*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối tháng 1 năm 1433, thành Banz.
Dường như trên bầu trời lại sắp có tuyết rơi, hiện tại là lúc lạnh nhất năm, chịu đựng qua tháng này, các sông băng sẽ nhanh chóng tan băng, trong một thời gian ngắn mùa xuân sẽ lan tràn nương theo màu xanh tươi mới. Lính trinh sát ra khỏi thành lục tục trở về, quân phản loạn đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn xong.
Trận quyết chiến sắp diễn ra.
Theo lệnh của quốc vương, nam giới trưởng thành của cả thành Banz đều tập hợp lại. Số lượng người tập trung ngày đầu tiên không đạt tới yêu cầu của quốc vương, vì vậy cậu lại ban hành một lệnh khác, chỉ cần các nô lệ trong thành tham gia trận chiến thì ngay khi cầm vũ khí lên bọn họ sẽ được tự do.
Mệnh lệnh này hiệu quả hơn mệnh lệnh trước, chỉ trong một đêm rất nhiều nô lệ đã tập trung đến nơi phân phát vũ khí.
Một đài cao đơn giản được dựng lên trên quảng trường của thành Banz, đây là buổi lễ phong tước kỵ sĩ lớn nhất trong lịch sử của Legrand.
Những binh sĩ tạm chiêu mộ tập trung đến quảng trường, mặt trời mọc lên từ những đám mây chiếu vào mặt mọi người. Biểu cảm trên khuôn mặt ai nấy tràn đầy vẻ lo lắng, do dự và sợ hãi, nhưng cũng hơi kích động. Trong tuyết, những thanh kiếm và giáp của mọi người phản xạ ánh sáng chói mắt.
Phó tướng nhìn đội ngũ hội tụ này.
Đây là đội quân mới mà quốc vương vội tập hợp được bây giờ. Trong bọn họ có nhiều người ngày hôm qua vẫn là nô lệ, những dân tự do kia đa số là thương nhân, nhóm người như vậy, hôm nay sẽ được phong làm kỵ sĩ. Nếu quốc gia khác biết Legrand đã dùng một đám ô hợp như vậy làm kỵ sĩ, e rằng sẽ trở thành một chuyện cười lớn?
Phó tướng chú ý tới, những nô lệ có gò má lõm sâu kia là những người có đôi mắt sáng ngời nhất trong đội ngũ, bọn họ nắm chặt đao kiếm trong tay, hệt như đang nắm giữ mạng sống của mình.
Quốc vương bước lên đài cao.
Mái tóc bạc biểu tượng của gia tộc Tường Vi bị gió lạnh thổi bay, trên mặt không còn chút ý cười, bây giờ sẽ không có người vừa gặp đã chú ý đến khuôn mặt quá đỗi trẻ của cậu nữa. Chiếc áo choàng đỏ rực rủ xuống đất, ánh sáng từ vương miện bao phủ cậu, uy nghiêm mà lạnh lùng.
Đám đông vốn còn có hơi xôn xao đã yên tĩnh lại, đám người vừa mới trở thành binh sĩ ngước nhìn người mà họ sắp thề trung thành.
"Trong số các ngươi, ai từ nơi khác trốn đến đây?"
Quốc vương nhìn xuống những người bên dưới.
Mọi người nhìn nhau, đa số đều sợ hãi uy nghiêm của quốc vương.
Một lát sau, một thanh niên bước ra khỏi đám đông, đứng trước mặt quốc vương. Anh ta gầy đến nỗi giáp bọc trên người trống rỗng, trông chẳng ra gì.
"Tốt lắm." Quốc vương thẳng thừng nói: "Bây giờ, người dũng cảm, hãy nói cho ta biết tại sao ngươi lại trốn đến đây?"
"Chúng nó đã giết chủ nhân của thần, em gái của thần." Chàng trai trẻ nói bằng chất giọng khàn khàn, anh ta là một nô lệ: "Thị trấn bị đốt, chúng thần đã chạy trốn đến đây."
"Nghe chưa?"
Gió lạnh khiến cho giọng nói của quốc vương lạnh lẽo, đôi mắt băng lam sắc bén lướt qua mọi người.
"Đã hơn một tháng rồi, các ngươi biết rõ hơn ta những người sắp đến thành Banz là ai. Đó là những tên côn đồ tàn nhẫn, chúng khao khát xông vào nhà, cướp của cải, giết hết con cái, cướp vợ, chặt tay chân rồi lấy đầu của các ngươi để khoe khoang."
Qua câu nói của quốc vương, mùi máu tanh ập đến.
Đó là tất cả những thảm kịch đã xảy ra trong cuộc phản loạn kéo dài một tháng này. Những thành thị bị thiêu hủy, những người bị mổ bụng chết đi trong đau đớn, những hận thù đã sớm không phân rõ đúng sai.
"Hãy nói cho ta nghe, các ngươi có sẵn sàng chấp nhận điều này không? Các ngươi muốn chết à?"
Quốc vương lớn tiếng hỏi.
"Không muốn!" Người nô lệ trẻ hùng hồn trả lời.
Con ngươi của anh ta hừng hực lên ngọn lửa hận thù.
Có giọng nói đầu tiên xuất hiện, những người bên dưới cũng bắt đầu trả lời câu hỏi của quốc vương, các giọng nói dần hòa thành một.
Ai muốn chết như vậy? Ai muốn nhà mình phút chốc biến thành một đống hoang tàn? Ai muốn người mình yêu sống chết chia lìa?
"Các ngươi cần biết một điều." Quốc vương trầm giọng nói: "Bác của ta, công tước Buckingham đã chết một tuần trước vì các ngươi. Ông ấy là kỵ sĩ của Legrand, bảo vệ bất cứ người Legrand nào là trách nhiệm của ông ấy, ông ấy chết vì các ngươi đó là vinh quang của ông ấy!"
"Có người đã từng khuyên ta nên rút lui."
Đám đông hỗn loạn, ai nấy đều biết, một khi quốc vương và kỵ binh của cậu rút lui, thành Banz chắc chắn sẽ thất thủ. Vẻ hoảng loạn xuất hiện trên khuôn mặt mọi người.
"Nhưng ta đã từ chối." Quốc vương rút kiếm ra chỉ về miền Bắc: "Bác của ta chết trận, vậy ta sẽ thay bác ấy bảo vệ các ngươi! Bọn họ nghĩ rằng ta không có kỵ sĩ, vậy ta sẽ trao danh hiệu kỵ sĩ cho các ngươi ngay ngày hôm nay! Hãy cầm lấy đao và kiếm của các ngươi, các ngươi sẽ chiến đấu vì bản thân, vì Legrand, chứ không phải vì ta."
"Quỳ xuống!"
Cậu chỉ kiếm vào người nô lệ trẻ trước mặt, lớn tiếng quát.
Người nô lệ trẻ nhìn quốc vương, lại nhìn đám người dưới đài cao, cuối cùng chậm rãi quỳ một gối xuống. Đám người quỳ theo người nô lệ trẻ, cuối cùng đều quỳ xuống trên mặt tuyết lạnh giá.
Quốc vương bước lên, đặt thanh kiếm lên vai người nô lệ trẻ.
Cậu nhìn xuống người nô lệ trẻ.
Trong ánh mắt của nô lệ, anh ta chỉ cảm thấy thứ đặt trên vai mình không phải là trường kiếm lạnh lẽo, mà là lửa nóng đỏ rực. Đó là vinh quang mà một nô lệ chưa bao giờ dám tưởng tượng.
"Ta sẽ bị coi là ngu ngốc vì đã giao phó mạng sống của mình cho một đám ô hợp các ngươi."
Quốc vương nói từng câu, nói năng có khí phách.
Cậu đặt kiếm lên vai người ti tiện nhất, tuyên bố mình sẽ kề vai chiến đấu với họ. Phó tướng nhìn cảnh này, cảm giác như có dung nham đang chảy trong không khí, từ giữa mùa đông băng giá hệt như có chiến hỏa mãnh liệt trào ra. Dường như có một điều cấm kỵ vô hình đã bị phá vỡ, tiếng rống giận của sư tử ẩn chứa trong câu nói sâu sắc đầy uy lực của quốc vương trẻ tuổi.
"Nhưng ta tin tưởng các ngươi, hôm nay sẽ trao vinh quang cho các ngươi, vì các ngươi được sinh ra trong mảnh đất này! Vì các ngươi sẽ chiến đấu cho mảnh đất này!"
"Ta sẽ trao cho mỗi người các ngươi danh hiệu kỵ sĩ."
"Tulus!" Quốc vương lớn tiếng gọi: "Hãy nói cho họ biết kỵ sĩ Legrand là gì!"
Phó tướng đáp lại, ông nắm tay gõ vào tim: "Trung thành, dũng cảm, bảo vệ."
"Trung thành, dũng cảm, bảo vệ." Quốc vương nhìn xuống mọi người từ trên cao: "Các ngươi nên khiêm nhường, thực hiện lời hứa của mình. Các ngươi nên anh dũng, thề sống thề chết bảo vệ đất nước của mình. Tương lai của Legrand nằm trong tay các ngươi, các ngươi chiến đấu vì nàng, nàng sẽ tôn vinh các ngươi. Ta sẽ kề vai sát cánh với các ngươi, cũng sẽ trao mạng sống mình vào tay các ngươi."
"Từ hôm nay, các ngươi đều là thiết kỵ Tường Vi!"
"Hiện tại ——"
Cậu rút ra trường kiếm của mình, giơ lên cao.
"Tất cả các kỵ sĩ sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ Legrand, tuyên thệ đi! Các ngươi sẽ chiến đấu vì Legrand!"
Giáp sắt va chạm, đao kiếm vang lên, hết người này đến người khác, một khắc trước là "đám ô hợp" còn giờ khắc này là kỵ sĩ của đế quốc, họ nắm chặt tay gõ vào tim, giọng nói hòa làm một: "Chiến đấu vì Legrand!"
Chiến đấu vì Legrand!
Người hát rong chơi một giai điệu phóng khoáng ở quảng trường, anh ta trầm giọng hát:
"Legrand, Legrand mà không nơi nào trên đời có thể sánh được
Trên mảnh đất này
Có những khu rừng rậm rạp, những dòng sông uốn khúc, những bãi cỏ rộng lớn
Hỡi các dũng sĩ ở đây, bọn họ tự do mà huy hoàng." [1]
Đây là ca dao cổ của Legrand.
Thiết kỵ Tường Vi lẳng lặng đứng trang nghiêm sau lưng quốc vương, họ rút ra đao kiếm, giơ lên thật cao, cùng nhau hát theo giai điệu của đàn hạc: "Legrand, hãy để con dân của nàng, vì nàng mà chặt xác và yên ngựa của kẻ địch, xác này chồng lên xác kia, mọi người sẽ nhớ mãi quốc vương và các kỵ sĩ đã chiến đấu anh dũng!"
"Hiện tại ——"
Quốc vương ra lệnh.
"Ra khỏi thành! Chuẩn bị chiến đấu!"
Cổng thành mở ra.
Thiết kỵ Tường Vi đã sớm chờ đợi từ lâu bước ra khỏi thành từ cầu treo đã được hạ xuống, các kỵ sĩ mới được phong theo quan chỉ huy do quốc vương bổ nhiệm cũng bước lên chiến trường. Tất cả các kỵ sĩ đều khoác choàng đỏ rực, vốn là biểu tượng chỉ thuộc về thân binh hoàng tộc, nhưng lúc này quốc vương trao tặng vinh quang này cho những người vừa mới trở thành kỵ sĩ.
Họ là trung quân.
Trời sáng chói mắt, quân thủ vệ của Legrand bắt đầu bài binh bố trận.
Chiến trường do quốc vương quyết định là nơi phải đi qua giữa thành Banz và tòa thành Newcastle —— tức là nơi James gặp kỵ binh của quốc vương vào ngày hôm đó. Khoảng cách này, thậm chí họ không thể rút về thành Banz, những người, từ khoảnh khắc cầu treo rơi xuống thì những người bước lên chiến trường đều không còn đường lui.
Quân đội được chia thành ba đạo quân, trung quân, cánh trái và cánh phải.
Thiết kỵ Tường Vi tách ra một đội nhỏ, trở thành quan chỉ huy của đội quân dự bị mới, dẫn đội quân đông đảo nhất đóng quân trên con dốc thoai thoải nhất trên con đường mà họ phải đi qua. Thiết kỵ Tường Vi phía trước cắm từng lá cờ đỏ rực vào tuyết. Vương kỳ phấp phới, thanh thế lẫy lừng.
Cánh phải thì tập trung các trường cung thủ, do phó tướng chỉ huy và bố trí trên sườn núi bên phải chiến trường, nghênh đón kỵ binh hạng nhẹ của quân địch. Ngay sau khi quân cánh phải đến sườn đồi, họ bắt đầu đào hào trên sườn đồi, đặt cạm bẫy càng nhiều càng tốt.
Cánh trái là các thiết kỵ Tường Vi do quốc vương tự chỉ huy. Họ hạ vương kỳ xuống, khiêm tốn chờ đợi trên đường đi của đội kỵ binh do chính thân vương Will chỉ huy.
Chiến tuyến đã vạch ra, cuộc chiến quyết tử sắp tới.
Mũi chiến mã phun hơi nóng, tay quốc vương đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Ánh mắt cậu nhìn chăm chú phía trước.
Trời rất lạnh, lạnh đến mức hơi thở của chiến mã biến thành một làn sương trắng mờ nhạt. Đây là cuộc chiến thực sự đầu tiên của quốc vương, cuộc chiến này sẽ quyết định số phận của cả quốc gia... Có lẽ là cả số phận của thế giới. Bởi vì cuộc chiến này, quốc vương cũng đặt cược bản thân lên bàn cược.
Cậu chỉ huy thiết kỵ Tường Vi, nghênh đón quân phản loạn nhiều hơn gấp mấy lần.
Cậu cũng có thể sẽ chết.
Các kỵ sĩ phía sau đang lau kiếm, làm những chuẩn bị cuối cùng trước khi chiến đấu.
Quốc vương hơi cúi đầu, trên thân kiếm sáng như tuyết thấy được ánh mắt của mình, ở sâu trong con ngươi băng lam dường như có ngọn lửa nhàn nhạt đang nhảy lên.
Mặt đất bắt đầu chấn động.
Quốc vương ngẩng đầu lên, phía trước đường chân trời, tuyết bắt đầu bay lên, lá cờ Vinh Nguyên nền trắng xuất hiện trong tầm mắt. Quân phản loạn do thân vương Will chỉ huy đã đến.
Quốc vương vung kiếm lên, âm thanh chói tai của chiếc tù vang vọng trong không khí lạnh, các kỵ binh một tay cầm khiên, tay kia giương thương.
"Giết!"
______________________
Tác giả có lời muốn nói: [1][2] Chuyển từ "Bài ca của Roland" sang văn học hiệp sĩ thời Trung cổ.
Edit: Hình minh họa chiếc tù
Edit: Những người được phong tước hiệp sĩ hầu như đều vì có công lao mà được phong tước hiệu này. Những hiệp sĩ vào thời đại đó có vai trò chủ yếu là chiến đấu hoặc bảo vệ cho giới quý tộc hoặc hoàng gia. Nghĩa của từ hiệp sĩ vào thời đại đó thậm chí còn để chỉ những người chiến binh biết cưỡi ngựa (kỵ sĩ). Để trở thành một hiệp sĩ, một cậu bé phải trải qua rất nhiều thử thách mới có thể nhận được danh hiệu cao quý này.
1. Trước hết, cậu phải xuất thân từ gia đình quý tộc có cha, chú hoặc anh trai là hiệp sĩ. Các trường hợp xuất thân nông dân cũng có nhưng rất hiếm, chỉ trong trường hợp người đó lập được chiến công vĩ đại nên được đặc cách phong hiệp sĩ.
2. Năm 7 tuổi, cậu sẽ được cha gửi đi làm tiểu đồng (varlet) cho một nhà quyền quý khác. Ở đó, ngoài việc phục vụ cho chủ, cậu còn được học võ thuật, săn bắn, tiếng Latin và Kinh Thánh. Tùy theo năng khiếu mà cậu bé còn được dạy cách chơi cờ, làm thơ hoặc chơi đàn. Tuy nhiên, cậu sẽ không được ăn sung mặc sướng như ở với cha mẹ mà phải chịu cực khổ làm việc như một người hầu. Khi làm sai, cậu sẽ bị phạt roi rất nghiêm khắc, thậm chí bị bỏ đói, không có sự thiên vị hay khoan nhượng ở đây.
3. Từ 14 tuổi trở lên, cậu trai trẻ sẽ trở thành hiệp sĩ tập sự (squire) mang thương và khiên cho một hiệp sĩ thành danh, cùng ông này xông pha trận mạc. Công trạng cũng như đạo đức của chàng hiệp sĩ tập sự sẽ được hiệp sĩ già đánh giá và ghi chép cẩn thận để sau này làm tiêu chí xét tuyển phong tước hiệp sĩ. Rất nhiều chàng trai trẻ đã nằm lại trên chiến trường trước khi có thể hoàn thành bước tập sự đầy gian khổ này.
4. Các hiệp sĩ tập sự sau 5-10 năm phục vụ sẽ được xét tuyển để được phong tước hiệp sĩ. Trước ngày tấn phong, chàng hiệp sĩ dự bị sẽ được rửa tội lại và làm thánh lễ ở nhà thờ, thề trung thành với Thiên Chúa, giáo hội và nhà vua. Chàng sẽ phải quỳ bên ngoài nhà thờ suốt đêm cho tới sáng để chứng tỏ sức chịu đựng và lòng trung thành tới khi nhà vua xuất hiện đặt thanh kiếm thiêng lên vai và đọc lời tấn phong bằng tiếng Latin trước sự chứng kiến của linh mục và gia đình. Lúc này chàng trai mới chính thức được xem như một hiệp sĩ.
5. Trở thành một hiệp sĩ là một vinh dự to lớn của một người đàn ông Trung Cổ. Chàng trai được quyền có bộ giáp, cờ xí và khiên riêng có mang huy hiệu của bản thân bên cạnh huy hiệu của gia tộc mình (coat of arms). Mỗi hiệp sĩ sẽ được chọn một câu cách ngôn (motto) bằng tiếng Latin riêng cho mình. Tên của chàng sẽ được thêm chữ "Sir" phía trước, vợ và con gái sẽ được gọi là "Lady". Chàng được đứng vào hàng ngũ hiệp sĩ chính thống bên cạnh cha chú và thầy mình trước kia, được các tiểu thư con nhà quyền quý khao khát. Quan trọng hơn hết, chàng chính thức được trở thành người bảo vệ cho đức vua và cho giáo hội.
6. Là một hiệp sĩ, chàng trai phải tuân theo những quy tắc nghiêm ngặt của tinh thần mã thượng: không đánh kẻ thù đã ngã ngựa hoặc rơi vũ khí, không giết kẻ địch đã đầu hàng, không đánh lén sau lưng, không tàn sát kẻ bại trận, không sách nhiễu dân lành, không bỏ chạy hoặc lẩn trốn khi chiến đấu, giữ lời hứa và hoàn thành nhiệm vụ được giao, không bán đứng bạn bè, không nói dối, bảo vệ người già yếu, trẻ con, người nghèo khổ và phải lịch thiệp nhã nhặn với phụ nữ (đặc biệt là phụ nữ đẹp). Những người vi phạm quy tắc nghiêm trọng sẽ bị tước hàm, trở thành nỗi ô nhục cho dòng họ.
Nguồn: trithucvn.org