Cục bông Ylang đáng thương nằm trong lòng bàn tay Ma Thần đại nhân bị hắn nắm về phòng.
Hắn đạp cửa, nắm nàng bò lên giường.
“Nói đi, giải thích đi.” Hắn cười lạnh, giơ nàng ra trước mặt.
Ylang hơi chột dạ.
Nàng kể lại chuyện đạo sư James vô tình kéo rất nhiều tín đồ đến hôm nay lại một lần.
Hắn cười như không cười liếc nàng, thỉnh thoảng nghiến nhẹ răng.
“Sau đó, đại công tước đưa tôi về,” Ylang liếc qua sắc mặt hắn, “Ông ấy bị thương, hộc máu, tôi xem xem miệng vết thương của ông ấy… Không ngờ lại khiến vị binh sĩ vừa rồi hiểu lầm.”
“Nhìn đâu.” Hắn lạnh giọng hỏi.
Lông cả người cục bông Ylang rụt lại. Nàng thõng mắt nói thầm: “Dưới vai với phần bụng. Cũng không có chỗ hiểm, quấn đầy băng mà.”
“Rồi.”
Hắn tiện tay đặt nàng xuống bên cạnh, hai tay ôm đầu, bắt đầu gập bụng.
Ylang sửng sốt trong chốc lát. Thấy hắn hoàn toàn không định trả lời nàng, nàng không nhịn được nhảy lên trên vai hắn, giải thích: “Tôi không có ý nào khác, chỉ coi đại công tước như Nicole, lão Lynn vậy thôi.”
Hắn không để ý tới nàng.
Ylang dùng cái đuôi bám lấy lỗ tai hắn: “Anh phải tin tôi! Cơ bản thì tôi cũng không thấy bộ ngực của ông ấy, không nhìn ông ấy như nhìn chằm chằm vào anh vậy! Thật đấy!”
Động tác của hắn dừng lại một chút.
Hắn bị nàng làm tức đến nỗi nở nụ cười nhẹ.
Vật này… đúng là…
“Cô cho rằng ta hội ghen ư?” Hắn nhướn mày cười, “Cô đang mơ giữa ban ngày à.”
“Không sao?” Ylang sững sờ hỏi.
“Đương nhiên!” Hắn nhếch môi, “Cô mà vừa mắt người khác, ta vui vẻ tiễn luôn!”
Nàng thõng mắt.
Cả người mềm xuống, nàng bò theo bờ vai của hắn xuống dưới, trốn ra sau gối đầu.
Hắn: “…”
Cái vẻ thõng đuôi, trốn chạy đáng thương này thoạt nhìn là thật sự quá đau lòng.
Hắn bực bội kéo loạn tóc.
Nhảy xuống giường, hắn nóng nảy đi tới đi lui.
Hắn rất muốn trực tiếp đóng sập cửa rời đi. Nhưng tay vừa chạm cần cửa, hắn lại cảm thấy rời đi như vậy, nàng nhất định sẽ khóc huhu một đêm.
Hắn rất thích xem nàng khóc, nhưng hắn không thích nàng trốn đi khóc.
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, hắn vô cùng bực bội.
Vì vậy hắn thong thả quay lại, xốc gối đầu lên.
Chỉ thấy thứ đầy lông kia quả nhiên núp ở góc tường, cuộn đuôi, che con mắt, vừa nhìn đã thấy sự ủ rũ.
“Cô đang nghĩ chuyện tốt gì à!” Hắn chống eo, nhìn nàng từ trên cao xuống, nói, “Dám vừa ý người khác, ta ném cô đi luyện ngục!”
“Ơ?” Cục bông Ylang chậm rãi quay mắt, “Cái gì? Không phải anh không ghen sao?”
“Ha.” Hắn cười lạnh, nắm nàng lên, “Đồ của ta vĩnh viễn chỉ thuộc về ta, hiểu không?”
Mày hắn bỗng nhíu lại, nghi ngờ nhìn về phía nàng vừa trốn.
“Đây là cái gì?”
Hắn híp mắt, cầm lên.
Chỉ thấy ở đó có ba khối gỗ vụn nho nhỏ, trên đó khắc ba cái tên Nicole đã từng nhắc đến để gặp mặt.
“Đây là cái gì.” Hắn gằn từng chữ một, cực kỳ nguy hiểm.
Nàng tủi thân nháy mắt: “Tại anh vừa nói như vậy, tôi phải nghĩ xem lúc về gặp vị thân sĩ nào trước, rút thăm…”
Ma Thần đại nhân suýt thì phun ra máu.
Hắn bóp nát ba khối gỗ nhỏ, trừng nàng vẻ muốn ăn cầu.
Cục bông Ylang không hề sợ hãi nhìn hắn. Trừng được lát, nàng cong mắt: “Rõ ràng là anh ghen tị! Khẩu thị tâm phi!”
Hắn nghiến răng, híp mắt, nắm nàng trong lòng bàn tay: “Ngủ!”
Ylang chợt rùng mình một cái.
Ylang vừa tỉnh đã phát hiện mọi chuyện không ổn.
Ma Thần đè lên nàng, chóp mũi chống chóp mũi, hắn đang đợi nàng tỉnh.
Ánh mắt chạm vào nhau.
Hắn cười như không cười, hơi nghiêng đầu: “Ta ghen tị. Vì vậy cô phải trả giá đắt.”
Da đầu Ylang chợt tê rần, nàng hoảng sợ cúi đầu xuống: “Anh, anh đang làm gì?”
Một cái tay lành lạnh thò vào trong quần áo nàng, ấn trên da nàng hai cái.
“Vết thương ở bụng ư? Nhìn thấy nơi này… hay là chỗ đây?”
Hắn đổi một chỗ.
“Ha… Còn có dưới bờ vai sao?”
Cái tay lạnh như băng chậm rãi dời lên.
Hắn lướt qua không chút lưu luyến khiến cả người nàng cứng ngắc, dừng gần bờ vai của nàng.
Ylang đã kinh ngạc đến chết lặng.
Ôi, nàng đã bắt đầu dậy thì, thân thể mê người bị hắn chạm vào!
“Vật nhỏ. Ta tùy thời có thể cắn cô một miếng.” Hắn áp sát vào, uy hiếp nàng.
Ylang tiếp thêm dũng khí: “Anh, anh đã nói, Thần Minh tuyệt đối không làm loại chuyện dơ bẩn này!”
“Nếu là cô, ta không ngại thử lăn trong vũng bùn.” Độ cong của môi hắn trông nguy hiểm hơn bất cứ lúc nào.
Nàng níu lấy áo choàng hắn.
Mái tóc đen tuyệt đẹp chảy xuôi vào ngón giữa nàng. Nó vừa như nước chảy lại vừa như tơ lụa.
Chuôi kiếm lại cộm nàng.
Dây thần kinh trong đầu căng đứt.
Tim Ylang nảy lên: “Hình như… cũng không phải không được. Dù sao hôn phu thê ở vương quốc Tanlis vốn có thể làm vậy.”
Hầu kết hắn di chuyển: “Ha? Cô đang mời ta ư?”
“Nhưng anh biết không?” Ylang khẩn trương nhìn hắn, “Dù sao thì tôi không biết!”
Nàng nhớ lại dấu vết hắn để lại trên chăn nhung quạ.
Chuôi kiếm như vậy, làm sao… mới có thể…
Cơ bản không thể nào chứa được.
Hắn: “…”
“Ha, ha ha ha! Buồn cười!” Hắn cười gượng, đưa mắt sang chỗ khác, “Nếu không phải thánh quang chết tiệt càng ngày càng gần, giờ ta cho cô biết cái gì gọi là…”
Không biết xấu hổ nói ra miệng.
Hắn bay lên, tan trong không khí.
Ylang cảm thấy người này rất có thể sẽ chạy đi đâu học tập chút về mặt đó.
Ôi! Thật ra nàng khẩn trương đến mức da đầu tê rần!
Chuyện như này… Chuyện như này…
Chỗ trên người bị hắn chạm qua như có lửa đốt.
Người đến là Howard.
“Vết thương của Karasawa Asuka đã khỏi.” Ông mặc trường bào của ma pháp sư, nắm kiếm chỉ huy, “Pháo cũng đưa đến.”
“Cũng đã đến thời cơ để phá vòng vây.” Ylang mở to hai mắt.
“Không sai.” Howard mỉm cười, “Phải xem cô rồi, ma pháp sư vĩ đại.”
Ylang nhìn ông: “Ngài làm bia đỡ đạn cho tôi nhé. Bây giờ tôi còn chưa thể làm lộ bí mật này.”
“Không có vấn đề gì.” Howard mỉm cười, “Là lúc để bọn họ biết rõ, Howard không chỉ giỏi trong chiến tranh.”
Sau khi đổi trường bào ma pháp sư màu bạc xen trắng, hơi thở lạnh băng cứng rắn trên người Howard bớt nhiều, cả người toát thêm mị lực cổ xưa thần bí.
Mái tóc trắng rủ sau đầu, ông thoạt nhìn như một vị ma pháp sư tinh linh trong truyền thuyết.
“Ngài đúng là càng già càng dẻo dai!” Ylang khen từ tận đáy lòng.
Howard: “…” Lời khen này lại khiến lòng ông hơi buồn bực.
Đàn ông ba mươi sáu tuổi cũng đâu có già lắm nhỉ?
Howard thẳng môi, leo lên tường thành với Ylang, đưa mắt nhìn về phía xa.
Mười tám khẩu pháo đang chậm rãi đi từ doanh quân địch về phía cứ điểm. Chúng là loại pháo “diệt tuyệt giả” mạnh nhất trên đại lục. Mười tám khẩu “diệt tuyệt giả” đủ để san bằng cứ điểm này.
Biebs Windsor dưới trướng Vinár và David Crow do Arthas phái tới kề vai sát cánh đứng trước quân.
Hai người này đều một lòng muốn đẩy Howard vào chỗ chết.
Lúc thương nghị kế hoạch ám sát Howard lúc trước, họ cơ bản không có ngờ tới còn cần đánh cứ điểm gì. Không ai ngờ tới được, một lần vây quét dễ dàng vậy mà kéo dài nhiều ngày như vậy, còn phải dựa vào quân chính quy của Arctic…
May mà Karasawa Asuka là một tên bị sắc đẹp che mờ mắt, Sif tùy tiện lắc người, anh ta lập tức gia nhập việc vây quét Howard.
Dù là thế nào, chỉ cần có thể giết chết Howard là được. Thành công – thăng quan tấn tước, thất bại – chết không chỗ chôn.
Biebs và David liếc nhau, cùng nhìn thấy dã tâm trong mắt đối phương.
“Cẩn thận Ylang Lynn kia.” Biebs nhắc nhở, “Tuy không biết cô ta xuất hiện từ đâu, nhưng thực lực của cô ta đúng là vô cùng kinh người.”
David nắm kiếm trong tay: “Tôi sẽ tự đâm thủng trái tim của cô ta.”
Ylang cảm giác được ánh nhìn chăm chú từ quân doanh xa xôi.
Nàng đưa mắt nhìn về phía xa, lại thấy được Karasawa Asuka.
Tướng mạo của anh ta rất rất nhạt nhẽo, nhưng chỉ cần đứng trong đám người, anh ta chắc chắn là người nổi bật nhất.
Mái tóc và đôi mắt màu tím hiện màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời. Anh ta mặc một cái áo choàng rộng thùng thình màu xanh lá cây, thân thể gầy như cây trúc phảng phất có gió thổi qua sẽ bay đi.
Anh ta giơ một tay, cái tay kia rung nhỏ theo nhịp pháo chạy.
Tất cả mọi người xung quanh cũng coi anh ta như tiêu điểm.
Ylang có thể cảm giác được đó là một kiểu phụ thuộc hoàn toàn. Nàng chưa từng thấy ai có ảnh hưởng như này với mọi người.
Dù là ánh mắt Frigg nhìn Howard cũng không như vậy.
Những người này chuẩn bị chết mọi lúc mọi nơi vì Karasawa Asuka, giống như đêm hôm trước vậy.
Còn anh ta lại có thể chết mà sống lại.
Kiếm của Ma Thần cắt đứt khí quản và mạch máu Karasawa Áuka. Máu phun tung toé, tử vong tại chỗ.
Nhưng bây giờ anh ta lại êm đẹp đứng ở chỗ này, thoạt nhìn không khác gì trước khi chuyện xảy ra. Anh ta không khỏe mạnh, nhưng tuyệt đối không có chút dáng vẻ của người chết.
Ylang híp mắt nhìn quanh. Nàng thấy Sif lại không phát hiện Thánh Nữ kia của vương quốc Arctic.
“Lần sau lúc lại đánh Karasawa Asuka, nhất định phải đốt anh ta thành tro, diệt tận gốc.” Ý nghĩ của Ylang rất có dáng vẻ của trận doanh Bóng Tối.
Howard cởi áo choàng trên người, trường bào màu trắng xen bạc phản xạ chói mắt, ông nói: “Trận quyết chiến sắp xảy ra.”
“Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?” Ylang cảm thấy không khí khẩn trương.
“Yên tâm.”
Ylang nhìn quanh tường thành: “Mặc dù tôi không hề nghi ngờ năng lực của ngài, nhưng nhìn một màn này, thật sự rất khó để tưởng tượng là ngài đã sắp xếp xong xuôi việc phá vòng vây.”
Chỉ thấy vị trí của các binh sĩ trong cứ điểm giống hệt lúc trước. Dù là nhìn từ trạng thái hay vị trí của họ, ai cũng cho rằng bọn họ vẫn định giữ vững cứ điểm này.
“Chậc, nếu ngay cả Ylang cũng không lừa gạt được, sao có thể lừa hồ ly tóc vàng phía dưới đây?” Howard nâng tay phải đeo bao tơ bạc, vẫy vẫy về phía Karasawa Asuka.
Ylang nhướn mày, nhìn mái tóc trắng của Howard, nghĩ thầm, “Địch nhân hẳn cũng gọi ngài là cáo tuyết.”
Mười tám khẩu pháo “diệt tuyệt giả” chậm rãi chạy lại gần.
Chúng rất nặng và to lớn. Khi chúng di chuyển, ngay cả người trên tường thành cũng có thể cảm giác rõ được mặt đất đang rung động.
Có thể nghĩ, uy lực của nó kinh người cỡ nào.
“Diệt tuyệt giả” nhanh chóng tới vị trí thích hợp nhất, chúng phân bố đều đều trên trận địa địch. Pháo binh bận rộn, đi đi lại lại giữa khu pháo đài cực lớn. Nhìn từ trên tường thành xuống, đám binh sĩ quanh pháo khổng lồ như khu tập trung kiến đang vận chuyển bánh mì.
Ylang rút đoản kiếm ra từ bên chân, dán sau Howard như một bóng dáng.
Dù là ai nhìn, họ cũng cho rằng nàng là võ sĩ thiếp thân đỉnh cấp bảo vệ Howard.
Cứ điểm cũ kỹ, quân địch lại gần, hỏa lực bao phủ, binh sĩ mệt mỏi… So với mọi thứ quanh mình, trường bào ma pháp sư trên người Howard lộ ra vẻ hoa lệ lạ thường.
Ở quân trận cách xa, hoàng thái tử Karasawa Asuka vương quốc Arctic nâng hai tay, vỗ tay về phía Howard.
Chiến thần Tanlis Howard là vị ma pháp sư, việc này thật khiến người ngoài ý muốn.
Để phòng sau khi tường thành bị oanh sập thì người của Howard ép phá vây, quân địch co rút vòng vây, để binh hạng nặng bao quanh mười tám khẩu pháo. Đây là lần đầu trận địa địch sắp xếp chặt chẽ vậy, ai cũng biết, trận chiến tranh công thủ kéo dài mấy ngày sẽ kết thúc trong hôm nay.
Những khẩu pháo “diệt tuyệt giả” khổng lồ tựa như tất cả quái thú công thành. Chúng cao chừng hơn hai mươi thước, họng pháo tối om như cửa địa ngục, toàn bộ đều nhắm ngay tường thành chỗ Howard.
Chỉ cần đồng loạt nổ súng, toàn bộ tường thành sẽ nháy mắt tan thành mây khói!
Đám pháo binh nhanh chóng bỏ từng viên đạn khổng lồ sáu thước vào lồng pháo, làm xong mọi thứ trước.
Mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ đợi ra lệnh một tiếng!
Karasawa Asuka vung cánh tay mềm nhũn.
Việc đã đến nước này, hoàn toàn không cần phải kéo dài thời gian.
Đám pháo binh bỏ lửa dầu vào kíp nổ.
Kíp nổ thô như cánh tay bị đốt.
“Xì xì xì…” Rất nhiều tia lửa bốc lên, đứng trên tường thành thấy rất rõ ràng.
Mười tám kíp nổ cùng rút ngắn. Còn có hai mươi giây, những khẩu pháo “diệt tuyệt giả” có uy lực rất mạnh sẽ san bằng cả tòa thành!
Phía trên tường thành, trán mỗi một vị chiến sĩ cũng toát ra mồ hôi lạnh. Bọn họ khẩn trương nắm binh khí trong tay, thần kinh kéo căng, chờ lệnh của trưởng quan.
“Rút lui!” Howard cuối cùng cũng ném kiếm chỉ huy trong tay xuống.
Pháo sắp bắn sập tường thành, lúc này binh sĩ lui lại là tất nhiên.
Sau khi ném kiếm, Howard tháo bao tay, giơ hai tay lên.
Màu mắt ông biến thành màu tuyết trắng, giữa mười ngón tay tuôn ra hoa băng.
Hai tay đột nhiên lay động, chỉ thấy họng mười tám khẩu “diệt tuyệt giả” phía xa mấy trăm thước cùng phủ thêm tầng băng hơi mỏng. Chúng di chuyển theo đường xoắn như hoa sương đọng trên cành cây.
“Thật là một đại ma pháp sư mạnh.” Karasawa Asuka ôm hai tay trước ngực, “Đáng tiếc ma pháp như vậy không có chút tác dụng nào.”
Ma pháp băng của Howard xác thực không thể thay đổi bất cứ chuyện gì.
Cách xa như vậy, đồng thời phóng thích ma pháp tới mười tám chỗ, có thể làm ra tiếng vang cũng đã rất tốt.
Nhưng vốn Howard và Ylang cũng chỉ muốn hiệu quả này.
Mượn tiếng băng sương xèo xèo đánh xuống, Ylang dùng toàn lực ném lưỡi dao gió vào lồng pháo, cắt đạn sắp phóng ra thành từng khối kim loại trộn thuốc nồ. Pháo biến thành pháo hoa!
Kíp nổ nhanh chóng rút ngắn!
Mười tấc, năm tấc, một tấc!
“Ực… Kétttttt!”
Cửa lớn cứ điểm đột nhiên bị mở ra.
“Bọn chúng hẳn muốn mạnh mẽ phá vây!” Phó đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Ánh Sáng David nhe răng cười, giơ kiếm trong tay lên, “Các sư tử! Chuẩn bị nuốt con dê con nhỏ yếu này! Giết!”
Quân đội sau lưng gã rục rịch, mỗi người đều không thể chờ được muốn cướp đoạt công huân. Lúc này lợi ích trưởng quan ưng thuận thật sự quá mê người, nhất là người giết chết Howard, ngoài tiền thưởng phong phú ra còn được quốc vương tương lai Arthas trọng dụng.
“Giết!” Đoàn kỵ sĩ hoàng kim đồng loạt giơ kiếm.
“Dù là thế nào, tuyệt đối không thể để Howard sống sót rời khỏi nơi đây! Nhìn chằm chằm gã cho ta!” Biebs Windsor giơ kiếm, “Vì tiểu công tước và phu nhân! Giết!”
“Giết!” Quân gia tộc giáp bạc đồng loạt giơ kiếm.
Howard co đầu rút cổ tại cứ điểm nhiều ngày như vậy, không dưới chín lần tấn công, hôm nay rốt cuộc bị pháo ép ra, thời cơ kiến công lập nghiệp gần ngay trước mắt!
Quận trận nặng nề ép về phía cửa cứ điểm.
Dưới công kích mãnh liệt, kẻ trốn tới giờ đã là tàn binh bại tướng, giờ này không lấy công lao còn đợi khi nào!
Giờ tâm nguyện lớn nhất của mọi người là Howard vẫn đang đứng trên tường thành không bị nổ quá nát, cùng lắm cũng phải để người nhặt vài miếng trở về báo cáo kết quả công tác.
Họng pháo phát ra lắc lư nặng, thời khắc rung động lòng người sắp tiến đến!
Ai cũng mở to hai mắt, thần kinh căng thẳng.
Chỉ thấy các chiến sĩ dưới trướng Howard nhanh chóng hòa nhập vào phương trận sau cửa lớn, bọn họ bày ra trận hình tấn công mạnh mẽ. Nói như vậy, loại trận hình này là trận hình khi kỵ binh hạng nặng đối mặt bộ binh hạng nhẹ không có lực phòng ngự.
Liên quân vây quanh cứ điểm cũng nở nụ cười.
“Một kích chịu chết!” Bọn chúng khinh miệt cười vang, “Đây là một kích chịu chết!”
Còn lúc này, kíp nổ của mười tám khẩu pháo đã đốt vào họng pháo!
“Oanh!”
Khẩu pháo đầu tiên phun ra một con rồng lửa.
“Cái, cái gì… Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra!”
Vốn phải là một quả đạn đâm vào tường thành, sao lại biến thành lửa khói ầm ầm phun lên vậy?
Chỉ thấy họng pháo như đầu rồng phun lửa, không ngừng phun ra lửa lớn. Trong ngọn lửa hiện ra mảnh kim loại nát, nó xoay tròn, nhanh chóng phun cao đến trăm thước!
Cái thứ hai, cái thứ tam… Sau nháy mắt, tất cả pháo biến thành vòi rồng phun lửa. Lồng pháo nhanh chóng hồng rực, lần lượt vỡ tan!
“Oanh!”
Họng pháo xuất hiện vết rạn, lửa bắn tung tóe ra ngoài. Tất cả binh sĩ trong phạm vi mười thước xung quanh biến thành một đám người lửa!
“Aaaaa!”
Vì vây Howard chạy trốn, liên quân tập trung gần mười tám khẩu pháo. Lần tai nạn này gần như bao trùm cả đội quân tiên phong, phương ngay trước cửa cứ điểm nháy mắt biến thành luyện ngục bừng lửa!
Ba chủ soái lập tức chỉ huy quân lui về phía sau.
Lần “ngoài ý muốn” này dù là một tai nạn đáng sợ, nhưng may mà chủ lực đại quân cũng không bị ảnh hướng đến.
Trên tường thành, lớp băng trắng trong mắt Howard chậm rãi biến mất, ông nhìn về phía Ylang.
Ylang đang ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực.
“Chuẩn bị phá vòng vây.” Nàng thấp giọng, nói.
Howard nhặt kiếm chỉ huy.
“Các binh sĩ! Mở lồng cho mãnh thú trong lòng các người, giết địch!”
Giọng ông vang vọng khắp cứ điểm.
“Giết!!!”
Quân trong trận đón lửa mạnh, không chút do dự chạy ra khỏi cửa cứ điểm.
Mồ hôi trên trán Ylang tuôn như suối. Nàng chợt trợn mắt, mở miệng, giọng như trùng điệp: “Gió!”
Gió gió gió gió gió…
Chỉ thấy một vòi rồng đất dựng lên!
Nó cuốn thẳng từ tây sang đông.
Pháo mất đi chỗ chống, ngã xuống mặt đất. Đúng lúc này, vòi rồng cuồng bạo đi qua.
Lửa mượn gió thổi, gió trợ thế lửa!
Trên mảnh đất trống trước cứ điểm, một vòi rồng lửa khổng lồ cao mấy trăm thước, rộng chừng trăm rưỡi thước lập tức được tạo ra!
Nó làm long trời lở đất, uy thế khiến người sợ hãi.
So với nó, cứ điểm này như một hộp gỗ loại nhỏ.
Càng đừng nói đến những thân thể máu thịt ngoài cứ điểm.
Giống như núi lửa phun trào dưới chân!
Không đường để trốn, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Cột lửa đỉnh thiên lập địa cuốn vào đám người, chỉ thấy một phương trận lớn bị ngọn lửa dễ dàng xóa khỏi mảnh đất. Nơi lửa đi qua, mặt đất chỉ còn một mảng cháy đen.
Vô số binh sĩ bị dọa bể mật gần chết, ném binh khí chạy trốn khắp bốn phương tám hướng.
“Đừng, đừng tới đây…”
“Aaaa!”
Dù là đoàn kỵ sĩ Ánh Sáng, phản quân nhà Windsor hay binh của Arctic, ánh mắt họ đều phản chiếu con rồng lửa như có thể thay mặt trời đất này, tim gan chấn động.
Đó cơ bản không phải sức người, đây là ý trời đang giúp Howard!
Lòng quân hoàn toàn tan vỡ.
Ylang trên tường thành hoàn toàn kiệt sức.
Khuôn mặt của nàng trở nên trắng bệch. Nàng dùng hết lực lượng còn lại, đưa vòi rồng lửa này về phía chủ trận của quân địch.
Cột lửa kinh khủng xông thẳng trời gầm thét, bay về phía đông người nhất.
Nàng lảo đảo một bước, Howard kịp thời nâng cánh tay nàng.
“Kỵ sĩ Ylang, cô còn phải bảo vệ tốt đại ma pháp sư ta đây đấy.” Đôi mắt hồ băng của Howard phản chiếu ánh lửa. Ông cười giảo hoạt, ngược lại không thấy ra vẻ kích động quá mức.
“À, đương nhiên.” Ylang giơ tay lên lau mồ hôi, thẳng bộ ngực nhỏ, cầm đoản kiếm “hộ tống” Howard đi ra tường thành.
Lúc này, sĩ khí các tướng sĩ dưới trướng Howard lên cao nhất!
Vòi rồng lửa mở đường phía trước. Quân địch bị đánh tơi bời, vô cùng thê thảm. Sĩ khí bên mình lên cao, sự khó chịu do bị nhốt nhiều ngày khó có thể giải tỏa hết.
Ánh lửa đỏ chiếu lần lượt lên từng khuôn mặt trẻ tuổi. Các tướng sĩ vô cùng dũng mãnh, giết địch nhân ngăn đường nhanh gọn.
Quân đội như mãnh hổ ở sau. Howard và Ylang khoan thai dạo bước như Karasawa Asuka đêm đó. Họ đi từng bước một, vững như bàn thạch.
Ylang ban nãy cố ý để mục tiêu cuối cùng của rồng lửa là Karasawa Asuka.
Nàng biết rõ so với người kia, dù Biebs hay David cũng cơ bản chưa đủ nhìn.
Tiếc là việc thao túng rồng lửa khủng bố như vậy đã vượt xa giới hạn năng lực của nàng. Nó hơi trệch sang tuyến đường an toàn, dưới sự túm tụm của vô số binh sĩ, hoàng thái tử Karasawa Asuka của vương quốc Arctic đã tránh được một kiếp.
Tuy rất chật vật, anh ta vẫn chạy xa ra ngoài.
Thoạt nhìn anh ta không có ý quay đầu lại, bỏ chạy thẳng về phía phương bắc.
Ác lang chạy trốn. Liên quân Biebs và David chết thì chết, trốn thì trốn, như nhiều đoá hoa lửa nhỏ tan ra trên mảnh đất bùng cháy.
Thắng!
Rồng lửa khổng lồ cuộn tròn bay về phương xa, dần dần tan biến giữa không trung.
Biebs chết trận, David bị bắt giữ.
Howard ngăn đám binh sĩ đang hoan hô.
“Lui lại nhanh nhất có thể!”
Quân đội nhanh chóng lập trận hình hành quân, nhanh chóng rút lui về phương nam.
Một nghìn năm trăm người, không có ngựa.
Việc đã đến nước này, Karasawa Asuka tuyệt đối không thể để Howard bình an quay về vương quốc Tanlis.
Kỵ binh hạng nặng sẽ nhanh chóng đuổi tới!