SAU KHI VỀ HƯU PHÁN QUAN THAM GIA TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Khi hai người quay về nghĩa trang thì trời đã trở tối.

Việc đầu tiên Kỳ Vô Quá làm là thả túi ốc biển vào một cái thùng nước, sau khi đổ nước vào thùng, ốc biển lập tức thò mình ra khỏi vỏ.

“Quả nhiên là vậy.”

Kỳ Vô Quá cau mày, cảm thấy tối nay mình đã nhìn thấy quá nhiều thứ cay mắt. Phần thịt ló ra khỏi vỏ ốc không phải là thịt ốc thường, mà trên mỗi con ốc đều mang một khuôn mặt người, đầy đủ mắt mũi miệng, thậm chỉ có cả hai tai.

Kỳ Vô Quá tìm một đôi găng tay cao su, sau khi trang bị kỹ càng thì cầm con ốc lớn nhất lên quan sát. Khuôn mặt trên đầu nó giống hệt NPC trước kia đến phòng khám của Đoàn Lệ như đúc. Gương mặt kia bị Kỳ Vô Quá bắt lên trông có vẻ không vui cho lắm, ốc biển chầm chậm uốn mình, khuôn mặt cũng bị uốn thành một tư thế vặn vẹo.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, con ốc biển thoạt nhìn hiền lành bỗng há to miệng để lộ hàm răng sắc nhọn, quay qua cắn vào tay Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá vốn rất cảnh giác, ốc biển vừa thực hiện động tác, cậu đã lập tức thả tay, con ốc kia lại rớt xuống nước. Nhưng dù nằm trong thùng, nó vẫn không khép cái miệng đầy răng nhọn lại mà cắn sang con ốc biển bên cạnh.

Con ốc biển này vốn đã lớn, há miệng ra là có thể nuốt lống con ốc biển bên cạnh.

Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, con ốc nhỏ hơn đã bị cắn nát.

Đồng thời tiếng vang cũng khiến những con ốc còn lại trong thùng tỉnh giấc.

Cảnh tượng tiếp theo rất giống với lúc ở bãi đá ngầm, toàn bộ ốc biển cứ vậy mà lao vào cắn giết nhau.

Kỳ Vô Quá không nói gì, yên lặng quan sát toàn bộ quá trình.

Mười phút sau, cuộc cắn giết trong thùng kết thúc, kẻ thắng là con ốc biển có hình thể lớn nhất. Biến hóa lớn hơn nữa là trên phần thịt ốc trừ mặt ra thì còn mọc một đôi bàn tay, hệt như nòng nọc sắp lột xác thành ếch.

Cơ thể dị dạng không thể cuộn mình hoàn toàn vào lớp vỏ, vì vậy cứ để lộ ra bên ngoài.

Kỳ Vô Quá đứng dậy, nói: “Mang chúng quăng về biển thì tốt hơn, giữ lại trông cay cả mắt.”

Đoàn Lệ gật đầu, cầm lấy thùng nước đi ra ngoài.

Chủ tuyến trò chơi gần như đã rõ, những du khách kỳ lạ, cá biển hôi thối đều liên quan đến tai nạn trên biển.

Có lẽ chuyện là như thế này, người dân địa phương có tập tục ném thi thể xuống biển cho cá rỉa. Càng về lâu dài, những loài sinh vật quanh đảo đã ăn một lượng xác rất lớn. Mà sinh vật sống trong biển có một hiện tượng khác, đó là trong chuỗi mắt xích thức ăn sẽ trúng độc kim loại nặng, xuất phát từ hiện tượng sinh hóa(1). Mà tình trạng kỳ lạ quanh đảo sẽ không tránh khỏi có liên quan đến hiện tượng này.

Người dân trên đảo có thói quen vứt thi thể xuống vách biển gần đó, các loại cá cắn nuốt thi thể, cuối cùng dần dần tích lũy, khi chìm xuống nơi có những kẻ săn mồi nguy hiểm thì tử khí đã tích tụ thành một lớp dày nhất.

Xoáy nước ở bãi đá ngầm không phải do đá ngầm hình thành, mà là do tử khí từ trên người sinh vật biển. Lại sau đó có một chiếc du thuyền đi ngang qua đây. Xoáy nước hình thành từ tử khí gây tai nạn trên biển khiến thuyền lật. Xác người trên thuyền bị rỉa thịt, chấp niệm trở về nhà lại mọc lên mặt cá.

Cuối cùng trở thành hiện tượng sinh hóa.

Những kẻ săn mồi bậc cao thậm chí có thể biến thành hình người. Có thể nói đó là người, cũng có thể nói là cá. Dưới sự ảnh hưởng của chấp niệm người chết, bọn họ lặp lại quá trình trước khi chết, đi du thuyền đến hải đảo nghỉ phép. Chẳng qua lai lịch của anh Tiền hơi kỳ lạ, từ thói quen sinh hoạt của anh ta có thể thấy hẳn cũng là người trên thuyền, nhưng vì sao anh ta lại trở thành quốc vương trên đảo chứ không phải du khách trên thuyền?

Mọi chuyện dần trở nên rõ ràng, nhưng con đường qua cửa trừ điểm khảo hạch ra thì không còn cách nào khác.

Giết chết anh Tiền ư?

Với tiếng tăm của đối phương trên đảo, chỉ sợ nếu giết anh Tiền sẽ tạo thành hậu quả khó lường, hơn nữa không cần phải dùng cách này mới có thể qua cửa.

“Nghĩ gì thế?”

Khi Đoàn Lệ đẩy cửa vào, hắn thấy Kỳ Vô Quá đang cầm chiếc vòng vàng kia ngơ ngẩn.

Kỳ Vô Quá chợt bừng tỉnh, nói suy nghĩ của mình cho Đoàn Lệ nghe, sau đó tỏ ra hơi buồn bực.

“Phó bản này thật kỳ lạ.” Cậu nói, “Rõ ràng mọi chuyện đã sáng tỏ, vậy mà cách qua cửa lại không có manh mối gì, nếu cứ thật thà đi thu thập điểm khảo hạch, bị người ta dắt mũi thì không tốt lắm.”

Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đều là những người đã quen nắm quyền chủ động trong tay, mỗi lần qua cửa đều như vậy, lần này cũng thế.

Đoàn Lệ nói: “Anh Tiền là nhân vật mấu chốt, cứ trói gã ta qua đây, nghiêm hình bức cung là được.”

“…”

Kỳ Vô Quá cạn lời nhìn Đoàn Lệ, cậu không hiểu sao một người sống trong xã hội hiện đại văn minh như hắn lại có những suy nghĩ tụt hậu như vậy.

Chẳng qua câu nói của Đoàn Lệ đã khiến Kỳ Vô Quá nảy ra ý tưởng.

Cậu gật gù nói: “Không thể dùng cách bạo lực được, chẳng qua chúng ta có thể thế chỗ anh Tiền.”

Lúc này lại đến lượt Đoàn Lệ không hiểu Kỳ Vô Quá nói gì, hắn hỏi: “Cậu định làm gì?”

Kỳ Vô Quá huơ vòng vàng trên tay, nói: “Bắt đầu từ sợi dây chuyền vàng này đi, chúng ta có thể tìm du khách đeo vòng vàng.”

Đoàn Lệ: “?”

Kỳ Vô Quá nói xong, đứng dậy lấy ra quyển sổ vẽ. Quả nhiên cậu nhanh chóng tìm thấy bức vẽ giống hệt chiếc vòng vàng như đúc.

Cậu cẩn thận đối chiếu hoa văn, xác định là cùng một chiếc chứ không phải kiểu dáng giống nhau. Nguyên nhân rất đơn giản, mức độ hao mòn trên chiếc vòng ăn khớp với nhau.

“Cậu vẽ chi tiết thật đấy.” Đoàn Lệ nói.

“Kiến thức cơ bản thôi.” Kỳ Vô Quá rũ mắt nhìn khuôn mặt hoàn toàn biến dạng của xác chết trên sổ, sau đó hồi tưởng lại khuôn mặt của du khách đeo vòng vàng.

Sau đó cậu nhấc bút vẽ ra một bức hình.

Đoàn Lệ không nói gì, yên lặng nhìn Kỳ Vô Quá thành thạo đặt bút vẽ. Hắn biết Kỳ Vô Quá không thích bị quấy rầy khi đang vẽ tranh.

Lần vẽ tranh này rất nhanh, sau khi vẽ xong, Kỳ Vô Quá hỏi: “Anh có thấy hai khuôn mặt này giống nhau chỗ nào không?”

Trên hai tờ giấy trắng có một tấm là thi thể bị trương phình đến mức không ra hình, tấm còn lại là mặt của du khách đeo vòng vàng.

“…” Đoàn Lệ cố gắng nhìn một lát, nhưng cuối cùng vẫn phải lắc đầu.

Kỳ Vô Quá cũng không thất vọng, nói: “Tuy rằng vì là người khổng lồ nên mặt không còn nguyên vẹn, nhưng vẫn có thể dựa vào phần xương để đoán.”

Cậu lại nhấc bút vẽ lên tranh, một lát sau, một gương mặt hoàn toàn xa lạ xuất hiện trên sổ.

“Đây là du khách kia?” Đoàn Lệ mù mờ hỏi.

Dù Đoàn Lệ không quá nhạy bén với mặt người cũng có thể nhìn ra, khuôn mặt này được thay đổi dựa theo mặt du khách đeo vòng vàng, biến đối phương trở thành khuôn mặt đặc trưng của người Trung Quốc.

“Ừ.” Kỳ Vô Quá gật đầu, “Đây hẳn là khuôn mặt vốn có của người chết, dù sao mấy con cá kia cũng là cá nước ngoài, cho nên mấy du khách kia mới thành người có máu lai như vậy.”

Cậu thở dài, nói: “Tôi định cho du khách tới nhận thi thể của mình, xem ra phải thức đêm rồi.”

Đoàn Lệ rất hiểu Kỳ Vô Quá, có thể nói thức đêm với cậu là chuyện đau khổ nhất. Hắn nói: “Cậu không cần phải gấp vậy đâu.”

Kỳ Vô Quá nhìn hắn hỏi: “Có phải anh quên mất một chuyện rồi không?”

“Chuyện gì?” Đoàn Lệ cau mày.

“Thành tích khảo hạch.”

Kỳ Vô Quá đau khổ nói, nhưng thật ra cậu hiểu vì sao Đoàn Lệ lại hoàn toàn quên béng mất chuyện này. Đối với Đoàn Lệ mà nói, từ trước tới nay hắn luôn là người nắm quyền khống chế, không phải con trâu cày việc, vào không gian quỷ vực cũng rất “nghề”, dường như không gì có thể uy hiếp hắn.

Cùng lắm thì dùng nắm đấm phá cục là xong.

Từ trước tới giờ Đoàn Lệ hẳn đều nghĩ như vậy. Cũng chính vì thế mà thành tích khảo hạch vốn xuất hiện từ đầu trò chơi không để lại ấn tượng gì cho hắn.

Kỳ Vô Quá nói tiếp: “Chưa tới mấy ngày nữa du khách sẽ rời đi, nếu so chỉ tiêu buôn bán, tôi bét bảng là cái chắc.”

Đoàn Lệ nói: “Không sao.”

Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi nghĩ có thể không dùng bạo lực phá cục thì đừng dùng, tóm lại là tôi có kế hoạch cả rồi.”

***

Sáng hôm sau, khi Kỳ Vô Quá tỉnh lại thì Đoàn Lệ đã rời đi. Bản vẽ đêm qua rải đầy đất nay đã được sắp gọn đặt trên bàn.

Kỳ Vô Quá day hai bên thái dương, ngồi dậy rời giường, chuẩn bị ra ngoài tắm rửa cho tỉnh táo lại.

Cậu không biết đêm qua mình ngủ như thế nào, dù sao chắc chắn không phải là mình tự leo lên giường ngủ. Thế thì là do Đoàn Lệ dọn dẹp thay rồi.

Kỳ Vô Quá rửa mặt, tìm cái túi bỏ mấy tờ giấy đã vẽ hôm qua, quyết định đến tiệm cơm dán quảng cáo.

Mục tiêu của quảng cáo tất nhiên là hai ngàn du khách, còn nơi dán đương nhiên sẽ là tiệm cơm trong phố buôn bán.

Tuy rằng mấy du khách kia ngày ngủ đêm bay, hơn nữa có vẻ không thích ánh mặt trời, nhưng thời gian ăn cơm của bọn họ rất chuẩn. Chỉ cần vừa đến giờ cơm sẽ có mặt tại nhà ăn.

Khi Kỳ Vô Quá đặt mấy món đồ trong tay xuống quầy, Giản Thần trợn mắt tỏ vẻ khó hiểu.

“Gì đây?”

Trên quầy là một chồng tranh, trên tranh vẽ đủ thứ linh tinh, từ vòng cổ tới đồng hồ đeo tay, cái gì cũng có.

Kỳ Vô Quá nói: “Phiếu bầu cử.”

Giản Thần ngơ ngác nói: “Không, không hiểu.”

Kỳ Vô Quá cười nói: “Anh không cần hiểu đâu, nếu mọi chuyện suôn sẻ, chúng ta sẽ qua cửa ngay vòng khảo hạch đầu tiên.”

“Vòng đầu tiên?”

Giản Thần hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mới chỉ qua một đêm mà Kỳ Vô Quá đã hiểu toàn bộ trò chơi, hơn nữa còn biết rõ tiến độ cốt truyện.

“Về sau tôi sẽ nói chi tiết cụ thể cho các anh nghe. Thành tích khảo hạch của anh Tiền không đơn giản vậy đâu, mục đích của không gian quỷ vực này là nhìn chúng ta giãy dụa tìm đường thoát.”

“Đúng là ác độc, mấy cái thành tích gì gì đó chỉ là cái bẫy mà thôi.”

Kỳ Vô Quá gõ gõ mấy bức tranh trên bàn: “Cái này phải phiền anh rồi, tôi muốn qua chỗ anh Tiền một chuyến.”

Cậu vừa đẩy cửa đi ra đã thấy Đoàn Lệ đứng trước cửa, trông không được dễ chịu cho lắm.

**********

Chú thích:

(1) Hiện tượng sinh hóa (Biomagnification): Là sự gia tăng nồng độ của một chất độc hại theo thời gian khi đi dọc theo mức độ thấp hơn đến mức cao hơn trong chuỗi thức ăn. Quá trình này đòi hỏi chất ô nhiễm phải tồn tại lâu dài để gây ra sự ngưng tụ sinh học. Ngoài ra nó phải di chuyển để dễ dàng xâm nhập vào hệ thống sinh học bằng thực phẩm hoặc nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi