SAU KHI TRỞ THÀNH BẠO QUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit | Beta: Wis

Gánh nặng của một quốc gia nặng nề bao nhiêu? Đây là một vấn đề không có đáp án, vì chỉ người đội vương miện mới biết.

- --

Chiếc xe ngựa treo bức rèm biểu tượng Tường Vi lăn bánh lên lớp tuyết dày trên đường, bắt đầu lần lượt quay trở về tòa thành Metzl.Tâm trạng của mọi người đang chia thành hai cực.

Khi các chuyên viên của quốc vương vừa mới đến các quận, thường dân đã chết lặng như một vũng nước đọng, còn các quý tộc thì đang bận chuẩn bị lễ đón tiếp và lễ vật. Nhưng khi bọn họ rời đi, tình thế hoàn toàn thay đổi, các quý tộc nghiến răng căm hận nhìn bóng dáng xe ngựa rời khỏi, đồng thời cũng nơm nớp lo sợ. Nhưng thường dân quyến luyến nhìn xe ngựa đi xa, một tia hy vọng trỗi dậy trong lòng họ giữa mùa đông giá lạnh.

Lần này, có thể không? Có thể trở nên tốt hơn không?

Hi vọng cơn giận dữ của quốc vương, trong khi thiêu rụi kẻ thù của cậu thì có thể mang lại chút ấm áp cho những kẻ khốn khổ bị cái lạnh bủa vây này —— ngay cả khi đó không phải là ý định của quốc vương.

Một chút hy vọng bừng lên trong lòng mọi người, lần đầu tiên những người dân thường trông đợi quốc hội hơn cả giới quý tộc.

Các Hắc Dực của quốc vương mang về một đống tài liệu dày đặc, quốc vương triệu tập các cố vấn và quan chức của mình. Những quan chức hoàng gia còn tưởng họ có thể có một mùa đông thoải mái bên những người tình xinh đẹp của mình, nhưng giờ phải vội vã chạy đến cung điện.

Đây có lẽ là mùa đông tồi tệ nhất mà các quan chức từng có.

Họ phải đối mặt với các báo cáo điều tra dày đến mức có thể xếp lên trần nhà, người đó mà ngồi xuống thì sẽ bị nhấn chìm trong đống tài liệu ngay. Dường như không trung đều là tài liệu bay tán loạn... quốc vương cho họ nửa tháng, yêu cầu họ phân loại kết quả điều tra và biên soạn thành một cuốn sách chi tiết đầy đủ về thuế vụ và dân chính.

Trời đất ơi! Đây là việc mà con người có thể làm được sao?

Khi nhận được mệnh lệnh này của quốc vương quan thu thế, thư kí, thống kê,... đều bật thốt ra tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng. Có mấy người vẫn còn chưa bị dập tắt hy vọng, cho rằng quốc vương đang nói đùa, nhưng thực tế lại cho thấy cậu không hề nói đùa.

Những người tham gia biên soạn đều được sắp xếp ở lại trong cung điện Tường Vi, mà những thủ vệ của cung điện khách sáo nói với họ: "Quý vị, sau khi xong việc thì có thể rời đi, đến lúc đó xin hãy yên tâm ở lại trong cung."

Tăng ca cứ bắt đầu như thế đến khi trời đất tối tăm mù mịt, lãnh chúa bóc lột nông nô của mình cũng đến mức đó.

Có người chưa bỏ cuộc còn ngập ngừng hỏi thủ vệ hoàng cung mình có thể ra ngoài thư giãn chút không, nếu anh ta không đi gặp người yêu thì sợ mình sẽ không bao giờ bước được vào phòng của cô nàng nữa.

Binh sĩ thủ vệ nắm tay anh ta đầy vẻ thương cảm, chân thành tha thiết như chực khóc: "Thưa ngài, ngài nói rất đúng, quý cô Lisa xinh đẹp của ta cũng đang đợi, nếu ta để ngài bước ra khỏi cung điện, quý cô Lisa sẽ phải đến bia mộ gặp ta!"

Cuối cùng, thủ vệ còn thiệt tình hỏi một câu, chắc ngài cũng hiểu được nỗi khổ của ta mà phải không?

Đám quan chức... ờ tốt, chẳng có chút phong độ nào của kỵ sĩ mà hệt như một lưu manh khốn nạn đầy chiêu trò, đúng là phong cách của bệ hạ.

Cam chịu số phận đi.

Trong khoảng thời gian này tổng quản nội vụ chạy đôn chạy đáo giữa các quan chức và quốc vương, liên tục truyền đạt ý chỉ của quốc vương cho các quan biên soạn, ông vốn đối xử rất hòa nhã với mọi người, nhưng lúc này khi các quan chức vừa nghe thấy tiếng bước chân của tổng quản nội vụ thì da đầu họ đều bất giác ngứa ran —— bởi vì điều này thường đại diện cho những yêu cầu khắc nghiệt đưa ra từ quốc vương.

"Đúng là cách ghi chép tồi tệ."

Khi đám quan chức chứa đầy một bụng nỗi khổ mà biên soạn thì trong thư phòng quốc vương đang lật xem những phần đã được biên soạn, cậu nhận xét không chút nể nang.

Công tước Buckingham ngồi đối diện với quốc vương, ông nhìn thoáng qua cuốn sổ thuế không có chỗ nào mà ngay ngắn rõ ràng, cuối cùng vẫn chọn im lặng.

—— mùa đông rồi, hoạt động ngón tay nhiều chút cũng tốt.

Quốc vương vừa giễu cợt sách thuế vụ bằng giọng điệu xảo quyệt vừa nhanh chóng lật xem. Gần đây khối lượng công việc của cậu thậm chí còn vượt qua các quan chức biên soạn, mỗi phần sửa xong đều do chính quốc vương tự xét duyệt, gặp phải chỗ không rõ ràng còn phải gọi họ làm lại từ đầu.

Quốc vương đã thầm thêm "hệ thống cải cách" vào kế hoạch dài hạn. À, còn có những quan chức hoàng gia phải học lại giáo dục.

Thánh Chủ phù hộ cho các quan chức hoàng gia, hi vọng bọn họ đủ mạnh mẽ.

"Bệ hạ. Ngài đang lo lắng chuyện gì sao?"

Công tước Buckingham chú ý thấy quốc vương khép lại sổ thuế vụ nhưng không gọi tổng quản nội vụ đến ngay. Gần đây khối lượng công việc của công tước Buckingham cũng không hề nhỏ, ông cùng quốc vương và nhóm cố vấn đã phân tích những ứng cử viên thích hợp cho vị trí quận trưởng dựa trên những cuộc điều tra này.

"Liên minh Năm cảng."

Quốc vương trả lời.

Liên minh Năm cảng có đặc quyền, thuế vụ của bọn họ cũng là một hệ thống riêng biệt nên phạm vi điều tra của quốc vương không bao gồm các thành phố tự trị của Liên minh Năm cảng.

Chẳng khó để đoán mỗi năm có bao nhiêu kí tiền lọt qua túi quốc vương.

Nhưng không phải vì thế mà lúc này quốc vương nhớ đến Liên minh Năm cảng.

—— là do cái chết đen.

Theo thông tin từ ác ma, Legrand không phải là nơi duy nhất bùng phát cái chết đen. Hiện nay vận chuyển hàng hải đang thịnh vượng, mà nó cũng là một đường tắt quan trọng để lây lan cái chết đen. Nếu hải quan không thể kiểm soát hiệu quả thì dù ác ma có thể giải quyết dịch bệnh ở Legrand bằng cách nào đó thì cái chết đen vẫn sẽ sớm bùng phát ở Legrand lần nữa.

Cho dù không phải vì "vua không ngai" thì quốc vương cũng phải giải quyết triệt để Liên minh Năm cảng trước khi cái chết đen đến.

Quốc vương thở dài.

"Tổ chức hội nghị thôi."

Quốc vương đặt sách thuế vụ xuống, xem như ngầm thừa nhận đã vượt qua xét duyệt. Cậu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Công tước Buckingham nhìn theo ánh mắt của quốc vương thì chỉ thấy vùng đất phủ đầy tuyết trắng của Legrand. Ông thầm thở dài nhẹ nhõm nhưng đầy vẻ phức tạp.

Gánh nặng của một quốc gia nặng nề bao nhiêu? Đây là một vấn đề không có đáp án, vì chỉ người đội vương miện mới biết.

Không phải đội trên đầu, mà là mang trong lòng.

Mà người đội chiếc vương miện trong lòng luôn khinh thường phải nói gánh vác bao nhiêu gánh nặng.

"Tuân theo ý chí của ngài, bệ hạ."

Công tước Buckingham đáp.

...

Khi tháng 10 sắp trôi qua, theo thông lệ quốc vương ra lệnh triệu tập toàn bộ Legrand. [1]

Nhưng khác với trước đây là quy mô của hội nghị này lớn chưa từng có. Tổng cộng gần 1.000 đại biểu đủ tư cách tham gia, trong số những người này thì ngoài các quý tộc địa phương thông thường, còn có đại diện của những dân tự do của các thành trấn. So với đại diện của những người dân tự do đã được phép tham gia hội nghị thì đại diện của hoàng tộc tiểu bang Anghel cũng không quá nổi bật.

Ngoài ra Liên minh Năm cảng là một thành viên đặc biệt của Legrand cũng có đại diện riêng.

Trong thời gian này Liên minh Năm cảng quá êm đềm, nhưng loại yên tĩnh này cũng giống như sự im lặng của quốc vương đều tỏa ra một bầu không khí khác thường.

Cuối cùng, các đại diện của Liên minh Năm cảng đã xuất phát từ bến cảng Kossoya.

Một việc nhỏ không gây chú ý của mọi người, trong nhóm đại biểu có thêm một thanh niên trông có vẻ khiêm tốn.

Tuyết mùa đông bao phủ đế quốc Legrand, mọi người bắt đầu tập trung về thủ đô.

Hồi hộp, phấn khích, bồn chồn... đủ loại cảm xúc như dòng nước ngầm bắt đầu dâng trào dưới lớp mặt băng của đế quốc, chỉ có người ngồi trên ngai vàng mới biết rõ mục đích thực sự của hội nghị lần này là gì.

Hội nghị lớn nhất trong lịch sử của đế quốc Legrand sắp diễn ra.

...

"Thật là bạo tay nha, bệ hạ thân yêu của ta."

Một lá thư khó xác định chất liệu được đôi tay thon dài tái nhợt mở ra, ác ma đọc lướt nhanh nội dung bên trong. Hắn cảm thán nói.

Một con quạ lặng lẽ đứng trên cây khô màu đen trước mặt ác ma, nó có đôi mắt đỏ sẫm, kêu lên hai tiếng để đáp lại lời của ác ma.

"Monla, ngậm miệng."

Ác ma chẳng hề do dự mà rầy nó.

Quạ đen, được gọi là "Monla", phớt lờ những lời khiển trách mà tiếp tục kêu gọi hắn bằng chất giọng khó nghe, ngắn và vội vã.

"Ừ, ừ, ngươi cứ thúc ta thì có ích gì?"

Ác ma giơ tay lên, lá thư bị đốt cháy giữa không trung, hóa thành từng mảnh vụn, sau đó nó bay tứ tung biến thành những con bướm đen kỳ lạ xinh đẹp.

"Luật lệ đang treo khắp nơi, chia cắt thiên đường, nhân gian và địa ngục... thời cơ chưa tới, chúng ta vẫn phải chờ."

Có lẽ từ "luật lệ" từ lời của ác ma đã phát huy tác dụng nên quạ đen yên tĩnh lại.

Bướm đen bay múa chậm rãi về phía trước.

Ác ma ngẩng đầu, nhìn mọi thứ trước mặt, hắn thở dài sâu xa: "... Ngươi nói xem, bây giờ ta đi vào thì đám lãnh chúa đó có hợp lực đuổi giết luôn không?"

Trước mặt ác mà là một cánh cổng luyện ngục đáng sợ, nó dường như được tạo thành từ màu máu và màu đen, có những tiếng thóc than loáng thoáng truyền ra từ sau cánh cổng, hệt như hàng vạn linh hồn đang nát vụn, mà cũng như hàng vạn quỷ dữ đang cười toe toét. Dòng chữ cổ xưa được khắc bên cánh cửa.

Vượt qua ta là vào cõi thảm sầu

Vượt qua ta là khổ đau bất tận

Vượt qua ta lạc giữa lạc giữa chốn vong thân. [2]

Dưới đây có hai dòng chữ bị người —— tạm thời gọi là người —— xóa dòng chữ bằng đao kiếm, thấy không rõ là chữ gì.

Ngay sau đó là:

Trước ta, chỉ hư vô vĩnh cửu,

Ta hằng hữu cho đến muôn đời. [3]

"Hi vọng không có ai canh gác phía sau cánh cửa." Ác ma lầm bầm nhưng vẻ mặt chẳng hề lo lắng, thậm chí còn thoáng lộ ra một chút chờ mong: "Ta đến để dọn dẹp cung điện cho bệ hạ. Ôi... đây đúng là một việc vặt vãnh vừa phiền phức vừa ngọt ngào."

Quạ đen lại tức giận kêu lên.

"Ơ kìa, xin lỗi, ta quên béng mất bây giờ ngươi không có cách nào cống hiến sức lực cho bệ hạ."

Ác ma vờ xin lỗi nhưng nụ cười trông thế nào cũng đều lộ ra vẻ tự phụ.

Quạ đen giận dữ bay lên, đập đôi cánh của nó quanh ác ma, nó định nhào tới mổ mắt hắn... nhưng đó cũng chỉ là định mà thôi.

Hệt như lãnh chúa địa ngục ghét cay ghét đắng tên này nhưng chả ai muốn khiêu khích hắn thật, quạ đen cũng đã cẩn thận vạch ranh giới trong lòng, không để mình vượt qua ranh giới chọc giận ác ma.

Bởi vì...

Khắp địa ngục không ai điên hơn tên này.

"Vương quốc ngàn năm sắp đến, Thần bảo bảy thiên sứ cầm kèn đi đến thế gian, sông ngòi sẽ biến thành biển máu, dịch bệnh sẽ theo bầy cá chết tràn đến đất liền..."

Ác ma nhẹ nhàng ngâm nga những bài thánh ca thiêng liêng cổ xưa, giẫm lên chiếc xương không biết của thứ gì, bước về phía trước. Cánh cổng luyện ngục khổng lồ sừng sững trước mặt hắn, điều cấm kỵ cổ xưa ngăn cách liên hệ giữa nhân gian và địa ngục.

"Bảy tai họa diệt vong sẽ mang đến phán quyết cuối cùng."

Quạ đen trơ mắt nhìn ác ma bước vào như không có chuyện gì xảy ra.

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bên A độc đoán và vô lý nhất trong lịch sử —— quốc vương bệ hạ.

Lịch sử đẫm máu và nước mắt của các thần tử.

[1] Dựa theo tục lệ hội nghị của Edward III, hội nghị phải được triệu tập dưới danh nghĩa của quốc vương, hơn nữa phải được triệu tập sớm.

[2] [3] Trích dẫn từ <Thần Khúc> của Dante, bối cảnh địa ngục sau này sẽ thay đổi một chút dựa trên các tư liệu khác nhau.

Edit: Thần Khúc có bản tiếng Việt gồm 3 phần: Hỏa ngục, luyện ngục và thiên đàng với hơn 14000 câu thơ. Mạn phép lấy review từ Mọt Sách.

REVIEW NGẮN THẦN KHÚC CỦA DANTE ALIGHIERI

Do nhu cầu công việc mà dạo này tôi có đọc cuốn Thần Khúc của Dante Alighieri. Đây là một tác phẩm đồ sộ của văn học thế giới. Câu chuyện của tác phẩm xoay quanh chuyến hành trình xuống địa ngục của nhà thơ Dante với sự dẫn dắt của Virgil và Beatrice.

Nhờ vào ảnh hưởng của các sản phẩm ăn theo sau này như game (Dante" inferno) sách (Inferno của Dan Brown), phim (Se7en của David Fincher), mà người ta nhớ đến Thần Khúc như là một bản mô tả đầy sinh động về địa ngục và các tội lỗi của con người. Nhưng khi đọc về các miêu tả của những tội lỗi và các hình phạt, chúng ta thấy được sự tài tình trong văn phong của Dante. Chẳng hạn như hình phạt dành cho những kẻ tham lam là: những kẻ hoang phí và những kẻ hà tiện sẽ ôm đá và đập vào nhau trong khi đang chửi rủa đối phương.

Hình phạt đó thật ấn tượng, và cũng nói lên bản chất của lòng tham: Có kẻ tham lam chỉ vì muốn tiêu phí hay tích đầy túi. Nhưng nếu nghĩ rộng ra, cũng có kẻ tham lam để thỏa mãn cả hai nhu cầu của mình, trấn an giọng nói đang kêu gào trong tâm tưởng của mình. Lòng tham, thì ra không chỉ xuất phát từ nhu cầu, mà đôi khi còn lén lút nấp sau ham muốn kiểm soát những nhu cầu và trấn an bản thân.

Và trong cái địa ngục đàng đi càng tối đó, Dante vẫn giành không gian để nói về tình yêu: Ông miêu tả rằng tình yêu có liên quan đến 7 tội lỗi chính trong địa ngục khi mà yêu quá nhiều sẽ sinh ra tội Dâm Dục, Háo Ăn, Tham Tiền, thiếu thốn tình yêu lại sinh ra Lười biếng và tình yêu dữ dội quá thì sinh ra tội Phẫn Nộ, Đố kỵ, Ngạo mạn.

Tuy nhiên, tình yêu ở đây nên được hiểu là không chỉ gồm tình yêu nam nữ, mà còn là tình yêu dành cho Chúa, cho những điều tốt đẹp nữa.

Bên cạnh giá trị tôn giáo và triết lý, Thần Khúc còn chứa nhiều ẩn dụ về những nhân vật, sự kiện lịch sử của thế giới và nước Ý, đọc cuốn sách này người ta có thể thấy được một giai đoạn dài đầy biến cố của nước Ý lẫn Châu Âu cổ đại.

Bài giới thiệu này chỉ đến đây thôi, vì nếu thực sự muốn phân tích thì cần một bản luận văn, một đề tài nghiên cứu mới xứng tầm với tác phẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi