SAU KHI VỀ HƯU PHÁN QUAN THAM GIA TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Người phòng bên cạnh trông là biết không phải người chơi, có người chơi nào xuất hiện ở nơi kỳ lạ như vậy còn thảnh thơi ngồi đọc báo trên bồn cầu không?

Có lẽ là một NPC có thể cung cấp manh mối rời khỏi đây chăng?

Kỳ Vô Quá nghĩ một lát, cất tiếng nói: “Xin chào?”

Người ngồi trên bồn cầu cử động, gã ngẩng đầu lên, cái đầu càng ngẩng càng cao, càng lúc càng ngửa ra sau, mãi tới khi đạt tới một góc con người không thể nào làm nổi.

Rắc.

Kỳ Vô Quá nghe thấy một âm thanh giòn tan vang lên, sau đó chỉ thấy đầu người nọ lăn trên mặt đất.

“…”

Thôi được, Kỳ Vô Quá biết ý đối phương là gì rồi.

Bên cạnh là một con quỷ, đường này bị cụt lối.

Kỳ Vô Quá lại nhìn sang bên trái nhà vệ sinh, bên cạnh cũng có người. Chuyện người này làm càng khiến người ta không tưởng nổi. Đó là một bé trai đang cầm vợt vớt cá trong bồn cầu.

Lần này Kỳ Vô Quá không cần hỏi cũng biết đó cũng là đường cụt.

Đêm hôm khuya khoắt trong văn phòng đào đâu ra bé trai? Dù có bé trai thật thì sao lại đi vớt cá trong bồn cầu?

Vậy chỉ có thể trèo ván cửa, sau đó nhảy ra ngoài.

Một chân Kỳ Vô Quá đạp lên ván, đang định nhảy ra, bên cạnh vọng tới giọng trẻ con trong trẻo.

“Anh ơi, anh phải tuân thủ quy tắc trò chơi nha.”

Nghe giọng là biết do đứa bé bên cạnh nói.

Kỳ Vô Quá cũng không sợ, giữ nguyên tư thế đạp một chân lên ván cửa, hỏi: “Quy tắc gì?”

“Không được dùng bạo lực phá hỏng hiện trường, xin hãy nghiêm túc chơi mật thất, bằng không sẽ chết đấy.”

Mật thất? Chẳng lẽ đây là trò chơi trốn khỏi mật thất?

Kỳ Vô Quá nhảy xuống khỏi bồn cầu, tình huống tạm thời chưa rõ ràng, chủ tuyến trò chơi cũng chưa biết, vẫn nên ngoan ngoãn đi từng bước thì hơn.

Dù sao bây giờ cậu đang phải chiến đấu một mình, không có thiên sư hộ thân, không thể tùy ý làm bừa.

Kỳ Vô Quá đánh giá không gian nhỏ hẹp chưa đến một mét vuông, lại nghiên cứu thử ổ khóa treo trên cửa.

Đây là ổ khóa kiểu cũ, xuất hiện một cách bất thường ở nơi này, tất nhiên thông tin sẽ là phải tìm được chìa khóa. Tìm được chìa khóa rồi mới có thể rời khỏi đây.

Nơi có thể giấu chìa khóa trong chỗ này rất rõ ràng. Kỳ Vô Quá lật nắp két nước bồn cầu, bên trong chứa đầy thứ chất lỏng đỏ thẫm.

Đỏ ngả về đen, trông có vẻ không được may mắn cho lắm.

Dù Kỳ Vô Quá không có thói ở sạch cũng không muốn thò tay vào đống máu loãng này tìm chìa khóa.

Cậu ấn vào nút xả nước, nhưng cái nút như bị kẹt chỗ nào đó khiến cậu ấn không nổi.

Đây là đang ép người chơi thò tay vào vớt?

Kỳ Vô Quá không táy máy làm ngay mà xé một mẩu khăn giấy ném vào. Tờ giấy kia không bị ẩm ướt, nó như chạm phải thứ chất lỏng có tính ăn mòn cực cao, chớp mắt đã hòa tan, không tìm thấy chút tàn dư nào nữa. Nếu vừa rồi Kỳ Vô Quá tiện tay thò vào vớt chìa khóa, chỉ sợ thứ còn lại không phải tay mà là xương trắng.

“Bẫy rập à, quả là trò chơi sinh tồn.”

Kỳ Vô Quá thở dài, thả nắp bồn cầu xuống, ngồi lên nắp rủ mắt suy nghĩ.

Với trò chơi thoát khỏi mật thất, manh mối đều sẽ liên kết với nhau. Nếu không có cách tìm được chìa khóa, vậy chứng tỏ cần phải lấy từ manh mối xung quanh.

Nói như vậy, không phải trên tay bé trai phòng bên có một cái vợt vớt cá ư?

Còn máu loãng có thể ăn mòn giấy có ăn mòn được vợt của bé trai hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét. Đạo cụ trong tay NPC được sinh ra để giải cục, tất nhiên sẽ mang tính chất đặc biệt.

Không sai, trong suy nghĩ của Kỳ Vô Quá, hai con quỷ bên cạnh đã được xếp vào hàng ngũ NPC.

Kỳ Vô Quá nghĩ đến đây, gõ gõ lên vách tường, nói: “Em trai, cho anh mượn món đồ em đang cầm chút được không?”

Một hồi lâu sau, bé trai trả lời: “Anh ơi, em đói.”

Bé trai nói xong câu đó thì không nói gì nữa. Kỳ Vô Quá hỏi lại, câu trả lời bên kia đáp lại vẫn như cũ.

Cũng chỉ có mày mới đói bụng trong nhà vệ sinh thôi.

Kỳ Vô Quá thầm mắng, nhưng cũng chỉ có thể tìm cách lấy đồ ăn cho bé trai.

Tìm đồ ăn trong nhà vệ sinh.

Cái mật thất này đúng là kỳ quặc.

Kỳ Vô Quá ngồi trên bồn cầu nghĩ một lát, cảm thấy khâu đột phá hẳn là thuộc về người ngồi đọc báo bên vách còn lại.

Trong không gian nhỏ hẹp, phòng cậu trừ bồn cầu và cuộn giấy ra thì không còn manh mối nào nữa. Cho nên tất nhiên Kỳ Vô Quá không thể biến ra đồ ăn cho bé trai, vì vậy chỉ có thể xem quỷ đọc báo làm điểm đột phá.

Cậu lại gõ lên vách ngăn, nói: “Anh phòng bên ơi, xin hỏi anh có đồ ăn không?”

Phòng bên không lên tiếng, có lẽ là không muốn trả lời câu hỏi của Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá cũng không giận, cậu biết không thể đơn giản vậy được. Bé trai cầm vợt đòi đồ trao đổi, vậy xem ra người đọc báo cũng cần thứ gì đó để đổi.

Kỳ Vô Quá nhớ lại cảnh tượng ban nãy khi trèo lên nóc bồn cầu, trong lòng chợt hiểu ra.

Hộp khăn giấy phòng bên trống không, từ dấu vết trên báo có thể thấy người nọ đã ngồi thật lâu, không thể dùng báo giải quyết vấn đề. Dù sao với độ thô của báo, không quyết tâm sẽ rất khó hành động.

“Bên tôi có giấy, dùng để trao đổi.”

Một hồi sau, cuối cùng Kỳ Vô Quá cũng nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói.

“Được.”

Kỳ Vô Quá tháo giấy xuống đưa qua khe hở. Cậu không lo đối phương sẽ lừa cậu, đây là quy tắc không gian này, không có người nào cũng không có quỷ nào có thể vi phạm.

Lại một hồi sau, phía đối diện đưa qua một món đồ nhỏ được bọc lại bằng giấy.

Kỳ Vô Quá mở ra xem, là một miếng chocolate.

Sau khi thuận lợi lấy được vợt bắt cá từ tay bé trai, Kỳ Vô Quá nhanh chóng vớt được chìa khóa ra khỏi két nước.

Mở khóa, ra ngoài.

Cuối cùng cũng rời khỏi nhà vệ sinh, Kỳ Vô Quá vừa đẩy cửa đã thấy có người đi đến. Với khuôn mặt ngơ ngác và bộ đồng phục an ninh trên người, cậu nhìn là biết đó là người chơi.

Người chơi kia nhìn Kỳ Vô Quá, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó run lên rồi lắp bắp: “Anh… Anh…”

Cũng không biết trước đó thanh niên này đã gặp phải chuyện gì, hiện tại có vẻ còn hoảng sợ chưa bình tĩnh lại được.

Đây mới là biểu hiện bình thường của người chơi mới, Kỳ Vô Quá cười nói: “Đừng hoảng, tôi là người chơi.”

Người chơi vỗ ngực, đi tới nói: “Chào anh, tôi tên Tào Xuyên…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, bên ngoài hành lang đã vọng đến tiếng giày cao gót.

Cộp, cộp.

Tào Xuyên run bắn lên, nói: “Không, không đúng, vừa rồi trên đường tới đây tôi không gặp ai, chẳng lẽ cũng là người chơi?”

Kỳ Vô Quá đi đến cạnh cửa, không tùy tiện ra ngoài mà nghiêng tai nghe ngóng tiếng động.

“Âm thanh vọng tới từ hướng này.”

Tào Xuyên thoạt trông khá nhát gan, chẳng qua vẫn còn biết cẩn thận, cậu ta đứng im một chỗ không dám nhúc nhích, hỏi: “Vậy… cô gái kia đến nhà vệ sinh à?”

“…”

Tiếng động càng lúc càng gần, Kỳ Vô Quá cau mày, kéo Tào Xuyên chạy về căn phòng mình vừa bị nhốt.

Tào Xuyên càng thêm căng thẳng, cậu ta đẩy mắt kính, nhỏ giọng hỏi: “Sao… sao vậy? Sao phải trốn?”

Kỳ Vô Quá nói: “Chưa biết bên ngoài là người hay quỷ, cứ trốn trước đã.”

Trên mặt Tào Xuyên vẫn mơ màng, ngoan ngoãn gật đầu.

Kỳ Vô Quá cảm thấy mình có thể bớt lo về người mới này, dù sao người ngoan biết nghe lời không nhiều lắm.

Toàn bộ đều giống với suy đoán của Kỳ Vô Quá, tiếng giày cao gót càng lúc càng gần, sau đó đi vào phòng vệ sinh của bọn họ.

Kỳ Vô Quá không hoàn toàn đóng kín cửa, chừa lại một khe hở nhỏ.

Vị trí căn phòng của cậu không tồi, có thể nhìn thấy tình huống trước bồn rửa tay có gương, nhưng từ bồn rửa tay lại không thấy được chỗ phòng này.

Cô gái mặc váy đỏ đứng trước bồn rửa, có vẻ đang sửa lại lớp trang điểm.

Ở nơi như thế này, trong tình huống này còn có thể bình tĩnh đứng trước gương chỉnh lại lớp trang điểm thì chắc chắn không phải người.

Vậy cô gái kỳ lạ xâm nhập vào nhà vệ sinh nam có thân phận như thế nào đây?

Ngay lúc này, bên cạnh có tiếng xả nước vọng đến.

Xem ra gã đàn ông đọc báo đã giải quyết xong vấn đề, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tào Xuyên kéo góc áo Kỳ Vô Quá, dường như định nói gì đó. Kỳ Vô Quá ra hiệu cho cậu ta im lặng, ý bảo đối phương chỉ cần xem diễn biến là được.

Người đàn ông đi ra ngoài, cô gái váy đỏ đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt trông khá ngạc nhiên.

Trông cốt truyện có vẻ khá bình thường, theo motip phụ nữ không cẩn thận đi nhầm vào nhà vệ sinh nam. Theo logic phát triển mà nói, tiếp theo sẽ là cô gái hoặc là hét lên, hoặc đỏ mặt xin lỗi, giả bộ bình tĩnh xoay người rời đi.

Nhưng đây là không gian quỷ vực, diễn biến cốt truyện không bao giờ giống với thế giới bình thường.

Cô gái váy đỏ hét to: “Đồ dê xồm! Ông dám trốn trong nhà vệ sinh nữ rình mò người khác!”

Gã đàn ông đọc báo còn chưa kịp giải thích gì, chỉ thấy cô gái lấy ra một con dao từ trong túi, cắt thẳng vào cổ ông ta.

Gã đàn ông bưng cổ lui về sau hai bước rồi ngã phịch xuống đất. Động mạch chủ của gã đã bị cắt đứt, dùng tay che cũng phí công, máu đỏ đột nhiên phun ra như suối, thậm chí còn bắn lên trần nhà.

Cô gái váy đỏ bình tĩnh thả lại dao vào túi, quay qua gương đánh xong son môi rồi mới đi ra ngoài.

“…”

Tào Xuyên bị biến cố này dọa sợ tới mức run cầm cập, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.

Cậu ta thấy Kỳ Vô Quá vươn tay mở cửa, cuống quýt đè lại tay cậu, điên cuồng lắc đầu. Kỳ Vô Quá thấy trán cậu ta đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, khẽ giọng hỏi: “Sao thế?”

Tào Xuyên lại không nói gì, căng thẳng nhìn ra bên ngoài.

“Không sao đâu, đi xa rồi, hẳn là không nghe được.”

Lúc này Tào Xuyên mới nói: “Không thể ra ngoài, lỡ may con quỷ ngoài kia lao vào cắt đứt cổ chúng ta thì sao?”

Kỳ Vô Quá vỗ vai cậu ta, nói: “Đừng sợ, cốt truyện đoạn này đã xong rồi, nữ quỷ kia sẽ không quay lại nữa đâu.”

“Hả?” Tào Xuyên ngơ ngác, thế nhưng quả thật đã được Kỳ Vô Quá trấn an một phần.

“Cốt truyện gì?”

Kỳ Vô Quá tốt bụng giải thích: “Đoạn này là cốt truyện trong nhà vệ sinh, trò chơi thoát khỏi mật thất đều sẽ có một câu chuyện khó hiểu như vậy chỉ để xây dựng không khí đáng sợ, vừa rồi chính là nó đấy.”

Kỳ Vô Quá giải thích sơ lược về gã đàn ông quay đầu, chuyện trong bồn nước mà mình vừa thấy, lúc này mới khiến Tào Xuyên yên lòng, cẩn thận đi theo Kỳ Vô Quá ra khỏi nhà vệ sinh.

******************

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi