SAU KHI TRỞ THÀNH BẠO QUÂN

Bầu trời u ám.

Mưa rơi trên mặt đất tối tăm, khi bắn tung tóe lại mang theo tia sáng đỏ sẫm, giống như mưa lạnh thấu trời, nhưng khi bắn tung tóe lại biến thành mưa lửa.

Những xác chết được bọc vải liệm ở khắp mọi nơi, những quý cô những con thú lang thang trong đêm nằm thuần phục trên mặt đất, đầu lâu lăn xuống cách đó không xa, máu trào ra ào ạt từ trong hốc —— mặt đất phủ đầy máu nhưng người bình thường có thể không nhìn thấy. Máu rất dầy đến nỗi một bãi này cũng không thể bị cuốn trôi bởi cơn mưa và chỉ lan rộng các đường nét không đều khắp nơi.

Còn tên to con vung búa…

Than ôi, quá trình hóa thành nhiều mảnh vỡ của gã quá ngắn ngủi và quá đơn giản. Nếu như ngươi chịu khó nhặt đất và tách nó ra cẩn thận, nói không chừng người có thể sẽ tìm thấy một ít xương vụn?

Mức độ tàn ác này dù ở trong thế giới bóng tối cũng rất hiếm thấy.

Quý cô Ponfil nửa người nửa chim vỗ cánh muốn thoát khỏi cơn mưa đen khủng khiếp nhưng vừa mới vỗ cánh bay lên, một giọng nói tao nhã vang lên bên tai.

“Quý cô, ngài không làm bạn với bọn chúng sao?”

Cơn gió nhẹ thổi qua hai má quý cô Ponfil và giây phút tiếp theo, đầu nàng rơi từ giữa không trung xuống.

Vị tu sĩ áo đen cuối cùng rùng mình nhìn ác ma đứng trong bóng tối, hắn ta quên mất mình đã sớm phản bội lại tín ngưỡng của mình và châm lên một cây thánh giá trên ngực: “Không có khả năng, ngươi… Ngươi là…”

“Xuỵt.”

Ác ma đặt ngón trỏ thon dài nhợt nhạt lên môi lại khôi phục lại dáng vẻ mỉm cười. Tu sĩ áo đen thà bị người của giáo đình xét xử còn không muốn thấy hắn ta xác nhận lời nói của mình.

“Hãy cẩn thận, ngài tu sĩ. Chưa đến lúc nói cái tên đó đâu.”

Tu sĩ áo rên rỉ một tiếng rồi biến thành tro bụi.

“Thật có lỗi, thời gian có hạn, đành phải mời chư vị an nghỉ dưới lòng đất rồi.”

Ác ma cúi đầu trước đống hài cốt.

Một chút đỏ tươi rơi đột ngột từ giữa không trung xuống.

“A.”

Ác ma ngẩng đầu lên, tâm trạng lại chợt chuyển xấu rồi.

“Những tên đáng chết này, suýt nữa làm hỏng Tường Vi của ta!”

Hắn cắm đóa tường vi trước ngực, có lẽ khi hắn vừa tiễn quý cô Ponfil lên đường, một mảnh rơi ra. Ác ma đưa bàn tay nhợt nhạt của mình ra và bắt lấy những cánh tường vi từ trên trời rơi xuống.

Những cánh hoa có màu đỏ tươi, như thể chúng được ngâm trong máu.

Ác ma nhẹ nhàng bóp chặt cánh hoa rồi ngậm nó trong miệng, bông hồng biến thành máu thật trong miệng hắn… Đây là giọt máu chảy ra từ đầu ngón tay của bệ hạ khi đó, nó biến thành tường vi cắm ở trên áo ác ma. Ác ma thở dài.

Hắn búng tay.

Ngọn lửa đen kịt lặng lẽ bùng cháy trong màn mưa, thiêu rụi sạch sẽ nơi có xác chết.

Ác ma quay lại, nhìn về hướng quốc vương đang rời đi.

Hắn thích những đêm giông bão như thế này.

Đây là thời điểm trình diễn tuyệt vời nhất cho tất cả máu, tất cả sự xấu xa, tất cả sự phản bội và cái chết.

“Giờ thì.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ thân yêu của ta, xin cho phép ta đến đón linh hồn xinh đẹp của ngài.”

Nếu đi đón bệ hạ thân yêu, vậy đương nhiên phải có thứ xa hoa xứng với thân phận tôn quý của bệ hạ. Điều này làm cho ác ma có hơi bối rối… Hắn chưa bao giờ để ý những thứ này, thu được quá nhiều thứ bằng nhiều cách không vẻ vang, nhưng cũng không dùng bao nhiêu. Suy nghĩa một hồi, ác ma vỗ tay.

Trên mặt đất xuất hiện một hồ lửa lưu huỳnh.

Mưa rơi xuống hồ lửa sôi trào, túc khắc tràn ngập một màu trắng lớn. Hồ lửa bùng lên và dung nham bắn tung tóe lên vùng đất xung quanh, mảnh đất đó chẳng mấy chốc cháy đen… Có thứ gì trỗi dậy từ bên trong.

Là một chiếc xe ngựa.

Một tiếng hí sâu, chiếc xe ngựa là một cơn ác mộng được bao phủ trong sương mù xám. Sau cơn ác mộng bước ra khỏi hồ lửa, hồ nước chứa đầy lưu huỳnh dần thu nhỏ lại.

Cuối cùng trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc xe ngựa mà chỉ có bệnh nhân điên cuồng nhất mới có thể tưởng tượng ra xe ngựa linh tinh.

Uy nghiêm đáng sợ đấy, không biết xương sống của con quái vật nào tạo nên cột bốn góc của chiếc xe ngựa. Đôi cánh bằng xương tinh xảo của loài dơi và liêm dứu trải ra những bức tường xe tráng lệ một cách đẹp đẽ, những bộ xương rắn mỏng được quấn quanh cửa sổ xe, ngọn lửa xanh được bọc trong các lỗ thủng của sọ rắn, giống như những bông hồng xanh nho nhỏ. Có bốn đầu lâu khổng lồ ở giữa bánh xe, có những giọt nước mắt dung nham rực rỡ trong hốc mắt của bộ xương chảy xuống nhưng bộ xương khiến người ta cảm thấy như nó đang cười.

Chiếc xe bằng xương này thật kỳ dị và đáng sợ nhưng nó lại bộc lộ ra vẻ đẹp nghệ thuật xấu xa nhất.

Những cơn ác mộng hí nhẹ, như thể lên án ác ma đã quên chúng nó quá lâu.

Phần lớn thời gian ác ma đều lười biếng, hàng trăm năm đã trôi qua kể từ lần cuối cùng hắn triệu hồi chiếc xe bằng xương này.

“Đây là đi nghênh đón bệ hạ tôn quý nhất. Ngoan nào, mấy tên nhóc này.”

Ác ma kháng nghị.

Ác ma đánh giá xe ngựa một hồi rồi đi vòng quanh xe ngựa, hắn vươn tay phủi xương trắng nõn xinh đẹp gớm ghiếc, dây leo của cành hồng trụi lá quấn quanh trên bộ xương trắng. Trên gai nhọn, từng đóa tường vi nở rộ.

Ác ma cuối cùng cũng hài lòng với chiếc xe.

Hắn lái chiếc xe bằng xương lao vào màn mưa đêm nặng hạt.

Hộp sọ quay theo bánh xe…, lưu huỳnh dưới hốc mắt của hộp sọ nhỏ xuống, lấm ta lấm tấm và biến mất trong bóng đêm, rồi dần dần tan biến.

Ác Mộng kéo chiếc xe bằng xương băng qua đầm lầy nơi vừa xảy ra trận chiến.

Một tên tiếp theo một tên, những linh hồn trong bộ giáp đen trỗi dậy từ đầm lầy. Những bộ xương trắng trên bánh xe mở hàm dưới, những linh hồn đó giống như làn khói bị chúng hút vào. Khi không còn linh hồn để nuốt chửng, hàm trên và hàm dưới của xương sọ va vào nhau, tạo ra tiếng ồn khủng khiếp.

Giống như mừng rỡ cũng giống như bất mãn.

“Được được.”

Ác ma nhẹ nhàng an ủi.

“Màn dạo đầu sắp bắt đầu, các ngươi sẽ có nhiều đồ ăn hơn.”

Cú đêm kêu lên.



Gió ngừng thổi, nhưng cơn mưa vẫn cứ tiếp tục, như thể không bao giờ kết thúc.

Quốc vương và kỵ sĩ thệ ước của cậu đang bước đi trong mưa.

Cho dù dụ thành công kỵ binh hạng nặng Gulundi vào đầm lầy nhưng quốc vương vẫn phải trả giá lớn —— cậu chỉ còn lại sáu kỵ sĩ thệ ước. Ngoại trừ quốc vương, những người khác trên người đều có một số vết thương.

Tình trạng của nhóm người có thể gọi là vô cùng gay go.

Mưa lớn xối lên người, dù có áo giáp, vẫn sẽ từ trong khe hở chảy xuống, khiến người ta có cảm giác thực sự đang ngâm trong động băng. Trong trận chiến, những trận đấu thể thao khốc liệt đã dạy mọi người tạm quên đi cái lạnh. Nhưng khi trận chiến đã kết thúc, cái lạnh ngày càng trở nên chết người hơn dưới sự mệt mỏi.

Đôi môi của những kỵ sĩ thệ ước đều xanh ngắt, chưa kể đến quốc vương thậm chí còn không có áo giáp.

Mái tóc bạch kim của quốc vương bị nước mưa làm ướt, dán vào khuôn mặt, khuôn mặt cậu tái nhợt một cách đáng sợ, nhưng đôi môi lại đỏ bất thường với sắc đỏ gần như diêm dúa.

Quốc vương mím chặt môi, không nói gì.

Các kỵ sĩ thệ ước cho là cậu đang tức giận vì vụ ám sát tối nay, nhưng chỉ bản thân cậu mới biết chuyện gì đang xảy ra… Cậu phải nắm dây cương thật chặt, mượn nhờ bàn đạp để tránh bị ngã từ trên lưng ngựa xuống. Trời mưa xối xả, vừa lạnh vừa nóng, đau đầu chết tiệt như bị giòi cắn trong xương.

Nếu như không nhanh chóng đến một nơi ấm áp để nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, bọn họ có thể sẽ không kết quả tốt đẹp.

Trong thời đại này, bệnh tật là kẻ thù đáng sợ hơn cả kỵ binh hạng nặng Gulundi. Mưa lạnh và nhiệt độ cao sẽ dễ dàng cướp lấy mạng nhỏ của con người.

Một kỵ sĩ thệ ước trẻ tuổi lên làm người do thám, đi về phía trước một chút. Nhưng vào một đêm mưa gió như vậy, cậu ta không thể cách xa quốc vương và những người khác quá xa, mục đích do thám chỉ có thể là cầu trời phù hộ.

Lạy Chúa ở trên, bọn họ không thể chịu đựng được đợt tấn công thứ hai nữa.

Bỗng nhiên, kỵ sĩ thệ ước nhìn thấy một ngọn lửa ấm áp trước mặt mình.

Cậu ta chợt giật mình, nắm giữ dây cương, vung kiếm lên. 

Nhưng mà ngay sau đó, kỵ sĩ thệ ước trẻ tuổi đã hơi thả lỏng.

Bởi vì trời mưa to, ánh đuốc đung đưa cũng không quá lớn, chỉ có thể mơ hồ soi sáng ra một bóng đen. Một kỵ sĩ đơn độc cưỡi ngựa đứng trong mưa, mái tóc rất dễ thấy trong ngọn lửa.

Kỵ sĩ thệ ước nhận ra hắn ta.

Đó chính là chủ nhân của thành Teru, nam tước Skien với mái tóc vàng rực rỡ.

Kỵ sĩ thệ ước thận trọng thúc ngựa tiến về phía trước, thanh trường kiếm vẫn giữ một tư thế cảnh giác: “Vì vinh quang của tường vi?”

“Vì vinh quang của tường vi.”

Nam tước Skien tóc vàng đáp lại, hắn ta ngả mình trên lưng ngựa, nhã nhặn mà lịch sự.

“Cơn mưa xối xả ập đến bất chợt, ta lo cho bệ hạ và các quan đại thần sẽ bị tổn hại, nên ta đến đây để đón tiếp.”

Kỵ sĩ thệ ước nhẹ nhàng thở ra.

Các sứ đoàn đàm phán tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ và đi thẳng đến Sern, khởi hành từ nơi đó trở về cung điện. Thành Teru không biết chuyện gì vừa mới xảy ra là chuyện bình thường. Và chỉ cần là một quý tộc có đầu óc muốn trèo cao, thấy đêm nay trời mưa to như vậy đều sẽ ra khỏi thành để hiến ân tình cho quốc vương. 

“Vậy tốt quá.”

Kỵ sĩ thệ ước nói. Cậu ta bị kỵ binh hạng nặng đâm vào vai, vết thương thấy xương bị những mảng giáp găm vào thịt, lúc này cậu ta gần như không thể cầm cự được.

“Bệ hạ đang ở phía trước.”

Kỵ sĩ thệ ước bỏ thanh kiếm của mình xuống mà không phát ra tín hiệu cảnh bóa. Cậu ta mệt mỏi thở hổn.

Nam tước tóc vàng đứng thẳng dậy với một nụ cười mờ nhạt.

Mưa đang rơi.

Nam tước Skien nhớ lại ngày quốc vương đến, đóa Tường Vi đẹp nhất được trồng trong cung điện sang trọng và thơ mộng nhất… Tường Vi mang đến cái chết và sự thối nát cho Legrand.

Hắn ta mỉm cười, Tường Vi sẽ luôn héo tàn, chỉ có Legrand là mãi mãi.

Kỵ sĩ thệ ước quay lại và nhìn thấy quốc vương và các kỵ sĩ khác xuất hiện trong tầm mắt của mình, cậu ta mỉm cười vui vẻ và vẫy tay với quốc vương và bọn họ.

Quốc vương ngước mắt lên, ngay sau đó sắc mặt cậu thay đổi.

“Tránh ra!”

Cậu quát.

Trong khi kỵ sĩ thệ ước vẫy tay, nam tước Skien cũng đưa tay lên cao rồi vẫy xuống.

Hàng chục người cầm cung dài nhảy lên từ đám cỏ khô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi