thấy phần cuối.

Tim Ylang nhảy mạnh, máu cả người chảy nhanh.

Nàng khẩn trương run tay.

Quốc vương Auden VI đứng lên, giọng ông vang dội: “Anh hùng của chúng ta, Ylang Lynn tới rồi!”

Các quý tộc đứng lên theo quốc vương, rụt rè vỗ tay.

Dân chúng phía dưới hoan hô, tiếng gào như đưa Ylang lên giữa không trung.

Ylang đi đến trước đài, hành lễ với quốc vương: “Thưa bệ hạ!”

“Anh hùng không cần đa lễ.”

Ylang ngẩng đầu, quan sát quốc vương.

Auden VI trông thường thường không có gì lạ, đầu nhỏ nhưng ót và cằm rất lớn, màu tóc bình thường, trắng pha vàng. Bởi vì ngoại hình bình thường, năng lực bình thường, không ai ngờ tới cuối cùng là ông ta ngồi lên vương vị.

Ylang thấy được Howard.

Chỗ ngồi của ông cao hơn mấy vị hoàng tử công chúa. Ông đang nhìn nàng, ánh mắt đầy cổ vũ.

Ylang hít một hơi, cố gắng thẳng bộ ngực nhỏ, nghiêm túc đứng một bên. Nàng nhìn về phía dân chúng nơi quảng trường vinh quang, vẫy vẫy cánh tay.

“Oa!!” Đám người lớn tiếng hoan hô.

Điển lễ dài dòng bắt đầu.

Bản thảo diễn thuyết quốc vương đọc cực kỳ lâu. Đều là mấy lời trang nghiêm, Ylang nghe mà suy nghĩ viễn vong.

Nàng bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, cảm thấy hơi lâng lâng, lại hơi không biết nên để tay chân ở đâu. Toàn bộ lưng nàng đổ mồ hôi, da đầu tê dại không ngừng.

Màn diễn thuyết của quốc vương chấm dứt, kế tiếp là đại công tước Howard lãnh đạo quân xuất chinh lần này lên tiếng.

Tổng kết của Howard rất đơn giản, trọng tâm làm rõ việc Ylang Lynn dựa vào trí tuệ nhạy cảm xuất sắc và khả năng quan sát, vạch trần tất cả chân tướng, giúp vương quốc giữ lại tổn thất không thể đếm, cứu vớt bình dân và quý tộc kẹt sâu trong nước lửa.

Kế tiếp chính là thụ huân và ban thưởng.

Giống hệt phán đoán của Howard trước đó, Ylang được trao tặng tước vị nhỏ nhất: kỵ sĩ.

Từ nay về sau nàng chính thức thoát khỏi tầng lớp bình dân, trở thành tiểu quý tộc.

Tiền thưởng là 100 vàng, chúng rực rỡ nặng trịch chứa trong túi, nâng trong tay đặc biệt khiến lòng người thoả mãn.

“Kế tiếp, giờ đến phần cực kỳ có ý nghĩa! Xin phần thưởng!” Quốc vương lại đứng lên, “Anh hùng xinh đẹp đáng yêu của chúng ta, cô có tâm nguyện gì?”

Quan lễ lớn tuổi đứng bên người Ylang nhỏ giọng nhắc nhở: “Thân ái, giá trị phần thưởng đặc biệt tốt nhất không nên vượt qua 100 vàng, nếu không sẽ tổn hại hình tượng của ngài trong suy nghĩ của dân chúng.”

“Cảm ơn ngài,” Ylang lặng lẽ nhíu mũi, “Yên tâm, tôi không tham lam.”

Nàng đặt hai tay trước người, hành lễ kỵ sĩ với quốc vương.

“Quốc vương bệ hạ, phần thưởng tôi muốn xin ngài thật ra là một việc ngài vốn phải làm. Tôi chỉ khiến nó sớm hơn vài ngày mà thôi, hôm nay khiến mọi người vui vẻ ngay đây!”

“Ủa?” Auden VI ngạc nhiên nhướn mày, “Anh hùng đáng kính, cô đúng là khiến lòng hiếu kỳ của ta thiêu cháy! Chỉ mong cô đừng khiến ta mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, ha ha ha ha!”

Một vài anh hùng thường coi phần thưởng này như trò đùa dai, ví dụ như xin quốc vương một cái bít tất.

Bởi vì đây là truyền thống lưu truyền mấy ngàn năm, đám quốc vương cũng chịu xấu mặt chút.

“Sẽ không đâu,” Ylang cười ngây ngô, “Tôi thề, mọi người sẽ chỉ cảm kích ngài! Vậy… tôi nói!”

“Xin mời!” Auden Vi bày ra vẻ anh dũng hy sinh.

“Thỉnh cầu của tôi là, xin ngài khôi phục thuế suất nâng vì chiến tranh về như cũ ngay hôm nay, cũng chính là hạ 15%!” Ylang hơi khẩn trương, giọng nàng thoáng run rẩy. Nhưng là lời nàng nói to rõ hơn bất cú lúc nào, truyền khắp quảng trường vinh quang nín lặng chờ đợi.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Auden VI ngơ ngác mở to mắt.

Ylang xoa xoa đôi tay, bày ra vẻ không chắc: “Bệ hạ… là thỉnh cầu của tôi quá đơn giản ư?”

Quý tộc trên bàn tiệc đã có người bắt đầu trừng mắt. Bọn họ trông cậy vào những khoản thuế này để bù vào lỗ hổng tài chính tạo thành do lối sống hào hoa xa xỉ. Ngay trong hôm qua, bọn họ nâng ly cạn chén, quyết định thuế suất cuối cùng trên yến hội: 89%.

Một cái quý tộc “đặc biệt thông minh” cho rằng, ở trong mắt đám bình dân ngu muội, 90% là thuế cao, 89% còn khá tốt.

Ai ngờ hôm nay sẽ xảy ra chuyện này!

Auden VI cũng hơi bất ngờ.

Lúc trước chỉnh thuế vì loạn Hắc Vu, đúng là họ đã ám chỉ an ủi bình dân: chỉ cần giải quyết xong phản loạn, họ sẽ không tiếp tục trưng thu thuế nặng.

Ông vô thức quay đầu nhìn Howard.

Howard nhìn Ylang, ánh mắt hồ băng như cười lại như không cười.

Nhận được ánh mắt của bạn già Auden VI, Howard khẽ nhúc nhích mí mắt, giọng nhàn nhạt: “Vốn nên như thế.”

Dù sao tiền vương thất mãi đủ. Auden VI ăn thuốc an thần, giơ cánh tay, cao giọng nói: “À! Đương nhiên, anh hùng của ta, ta dùng danh nghĩa quốc vương, thỏa mãn tâm nguyện của cô, hôm nay khiến cho mọi người càng thêm vui vẻ! Thuế suất hạ 15%!”

Bể người yên tĩnh hồi lâu nổ ra tiếng hoan hô rung trời.

Sắc mặt các quý tộc rất khó coi.

Nhưng quốc vương đã lên tiếng, còn có thể làm sao được? Nghĩ cách điền lỗ thủng thôi!

Có thể đoán được, phạm vi vợ chồng quý tộc cãi nhau trong tháng tới sẽ gia tăng.

Tiếng hoan hô kéo dài năm phút mới bình thường lại.

Ngay khi các quý tộc trên đài cao cảm thấy mọi chuyện đều kết thúc, trên quảng trường đột nhiên nổ ra tiếng hoan hô rung trời.

“Gấp đôi!”

Ôi! Truyền thống!

Sau khi quốc vương đáp ứng thỉnh cầu của anh hùng, các bình dân có tư cách quyết định khen thưởng được nâng gấp đôi hay giảm nửa!

Thuế suất lại hạ 15%!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi