SAU KHI TRỌNG SINH, TA CHỌN KHẤT CÁI ĐỂ TRẢ THÙ

13.

Có lẽ Chu Nghiệp đã đi trừ khử con rắn cái trong đôi rắn kia.

Ta thở nhẹ nhõm một hơi, nhưng không hiểu sao lại ngày càng cảm thấy khẩn trương, giống như sương mù đang che lấp mọi thứ phía trước vậy.

Dường như ta đã từng trải qua loại cảm giác này...

Suy nghĩ của ta dần bay xa, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng, là lúc ta bị sơn phỉ đuổi theo ở kiếp trước.

Chu Nhược đánh ta ngất xỉu rồi dìu vào xe ngựa, trước khi ta hoàn toàn hôn mê, nàng ta nói nhỏ bên tai ta một câu: ""Yên tỷ tỷ, tỷ nói xem, nếu như ta chết rồi, Tạ Đường có phải sẽ bắt ngươi để đổi lấy ta không? Đánh cuộc đi, ta đoán... sẽ.""

Dứt lời, nàng ta để mã phu đưa ta đi.

Ngay sau đó ta nghe được tiếng cười khiến người khác rét run, về sau không còn cảm giác gì nữa, đến khi về phủ ta đã quên mất chuyện này.

Hóa ra nàng ta vì muốn hại ta mà không tiếc lấy sinh mệnh mình ra đặt cược.

Quả là điên dại.

Suy nghĩ quay lại, cổ họng đột nhiên hơi ngứa, ta muốn gọi Hồng Liễu thì phát hiện cơ thể không cử động được.

Lúc này cửa phòng đột nhiên bị thổi ra, một cơn khói vàng bay vào rồi dừng lại cạnh đầu giường ta, sương mù dần hóa thành hình, dáng vẻ tham lam của hồ yêu hòa vào làm một với hình bóng trong cơn ác mộng của ta: ""Cơ thể thuần âm, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi...""

Là nó!

Nó đến rồi...

Toàn thân ta run rẩy, cảm giác sợ hãi và phẫn hận bao phủ khắp cơ thể, ta không cử động được, chỉ có thể dữ tợn trừng mắt nhìn nó.

""Hận ta sao? Nên vậy, chờ ta ăn ngươi rồi, đời sau ngươi lại tới tìm ta đi, khặc khặc khặc..."" Cơ thể yêu quái nửa người nửa hồ yêu tỏa ra mùi hôi thối, ác mộng kiếp trước dường như chuẩn bị tái diễn.

Nó đưa tay muốn chạm vào ta nhưng lại bị bình phong vô hình làm bị thương.

Là bùa chú hộ thân Chu Nghiệp vẽ.

Ta vừa thở ra một hơi nó lại cười nói: "Tên đạo sĩ thối, hôm nay ta nhất định phải ăn được nàng!""

Dứt lời nó há mồm hút cả ta và cái giường vào trong miệng, một mùi hôi thối nghiêng trời ngả đất tràn vào khoang mũi, ta lập tức ngất đi.

Khi tỉnh lại, ta lại lần nữa nằm trong cái động hồ li kia.

Hồ yêu săn ba con gà rừng, nó nói muốn phá chú hộ thân của Chu Nghiệp.

Nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng lướt qua một cái, con gà còn chưa kịp giãy dụa đã rơi mất đầu, máu tươi bắn lên người ta, chất lỏng nóng hầm hập mang theo mùi khó ngửi khiến ta không nhịn được mà nôn khan.

May mắn là cơ thể ta có thể cử động.

Nhân lúc hồ yêu giết con gà rừng thứ hai, ta lấy hồ lô bằng ngọc ra ném lên trên không trung, miệng niệm chú ngữ, hồ lô bỗng nhiên biến lớn hút hồ yêu vào, nhưng nó không thu nhỏ lại mà lơ lửng trên không trung tỏa ra ánh sáng màu đỏ.

Ta lập tức đứng dậy, tùy tiện lau vết máu trên mặt rồi chạy nhanh ra khỏi động hồ li.

Chân không đi giày bị đá vụn trên mặt đất đâm chảy máu, mây đen bao phủ rừng rậm, quạ đen đậu trên cành cây, con đường phía trước như không có điểm dừng.

Nhưng ta không dám dừng lại, thời gian một chén trà căn bản không đủ để ta đi tìm Chu Nghiệp...

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng ta cũng chạy ra khỏi rừng cây, trước mặt là một căn nhà gỗ nhỏ, dường như đã rất lâu rồi không có người ở, trên hàng rào mọc đầy dây thường xuân, cánh cửa gỗ nửa mở nửa đóng như đang mời gọi ta đi vào.

Ta cúi đầu nhìn bàn chân be bét máu của mình, không chút do dự tiến vào trong.

14.

Bên trong nhà tranh có ánh sáng lờ mờ chiếu vào, mượn ánh sáng mờ ảo này ta mới có thể thấy mạng nhện ở khắp căn nhà, tìm mãi mới thấy được một ngọn đèn để thắp.

Trong giây phút khi ngọn lửa cháy lên, khuôn mặt hồ li đột nhiên xuất hiện bên đối diện, đầu lưỡi nhớp nháp của nó liếm qua răng nanh của mình, khóe miệng nở nụ cười khiến người ta run sợ: ""Bé thỏ trắng, bắt được ngươi rồi!""

Lưng ta lạnh toát, vội vàng lùi ra sau, hồ yêu ở đối diện cũng đánh về phía ta.

Cơ thể ta rơi mạnh xuống đất, mạnh đến mức cả người đều đau, nhưng ta không rảnh để quan tâm đến nỗi đau này, hai tay nhanh chóng kết ấn, mười mấy linh hồn trong nhà gỗ lập tức tập hợp ngăn trước mắt ta khiến hồ yêu bị bắn bay ra ngoài.

Ta tốn rất nhiều sức mới có thể đứng dậy, chỉ thấy nhóm linh hồn đang mạnh mẽ cắn xé thể xác hồ yêu, nó thống khổ kêu lên nhưng lại không thể nhìn thấy gì.

Xem ra ta đoán đúng rồi.

Trước khi vào đây ta đã phát hiện ra điểm không thích hợp, có nhà gỗ sâu trong rừng rậm cũng không phải chuyện lạ, nhưng hàng rào đầy thường xuân bên ngoài lại rất đáng ngờ.

Một căn nhà gỗ bị bóng cây đại thụ che khuất, ánh nắng không thể tiếp xúc được với nó thì sao loại thực vật như thường xuân lại có thể xanh mơn mởn như vậy được?

Chỉ có một khả năng: là giả.

Vậy nên ta lén lút ăn thuốc Chu Nghiệp đã chuẩn bị, sau khi vào căn nhà gỗ, ta phát hiện bên trong có không ít linh hồn, các nàng đều là thiếu nữ vô tội bị hồ yêu hại chết.

Các nàng giống ta, đều bị hồ yêu trêu đùa, tưởng rằng bản thân đã được cứu nhưng lại không ngờ, sau khi bản thân tự đi vào căn nhà gỗ nhỏ đáng sợ này đã bị nó nhẫn tâm xé thành từng mảnh nhỏ mà cắn nuốt.

Giống như mèo vờn chuột vậy, cả thể xác và tinh thần đều tổn hại.

Hồ yêu thích nhất là trái tim đang hoảng sợ đến cùng cực, tốt nhất là vẫn còn sợ hãi đập mạnh.

Nhưng ông trời rất công bằng.

Ai cũng sẽ phải trả giá cho nghiệp chướng mình gây nên.

Lúc này hồ yêu đã bị những linh hồn có oán niệm cực sâu kia kiềm chế, nó không thể nào dùng yêu lực để giết ta, chỉ có thể ác độc gào thét: ""Ta muốn ăn ngươi, hút sạch tinh khí của ngươi, sau đó lột da róc xương cơ thể của ngươi, cắn nuốt không sót thứ gì...""

Ta nhấc cây đao lớn rỉ sắt ở góc tường lên, đi đến giẫm lên ngực nó, trong mắt đã không còn sự sợ hãi, chỉ còn lại sự phẫn hận giống với những linh hồn ở nơi đây.

""Yêu nghiệt, thứ đáng chết chính là ngươi đấy.""

Trong ánh mắt kinh hoàng hoảng sợ của nó, ta vung đao xuống, máu nóng tanh hôi bắn lên váy ta, ta hơi nhíu mày, tiếp tục hạ thêm mấy chục lần nữa dù cho yêu vật này đã tắt thở từ lâu.

Cuối cùng ta đập vỡ ngọn đèn, thiêu hủy hồ yêu và căn nhà gỗ, bấm tay niệm chú cởi bỏ linh chú, mười mấy thiếu nữ đã báo được thù cuối cùng cũng trút bỏ tà khí, biến thành những luồng sáng trắng bình thản rời đi.

Ta đứng bên ngoài nhìn lửa cháy hừng hực, trong lòng lại không hề vui vẻ vì báo được thù.

Những thứ ta đã mất, dù có đền bù thế nào cũng không lấp đầy được.

Đang suy nghĩ thì bên người đột nhiên xuất hiện hai luồng sáng, ta cúi đầu nhìn, đúng là linh hồn của A Mãn và...

Một nữ đồng đáng yêu.

Bé yên lặng nhìn về phía ta, trên gương mặt non nớt là nụ cười ngoan ngoãn, miệng nhỏ hơi cử động: ""Mẫu thân...""

Nước mắt ta rơi như mưa, ta lập tức ngồi xuống, ôm thực thể tạm thời của bé vào trong lòng.

Một lúc là được rồi, để ta ôm bé một cái thôi.

Hài nhi của ta.

Mắt ta đẫm lệ, một lúc sau trong rừng cây dường như có một người đi đến, ta ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Là hắn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi