SAU KHI VỀ HƯU PHÁN QUAN THAM GIA TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Khi Kỳ Vô Quá quay trở lại viện nghiên cứu, còn đang suy nghĩ xem nên ghi chép về tình trạng của bác sĩ Vương như thế nào.

Ngẩn ra với quyển ghi chép một lúc lâu, cậu quyết định viết theo tình hình thực tế, nói như vậy còn có thể thử xem NPC điều dưỡng của bệnh viện có cái nhìn đặc biệt nào với khe không.

Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá bèn viết vào đó một dòng chữ.

“Khu C… Một giờ ba mươi phút chiều, hoạt động ở dưới đáy hồ nước ngoài khu phòng bệnh. Dùng lời khuyên nhủ nhưng không nghe theo hiệu lệnh. Cưỡng chế thất bại, bệnh nhân mất tích.”

Quả nhiên, vào thời gian tan làm, bác sĩ Lý xem xong quyển sổ trực của Kỳ Vô Quá thì không hỏi gì nhiều, cứ như việc bệnh nhân biến mất trong khe hở là chuyện vô cùng bình thường.

Lúc ăn cơm chiều, Hồ Tử Khiêm và Chúc Nhiên đều hơi thất thần.

Chúc Nhiên vẫn lấy rất nhiều thịt cá bỏ vào đĩa cơm, nhưng trông khi ăn không có khẩu vị lắm.

Hoàng Mỹ Linh hỏi: “Các cậu sao thế?”

Hồ Tử Khiêm nói: “Tối nay tôi còn phải đi làm, trực đêm ở nơi thế này kinh dị chết đi được.”

Kỳ Vô Quá hào hứng hỏi: “Thê thảm thế, vào game còn phải tăng ca, đúng là giống ngoài đời thật.”

Suy nghĩ duy nhất lúc này của cậu chính là, thì ra cậu không phải là người xui xẻo nhất, rõ ràng Hồ Tử Khiêm phải làm công việc thảm hơn cả cậu.

Nhưng sự thật chứng minh, cười người hôm trước hôm sau người cười.

Cậu vừa mới dứt câu đã thấy bác sĩ Lý hướng dẫn mình đi tới.

“Kỳ Vô Quá, bên ban phụ trách xảy ra ít chuyện ngoài ý muốn, phòng điều khiển không thể bỏ trống trong thời gian dài, lát nữa cậu đến phòng 604 thay ca phòng điều khiển đi.”

Bác sĩ Lý nói xong lập tức rời đi.

Kỳ Vô Quá quýnh lên, đứng bật dậy: “Thầy Lý, đừng thế mà, tôi đã làm việc cả ngày nay rồi, nếu tối nay uể oải ngủ gà ngủ gật, bỏ lỡ chuyện lớn thì phải làm sao?

Dường như lời của cậu rất có lý, bác sĩ Lý dừng lại, xoay người qua: “Cậu nói đúng lắm.”

Kỳ Vô Quá để lộ vẻ mặt chờ mong, gật đầu nói: “Lỡ tôi mà ngủ gật, bệnh nhân bị gì thì không được rồi.”

“Vậy cậu trực ca đêm với thực tập sinh bên cạnh đi.”

Nói xong, bác sĩ Lý không để ý tới Kỳ Vô Quá nữa, vội vàng nện bước chân rời khỏi canteen.

Kỳ Vô Quá bất đắc dĩ ngồi trở lại trên ghế, cậu nhìn thực tập sinh Đoạn Lệ bên cạnh, nói: “Người anh em, nói thật không phải tôi cố ý liên lụy tới anh đâu, ai bảo mấy NPC này thất thường thế.”

Đoạn Lệ nói: “Tôi không ngại.”

Kỳ Vô Quá thấy mọi việc đã rồi thì cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, cậu lại nhìn về phía Chúc Nhiên, hỏi: “Trông cậu kìa, tối nay cũng tăng ca à?”

Chúc Nhiên ngẩng đầu, chán nản gật gật.

Kỳ Vô Quá nói: “Thật ra trực ban chưa chắc đã là chuyện xấu đâu.”

Cậu kể chuyện bác sĩ Vương mất tích ngày hôm nay, sau đó còn nói thêm: “Lần trước Hứa Kiến Thiết chui vào khe là buổi tối, tất cả chúng ta đều nghe được giọng của anh ta. Con người trong lúc ngủ là bước vào khoảng thời gian lơi là nhất, lúc ấy Hồ Tử Khiêm cũng chịu ảnh hưởng, suýt nữa chui thẳng vào khe.”

Hoàng Mỹ Linh nghe xong, khuôn mặt trở nên trắng bệch: “Ý của cậu là, có thể tối nay sẽ nghe được giọng của bác sĩ Vương?”

“Có lẽ thế.” Kỳ Vô Quá nói: “Tôi nhắc cho các người biết, cố gắng khống chế mình, đừng đến gần cái khe.”

Hoàng Mỹ Linh nhìn nhìn số người chơi còn lại trên bàn, chợt phát hiện một sự thật. Trừ cô nàng ra, tất cả mọi người đều phải tăng ca, như vậy đồng nghĩa với việc lát nữa chỉ có mình cô ngủ trong phòng bệnh khu phổ thông.

Cô nói: “Tôi, tôi, tôi chỉ có một mình.”

Kỳ Vô Quá nói: “Chẳng sao cả, chẳng phải thực tập sinh mẫu mực thường chủ động yêu cầu tăng ca à, chẳng lẽ giáo viên hướng dẫn của cô còn cản nổi cô?”

Đoạn Lệ đảo mắt nhìn Kỳ Vô Quá, đột nhiên nghi ngờ có phải Kỳ Vô Quá khó ở vụ mình phải tăng ca nên mới đe dọa Hoàng Mỹ Linh như vậy không.

Hoàng Mỹ Linh cắn môi dưới, nói: “Hay là tôi vào phòng điều khiển trực ban với các anh nhé?”

Đôi mắt Kỳ Vô Quá sáng lên, đang muốn đồng ý ngay, thêm một người trực ban đồng nghĩa với việc cậu có thể nghỉ xả hơi nhiều hơn một chút.

Cậu đang muốn nhận lời, lại thấy Hoàng Mỹ Linh thoáng nhìn qua bên cạnh, không biết vì sao lại sửa miệng: “Hay, hay để tôi đi trực với Chúc Nhiên cũng được.”

“…” Một khi đã như vậy, Kỳ Vô Quá cũng không tiện ép người ta, chỉ có thể vạch ra kế hoạch cho tối nay.

Ăn cơm chiều xong, Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đi tới phòng 604, phòng này nằm cách phòng Kỳ Vô Quá đi làm buổi sáng một đoạn, nằm sau một cửa sắt khác, thoạt trông mức độ bảo mật cao hơn phòng kia nhiều.

Chờ đẩy cửa ra, rốt cuộc Kỳ Vô Quá cũng biết vì sao mức độ bảo mật ở đây lại cao như vậy.

Thứ xuất hiện trên màn hình là các phòng trong viện nghiên cứu, từ phòng làm việc đến phòng tiêu bản rồi lại đến phòng giải phẫu.

Nhưng vào lúc này, phần lớn phòng đều trống, có lẽ là đang vào giờ tan tầm.

Còn mấy bác sĩ kia ở đâu thì vẫn còn là câu hỏi lớn.

Kỳ Vô Quá nhanh chóng phát hiện bóng dáng của người khác trong màn hình, bọn họ đều đã vào phòng trực ca tối, trong tay cầm bộ đàm liên lạc.

Một khi có chuyện gì xảy ra, những người khác có thể chạy tới ngay, ít nhất có thể phòng ngừa giảm quân số vì cái khe.

“Hình như bên này an toàn hơn phòng bệnh.” Đoạn Lệ nói.

“Cho nên tôi mới lừa Hoàng Mỹ Linh đi tăng ca, chứ không phải vì trong lòng cảm thấy không công bằng.” Kỳ Vô Quá đột nhiên nói.

Đoạn Lệ: “Tôi cũng không nghĩ vậy đâu.”

Kỳ Vô Quá nhìn hắn, nói: “Đừng cho là tôi không để ý tới ánh mắt ban nãy của anh, chắc chắn anh nghĩ như vậy. Trông anh mặt liệt thế thôi, thật ra tôi có thể thấy rất nhiều điều từ trong mắt anh.”

“Cậu là người đầu tiên nói vậy.”

Đoạn Lệ im lặng một lát mới nói, cũng không phải do hắn mạnh miệng, trong cuộc sống hai mươi mấy năm nay, mọi người đều đánh giá hắn lòng dạ thâm sâu, tâm tư khó dò.

Đến cả cha mẹ hắn cũng hay nói bọn họ không bao giờ hiểu được suy nghĩ trong lòng con trai mình.

Chỉ dựa vào ánh mắt là có thể nhìn ra mình đang nghĩ gì ư?

Đoạn Lệ cảm thấy cảm giác này đúng là mới mẻ, hắn không ghét việc bị người ta nhìn thấu, ngược lại còn hơi chờ mong.

Trực ca đêm không có chuyện gì kích thích xảy ra, đồng hồ vừa qua mười hai giờ, Kỳ Vô Quá đã gà gật sắp ngủ.

Cậu thoáng nhìn qua Đoạn Lệ, đối phương nhanh chóng nhìn lại, nói: “Tôi trong cho, cậu ngủ đi.”

Sau khi nghe được câu nói đó, cậu lập tức ngủ say.

Không biết qua bao lâu, Kỳ Vô Quá có cảm giác có người đang lay mình.

“Vô Quá, dậy đi, có chuyện rồi.”

Trong cơn mơ màng, Kỳ Vô Quá vẫn nhận ra đây là giọng của Đoạn Lệ. Nếu không xảy ra chuyện lớn, Đoạn Lệ tuyệt đối sẽ không quấy rầy giấc ngủ của mình.

Kỳ Vô Quá biết rõ điều này, chớp mắt đã tỉnh lại.

“Sao thế?”

“Hồ Tử Khiêm.”

Kỳ Vô Quá nghe vậy thì nhìn qua, ô vuông trên màn hình hơi hỗn loạn, cậu lại không thấy Hồ Tử Khiêm đâu.

“Ở đó kìa.” Đoạn Lệ chỉ vào trong góc.

Kỳ Vô Quá nhíu mày nhìn một lát mới miễn cưỡng phân biệt ra Hồ Tử Khiêm đang lẫn vào trong đống người kia.

Điều này cũng phải thôi, nhóm người bên kia đều mặc đồ giải phẫu, đeo mũ trùm, chỉ để lộ đôi mắt. Kỳ Vô Quá khó có thể nhận ra Hồ Tử Khiêm ở đâu.

“Kia là Hồ Tử Khiêm ư?” Kỳ Vô Quá mờ mịt hỏi.

“Ừ.” Đoạn Lệ nói: “Vừa rồi tôi thấy có người mặc đồ bảo hộ, kéo một bệnh nhân đi vào.”

“Bệnh nhân?” Kỳ Vô Quá nhíu mày, cậu nhớ tới bác sĩ Vương mà mình thấy ngày đó.

Mấy người trong màn hình đẩy cửa phòng giải phẫu bước vào, ngay sau đó phòng giải phẫu lập tức sáng đèn.

Mấy ô vuông thuộc về phòng giải phẫu trên màn hình sáng lên, tất cả hình ảnh trong đó cũng rõ ràng hơn.

Kỳ Vô Quá thấy có người bị cột trên giường, tuy rằng hơi xa, nhưng Kỳ Vô Quá vẫn biết đó là ai.

Một người phụ nữ trung niên, đôi mắt tam giác, khuôn mặt nghiêm nghị, đúng là bác sĩ Tống.

Bác sĩ Tống trợn tròn mắt nhưng không hề giãy dụa, trông như đã bị gây tê.

“Đó có phải là bác sĩ Tống không?” Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoạn Lệ.

“Ừ, chắc là đúng rồi.”

Đoạn Lệ trả lời như vậy cũng không có gì kỳ lạ, hắn đã từng nói mình không nhạy bén với mặt người, hắn không nhận loại NPC ít khi xuất hiện này cũng là chuyện bình thường.

Kỳ Vô Quá nói: “Rốt cuộc Hồ Tử Khiêm đang muốn làm gì?”

Trông thấy tình cảnh trước mắt, Kỳ Vô Quá đột nhiên lại nhớ tới bộ phận cơ thể người bị ngâm trong bình thủy tinh.

Cho dù đây là không gian quỷ vực lệ quỷ lộng hành, mấy NPC đó cũng không thể xem là người sống được, nhưng có một vài việc lại thuộc về điểm mấu chốt của loài người. Ít nhất là bác sĩ Tống vẫn nằm trong khái niệm “sống”.

Người của phòng giải phẫu không vào hết, có vài tên đứng bên ngoài quan sát bác sĩ Tống qua lớp thủy tinh.

Kỳ Vô Quá nhìn thấy Hồ Tử Khiêm nghe NPC nghiêm túc giải thích gì đó, mà người đi vào sau đó cũng là nhóm người quen thuộc.

Bọn họ còn chưa thay đồ giải phẫu, là Chúc Nhiên và Hoàng Mỹ Linh trực ở phòng chứa tiêu bản.

Chỉ thấy một bác sĩ mặc đồ giải phẫu bước lên nói gì đó với bọn họ, Hoàng Mỹ Linh và Chúc Nhiên liên tục lắc đầu.

Sau khi nói chuyện với nhau vài phút, hai người rời khỏi phòng giải phẫu.

Kỳ Vô Quá ấn vào kênh thoại của Hoàng Mỹ Linh: “Bọn họ chuẩn bị làm gì thế?”

“… Bọn, bọn họ bảo muốn giải phẫu bác sĩ Tống.”

“Hồ Tử Khiêm đồng ý tham gia à?” Kỳ Vô Quá không thể hiểu nổi.

Hoàng Mỹ Linh nói: “Tôi đã khuyên cậu ta rồi, nhưng cậu ta nói bác sĩ hướng dẫn cậu ta bảo đây là buổi khảo hạch cho thực tập sinh, nếu không tham gia, khảo thí không thông qua, phải quay về trạng thái cũ.”

“Trạng thái cũ?”

“Ừ, Hồ Tử Khiêm nói là trở thành người bệnh lần nữa, cậu ta nói thay vì biến thành người bệnh chờ giải phẫu, không bằng đi giải phẫu người khác, dù sao mấy NPC kia cũng không thể xem là người được.”

Kỳ Vô Quá hơi dừng lại, hỏi: “Vậy còn các cô? Không sợ trượt khảo thí ư?”

Hoàng Mỹ Linh nói: “Tôi, tôi không vượt qua chướng ngại tâm lý được, cho dù bác sĩ Tống có như thế nào, trong mắt tôi, bà ta vẫn là một người đang sống.”

Kỳ Vô Quá còn chưa nói xong, đã có kênh mới tham gia.

“Kỳ Vô Quá, người bên phòng giải phẫu không đủ, các cậu qua đây giúp đỡ đi.”

Giọng nói kia là của người hướng dẫn Kỳ Vô Quá, bác sĩ Lý.

Cậu không hề cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy đối phương yêu cầu như vậy, xem ra từ lúc bắt đầu tăng ca cho đến chuyện của phòng giải phẫu đã thuộc phạm trù cốt truyện trò chơi.

Đây là sự kiện để người chơi phát triển tới mấu chốt tiếp theo, chắc chắn liên quan tới chủ tuyến. Còn chuyện tiếp theo là sự lựa chọn của mỗi người.

**********************

Lảm nhảm: Hoàng Mỹ Linh: “Em sai rồi, em đi ngay đây, hai anh cứ tự nhiên” =)))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi