SAU KHI TRỞ THÀNH BẠO QUÂN

Tòa thành Newcastlec giữ được rồi.

Cầu treo được hạ xuống các kỵ sĩ bước vào tòa thành chưa xây xong này trong tiếng reo hò của những binh sĩ thủ thành. Sau khi các kỵ sĩ bước vào cổng thành thì đều bỏ mũ giáp xuống. Quan chỉ huy phát hiện có mấy người tóc đã điểm hoa râm đi ở phía trước đoàn kỵ binh này.

Linh hồn của đoàn kỵ binh này bao gồm những thuộc hạ cũ đã nhiều năm chiến đấu với công tước Buckingham.

Sau khi công tước Buckingham tiến vào lâu đài thì không nghỉ ngơi mà trực tiếp triệu kiến quân chỉ huy của Newcastle.

Số lượng thân binh hoàng gia và thuộc hạ cũ theo sau ông cũng không nhiều, chiến thắng của trận chiến này là nhờ vào biện phấp tấn công bất ngờ của công tước Buckingham. Bây giờ điều quan trọng nhất vào lúc này không phải đánh tan hoàn toàn một hai đội quân phản loạn, mà là bảo vệ tòa thành quân sự quan trọng này cho quốc vương.

Bản đồ được trải ra trên bàn, quan chỉ huy báo cáo với công tước Buckingham về tình hình ở Newcastle trong thời gian này.

Cuộc phản loạn ở miền Bắc lần này là một vụ nổi loạn đã được lên kế hoạch từ lâu.

Sau khi tuyến đường vận chuyển Anghel từ phía Tây Nam bị quân phản loạn cắt đứt, công việc xây dựng tòa thành Newcastle bị đình trệ. Khu vực phía Bắc của tòa thành Newcastle đã hoàn toàn rơi vào tay quân phản loạn và tình hình phía Tây phía Đông cũng sẽ không khá hơn chỗ nào. Ngay khi chiến tranh bắt đầu, ngoại trừ việc cử người đến cung điện đưa thì quan chỉ huy đã dốc toàn lực của mình vào việc phòng thủ.

"Nhưng tình hình rất tồi tệ."

Quan chỉ huy bất lực nói.

"Tòa thành bị hư hại quá nghiêm trọng."

Công tước Buckingham khẽ gật đầu.

Tòa thành Newcastle vốn chưa xây xong, lúc này đây kẻ địch tấn công bằng mọi giá và gần như đã phá hủy toàn bộ hệ thống phòng thủ ở phía Bắc của tòa thành. Khi tòa tháp sụp đổ thì một phần tường thành cũng bị hư hại, vậy nên khi quân phản loạn tập hợp lại, tòa thành sẽ khó giữ được.

Chỉ có một cách duy nhất để giữ tòa thành này:

Tấn công thay vì phòng thủ.

Bây giờ có thể phát động một cuộc tấn công khác vào tòa thành Newcastle, đó chính là quân phản loạn do hoàng tử Will của Newcastle chỉ huy đang ở gần đây.

Hoàng tử Will đóng quân ở thị trấn Vernas, quân phản loạn bị đánh bại sẽ sớm gửi về tin tức bao vây bị thất bại. Sau khi công tước Buckingham bàn bạc với các tướng lĩnh, ông nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cuộc vây thành vừa mới kết thúc.

Các trinh sát đã được phái ra khỏi tòa thành.

Họ được lệnh dò tìm quân đội của hoàng tử Will.

Không đợi bao lâu, các trinh sát đã mang về cho công tước Buckingham tin tức mà họ muốn.

Đúng như phán đoán của công tước Buckingham, hoàng tử Will đang đóng quân ở thị trấn Kalna đã dẫn quân chuẩn đến để tiến hành cuộc bao vây thứ hai. Họ hành quân dọc theo con đường giữa sông Lassy và tòa thành Newcastle, bởi vì mang theo nhiều vũ khí công thành nên tốc độ của bọn họ cũng không nhanh.

Sau nhiều ngày nghỉ ngơi và nghỉ ngơi dưỡng sức, đội kỵ binh lại lên đường đi theo công tước Buckingham.

Họ rời khỏi tòa thành và đi đến một sườn dốc ở hạ lưu sông Lessy, nơi đó đã được sử dụng làm chiến trường kể từ thời cổ đại. Có một khu rừng thưa ở biên giới của con dốc.

Quân đội của công tước Buckingham sẽ chờ đợi sự xuất hiện của kẻ địch bên ngoài khu rừng đó...

...

Eo biển Abyss.

Nước biển sâu như mực, sóng gió dữ dội. Giữa những cơn sóng cuồng nộ, từng chiếc thuyền buồm trắng căng buồm tiến về phía trước. Giữa những cánh buồm trắng căng phồng ấy là một cây thánh giá vô cùng thiêng liêng. Trên boong tàu, các thủy thủ làm việc một cách có trật tự, trên boong tàu còn có những người khác.

Bọn họ mặc bộ giáp tinh xảo, trên giáp có biểu tượng thánh giá.

Quần áo của những người này đã tiết lộ thân phận của bọn họ.

Đoàn kỵ sĩ Thánh Điện.

Những chiếc thuyền giống như vỏ sò trắng ở bờ biển phía Đông của eo biển Abyss, một đường đi lên thẳng đến Blaise.

Thân phận của những chiếc tàu này rất rõ ràng —— bọn chúng là những chiếc chiến hạm Thánh Điện biến mất khỏi tầm mắt mọi người đã lâu. Hàng trăm tàu chiến vượt qua sóng lớn, thánh tàu của Thánh Đình cũng không có biến mất hay không tồn tại như một số người suy nghĩ. Hoàn toàn trái ngược, bọn chúng trở nên đáng sợ, to lớn, sắc bén không gì cản nổi hơn.

Tàu chiến, đoàn kỵ sĩ.

Thánh Đình vì Thánh Chủ vạn quân rút ra thanh kiếm bén của Thần.

Bọn họ sẽ dùng ngọn lửa và thanh kiếm này để thành lập thần quốc cho ngài.

Các kỵ sĩ trang nghiêm không thấy có bướm đen lướt nhẹ qua đầu bọn họ.

Ác ma đến Blaise sớm hơn quân đội của Thánh Đình một bước.

Legrand ở bờ Tây eo biển Abyss đang trải qua chiến rtanh, Blaise có thể gọi là anh em cùng cảnh ngộ của Legrand —— lúc này nó cũng đang đối mặt với ngọn lửa chiến tranh.

Ác ma tung chiếc ô màu đen của mình, hắn bình thản ung dung dạo bước trong một thành phố ở Blaise.

Bầu trời xám xịt, thỉnh thoảng có kỵ sĩ phóng ngựa chạy qua trên đường phố, còn những lá cờ chữ thập treo ở khắp mọi nơi trong thành phố. Điều này có nghĩa là thành phố đã chận nhận sự cai trị của Thánh Đình.

"Ôi... đúng là hành động nhanh thật."

Ác ma hơi giơ ô lên, thưởng thức một lá cờ Uất Kim Hương bị người ta giật xuống, ném xuống cống nước hôi thối.

Trong lễ lên ngôi của Ferri III, giáo hoàng đã lấy ra bức thư mà Climo V đã viết cho Thánh Đình.

—— bức thư hứa sẽ trao quyền thống thị thế tục của toàn bộ quốc gia vùng đất thấp ở phía Tây vương quốc cho Thánh Đình.

Với "món quà của Climo V", giáo hoàng đã đòi hỏi quyền lực mà Thánh Đình nên có từ tân quân Blaise Ferri III, cũng tuyên bố rằng "chính vì quốc vương Blaise đã quên bản thân đã hứa phải quyên tặng với Thánh Chủ, vậy nên mới hứng chịu đại dịch cái chết đen, đây là thần phạt của Thánh Chủ, nếu biết kịp thời hối cãi thì mới có thể được cứu rỗi."

Sau khi các quý tộc Blaise đang có mặt giám định thì bức thư kia do chính tay Climo V viết thật.

Thánh Đình rất hung hãn, hầu hết đại quý tộc đều phản bội mà đến với Thánh Đình, nghe nói tình cảnh ngày đó cũng như vở tuồng.

Mà Ferri III lại là người chịu đựng áp lực.

Anh ta dùng kế hoãn binh, bày tỏ rằng phải thảo luận kỹ phạm vi cụ thể của khu vực phía Tây được hiến tặng cho Thánh Đình trong bức thư và cả hai bên cần có một hiệp nghị rõ ràng hơn. Sau khi sứ đoàn của giáo hoàng rời thủ đô, Ferri IIi lập tức trở mặt, không những không giao ra phía Tây của vương quốc, mà lại bắt đầu điều động quân đội.

Để trả thủ cho sự phản bội của Ferri III, giáo hoàng tuyên bố ngay:

Trục xuất Ferri III khỏi giáo tịch, bãi bỏ vị trí quân chủ, bãi bỏ lời thề trung thành của thần dân với Ferri III, kêu gọi các lãnh chúa của Blaise thảo phạt tội nhân cho Thánh Chủ, kêu gọi dân chúng của Blaise đứng lên lật đổ quân chủ đã mang đến tai họa cho họ. [1]

Trong cuộc tranh giành ngai vàng thì hoàng tử Charlie đã thua Ferri III nên cậu ta là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của giáo hoàng.

Một cuộc nội chiến quy mô lớn đã nổ ra như vậy.

Nhưng đây thực sự chỉ là nội chiến thôi sao?

Ác ma giơ ô nhìn một chiếc xe ngựa màu đen lướt qua trước mặt mình.

Trên xe ngựa được điêu khắc tinh xảo, lửa và rắn độc cuộn quanh cây thánh giá, mà cây thánh giá cũng như một thanh kiếm, đóng đinh vào con rắn độc.

Đây là xe của Viện Phán Quyết.

Xe ngựa màu đen không có bất kỳ tác dụng che chắn nào với ác ma, hắn biết rõ lúc này có hai tu sĩ áo đen đeo mặt nạ ngồi trong xe ngựa.

"Một món quà nhỏ."

Ác ma nhẹ nhàng nói.

Hắn còn chưa quên, lần trước bọn này rõ ngông muốn xé thẳng linh hồn của quốc vương —— giỡn mặt à! Để lấy linh hồn của bệ hạ mà cho đến bây giờ hắn đã phải làm bao nhiêu việc.

Ác ma búng ngón tay, ngọn lửa đen lặng lẽ bốc cháy trên chiếc xe ngựa đó.

Trong xe ngựa, tu sĩ áo đen thấy không đúng cầm lấy kiếm sắt rồi đứng dậy, nhưng lại phát hiện xe ngựa hệt như bị người phong kín, dù bọn họ đánh thế nào cũng không thể mở ra được. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa như rắn độc vây quanh mình, sức nóng khủng khiếp như đang cùng nhau thiêu đốt linh hồn bọn họ.

Còn những người bình thường qua lại trên đường phố thì chẳng biết gì.

Ác ma dùng chút xíu thủ đoạn che mắt.

Mọi người không thấy chiếc xe ngựa, cũng không biết cách bọn họ không xa có một ác ma thích chơi xấu đang bắt chước Thánh Đình và cử hành "thiêu sống" các tu sĩ của Viện Phán Quyết.

" y... hi vọng các ngươi nhớ cho rõ ——"

Khóe môi ác ma hơi nhếch lên.

"Lần sau đừng động tay tới bảo vật của người khác."

Trong nụ cười của hắn ẩn chứa một loại lạnh lẽo khó có thể diễn tả.

Cả người lẫn xe ngựa đều hóa thành một đống tro tàn, ác ma tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

Còn những kẻ phán quyết của Thánh Đình bỗng dưng biến mất trong thành phố này sẽ mang đến bao nhiêu rắc rối cho những người cầm quyền của thành phố này... thì liên quan gì đến hắn chứ?

Mục tiêu của hắn là thánh đường Val ở Blaise.

Nghe nói nơi đó cất giữ một thánh vật của Thánh Đình.

Sao trên đời này lại có nhiều kẻ trộm đê tiện thích cướp đồ của người khác làm của riêng vậy?

Ác ma suy nghĩ, hắn cầm ô đen, lặng lẽ hòa vào bóng tối.

Sau lưng hắn, một đoàn kỵ binh lao nhanh qua, đó là quân đội tham gia thảo phạt Ferri III.

...

Legrand, quốc vương đã đến cung điện Tường Vi.

"Thánh Đình chuẩn bị lâu thật."

Quốc vương mở bức thư cuối cùng từ Blaise.

Sao lại là bức thư cuối cùng vì những mật thám hải ngoại còn lại thuộc về Legrand ở Blaise đã khó liên lạc.

Bức thư nói về tình trạng hỗn loạn của Blaise.

Blaise bị ảnh hưởng bởi cái chết đen nặng nề hơn Legrand.

Trong cái chết đen, Blaise bị lây nhiễm hết thành phố này đến thành phố khác, người chết như ngả rạ. Hoàng tộc Blaise hoàn toàn bất lực trước cái chết đen, trên đường làm lễ ngôi cho Ferri III sứ đoàn của giáo hoàng đã chữa khỏi nhiều bệnh nhân mà các bác sĩ bó tay hết cách.

Dưới sự so sánh này, quan niệm "Thánh Chủ trừng phạt" đã ăn sâu vào lòng người.

Mà đợi đến khi Thánh Đình đưa ra "món quà của Climo V" và yêu cầu Ferri III chuộc lỗi vì hoàng gia lừa dối Thánh Chủ, vậy thì sẽ dễ dàng được công chúng chấp nhận hơn.

Ferri III không còn đường có thể đi.

Quốc vương không hề ngạc nhiên trước tình hình hiện tại của Blaise.

Một quốc gia đã cúi đầu quá lâu trước Thánh Đình, sẵn sàn trao cổ mình co kẻ thù, hy sinh các quốc gia khác để đổi lấy sự sống còn... một quốc gia yếu đuối như vậy, khi con dao của Thánh Đình rơi xuống đầu nó, dưới sự vội vàng có thể làm được gì đây?

Nối giáo cho giặc, tự nó đã là sai lầm.

Quốc vương đặt bức thư xuống.

Tướng quân Skien bước vào, báo cáo với cậu mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi.

Quốc vương khẽ gật đầu.

Chẳng mấy chốc, tổng quản nội vụ đã bước vào, ông giúp quốc vương mặc giáp mà mình trông nom từ khi còn nhỏ. Thật ra đây không phải trách nhiệm của ông, nhưng ông đã thỉnh cầu với quốc vương mà cậu cũng cho phép.

"Tiên vương phù hộ cho ngài."

Bàn tay tổng quản nội vụ run rẩy chỉnh lại bộ giáp sắt cho quốc vương.

Ông lùi lại một bước, kiêu ngạo nhìn quốc vương mặc lên bộ giáp bạc.

Bộ giáp lạnh như băng mang đến cho quốc vương một hơi thở hoàn toàn khác với thường ngày, sự xa hoa của cung đình lúc này đã bị xóa bỏ chỉ còn lại vẻ uy nghiêm, đó là linh hồn quyết đoán và đanh thép bao đời nay của gia tộc Tường Vi.

Gia tộc Tường Vi sinh ra làm bạn với đao kiếm, chiến hỏa và máu tươi.

"Ngài sẽ chiến thắng!"

Hốc mắt tổng quản nội vụ hơi ươn ướt.

Quốc vương không nói gì, cậu chỉ khẽ gật đầu, sau đó cùng tướng quân Skien bước ra khỏi cung điện Tường Vi.

Ngày này hiếm khi có tuyết rơi tại tòa thành Metzl.

Ánh mặt trời chói mắt.

Tướng quân John đang đợi ngoài cổng thành, anh nhìn quốc vương cưỡi ngựa đến thì cúi người hành lễ.

Quốc vương siết chặt dây cương, nhìn anh từ trên cao: "Em hy vọng, khi em trở về, anh đã chuẩn bị sẵn trường kiếm và găng tay sắt."

"Anh hiểu rồi."

Tướng quân John dõng dạc trả lời.

Quốc vương không nhìn anh, cũng không dừng lại ở đó nữa.

Ngoài thành, quân đội đang chờ quốc vương.

Phía trước là thiết kỵ Tường Vi của quốc vương.

Họ giống như quốc vương đều bao phủ trong sát khí đằng đằng. Họ cưỡi chiến mã cao lớn, người và ngựa đều mặc giáp và giáp ngực nặng nề, mặt trời chiếu vào áo giáp của họ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Thiết kỵ Tường Vi giương hàng trăm vương kỳ đỏ rực.

Đằng sau thiết kỵ Tường Vi là kỵ binh do các lãnh chúa dẫn dắt từ khắp nơi, họ cầm những lá cờ đại diện cho gia tộc của mình.

Trước những lá cờ đủ màu sắc, hàng trăm vương kỳ màu máu như thủy triều.

Móng ngựa lẹt xẹt.

Quốc vương ghìm ngựa, dừng lại trước mặt mọi người, ánh mắt cậu đảo qua quân đội thuộc về mình.

Ánh mặt trời bao phủ quốc vương và phác họa ra đường nét rực rỡ viền áo giáp của cậu.

"Xuất phát!"

Quốc vương nghiêm nghị hạ lệnh.

Chiến mã chạy băng băng, áo giáp va vào nhau phát ra âm thanh vang dội, mọi lá cờ đều bị gió thổi bay lên, tạo thành một đại dương giết chóc. Dòng người và ngựa này, sắt và máu thịt đang dâng trào vì ý chí của quốc vương.

Đây là năm 1433.

Ở bờ biển phía Đông của eo biển Abyss, thần quốc đang thành lập tại nhân gian, ánh sáng của thần linh đang lan tỏa cùng với ý chí của giáo hoàng, các tàu chiến đang tung hoành trên sóng dữ, kỵ sĩ Thánh Điện sắp đặt chân lên chiến trường. Ở bờ Tây của eo biển Abyss, cuộc nổi dậy của Legrand đang diễn ra, mà những kẻ yếu như Anghel, Newcastle, quốc gia vùng đất thấp... cũng không thoát khỏi đều bị cuốn vào vòng xoáy.

Như thể chỉ sau một đêm, cả thế giới bị ngọn lửa chiến tranh đốt cháy.

Năm nay quốc vương đích thân ra trận.

Tác giả có lời muốn nói:

[1] Đó là lệnh "lệnh vạ tuyệt" (*) do giáo hoàng thời Trung cổ với quốc vương. Lệnh ân xá nổi tiếng nhất trong lịch sử của giáo hoàng là do Gregory VII ban hành, ông đã tuyên bố phế truất Henri IV, lời thề trung thành của thần dân với ông cũng bị hủy, giáo chủ ủng hộ Henri IV bị cách chức hoặc đe dọa trục xuất. Thế lực của Henri IV nhanh chóng suy yếu, hơn nữa lúc đó lại xảy ra bạo loạn ở Sachsen, cuối cùng Henri IV không thể không sám hối với giáo hoàng.

(*) 绝罚: Vạ tuyệt thông hoặc vạ tuyệt là một hình phạt của Giáo hội Công giáo Rôma dành cho những giáo sĩ và giáo dân phạm trọng tội. Khi một người bị tuyên án vạ tuyệt thông thì về bản chất, người ấy bị tách rời ra khỏi sự "hiệp thông" với những tín hữu khác trong Giáo hội, về hình thức là bị khai trừ khỏi tổ chức Giáo hội.

Vua John mất đất cũng từng bị vạ tuyệt thông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi