SAU KHI TRỞ THÀNH BẠO QUÂN

Chiếc nhẫn xương khớp hoàn hảo với các ngón tay của quốc vương, như thể ngay từ đầu chiếc nhẫn xương đã thuộc về cậu. Chiếc nhẫn lạnh lẽo, trắng xám đó đang lặng lẽ đeo trong tay quốc vương, khoảnh khắc đó, quyền lực hiển hách nhất trần gian bỗng hồi sinh trong tay quốc vương. Ác ma buông quốc vương ra và lùi lại một bước, hắn nửa quỳ xuống.

"Đó là gì?"

Trưởng thẩm phán vẫn luôn im lặng như sắt thép, kiểm soát toàn bộ tình hình một cách vững vàng như một con nhện, nhưng giọng nói của hắn ta lẫn theo sự run rẩy mà chính bản thân cũng không nhận ra.

"Đó là gì?"

Hắn ta thấy ngọn lửa của thần bị dập tắt trên người quốc vương trẻ tuổi.

Hắn ta là thần thị, sứ mệnh của thần thị là dâng hiến tất cả cho thần linh,

lẽ ra hắn ta đã đánh mất mãi mãi tình cảm vốn có của nhân loại, như thế khi thần thị đâm thanh kiếm vào trái tim của kẻ dị đồ, cổ tay hắn ta mới có thể vững chắc như ngọn núi. Nhưng mà, giờ khắc này, trưởng thẩm phán bỗng nhiên cảm giác trái tim mình đập rộn ràng trở lại.

Bởi vì nỗi sợ hãi trong cõi u minh có thể phá vỡ tín ngưỡng của hắn ta.

Các sứ đồ của Thánh Chủ tin Thánh Chủ là thần duy nhất trên thế gian này, ngài là người được thoa dầu thực sự và là vinh quang vĩnh hằng thực sự, quyền năng của ngài là tối cao vô thượng.

Nhưng bây giờ mọi thứ trước mắt đang phá vỡ nhận thức của hắn ta.

Quốc vương trẻ tuổi vốn bị hắn ta khống chế đang đứng một mình giữa sân khấu, uy nghiêm trên người cậu khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Làm sao có thể?

Tại sao có quân chủ thứ hai có thể chống lại Thánh Chủ vĩnh hằng?

Nền tảng tín ngưỡng không thể bị phá vỡ đang rung chuyển và tan vỡ, đôi mắt không thuộc về con người trên chiếc mặt nạ sắt đen mà trưởng thẩm phán đeo không thể kiểm soát được nhắm lại.

Đôi mắt của quốc vương cũng nhắm lại.

Rồi khoảnh khắc tiếp theo, cậu chợt mở mắt ra.

Thánh ca trong không khí bị uy quyền vô hình cắt đứt gọn gàng, gió thổi tàn sát bừa bãi khắp nơi, trong gió xen lẫn với tiếng ồn ào, hàng tỉ oan hồn đang gào thét, hàng tỉ hài cốt đang kêu vang, âm thanh ngang ngược bén nhọn phát ra, như thể cửa lớn của địa ngục bỗng nhiên mở ra một khe hở, vì thế những thù hận tích tụ hàng ngàn năm kia ập đến như dời núi lấp biển.

Trưởng thẩm phán điên cuồng lùi lại, lưng hắn ta đập vào tượng thiên sứ của nhà thờ.

"Địa ngục... không thể nào! Địa ngục đã chết! Đã chết!"

Rõ ràng không ai có động thủ, nhưng trưởng thẩm phán lại giống như đã thấy một việc đáng sợ nhất không thể tin được, các quy tắc tạo nên thần thị đang sụp đổ trên người hắn ta. Hắn ta như đang gào thét lại như đang khóc.

Mọi thứ đều in trong con ngươi của quốc vương.

Ánh mắt của cậu là hàn băng trên sông Trường Hà rét lạnh, bạc tình thờ ơ.

Cũng không phải là ánh mắt mà con người nên có.

Tiếng gió như thủy triều.

"Xuống địa ngục đi."

Thế giới đột nhiên sụp đổ, ngọn lửa và sương mù đen quét sạch mọi thứ, vô số bàn tay tái nhợt vươn ra từ những khe hở vặn vẹo, tóm lấy những thần thị mặc áo bào đen, địa ngục há miệng của nó, tham lam ngấu nghiến mọi thứ.

Tượng thiên thần sụp đổ, thủy tinh đầy màu sắc vỡ vụn và rơi từ trên cao xuống, những tảng đá lớn rơi "ầm ầm" xuống. Trên ngọn lửa bốc lên khói đen giống như hai loại rắn độc khác màu quấn lấy nhau, chúng khóa chặt xương cốt và vong hồn. Cảnh tượng này giống như một sân khấu đang bị thiêu rụi.

Quốc vương đeo chiếc nhẫn xương đứng ngay giữa sân khấu.

Thế giới đen và đỏ in sâu trong con ngươi băng lam của cậu, đọng lại thành cảnh tượng cổ xưa.

...

Thánh Đình.

Trong tòa nhà bằng sắt màu đen bí mật nọ.

Các chiêm tinh sư lặng thinh đều phun ra một ngụm máu, họ mệt mỏi ngồi trên mặt đất, quả cầu thủy tinh trước người "răng rắc" một chút rồi vỡ nát. Hồ thánh ở trung tâm đại sảnh sôi trào máu tươi, ngay sau đó, những cây thánh giá màu bạc lơ lửng trong đó lần lượt bay ra, giống như những thanh kiếm sắc bén mất kiểm soát, "leng keng" đâm vào những bức tường xung quanh.

Các nhà chiêm tinh đứng lên từ trên mặt đất, kinh hoàng nhìn những kẻ phán quyết mặc áo bào đen kia, từng người một ngã ngửa về phía sau. Mặt nạ trên mặt họ tự động tháo ra rồi rơi xuống đất.

Dưới mặt nạ là từng khuôn mặt đã tắt thở mất mạng.

Chuyện gì xảy ra?

Các nhà chiêm tinh nhìn nhau.

...

Ánh trăng sáng tỏ.

Quốc vương mở mắt, xoay người rồi ngồi dậy từ trên giường.

Cậu hơi thở hổn hển, giơ tay ấn cái đầu đau nhức của mình. Trong lòng cậu còn sót lại cảm xúc khó hiểu giống như tức giận lại giống như lạnh lùng hờ hững.

Dường như cậu lại gặp một cơn ác mộng dài.

Cậu luôn nằm mơ.

Ở thế giới ban đầu, cậu luôn gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác, khi tỉnh lại sẽ quên mất mình đã làm gì trong mơ, chỉ lưu lại một loại cảm xúc vô lực và phẫn nộ, dường như đang nhắc nhở bản thân phải khắc ghi cái gì. Nhưng những giấc mơ đó là gì?

Quốc vương không biết.

Sau khi trở lại Legrand, cậu đã lâu không có giấc mơ như vậy nữa.

Cậu ấn trán, ổn định hơi thở.

Hồi lâu, quốc vương buông tay xuống.

Bỗng nhiên, cậu ý thức được có gì đó khác với trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.

Quốc vương cúi đầu xuống.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một chiếc nhẫn xương lẳng lặng đeo trên ngón tay cậu.

—— đó không phải là mơ.

...

Kossoya.

Con tàu ma do Charles xuất lĩnh đã lặng lẽ cập bến trong đêm, họ trở về với một tin tức trầm trọng.

Trong thời gian ngắn ở chung, tướng quân Skien đã khắc chế ham muốn rút kiếm của mình, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm và vội vã chạy tới gặp thuyền phó Charles, người đáng tin cậy của Walway.

Charles trình bày rõ ràng tình hình bùng phát của cái chết đen ở bên kia eo biển, tướng quân Skien đang cảm thấy lo lắng về tình hình của cái chết đen, không khỏi thở phào nhẹ nhõm —— cảm ơn trời đất, có thể coi như không cần tiếp tục cộng sự với tên thuyền trưởng hải tặc đó nữa.

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu tướng quân Skien thì cánh cửa đã "rầm" một tiếng mở ra.

Thuyền trưởng Hawkins đầy mùi rượu, ông bước đi như khiêu vũ, lắc bình da bò của mình rồi ba bước đi hai bước nhảy vào.

"Ôi —— này! Giỏi ghê! Các ngươi đang cố xa lánh ta à?!"

Thuyền trưởng Hawkins "bốp" một cái, đặt tay lên bản đồ trên mặt bàn.

Đầu của tướng quân Skien lại bắt đầu đau, anh ta vô thức sờ vào thanh kiếm bên hông.

Sờ vào khoảng không.

Anh ta giật mình, mồ hôi lạnh toát ra gần như ngay lập tức, tướng quân Skien chưa từng để kiếm rời khỏi người, đây là phẩm chất cơ bản của một tướng quân.

"Hey hey hey, cậu đang tìm cái này à? Ngài tướng quân tốt."

Hải tặc Hawkins nhẹ nhàng nói, ông giơ tay lên.

Con ngươi của tướng quân Skien co rụt lại, chỉ thấy thuyền trưởng Hawkins lười biếng vung vẩy một thanh kiếm, chính là của anh ta. Kiếm bị ông lặng lẽ lấy đi lúc nào?

Charles đối với việc này cũng không kinh ngạc, ông đau đầu đè lại trán của mình: "Ông lại có chuyện gì? Ta nói rõ trước, bây giờ là thời điểm đặc biệt, ta sẽ không đến quán rượu giúp ông trả tiền đâu."

Giọng điệu có hơi bất lực.

"Charles thân mến của ta! Sao ông lại giống như lão William khốn kiếp kia, quá tổn thương trái tim ta! Chẳng lẽ thuyền trưởng Hawkins thông thái và vĩ đại không trả nổi tiền rượu sao?" Thuyền trưởng Hawkins tức giận hét lên.

Biểu cảm của Charles và Skien giống nhau đến không ngờ, ánh mắt nhìn ông cũng truyền đạt cùng một ý nghĩa:

Ông không phải vậy sao?

Thuyền trưởng Hawkins ho khan một tiếng: "Được rồi, được rồi, ngài kỵ sĩ lãng mạn, ngài giáo sư cổ hũ để cho đồng nghiệp của chúng ta bận rộn đi."

Ông bỏ tay ra khỏi bàn.

Một bức thư nhăn nheo lộ ra.

Charles cầm lên, mở nó ra xem.

"Có vài con chuột cần chúng ta dọn dẹp."

Giọng điệu của thuyền trưởng Hawkins vui vẻ.

Trong khi thuyền trưởng Hawkins đang nói chuyện với tướng quân Charles về bức thư của mật thám nước ngoài, cùng lúc đó, gần bến cảng Kossoya.

Cửa nhà một ngư dân bình thường gần bến cảng mở toang.

Gió biển thổi vào, thổi tan mùi máu tanh bên trong.

Trong phòng, một "ngư dân" ăn mặc như người địa phương ngã trên mặt đất, cổ họng phun ra máu tươi ồ ạt, trong phòng tối lờ mờ có chút ánh sáng lạnh lẽo lập lòe.

Đó là một hồ đao (*) thanh mảnh và duyên dáng.

Nắm trong một bàn tay trắng như tuyết mùa đông.

Đó là tay của phái nữ.

Trong thời đại kỵ sĩ và kiếm, dường như máu me và chiến tranh được cho là ngang hàng với đàn ông nên có rất ít người liên hệ phụ nữ với thanh kiếm.

Nhưng cái tay cầm hồ đao này lại làm cho người ta có một loại cảm giác nên như vậy, máu tươi đã tạo nên vẻ đẹp phi thường cho bà.

Illino.

Đã từng là vương hậu chiến binh của Legrand.

Bà cầm đao, bước qua xác chết trên mặt đất rồi đi đến cửa, đối diện với biển cả của thủy triều ban đêm, gió biển thổi lay động mái tóc đen của bà. Vương thái hậu Illino cúi đầu, nhìn đao trong tay mình, khẽ xoay lưỡi kiếm, ánh sáng của thanh đao chiếu vào đôi mắt xanh thẫm của bà.

Người bị bà giết là một mật thám nước ngoài.

Mật thám nước ngoài.

Đây không phải một nhân vật hiếm gặp, trên thực tế, mỗi quốc gia sẽ phái ra nhiều người đảm nhận vai trò này, Legrand cũng không ngoại lệ. Đây là chuyện giữa các quốc gia, tất cả lấy lợi ích làm chủ, không có chính nghĩa nào đáng nói.

Cuối cùng Illino vẫn không ở lại lâu trong cung điện.

Bà cũng biết rõ về cái chết đen. Sau một thời gian tĩnh dưỡng này, Illino rời cung điện và đến trung tâm bến cảng duyên hải Đông Nam, Kossoya.

Trong thời gian William III xuất chinh, vương hậu phụ gánh vác việc nước thay chồng mình, bà biết rất rõ việc phong tỏa biển có ý nghĩa như thế nào, cũng biết sẽ có bao nhiêu nhân vật đặc biệt lẫn lộn ở một nơi như bến cảng. Thế là bà đến bến cảng như bà đã từng trấn giữ cung điện, trong bóng tối canh giữ giúp con mình.

Bà đứng một mình bên bờ biển như một khẩu súng bằng sắt mang theo sát khí.

Khẩu súng này đã được mài giũa suốt mười mấy năm qua, chỉ để uống máu kẻ thù.

Illino búng ngón tay lên hồ đao, thân hồ đao chấn động tạo nên một giai điệu đơn giản.

Đó là giai điệu mà vua Legrand trẻ tuổi đã gảy khi Illino mười bảy tuổi gặp William hai mươi mốt tuổi. Nữ hoàng và quân chủ trẻ gặp nhau vào mùa thu lá đỏ như lửa, váy dài của nữ hoàng rực rỡ lộng lẫy, lưng của quân vương thẳng như thanh kiếm.

Cuộc gặp gỡ lãng mạn nhất, tình yêu giữa máu và lửa.

Đó là tuổi trẻ của Illino và William.

Họ ước định, một ngày nào đó, sẽ làm cho Legrand hùng mạnh phồn vinh.

Ngai vàng phía trên, vinh quang bên dưới, chỉ có hai ta kề vai sát cánh.

Keng ——

Lưỡi kiếm phát ra tiếng thê lương, lần cuối cùng vương thái hậu đàn quá nhanh, lưỡi kiếm rung động phá vỡ giai điệu vốn hài hòa.

Hồi ức bỗng dừng lại.

Illino nắm chặt cán dao, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Mật thư của quốc vương đã truyền đến, hải quan sẽ chính thức thực hiện lệnh phong tỏa trong ba ngày nữa. Dịch bệnh đang bùng phát ở phát ở bờ bên kia.

Người phàm phải cần bao nhiêu nỗ lực để được tự do?

Giết một con rồng không đủ, thì giết cả thần linh nữa, có đủ không?

Họ là những kẻ giết rồng, họ là cơn thịnh nộ của người phàm.

Vương thái hậu đẩy đao vào vỏ, bà xoay người bước vào bóng tối.

Sau lưng, tiếng sóng như phẫn nộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi