Howard dẫn quân về thủ đô, xử lý công việc tiếp theo.
Louis dẫn người lặng lẽ đưa Ylang đến thủ đô vương quốc Arctic – Igephy.
Phần lớn lãnh thổ vương quốc Arctic trời đông giá rét quanh năm. Nhưng băng ở đây vô cùng đặc thù, trong băng giàu chất hữu cơ dinh dưỡng, trồng một loại thực vật tên là băng kế. Băng kế mọc trên tầng băng, rễ cây đâm vào trong băng. Cây được tạo thành từ năm cánh hoa xanh lá đậm đầy đặn, giữa cánh hoa kết xuất một loại trái cây xanh lá hình đài sen. Trái cây nghiền nát thành vụn, có thể làm thành các món từ bột mì.
Băng kế hằng năm có thể kết quả bốn lần, không cần nhân công gieo trồng, chỉ có việc ngắt trái cây cần dùng đến sức lao động. Sông băng phương bắc chính là kho lúa tự nhiên của vương quốc Arctic. Giờ trong bảy vương quốc trên đại lục Marfa, Arctic là nơi duy nhất hoàn toàn không cần quan tâm vấn đề lương thực.
Ylang đứng ngoài cửa thành cao ngất của Igephy.
Nàng vác túi nhỏ bọc hộp kim loại đựng Ma Thần đại nhân trên lưng. Vinár đứng bên cạnh nàng, rất tự giác giữ khoảng cách một thước trở lên với nàng.
Bông tuyết bay trên không, cả tòa thành trắng xoá. Đội võ sĩ tuần tra hoàn toàn biến thành tóc trắng.
Sau khi vào thành, họ phát hiện trong thành vô cùng chen chúc và náo nhiệt. Người đông nườm nượp, vừa mới đứng lại thì mu bàn chân đã bị người giẫm năm sáu cái. May mà ngài Louis rất có dự kiến trước, chuẩn bị giày lông da rất dày đặc, bảo vệ đôi chân nhỏ đáng thương của Ylang.
Vinár không thể nào tiếp tục giữ khoảng cách với Ylang. Có thể không bị tách ra cũng đã cảm ơn trời đất.
Ylang vội vàng đưa hộp đựng Ma Thần đại nhân ra trước ngực, hai tay ôm chặt, tránh bị thất lạc.
Vinár uốn người dang cánh tay, bảo vệ Ylang không bị người đưa đẩy.
Trời ạ! Quả thực còn đông hơn người vây quanh quảng trường vinh quang hôm nàng thụ huân!
Tuyết rơi bay loạn trời nhưng không ai cảm thấy lạnh. Ai cũng đầy mồ hôi, khuôn mặt hồng rực. Sương trắng mù mịt bay bên trên như đang ở trong một cái lồng hấp khổng lồ.
Ylang dám khẳng định, hôm đại hôn của hoàng thái tử chắc chắn sẽ ném lá vàng về phía đám người!
Ngôn ngữ bảy nước nói là tương thông, Ylang nghe mọi người xung quanh đều đang nghị luận đại hôn của hoàng thái tử.
“Nghe nói hôm qua hoàng thái tử phi lén chạy từ trong vương cung ra ngoài, la to trên quảng trường, còn không dùng đồ tránh gió!”
“Không thể nào! Cô ta muốn làm cái gì?”
“Cô ta ra thù lao với giá trên trời, yêu cầu xe ngựa vận chuyển băng kế đưa mình đến phía nam. Cô ta nói người tình của mình dẫn đại quân tới, định tiếp cô ta quay về vương quốc Tanlis đấy! Người khác nói cho cô ta biết quân đội Tanlis đã cút khỏi lãnh thổ ta, cô ta còn không tin!”
“Tổ tiên ơi! Vậy cũng quá đồi phong bại tục rồi! Người như vậy cũng xứng làm hoàng thái tử phi ư!”
“Có cách nào chứ, hoàng thái tử thích cô ta mà. Chậc! Phụ nữ không phải chỉ cần có một gương mặt xinh đẹp là có thể muốn làm gì thì làm à?”
“Thật không may, sự thật đúng là như vậy.”
Ylang liếc Vinár.
“Cô nhìn tôi làm cái gì?” Hôm nay Vinár cơ bản không cho Ylang thấy sắc mặt tốt. Cậu ta ép giọng, âm u nói, “Nếu cô muốn hỏi tôi rằng cô và Sif ai đẹp hơn, tôi có thể nói cho cô biết: trước gương mặt đó của Thần Bóng Tối, hai người các cô chẳng là gì cả.”
Ylang: “…” Nàng hồ nghi quan sát vẻ mặt của cậu ta, định đoán xem đây là lời thật lòng của cậu ta hay người kia đang mượn miệng Vinár tự biên tự diễn.
“Đừng nhìn tôi, cô và tôi không có kết quả.” Vinár cao ngạo quay sang một bên, “Giờ tôi không yêu cô!”
Ylang: “…” Được rồi được rồi, không so đo với đứa bị thác loạn này.
Nàng chăm chú ôm hộp hợp kim đựng Ma Thần.
Nghĩ đến việc lập tức có thể sờ người này, nàng hưng phấn tới mức mơ màng.
Nàng không thể chờ được lách vào sâu trong đám người: “Tìm chỗ ở lại trước đã, tôi sắp mệt chết rồi!”
Vì lý do an toàn, người của Louis vẫn chưa cùng tới đây mà dừng trấn nhỏ cách thủ đô năm dặm về phía đông nam.
Vinár đưa tay lau mồ hôi trên trán, mặt mũi tràn đầy khó chịu. Hiển nhiên, tố chất thân thể của Ylang tốt hơn cậu ta nhiều, hơn nữa mọi quần áo hành lý đều nằm trên lưng cậu ta. Câu ta cũng chưa kêu mệt, nàng đã yếu ớt như vậy sao?
Cậu ta trừng nàng.
Cảm giác của cậu bây giờ đối với nàng vô cùng phức tạp. Lửa Bóng Tối của Thần đã phá hủy dục vọng của cậu. Thế nên dù là ở mặt sinh lý hay tâm lý, cậu cũng sẽ không lại sinh ra ham muốn giữa nam nữ với nàng.
Nhưng cuối cùng lòng vẫn khó chịu.
Lý trí nói cho cậu biết dù đang ở Bóng Tối cũng phải phỉ nhổ Bóng Tối, nhưng cậu cũng tán thành sự thiện lương dũng cảm của Ylang…
À, tóm lại là hỗn loạn và tan vỡ.
Cậu ta lết hai chân nặng nề, cố sức lách vào, đuổi kịp Ylang.
Thật không may là mọi nhà ở đây đã chật ních.
Đi dạo một vòng lớn, họ phát hiện không có bất kỳ một nhà nghỉ nào còn phòng. Đừng nói là phòng ngủ nghiêm chỉnh, ngay cả cạnh chuồng ngựa cũng đã dựng đầy lều vải nhỏ, thậm chí cả loại ghế dài mảnh dựa vào vách tường cũng đã bị chiếm hết.
Phần lớn nhà nghỉ còn không thể lách nổi vào cửa lớn!
Ylang và Vinár đi gần nửa ngày, đều mệt mỏi muốn nôn ra. Nàng không khỏi có chút hoài nghi mục đích chuyến này của mình: đây thật sự là vội đi tìm thân thể Ma Thần đại nhân đấy sao? Nàng hoài nghi, đợi đến lúc ra khỏi thành phố Igephy khủng bố này, tứ chi của mình không biết còn đủ hay không nữa?
Sợ là chen lấn đến mức mất cánh tay và lỗ tai!
Bụng cũng đói cồn cào. Đi trong biển người như thủy triều đúng là phí sức hơn bơi trong biển rộng!
Vinár dùng hết toàn lực mới vất vả cướp được hai chỗ trên quán mì băng kế. Ghế gỗ nhỏ chỉ đủ đặt nửa bờ mông, bàn dài bên cạnh chật ních lữ khách. Cô gái cao to bán mì không ngừng xua đuổi những khách hàng đã ăn xong mì còn không muốn đi.
Sau khi gọi hai bát mì ngọt cay, Ylang và Vinár hận không thể nằm lên bàn gỗ bẩn ngủ một giấc.
Ylang thật sự có chút không nhịn được nữa. Nàng nhìn hai bên lát, hạ giọng hỏi: “Sao không thấy khu quý tộc tụ họp nhỉ? Bên kia có lẽ sẽ ít người hơn ha?”
Vinár tức giận nói: “Quý tộc Arctic không ở thủ đô. Bọn họ ở suối nước nóng trên núi.”
Ôi! Suối nước nóng!
Lúc mệt rã rời, ai không muốn vào suối nước nóng khôi phục nguyên khí chứ.
“Giải quyết xong chuyện này, tôi mời cậu ăn thịt nướng, tắm suối nước nóng!” Ylang chỉ chỉ túi lớn trên lưng Vinár, “Ngài Louis cố ý chuẩn bị cho ta không ít bạc đâu!”
Hai người nhìn về phía chỗ để tiền, ánh mắt đồng thời cứng đờ.
Dưới túi bị cắt một vệt dài, một áo khoác dơi rơi ra một nửa, đong đưa trong gió tuyết như đang giễu cợt hai người trẻ không có kinh nghiệm xuất hành.
“Bị trộm!” Vinár mở to hai mắt nhìn, khó tin há hốc miệng ra.
“Trời!” Ylang che trán, “Vừa ra ngoài đã gặp bất lợi!”
“Lộp cộp.”
Hai chén mì thoạt nhìn vừa mát vừa trơn được ném lên mặt bàn trước mặt Ylang và Vinár.
Nó thơm hơn trong tưởng tượng gấp vạn lần!
Mì trong suốt màu xanh nhạt thoạt nhìn rất giòn, mùi thơm ngát nhàn nhạt đầy bàn, phối với dầu ngọt cay… Ôi! Dù không có gia vị khác, nó cũng là món mì lạnh hoàn mỹ nhất trên thế giới.
Ylang không khỏi nhớ tới lần trước ở trấn nhỏ bên rừng Mộ Nhật, đạo sư James dẫn mình và Vinár đến nhà lão Mary ăn mì. Hôm đó Vinár ghét bỏ hoàn cảnh không tốt, cơ bản khinh thường động đến chén mì kia, tiện cho Ylang.
Đúng là người và vật đều không còn.
Hôm nay…
Ylang thăm dò vươn tay ra chén mì trước mặt Vinár, ai ngờ cậu ta nhanh nhẹn ôm chén, cảnh giác nhìn chằm chằm vào nàng.
Sự bắt bẻ của quý tộc, cái phong độ của quân tử đều hoàn toàn ngã trước đồ ăn khi đói khát!
Hai người liếc nhau một cái, sau đó không biết xấu hổ cầm lấy đũa trúc.
Cứ xem như… Còn chưa biết tiền đã mất.
Hai người ăn ý ăn sạch mì.
“Tôi đi giải thích.” Vinár khó khăn vịn bàn đứng lên.
Sự giáo dưỡng không cho phép cậu núp sau lưng cô gái vào lúc này.
Vừa đứng lên, cậu thấy cô gái cao to buộc dây đỏ ôm ngực, hung ác nhìn bọn họ.
Cô ấy chính là chủ quán mì.
“Tôi đã thấy rất rõ ràng,” Cô gái kiêu ngạo nói, “Lúc còn chưa bắt đầu ăn mì, các người đã phát hiện mất tiền nhưng vẫn ăn hết mì nhà tôi!”
Vinár che trán. Ôi trời ạ! Tiểu công tước Tulip trắng bạc chưa từng xấu hồ như vậy.
“Vì vậy, hai người phải ở lại đền bù tổn thất cho nhà tôi! Nhất là cậu!” Cô duỗi một ngón tay, chỉ thẳng vào Vinár, “Đừng tưởng rằng mình đẹp là có thể đi ăn chùa!”
Vinár nhíu mày: “Tôi có thể dùng những vật khác để bù tạm…”
Ylang vội vàng ngắt lời cậu ta, hưng phấn nhìn cô gái: “Làm mì ở nhà cô sao? Bao ăn và ở ư?”
Đúng là buồn ngủ thì có gối đến mà!
Mười lăm phút sau, Ylang nằm trên giường nhỏ giản dị trong gian phòng thấp sau nhà, thoải mái dang rộng tứ chi.
Vinár bị cô gái kia dẫn về sân cùng mài bột mì.
Hiển nhiên, cô gái kia nhìn trúng sắc đẹp của Vinár nên mới cố ý mang mì lạnh ngon ra sau khi phát hiện Vinár và Ylang đã mất tiền.
Người nguyện mắc câu.
Vấn đề chỗ ở dễ dàng được giải quyết.
Chen trong biển người hơn nửa ngày, Ylang nhìn gian phòng thấp chỉ có thể đặt một cái giường giản dị mà cảm giác như tiến vào cung điện.
Nàng nằm vài phút, mệt mỏi dần bớt, khôi phục sức sống tràn trề.
Nàng đứng lên, đi dạo trong sân một vòng.
Vườn sau nho nhỏ, chỗ hẻo lánh có một cái giếng, giữa sân đặt một bộ đồ mài bằng tay, bên đá mài xếp mấy túi trái băng kế.
Vinár đang vất vả cần cù công tác. Sau khi cậu ta mài bột mì, cô gái múc nước giếng trong ra, đứng bên nhào bột mì. Cô ấy tươi cười, càng không ngừng chọc Vinár nói chuyện.
Thấy Ylang đi từ trong nhà ra, cô ấy không kiên nhẫn nói: “Trở về phòng đợi đi, nơi đây không cần cô, đừng thêm phiền! Vừa nhìn đã thấy là chưa từng làm việc!”
Ghét bỏ Ylang quấy rầy mình và Vinár.
Đôi mắt xanh thẳm của Vinár tràn đầy phiền muộn. Cậu ta mới đúng là người vừa nhìn đã thấy chưa từng làm việc mà?
Ylang nhìn quanh một vòng, thành thật quay về phòng. Nàng vốn đi ra để kiểm tra xem xung quanh có vật thánh quang hay không.
Giống vương quốc Tanlis, đồ dính thánh quang đều là đồ quý, khu bình dân rất khó thấy.
Ylang khóa trái cửa, yên tâm mở túi nhỏ, nâng cái hộp kim loại đựng Ma Thần ra.
“Ôi, lòng hiếu kỳ chết tiệt!”
“Trời ạ, mình biết rõ làm vậy là không đúng! Nhưng mình không thể tự khống chế được.”
Nàng giả vờ giả vịt trách chính mình, khóe môi sớm đã lặng lẽ nở nụ cười tà ác.
Mở khoá chìm.
“Cộp.”
Từng tầng kim loại mở ra theo thứ tự như cánh hoa.
Các cánh kim loại mở ra, đỉnh hộp xuất hiện một lỗ hổng lớn chừng quả đấm.
Tim Ylang nhảy lên, nàng không chút do dự duỗi cánh tay vào!
Hắn không phải thường xuyên nắm lấy nàng như vậy ư!
Hôm nay nàng công khai trả thù đấy!
“Ồ…”
Hộp kim loại trống trơn, Ylang không sờ được bất cứ thứ gì.
Nàng tốn sức xoay tay một vòng, phát hiện bên trong thật sự trống không. Nàng bị lừa rồi, người kia cơ bản không ở chỗ này.
“Lừa đảo…”
Ylang phiền muộn lầu bầu, chuẩn bị rụt tay về.
Bỗng nhiên, tay bị kẹt.
Một hơi lạnh bao lấy tay nàng, nhanh chóng đông lại.
Nàng cảm giác được toàn bộ bàn tay bị một thứ lành lạnh bọc lấy, thể tích tăng lớn, không thể nào rút ra từ lỗ hổng lớn chừng quả đấm.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nàng đã nghe được tiếng cười khẽ.
Là hắn!
Hắn ở trong đây!
“Này!” Nàng dán mặt về phía hộp kim loại, “Thả tay tôi ra!”
Nàng cảm giác được hình dạng hắn đang thay đổi.
Hình như… Hình như cái tay kia giao ngón tay với nàng.
Tim Ylang nhảy lên, nàng giật giật ngón tay, cảm giác được hình dạng của hắn đã thay đổi rất nhỏ, tóm lại là không cho nàng chạy trốn.
Loại cảm giác này thật kỳ quái.
Giống như có dòng điện thật nhỏ di chuyển trên ngón tay, đầu ngón tay nàng tê ngứa, đầu quả tim cũng như bị một cọng lông vũ nhẹ nhàng chạm vào.
Nàng quyết tâm mặc kệ cảm giác quái dị, nói về phía hộp kim loại: “Anh mê bàn tay nhỏ của tôi vậy à! Cầm mãi không buông!”
Lời còn chưa nói hết, “khối băng” đông cứng trên tay bỗng tản mất. Nó tan nhanh chóng như ghét bỏ đến tận cùng.
Ylang cười thầm, lại mò trong hộp một chút.
Lúc này, nàng cảm thấy rõ “tồn tại” của hắn. Nó lạnh như băng, dày như sương mù.
Ôi, người này có thể tùy ý thay đổi hình thái!
Nàng không rút tay về mà nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trong hộp.
Giờ còn lâu mới tới lúc trời tối đen, nàng muốn trò chuyện với hắn.
“Tòa thành này quá chen chúc, người đẩy người, đường cũng đi không nổi, anh nhất định sẽ không thích. Hôm nay tôi ăn hết mì lạnh, nó khá ngon. Vinár được cô gái buộc tóc đuôi ngựa bán mì kia nhìn trúng, tôi thành công tìm ra chỗ ở.”
Ôi, nói nhảm mãi. Nàng không khỏi hơi xấu hổ, cảm giác mình rất giống Nicole.
“Tôi đi nghỉ ngơi, giữ thể lực cho anh.”
Lúc nàng thu tay lại, nàng cảm thấy đầu ngón giữa hình như chạm vào vật gì.
Giống như… Một ngón tay khác không muốn.
Sợi dây trong lòng nàng run lên, từ sâu trong đầu bỗng truyền ra một chấn động huyền ảo, nhanh chóng thông qua ngón tay của nàng, va vào bản thể hắn!
“Ông…” Ylang ù tai như bị một sợi dây bén nhọn cắt vào trong óc, một lực kinh khủng truyền lại từ đầu ngón tay về. Nó là một phong ấn rất mạnh, nàng đụng phải nó!
Trước mắt trắng xoá, vô số hình ảnh và sóng âm đâm vào đầu của nàng. Ylang cảm giác ý thức của mình như một quả bóng bị thổi lớn, bên trong chất đầy châm, nó sắp nổ tung!
Nàng kêu thảm một tiếng, ngã xuống giường nhỏ.
Lúc thân thể sắp rơi xuống đất, khói đen bay ra từ trong hộp kim loại, hóa thành hình người đỡ lấy nàng.
“Cô lại đang làm cái quỷ gì…”
Giọng của hắn bỗng dừng lại.
Hắn phát hiện cô gái trong ngực bệch mặt, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, mắt nhắm chắt, mí mắt run rẩy. Nàng mày, miệng nghẹn ngào.
Hắn ôm thân thể của nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, cả người xuất hiện khí đen thô bạo.
“Đau…” Nàng nói không rõ.
Hắn nóng nảy ôm cả người nàng vào trong ngực, đám sương mù ra theo miệng hắn ẩn vào thân thể nàng, kiểm tra xem nội tạng nàng vấn đề gì không.
Không hề.
Thân thể của nàng khỏe mạnh như một con nghé.
Nàng đáng thương thở phì phò, một hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại.
Hắn bực bội nhìn chằm chằm vào nàng.
Loài người đúng là quá yếu ớt, tùy thời cũng có thể đột nhiên chết đi không vì lý do nào cả.
Nếu nàng đã chết…
Thân thể của hắn như bị vô số kim băng đâm, vừa lạnh vừa đau.
Hắn không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Hắn nhất định phải có được sự hiến tế của nàng, như vậy nàng mới có thể vĩnh viễn ở với hắn… Không, không đúng, phải nói là như vậy mới có thể cam đoan thân thể hắn sẽ dùng không gặp vấn đề gì.
Vì sự an toàn của chính hắn, hắn có thể đưa một nửa Thần Cách cho nàng, giúp nàng trở thành Bán Thần.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chứa đầy ham muốn giữ lại.
Ylang yên trong chốc lát, cơn đau nhức cuối cùng cũng dần biến mất. Nàng thử thăm dò mở to mắt, phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt khiến nàng kinh hãi, tim đập nhanh.
“Giao thân thể và linh hồn của cô cho ta.” Mặt hắn vẫn không thay đổi, nói.
Tim Ylang suýt nữa không tiếp nhận được sự kích thích như vậy. Hắn đi học vấn đề này thật à?
Nàng ngừng lại, cẩn thận nói: “Này, đừng mời gọi vào lúc không thích hợp chứ.”
“Hả?” Hắn nhíu mày.
Ylang nắm lấy áo choàng hắn, dán cả cơ thể mềm mại lên người hắn. Quan tâm lòng tự trọng của tên Thần kiêu ngạo này, nàng không có nói thẳng chính sự mà uyển chuyển nói với hắn nói: “Chúng ta đã nói sẽ kết hôn, đương nhiên có thể làm chuyện như vậy, nhưng giờ rõ ràng không thích hợp.”
Nàng trộm lườm hắn một phát, thấy chân mày hắn nhíu chặt hơn, nàng quyết định nâng hai tay vòng qua gáy hắn, dán môi lên.
Con ngươi của hắn chợt co rụt lại, trừng mắt nàng, cả người choáng váng.
Hắn ngơ ngác nhìn nàng trộm hôn hắn một cái, sau đó lại rụt về lòng hắn.
“Phong ấn trong cơ thể anh là chuyện gì?” Ylang hỏi.
“Cái gì?” Hắn hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần.
Ylang nhíu mày: “Chẳng lẽ chính ngươi không biết sao? Trong cơ thể của anh có phong ấn, tôi không cẩn thận đụng phải nó nên bị cắn trả.”
“Làm sao có thể chứ.” Hắn mím môi, “Ai có thể đặt phong ấn vào Thần Cách của ta.”
“Nhưng tôi vừa đụng phải nó!” Ylang khẩn trương nắm chặt áo choàng hắn, “Tôi chắc chắn đấy! Nó rất mạnh, nếu tôi lại đối kháng với nó trong chốc lát, ý chí nhất định hoàn toàn tan vỡ.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Là vật gì?”
Ylang lắc đầu: “Nói không rõ, giống như tiếng một vạn con ruồi, vịt và bò cái phát ra đồng thời ập vào đầu tôi…”
Hắn: “…”
“Vậy sao cô biết rõ nó là phong ấn.” Hắn duỗi một ngón tay, chọc chọc trán của nàng.
Hắn nhớ rất rõ vật này từng lộ miệng. Nàng nói dùng cái đuôi chọc hắn là để ngăn hắn ngẩn người. Hắn giờ đang bắt chước theo, chọc cái đầu ngẩn ngơ này của nàng.
Ylang nghĩ một lát: “Trực giác.”
Hắn nhíu mày: “Cô đã bao giờ tiếp xúc với bất cứ phong ấn nào chưa?”
Ylang thành thật lắc đầu.
“Trực giác bắt nguồn từ kinh nghiệm.” Hắn ấn chặt trán nàng cái, “Về sau đừng đi loạn trong đám người.”
Ylang: “…”
Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy lời hắn rất hợp lý.
Hình ảnh rậm rạp chằng chịt, tiếng ong ong loạn lên, đúng là rất giống việc đi đi lại lại trong biển người ban ngày. Vậy hắn cho là bị bệnh sao?
“Nhưng anh vẫn phải cẩn thận chút.” Nàng không yên lòng nói.
“Đồ ngốc,” Hắn đặt nàng trên giường nhỏ giản dị, rảnh rỗi nên miễn cưỡng nằm nghiêng bên người nàng. Hắn dùng ngón tay quấn tóc nàng, không để tâm nói, “Cô cho rằng Thần Cách của ta là chợ bán thức ăn ư? Ai cũng thò tay được.”
Ylang quyết đoán dùng phép khích tướng: “Vậy sao Tôi không tin, trừ khi anh cho tôi xem Thần Cách của anh!”
Hắn cơ bản không mắc mưu: “Nằm mơ đi!”
Ylang phiền muộn quay lưng về phía hắn.
Hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, buồn cười nhếch môi.
Trong Thần Cách sao có thể có phong ấn.
Hắn lười biếng kiểm tra một lần.
Tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề khác thường.
Trời tối.
Cục bông Ylang ngồi trong lòng hắn, nhìn hắn nhanh nhẹn mặt nhảy lên nóc nhà thấp, di chuyển theo nóc tam giác hoặc hình chữ nhật.
Đường đi chen chúc không chịu nổi và nóc nhà rộng rãi bằng phẳng như hai thế giới khác biệt.
“Phải lách vào ư?” Người này không lưu tình mỉa nàng, “Đây là cái cô gọi là nửa bước khó đi?”
Ylang: “…” Mình là một cục bông không nghe được.
Hắn nhanh chóng đi tới một chỗ kỳ quái.
Sau khi trời tối đen, người ở Igephy vẫn như thủy triều hỗn loạn. Nhưng nơi đây đã có một khu sân lớn rộng rãi, một vòng lửa đỏ bao quanh quảng trường lớn. Bốn cây thang dài nghiêng xây giữa quảng trường, chúng cùng đi thông tới đài cao, như bảo vệ xung quanh nó vậy.
Mặc dù bị tuyết bao trùm, ta vẫn có thể lờ mờ nhìn ra toàn bộ đài cao khắc đầy đồ án đậm chất Arctic. Lửa đỏ, xanh lục đậm, bông hoa trong băng.
“Ở đó.” Ma Thần ngồi xổm trên nóc một gian phòng, bình thản nói.
Cục bông Ylang kích động thò đầu ra: “Thân thể của anh ư? Cảm ứng được sao?”
“Ừ.”
“Vậy còn chờ gì nữa!” Nàng kích động nhảy lên.
“Đây là thánh địa tế đàn của vương quốc Arctic, phòng bị nghiêm mật.” Hắn rảnh rỗi lấy một ít tuyết mới từ trên nóc nhà xuống, nặn mấy quả bóng tuyết.
“Làm sao anh biết?” Ylang thấy kỳ quái bèn hỏi, “Không phải anh cũng chưa từng tới đây ư?”
“Ha, cô cho rằng ta chỉ biết nằm trong hộp ngủ ngon giống cô sao?”
“Bộp!” Quả cầu tuyết trong tay hắn lao vào giữa quảng trường.
Ylang giật mình thấy vô số võ sĩ mặc đồ màu trắng lao từ trong đống tuyết ra, bắn về phía quả cầu tuyết, chém nó thành hạt nhỏ vụn.
Ylang: “Hít hà…”
“Gần tế đàn chỉ biết nhiều thêm.” Hắn vừa nói vừa lui về sau nóc nhà, như một bóng dáng im lặng.
Hắn rút lui xuống dưới mái hiên đối diện.
Ylang nhanh chóng thấy mấy võ sĩ áo trắng nhảy tới chỗ vừa rồi của hắn, kiểm tra xung quanh một lần.
Ylang kéo căng cái đuôi, nhìn về phía bậc thang cao cao: “Ôi! Đừng nói là mỗi bậc thang đều cất giấu một người đấy?”
“Không bài trừ khả năng này.”
Ylang nhăn mắt: “Tôi đi xem trước chút!”
Cục bông Ylang lăn mình thành một quả cầu tuyết, lén lút lăn dọc theo quảng trường vào.
“Gió!”
Một cơn gió mạnh làm lộ võ sĩ giấu trong đống tuyết. Bọn họ thoạt nhìn có hơi xấu hổ, đối mặt nhau một lúc lại im lặng phủ tuyết lên mình.
Cục bông Ylang thừa cơ nằm rạp xuống, tiến lên.
Thân thể bọc tuyết đọng trơn mượt, vụt qua trong đống tuyết.
Sau khi thổi mấy trận gió về sau, nàng thuận lợi đi tới bậc thang dưới tế đàn.
Chỗ này mang cho nàng cảm giác thật không tốt.
Ngay cả hầm ngầm Umarcie giấu lĩnh chủ Ôn Dịch cũng không mang đến cho nàng cảm giác bết bát như vậy.