SAU KHI TRỌNG SINH, NÀNG LÀ SỦNG PHI CỦA THẾ TỬ

Đến lúc chia tay, mặt cả hai đều đỏ ửng, mắt long lanh ngấn nước, ngại ngùng chẳng dám nhìn đối phương. Diêu Minh Cẩn tim đập như sấm, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi mới mặt dày lên tiếng: "Phi nhi, nàng cũng yêu mến ta, phải không?"

"Chứ chàng nghĩ thiếp đồng ý gả cho chàng vì lẽ gì?" Dương Vũ Phi đợi đến khi hơi nóng trên mặt tan bớt mới đáp.

Diêu Minh Cẩn đắc ý như một chú gà trống kiêu hãnh, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu.

"Ta biết ngay mà, nàng sao có thể kém mắt đến mức yêu tên Thái tử 'miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm' kia chứ!"

"Ta cũng thích nàng. Giờ phút này, ta cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất."

Vui sướng trào dâng trong lồng ngực, hắn bèn ôm ngang Dương Vũ Phi lên, xoay vòng vòng không ngừng.

"Phu nhân, sao nàng lại xinh đẹp đến thế? Giống như tiên nữ bước ra từ tranh vậy. Ta thật sự rất thích nàng!"

Dương Vũ Phi bị xoay đến choáng váng: "Mau thả thiếp xuống! Thiếp khó chịu lắm!"

Diêu Minh Cẩn vội vàng đặt nàng xuống: "Nàng làm sao vậy?"

"Thiếp không thể xoay vòng, dễ bị chóng mặt. À phải rồi, chàng dùng bữa chưa?" Dương Vũ Phi cố nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong dạ dày, hỏi hắn.

Diêu Minh Cẩn ra vẻ đáng thương nhìn nàng: "Vẫn chưa. Ta cứ mãi nghĩ đến chuyện xuống sính lễ, hồi hộp đến mức ngủ không ngon, ăn không nổi."

Nếu Hàn Phong có mặt ở đây, chắc chắn sẽ trợn mắt lên trời.

Thế tử không chỉ ăn sáng rồi, mà còn ăn rất ngon lành, húp sạch hai bát mì thịt, ăn hết hai cái bánh bao thịt.

Tên nam nhân tâm cơ này! Chỉ giỏi giả vờ yếu đuối, đáng thương trước mặt Thế tử phi, chẳng có chút liêm sỉ nào!

"Bạch Linh, ngươi bảo nhà bếp làm một bát mì sườn và mấy cái bánh bao thịt mang lên đây."

Dương Vũ Phi bước ra ngoài, phân phó nha hoàn.

"Vâng, tiểu thư." Bạch Linh chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên trước chuyện của nàng và Diêu Minh Cẩn, liền nhanh nhẹn đi đến nhà bếp, bưng một bát mì sườn to và bốn năm cái bánh bao thịt vào.

"Chàng mau ăn đi, ăn xong rồi về. Chàng không thể ở lại phủ Vĩnh Ninh Hầu lâu như vậy được."

Nhìn thấy nhiều thức ăn bày ra trước mặt, Diêu Minh Cẩn muốn khóc.

Hắn muốn rút lại lời vừa nói có được không? Ăn hết chỗ mì và bánh bao này, hắn chắc chắn sẽ nôn mất.

"Mau ăn đi, mì sườn và bánh bao thịt của phủ ta đều rất ngon, chàng nếm thử xem." Dương Vũ Phi mỉm cười nói.

Diêu Minh Cẩn không dám nói thật với nàng, đành cắn răng ăn hết cả bát mì sườn.

"Phi nhi, ta no rồi. Mì sườn của phủ Vĩnh Ninh Hầu quả thực rất ngon."

Dương Vũ Phi chống cằm, cười tủm tỉm: "Chàng ăn ít vậy sao? Hay là cơm canh nhà ta không hợp khẩu vị của chàng? Bánh bao thịt này sao chàng không ăn?"



Diêu Minh Cẩn bị đôi mắt long lanh của nàng chinh phục, lại một lần nữa không có cốt khí mà đầu hàng.

"Thực ra ta vẫn còn đói. Vậy ta ăn thêm mấy cái bánh bao."

Hắn cắn răng, nuốt từng miếng bánh bao to.

Ăn được hai miếng, hắn vươn cổ, vỗ ngực, cố gắng nuốt xuống, tròng mắt suýt chút nữa thì lòi ra ngoài.

Hắn sai rồi, sau này không dám giở trò nữa. Bữa cơm này hắn ăn đến mức muốn nôn.

Dương Vũ Phi cười gian xảo, đưa một chén nước nóng đến trước mặt hắn: "Thế tử, uống chút nước đi. Sau này đừng cố nữa."

"Rõ ràng chàng đã ăn sáng ở nhà rồi mới đến, sao còn lừa thiếp?"

Diêu Minh Cẩn uống hai ngụm trà, trên mặt lộ vẻ lúng túng vì bị vạch trần.

"Ta chẳng qua muốn ở bên nàng lâu hơn một chút, ai ngờ nàng lại sai người mang lên nhiều thức ăn như vậy."

"Phi nhi, ta thật sự biết lỗi rồi, sau này sẽ không nói dối nữa."

May mà không phải ăn bánh bao nữa, nếu không hắn thật sự sẽ no c.h.ế.t mất.

"Nói chuyện chính đi. Sao thánh chỉ ban hôn lại đến nhanh như vậy? Ta vừa mới đến phủ, còn chưa kịp ngồi xuống uống hai ngụm trà, thì Lý công công đã mang thánh chỉ tới rồi."

Diêu Minh Cẩn ngẩng cằm, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.

"Đương nhiên là ta vào cung cầu xin rồi. Ta nói ta đã ôm nàng, sờ nàng, những chỗ không nên nhìn cũng đã nhìn thấy, nếu không cưới nàng, ta sợ nàng sẽ tìm sống tìm chết."

"Hoàng thượng liền đồng ý, lập tức viết thánh chỉ, sai Lý công công đến phủ Vĩnh Ninh Hầu tuyên đọc."

"Phi nhi, ta làm việc hiệu quả nhanh chứ? Mau khen ta đi."

Dương Vũ Phi khẽ nhếch mép, giả vờ nghiêm nghị nhìn hắn: "Nhưng nếu chàng hối hận thì sao? Thiếp có một nhược điểm c.h.ế.t người."

Diêu Minh Cẩn cũng trở nên căng thẳng, nói năng lắp bắp: "Nàng... nàng... nàng chẳng lẽ... là... là... không thích nam nhân?"

Vậy thì thảm rồi, đến lúc đó hắn muốn làm chuyện hoan lạc cùng nàng thì phải làm sao?

"Chàng nghĩ đi đâu vậy? Ý thiếp là, thiếp thân thể yếu ớt, có thể rất khó sinh con. Chàng không sợ sau này không có con cái vây quanh sao?"

"Ta còn tưởng nàng không thích nam nhân chứ. Không sinh con thì có là gì. Chỉ cần nàng thích ta, nguyện ý cùng ta sống trọn đời, mọi chuyện đều dễ nói."

Diêu Minh Cẩn thở phào nhẹ nhõm, hiện tại hắn còn chưa muốn có con, muốn cùng nàng hưởng thụ cuộc sống vợ chồng son thêm vài năm, thật chẳng còn gì hạnh phúc bằng.

Dương Vũ Phi trừng mắt nhìn hắn: "Thiếp đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đấy. Không thể sinh con là chuyện rất hệ trọng. Thế tử, đừng có lảng tránh!"

Miệng nam nhân, quỷ gạt người!



Nàng mới không tin những lời ngon tiếng ngọt của hắn.

Diêu Minh Cẩn cuối cùng cũng nghiêm túc lại: "Thật sự không sao cả. Nàng muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì thôi. Phi nhi, ta biết kỳ thực y thuật của nàng rất cao minh, thân thể nàng cũng không có vấn đề gì, những điều đó chỉ là nói dối ra ngoài thôi."

"Vậy nếu thiếp gả cho chàng, nhiều năm không sinh con, phụ vương và mẫu phi của chàng mà thúc giục thì phải làm sao?"

Diêu Minh Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói với nàng: "Phụ vương bên kia, ta sẽ trực tiếp nói với người rằng trước đây lúc ra trận ta bị thương chỗ hiểm, không thể sinh con được."

"Về phần nữ nhân kia, ả ta không phải mẫu phi của ta, phụ vương cũng chẳng thừa nhận địa vị của ả. Trong phủ Trấn Nam Vương, ả ta không thể quản chuyện của chúng ta, nàng cứ yên tâm."

Diêu Minh Cẩn khẽ vuốt ve đôi môi sưng đỏ của mình, cười đến rạng rỡ: "Phi nhi, vừa rồi ta quá hồi hộp, chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. Hay là chúng ta..."

Chưa kịp để Dương Vũ Phi lên tiếng, đôi môi mềm mại của nàng đã bị hắn cạy mở, mật ngọt của nàng bị hắn chiếm đoạt.

Nụ hôn của Diêu Minh Cẩn lúc đầu rất dịu dàng, nhưng theo thời gian, càng lúc càng bá đạo, trêu chọc, đuổi bắt, cho đến khi người con gái trong lòng hắn mềm nhũn như nước, ngả vào người hắn.

Trên người nàng có một mùi hương khiến hắn mê đắm, hận không thể hôn nàng đến tận khi trời đất hóa thành tro bụi.

Dương Vũ Phi sắp hết hơi, chân tay rã rời, mắt ngấn lệ.

Dưới nụ hôn cuồng nhiệt không biết mệt mỏi của Diêu Minh Cẩn, nàng không chịu nổi nữa, đẩy hắn ra: "Đừng... đừng nữa... Thiếp mệt..."

Môi nàng nóng rát, sưng đỏ, nếu tiếp tục nữa, nàng sợ sẽ bị tên lang sói này cắn rách da mất.

"Phi nhi, thể lực của nàng kém quá, cần phải luyện tập thêm đấy."

Diêu Minh Cẩn vẫn chưa thỏa mãn, ôm nàng ngồi xuống ghế, ghé sát vào tai nàng, thì thầm ám muội: "Nếu không, đêm tân hôn, ta sợ nàng không chịu nổi."

Cảm xúc mãnh liệt của hắn dành cho nàng, giống như núi lửa phun trào, không cách nào dừng lại được.

Dương Vũ Phi đỏ mặt tía tai, nàng khẽ đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một cái.

"Chàng đừng nói nữa! Miệng chàng sao chẳng đứng đắn chút nào vậy?"

Khóe môi Diêu Minh Cẩn vẫn luôn cầm ý cười, nhìn thế nào cũng thấy vị hôn thê trong lòng vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Sao nàng có thể đẹp đến thế? E thẹn, nồng nhiệt, dịu dàng, duyên dáng, dù là khía cạnh nào cũng khiến hắn say mê, hồn xiêu phách lạc.

"Ta yêu nàng, muốn làm đủ chuyện ân ái với nàng, thế thì có gì là không đứng đắn? Phi nhi, nàng phải học cách quen dần đi. Ta sẽ yêu nàng, mãi mãi yêu nàng."

Lòng Dương Vũ Phi ấm áp.

Dù Diêu Minh Cẩn bây giờ trông có vẻ khác với kiếp trước, có vẻ phóng túng, nhưng nàng vẫn tin những lời hắn nói.

Kiếp trước, hắn xem nàng như bảo bối mà yêu thương, khiến nàng dần quên đi nỗi đau mất mẹ trong những ngày tháng sau khi thành thân.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi