SAU KHI TRỌNG SINH, NÀNG LÀ SỦNG PHI CỦA THẾ TỬ

Dương Vũ Phi ngồi xổm xuống, không hề sợ hãi mà lục soát trên người thích khách, cố gắng tìm ra manh mối hữu ích.

Thế nhưng tên bịt mặt sử dụng đao kiếm phổ thông, độc dược cũng là loại thường thấy, không có bất kỳ đầu mối nào.

Lúc này, Chu Nguyệt Nhiên dường như bị tiếng động bên ngoài đánh thức, bà sai nha hoàn thắp đèn: "Phi Nhi, con ở ngoài đó sao? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Dương Vũ Phi nhanh chóng đá t.h.i t.h.ể thích khách vào chỗ tối, không hề do dự.

"Hàn Phong, xử lý t.h.i t.h.ể đi." Nàng nhỏ giọng nói.

"Nương, không có việc gì đâu ạ, con hơi khó ngủ nên ra ngoài xem sao."

Nàng đẩy cửa bước vào phòng, không để lộ ra bất kỳ điều gì khác thường, cũng không kể chuyện bên ngoài cho Chu Nguyệt Nhiên, sợ bà bị dọa.

"Có phải đổi chỗ ngủ nên con không ngủ được không? Vậy thì lên ngủ cùng nương, nương dỗ dành con, con sẽ không sợ nữa."

Dương Vũ Phi dở khóc dở cười: "Nương, con đâu còn là trẻ con nữa, con không sợ đâu."

"Thật sự không sao chứ? Vậy sao giờ này con còn đi dạo bên ngoài?"

"Con ngủ một giấc rồi, tỉnh dậy thì không ngủ được nữa. Có thể lát nữa con buồn ngủ, con sẽ ngủ tiếp, nương cứ ngủ tiếp đi, con không làm phiền nương nữa."

Dương Vũ Phi từ phòng Chu Nguyệt Nhiên đi ra, trở về phòng của mình bên cạnh.

Trời sắp sáng rồi, hẳn là sẽ không có đợt thích khách thứ hai tới nữa chứ?

Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng không dám lơ là, vẫn giữ cảnh giác cao độ, âm thầm bảo vệ Chu Nguyệt Nhiên.

May mà cho đến khi trời sáng, cũng không gặp phải nguy hiểm nào nữa.

Dương Vũ Phi cùng Chu Nguyệt Nhiên dùng xong bữa sáng ở chùa Quốc Tự, mới ngồi xe ngựa trở về kinh thành.

Để đảm bảo an toàn, Dương Vũ Phi cố ý tránh con đường lúc đến, đi đường vòng xa hơn một chút, nhưng không quá hẻo lánh.

Thế nhưng bọn họ vẫn gặp phải đám sơn tặc kia, tại một ngọn đồi nhỏ không quá dốc cũng không quá hẻo lánh.

Gia đình và thị vệ mà Chu Nguyệt Nhiên mang theo không nhiều, chỉ có tám người.

Sơn tặc lại có đến mười mấy tên, tay cầm đao sắc bén, hung thần ác sát bao vây bọn họ.

"Giết hết bọn chúng, chỉ giữ lại tiền tài!" Tên cầm đầu râu quai nón hung dữ hét lớn.

Một tiếng lệnh hạ xuống, bọn cướp nhanh chóng xông về phía bọn họ, vung đao loạn xạ.

Có mấy nha hoàn không biết võ công sợ hãi hét lên, ôm đầu run rẩy.

Mấy thị vệ và gia đình biết võ công liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c với bọn sơn tặc, không dám lơ là dù chỉ một chút.

Chu Nguyệt Nhiên kéo con gái ra sau lưng mình, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng nói: "Phi Nhi, con đừng sợ, nương sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu."



Dương Vũ Phi còn bình tĩnh hơn cả Chu Nguyệt Nhiên, đây là chuyện nàng đã sớm có phòng bị: "Nương, đám sơn tặc này không phải nhằm vào tiền tài, mà là nhằm vào mạng sống của chúng ta, hy vọng thị vệ của Hầu phủ có bản lĩnh, đừng để bọn sơn tặc kia đạt được mục đích."

Nàng hiện giờ chưa ra tay, là muốn biết đám sơn tặc này rốt cuộc là nhằm vào nàng, hay là nhằm vào Chu Nguyệt Nhiên, như vậy nàng mới có thể xác định được kẻ chủ mưu đứng sau.

Ngay lúc này, một tên cướp phá vỡ tầng tầng lớp lớp phòng ngự, xông vào xe ngựa, c.h.é.m về phía cổ Chu Nguyệt Nhiên.

Ám khí Dương Vũ Phi giấu trong tay bay ra, nhanh chóng, chính xác đ.â.m vào cổ tên cướp.

Kịch độc khiến tên cướp ngay lập tức tắt thở, t.h.i t.h.ể nằm trên xe ngựa, c.h.ế.t không nhắm mắt, m.á.u chảy ra từ thất khiếu, nhuộm đỏ cả xe ngựa.

Chu Nguyệt Nhiên vừa tức vừa sợ, trực tiếp đá t.h.i t.h.ể ra khỏi xe ngựa, run giọng giục: "Xa phu, mau chạy đi, xông ra khỏi vòng vây của bọn cướp."

"Giết bọn họ …"

Bọn cướp bên ngoài càng ngày càng đông, lũ lượt vây quanh xe ngựa của bọn họ, thị vệ và gia đình của phủ Ninh Quốc Hầu dần dần không chống đỡ nổi nữa.

Xe ngựa của bọn họ đã có xu hướng bị lật.

Cứ tiếp tục như vậy, dù là nàng hay mẫu thân, đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Dương Vũ Phi không thăm dò nữa, lấy ra độc dược mà nàng đã chuẩn bị trước đó, ném về phía nơi có nhiều cướp nhất.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết vang lên, bọn sơn tặc hít phải độc dược bỗng nhiên toàn thân đau đớn, ném trường kiếm trong tay xuống, lăn lộn trên đất kêu gào thảm thiết.

Bọn sơn tặc may mắn thoát khỏi sự tấn công của độc dược của Dương Vũ Phi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân cảnh giác, không dám tiến lên nữa.

"Không muốn c.h.ế.t thì cút hết cho ta--"

Dương Vũ Phi quát lớn.

Nàng kéo dây cương xe ngựa, ánh mắt sắc bén.

"Cung thủ chuẩn bị, b.ắ.n tên, g.i.ế.c bọn chúng" Tên cướp cầm đầu không cam lòng cứ thế để bọn họ rời đi, lao vào tấn công điên cuồng.

Lời vừa dứt, bọn cướp căn bản không cho Dương Vũ Phi thời gian phản ứng, những mũi tên tẩm kịch độc như mưa rào b.ắ.n về phía xe ngựa.

Dương Vũ Phi vừa bấm vào chiếc vòng trên cổ tay, phóng ám khí, vừa đánh xe ngựa, muốn xông ra khỏi vòng vây.

Một mũi tên xuyên qua xe ngựa, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Chu Nguyệt Nhiên, bà lập tức phát ra tiếng kêu la đau đớn.

Bách Linh và Đỗ Quyên hoảng sợ kêu lên: "Tiểu thư, phu nhân trúng tên rồi, trên mũi tên còn có độc, phải làm sao?"

Tim Dương Vũ Phi như bị bóp nghẹt, không dám lơ là chút nào: "Lấy từ trong túi thơm của ta ra lọ thuốc màu vàng, lấy một viên cho phu nhân uống."

Nàng tiếp tục liều mạng đánh xe về phía trước.

Bọn sơn tặc đuổi theo không bỏ, mưa tên càng ngày càng dày đặc.



Khoảng cách quá xa, độc dược của nàng cũng không có tác dụng.

Trong lòng Dương Vũ Phi dâng lên một cỗ phẫn nộ, đám khốn kiếp này, nàng nhất định phải g.i.ế.c sạch bọn chúng.

Ngay khi nàng đang dùng ý niệm, chuẩn bị mở không gian tùy thân, đưa Chu Nguyệt Nhiên và mấy nha hoàn vào đó trốn tránh thì một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc vang lên: "Giết hết bọn sơn tặc, bản Thế tử trọng thưởng--"

Diêu Minh Cẩn mang theo thị vệ của mình cuối cùng cũng đuổi tới, c.h.é.m g.i.ế.c dữ dội với đám sơn tặc muốn lấy mạng bọn họ.

Hắn lập tức chạy đến bên cạnh Dương Vũ Phi.

"Phi Nhi, bị thương sao? Nàng không sao chứ?"

Không biết vì sao, khi Dương Vũ Phi nhìn thấy hắn, lại có một loại xúc động muốn khóc.

"Ta không sao, nhưng nương ta trúng tên rồi, ta vẫn chưa kiểm tra vết thương của người, không biết người có sao không."

Diêu Minh Cẩn cầm dây cương trong tay nàng, dừng xe ngựa lại.

"Vậy nàng mau đi xem tình hình của nhạc mẫu đi, ta ở đây bảo vệ các ngươi, sẽ không để các ngươi gặp nguy hiểm đâu."

Trên mặt Dương Vũ Phi dính máu, là m.á.u của bọn cướp mà nàng vừa g.i.ế.c chết, cả người càng thêm lạnh lùng kiêu ngạo.

Diêu Minh Cẩn nhìn thấy nàng như vậy, cũng cảm thấy rất đau lòng.

"Vậy làm phiền chàng."

Nàng vào trong xe ngựa, nhìn thấy mẫu thân bị đau đớn hành hạ đến sắp ngất đi, hận ý trong lòng nàng dâng lên cuồn cuộn.

"Nương, để con xem, người bị thương ở đâu."

Nàng cởi quần áo của Chu Nguyệt Nhiên ra, nhìn thấy mũi tên kia cách tim chưa đầy một tấc, nàng càng thêm đau lòng.

"Nương, người chịu đựng một chút, con rút mũi tên ra cho người, giúp người cầm máu."

Chu Nguyệt Nhiên sắc mặt xanh mét, tỏa ra hơi thở của cái chết.

"Phi Nhi, nương cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, e rằng không thể ở bên con mãi được. Là nương xin lỗi con, không nên dẫn con đến chùa Quốc Tự dâng hương, hại con gặp nguy hiểm."

"Đừng nói bậy, nương nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Có một chuyện con chưa bao giờ nói với nương, thật ra con đã sớm học được một loại y thuật rất lợi hại, con có thể giải độc cho người."

Nàng lấy ra bộ dụng cụ mang theo bên mình, nhanh nhẹn rút mũi tên ra cho Chu Nguyệt Nhiên, làm sạch vết thương, cầm máu, rồi rắc loại kim sang dược tốt nhất lên vết thương, băng bó lại.

Chu Nguyệt Nhiên vẫn cảm thấy rất mệt, bà cảm thấy sinh mệnh đang dần dần trôi đi.

"Phi Nhi, đừng phí sức nữa, loại độc dược này rất lợi hại, nương chắc chắn không sống nổi nữa. Con gái, hy vọng con đừng trách nương."

Dương Vũ Phi lấy ra một viên thuốc giải bách độc, nhét vào miệng Chu Nguyệt Nhiên: "Uống viên thuốc này vào, có thể ức chế độc tố lan rộng, hai ngày nữa người sẽ không sao nữa. Nương, người sẽ sống thật tốt, người còn phải nhìn con lấy chồng."

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi