SAU KHI TRỌNG SINH, NÀNG LÀ SỦNG PHI CỦA THẾ TỬ

Dựa vào tín vật Thái hậu ban cho, Dương Vũ Phi thuận lợi đưa Thẩm Ngọc Oanh đến Phượng Loan cung của Hoàng hậu.

Nàng chẳng hề quanh co, tươi cười thưa: "Hoàng hậu nương nương, Oánh nhi đã mang thai cốt nhục của Thái tử. Để cẩn thận, thần nữ cho rằng nên đưa Oánh nhi vào cung tĩnh dưỡng."

Hoàng hậu nghe xong, như sét đánh ngang tai, giận đến run người. Thái tử còn chưa cưới chính phi mà đã có con riêng, sau này còn gia đình nào dám gả con gái cho nữa?

Trước đó đã nhắm con gái nhà họ Lâm là Lâm Túy Vân, Hoàng thượng còn chưa đồng ý cho làm chính phi, giờ lại càng khó hơn.

"Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa! Nó mang thai thì liên quan gì đến Thái tử? Thái tử đã lâu không gặp nó, ai biết được có phải nó dan díu với tên đàn ông nào khác bên ngoài rồi sinh ra đứa con hoang này không!"

Khuôn mặt Hoàng hậu dữ tợn méo xệch: "Bản cung sẽ không thừa nhận đứa trẻ này. Thân phận nàng ta thấp kém, tuyệt đối không thể nào bước vào Đông cung làm trắc phi."

Dương Vũ Phi khẽ cười: "Hoàng hậu nương nương đừng nói lời tuyệt đối như vậy. Nhỡ đâu Thái tử muốn giữ đứa trẻ này thì sao? Oánh nhi chỉ có quan hệ da thịt với Thái tử, đứa bé chắc chắn là của Thái tử."

"Bản cung nói đứa trẻ này không phải cốt nhục của Thái tử thì chính là không phải. Triệu ma ma, đi bưng một bát thuốc phá thai tới đây, cho vị Thẩm tiểu thư này uống hết, vĩnh viễn trừ hậu hoạn."

Thẩm Ngọc Oanh sợ hãi trốn thẳng ra sau Dương Vũ Phi, khóc lóc thảm thiết: "Biểu tỷ, giờ phải làm sao? Muội không nỡ bỏ đứa bé trong bụng."

Đây chính là chỗ dựa cho cuộc sống vinh hoa phú quý nửa đời sau của nàng ta.

Ngay lúc này, một giọng nói the thé vang lên: "Hoàng thượng giá lâm ---"

"Hoàng hậu đây là muốn ép ai uống thuốc phá thai vậy? Uy phong thật đấy, trẫm ở ngoài cửa cũng nghe thấy rồi."

Dương Vũ Phi theo bản năng nhìn về phía cửa, thấy Hoàng thượng với vẻ mặt uy nghiêm đang bước vào.

Điều càng khiến nàng bất ngờ hơn là, Sở Nghiên Di cùng Diêu Minh Cẩn lại đi theo sau Hoàng thượng. Nàng lập tức nhận ra hôm nay nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Sở Nghiên Di đi tới bên cạnh Dương Vũ Phi, mỉm cười với nàng, nhỏ giọng nói: "Vũ Phi tỷ tỷ, chúng ta lại gặp mặt rồi."

"Vết thương của muội đã khỏi hẳn chưa? Thân thể thế nào rồi?", Dương Vũ Phi quan tâm hỏi.

"Vết thương của muội đã khỏi hẳn rồi. Thuốc mà Vũ Phi tỷ tỷ kê rất tốt, muội uống theo phương thuốc đó, thân thể khỏe mạnh hơn trước rất nhiều." Sở Nghiên Di tỏ ra rất thân thiết và tin tưởng nàng.

Dương Vũ Phi lúc này mới yên tâm.

Đối mặt với cơn thịnh nộ của Hoàng thượng, sắc mặt Hoàng hậu biến đổi trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bà quỳ xuống đất, vừa tức giận vừa uất ức:

"Hoàng thượng, Dương Vũ Phi nói Thẩm cô nương mang thai con của Thái tử, sao có thể như vậy được? Gần đây Thái tử đã thay đổi rất nhiều, chú tâm tu thân dưỡng tính, huyết mạch hoàng thất sao có thể qua loa như thế? Nhất định phải cẩn thận."



Thẩm Ngọc Oanh khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ đáng thương: "Hoàng thượng, đứa bé trong bụng thiếp đích thực là con của Thái tử. Ngoài Thái tử điện hạ, thiếp chưa từng có hành động vượt quá giới hạn với ai khác."

"Ngươi nói không có là không có sao? Trước đây ngươi dám cướp vị hôn phu của biểu tỷ, còn chuyện gì mà ngươi không dám làm? Bản cung sẽ không thừa nhận đứa trẻ này."

Con trai bà là Thái tử tôn quý, thân thể cường tráng, sau này muốn bao nhiêu con trai mà chẳng được, tại sao phải dung túng nữ nhân này sinh hạ cốt nhục thấp kém? Bà ta không chấp nhận.

Lúc này, Sở Nghiên Di e dè lên tiếng: "Hoàng thượng, vị cô nương này trông thật đáng thương, đứa bé trong bụng nàng ta cũng thật vô tội."

Hoàng thượng nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng như nước: "Vậy Nghiên Nhi thấy, chuyện này nên giải quyết thế nào mới tốt?"

Sở Nghiên Di che miệng, liên tục lắc đầu: "Đây là chuyện của Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ, thần nữ không nên xen vào. Thần nữ chỉ là nhớ Vũ Phi tỷ tỷ, nên đến tìm tỷ ấy."

Hoàng thượng lại rất coi trọng ý kiến của nàng. Con gái ông tâm địa thiện lương, không nhìn được cảnh m.á.u me, vậy thì ông sẽ nhân từ một chút, tích phúc cho con gái.

"Thẩm cô nương có mang thai con của Thái tử hay không, cứ gọi Thái tử đến hỏi là rõ. Chốc nữa cho ngự y đến bắt mạch cho Thẩm cô nương, xem đã mang thai bao lâu rồi."

Hoàng hậu cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi, bà nhịn không được nói: "Hoàng thượng, nhưng Thái tử vẫn chưa có đích tử, lại sinh thứ tử trước, như vậy e là không ổn. Cho dù Thẩm Ngọc Oanh có mang thai con của Thái tử, lúc này cũng không thể để đứa bé sinh ra."

"Nam nhân nào mà chẳng tam thê tứ thiếp? Sao lại không dung túng nổi đứa trẻ này?"

"Người đâu, đi gọi Thái tử đến đây, hỏi rõ ràng mọi chuyện."

Hoàng thượng vẫn cảm thấy không thoải mái, nói với ý tứ sâu xa: "Hoàng hậu, đừng làm chuyện tuyệt tình như vậy. Trừ bỏ đứa trẻ này, ai biết sau này Thái tử có gặp khó khăn trong việc sinh con nối dõi hay không. Nếu nàng thấy chướng mắt, cứ để cô nương này ở trong cung của nàng ta, đừng ra ngoài chọc giận nàng là được."

"Vâng, Hoàng thượng." Hoàng hậu nuốt cơn giận vào bụng, không dám kháng chỉ.

Không lâu sau, Thái tử được gọi đến Phượng Loan cung.

"Hách nhi, đứa bé trong bụng Thẩm Ngọc Oanh có phải con của con không? Nàng ta đã có thai rồi, Vũ Phi, con giúp bắt mạch xem, đã mang thai bao lâu rồi?"

Dương Vũ Phi thành thật đáp: "Khởi bẩm Hoàng thượng, biểu muội của con đã mang thai hơn một tháng rồi ạ."

Lý Hách Hùng mừng rỡ khôn xiết. Thời gian gần đây, chỗ kín của hắn rất ngứa ngáy, sau đó lại nổi lên rất nhiều nốt đỏ nhỏ, đến bây giờ chỗ đó đã bị lở loét, bốc ra từng trận mùi hôi thối. Mỗi ngày hắn phải dùng rất nhiều cao dán và hương liệu hun khói mới che giấu được mùi hôi thối đó.

Ngự y lại nói với hắn rằng, hắn mắc bệnh hoa liễu, căn bản không chữa khỏi, bệnh tình của hắn nghiêm trọng như vậy, về sau sẽ không thể có con của riêng mình.

Vì vậy, việc Thẩm Ngọc Oanh mang thai, đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng.

Tốt nhất là Oánh nhi mang thai con trai, đợi hắn đăng cơ làm Hoàng thượng, hắn sẽ lập đứa bé này làm Thái tử.



"Thưa phụ hoàng, đứa bé trong bụng Oánh nhi đích thực là con của nhi thần. Hơn một tháng trước, nhi thần và Oánh nhi từng có quan hệ da thịt, nhi thần muốn giữ lại đứa bé này."

Lời của Lý Hách Hùng khiến sắc mặt Hoàng thượng có chút hòa hoãn.

"Xem như ngươi còn là nam nhân, còn có chút trách nhiệm."

"Nếu đã như vậy, Thẩm Ngọc Oanh cứ ở lại trong cung, sắc phong nàng ta làm thị thiếp của con, an tâm dưỡng thai trong cung. Đợi vài tháng nữa, đứa bé sinh ra, lại nâng vị phận cho nàng ta."

Hoàng thượng đã lên tiếng, cho dù trong lòng Hoàng hậu có bao nhiêu không cam lòng cũng chỉ đành nuốt xuống bụng.

"Thẩm Ngọc Oanh, từ nay về sau ngươi chính là thị thiếp của Thái tử. Triệu ma ma, lát nữa sai người dọn dẹp cung điện cho Thẩm di nương, để nàng ta dọn vào ở."

Sở Nghiên Di vui mừng vỗ tay: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, vài tháng nữa sẽ có một hoàng tôn vừa xinh đẹp vừa thông minh."

Thái tử Lý Hách Hùng cũng rất vui mừng, nghĩ đến dáng vẻ đứa trẻ sau này, khóe miệng nhếch lên nụ cười lớn.

Thế nhưng, ngay lúc này, trước mắt hắn tối sầm, thân thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, khiến tất cả mọi người ở Phượng Loan cung đều giật mình.

"Hách nhi ---"

Hoàng hậu lập tức chạy xuống, đỡ lấy con trai đang hôn mê bất tỉnh, vừa hướng về phía đám nội thị và cung nữ lớn tiếng quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau gọi ngự y tới đây! Hách nhi làm sao vậy?"

Hoàng thượng đầu óc rất tỉnh táo, lập tức nói: "Vũ Phi, ngươi là đại phu, mau bắt mạch cho Thái tử xem, hắn rốt cuộc bị làm sao."

Dương Vũ Phi bất đắc dĩ bắt mạch cho Lý Hách Hùng, rất nhanh sắc mặt nàng trở nên vô cùng khó xử, vẻ mặt khó nói nên lời, xấu hổ như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Thái tử rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi cứ nói thật cho trẫm."

Dương Vũ Phi đỏ mặt như sắp bốc cháy, nàng nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, hay là để ngự y tới nói cho ngài biết. Căn bệnh này, không thích hợp để thần nữ nói ra."

"Trẫm ra lệnh cho ngươi phải nói ra, có gì mà không thể nói?"

Dương Vũ Phi cắn môi, bộ dạng như muốn c.h.ế.t đi được, nàng suy nghĩ một chút, mới nói: "Thần nữ nói với A Cẩn, để A Cẩn lặng lẽ nói cho Hoàng thượng."

Dứt lời, nàng ghé sát vào tai Diêu Minh Cẩn, nhỏ giọng nói vài câu.

Diêu Minh Cẩn gật đầu, nhanh chóng đến bên cạnh Hoàng thượng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói nhỏ vài câu.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi