SAU KHI VỀ HƯU PHÁN QUAN THAM GIA TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Đợi đến khi tầm mắt rõ ràng trở lại, Kỳ Vô Quá đã đứng ở phòng tắm.

Việc làm đầu tiên của cậu là cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trong lòng bàn tay chỉ còn lại một vết màu đỏ, còn lá bùa đã biến mất không chút tăm hơi.

Shhhh——

“Đau chết mất, phải tìm Đoạn Lệ đổi cái khác thôi.”

Lúc câu này bật thốt ra khỏi miệng, Kỳ Vô Quá sửng sốt phát hiện, lần này cậu đã nhớ hết tất cả các chi tiết trong game, bao gồm những người đã gặp kia, cả tên lẫn hình dáng.

Kỳ Vô Quá cũng không đoái hoài tới việc tắm rửa nữa, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài, gõ cánh cửa nằm bên cạnh phòng mình.

Bên trong không trả lời, Kỳ Vô Quá mới nhận ra thời gian có chút không phù hợp, nếu như Đoạn Lệ không nhớ gì về chuyện trong game thì đúng là mất lịch sự.

Ngay khi cậu chuẩn bị quay người đi thì cửa mở.

Khuôn mặt lãnh đạm của Đoạn Lệ xuất hiện trong tầm mắt, Kỳ Vô Quá muốn hỏi hắn một câu anh có nhớ chuyện xảy ra giữa chúng ta không, nhưng lại cảm thấy hỏi vậy rất quái đản, nên câu ra khỏi miệng cậu lại bị đổi.

“Lá bùa kia của anh có thể cải tiến lên không? Thêm vài lần nữa chắc da tay tôi bị nướng chín mất.”

Đoạn Lệ nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên, đáp lại cậu: “Vào đi.”

Kỳ Vô Quá ngồi xuống sofa trong phòng khách, thấy Đoạn Lệ đặt nước lên bàn, sau đó ngồi phía đối diện với mình.

“Lá bùa này của anh đúng là hữu hiệu.” Kỳ Vô Quá nói, “Không như lần đầu tiên qua cửa, lần này tôi nhớ được rất rõ.”

Cậu nhấp một ngụm nước, nói tiếp: “Lúc tôi chơi ải tân thủ gặp được một người có ấn tượng rất mạnh, đáng tiếc là quên hết rồi.”

Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, hỏi: “Người có ấn tượng mạnh?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Đúng vậy, tôi chỉ nhớ lờ mờ anh ta có vóc người rất đẹp, nếu có thể mượn làm người mẫu để vẽ tranh thì sẽ rất phù hợp.”

Đoạn Lệ nói: “Cậu không nghĩ tới chuyện vẽ tôi à?”

Kỳ Vô Quá không thể hiểu được tự nhiên hắn nói câu này là có ý gì, cậu vò vò tóc nói: “Thì cũng có, nhưng mà không biết nên vẽ thế nào. Anh biết thứ gì càng đẹp thì càng khó vẽ ra giấy mà.”

Đoạn Lệ nghe xong cũng không có ý kiến gì, chỉ tựa ra phía sau salon, nói: “Thời gian cách lần vào game sau là bao lâu?”

Kỳ Vô Quá nói: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ nhớ lúc sắp vào cửa thì cánh tay sẽ nóng lên.”

“Ồ?”

Đoạn Lệ vừa nghe đã đi qua đó ngồi xuống, nói: “Thất lễ rồi.”

Sau đó, hắn cầm cánh tay Kỳ Vô Quá lên, cẩn thận ngâm cứu.

Màu da của Kỳ Vô Quá là loại thiên về nhạt màu, mạch máu trên cánh tay lộ ra màu xanh tím, thoạt nhìn hơi yếu ớt bệnh tật.

Đoạn Lệ lại cảm thấy, dòng máu đang lưu thông dưới mạch máu xanh tím kia mang hơi thở cực kỳ sinh động.

Kỳ Vô Quá thấy thần sắc Đoạn Lệ cực kỳ chăm chú, càng nhìn càng gần, cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của hắn lướt trên da mình.

“Sao rồi?” Kỳ Vô Quá mở miệng hỏi.

Động tác của Đoạn Lệ hơi dừng lại, sau đó thả tay cậu ra: “Cậu chờ chút.”

Nói xong, hắn đứng dậy đi vào phòng.

Lúc Đoạn Lệ đi ra, trong tay hắn còn cầm theo một cây bút, trên đầu bút chấm chu sa đỏ tươi.

Kỳ Vô  Quá thấy thế, rất phối hợp vươn tay ra cho Đoạn Lệ vẽ bùa.

Một lát sau.

Một đám hoa văn nổi lên trên tay Kỳ Vô Quá, cậu nghiên cứu chúng cả buổi trời, hỏi hắn: “Hình như đây là mấy con số?”

120:00:00

Vậy mà là giờ đếm ngược, không cần giải thích Kỳ Vô Quá cũng biết, khi dòng số này đếm ngược về số không thì đó sẽ là lúc cậu phải vào cửa.

Một lúc sau, hoa văn dần dần nhạt màu đi.

Bấy giờ Đoạn Lệ mới giải thích: “Vừa nãy tôi phát hiện trên tay cậu có niệm bám vào…”

Hắn ngừng một chút, lại vẽ lên tay mình y như ban nãy.

Quả nhiên trên tay Đoạn Lệ cũng hiện lên một dòng con số.

Nhưng dòng số đó lại khác với Kỳ Vô Quá, trên tay hắn là 48:00:00.

Vậy mà hai ngày sau đã vào trò chơi tiếp rồi, Kỳ Vô Quá tính toán thời gian một chút, phát hiện mình phải gần ba ngày sau mới vào cửa tiếp theo kể từ khi ra ải tân thủ.

Xem ra thời gian tiến vào trò chơi là ngẫu nhiên, hoặc là một quy tắc vô danh nào đó.

Đoạn Lệ nghe xong suy đoán của Kỳ Vô Quá, nói: “Cũng đúng, niệm này bám vào linh hồn cậu, hẳn là niệm của không gian Quỷ vực.”

Kỳ Vô Quá bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là thế, nó chứng tỏ linh hồn chúng ta thuộc về không gian của quỷ, trò chơi này đang cướp người của phe chính phủ đây mà.”

Đoạn Lệ hỏi: “Chính phủ?”

Kỳ Vô Quá nói: “Đúng vậy, cơ cấu của chính phủ có lẽ là địa phủ, con người sau khi chết đi thì phải xuống địa phủ mà, không gian Quỷ vực này cứ như chợ đen đi cướp người vậy.”

Đoạn Lệ im lặng trong chốc lát, cảm thấy Kỳ Vô Quá nói rất có logic, nhưng mà sao vẫn thấy chỗ nào sai sai ấy nhỉ.

Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ dùng biểu cảm kỳ lạ nhìn sang, cũng phát hiện ý nghĩ mình có hơi kỳ quái.

Cậu cười cười: “Tôi là người làm nghệ thuật, lúc suy nghĩ hay nói lung tung hơi nhiều, đừng để ý.”

Đoạn Lệ nói: “Hai ngày sau tôi phải vào cửa, tôi muốn tranh thủ khoảng thời gian này đi tra tư liệu chút.”

Kỳ Vô Quá vẫn chưa hiểu ý của Đoạn Lệ cho lắm: “Hả?”

Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, nói: “Hai ngày nay cậu tự nấu cơm ăn đi.”

Từ khi Đoạn Lệ rời khỏi trọ để về nhà mình, Kỳ Vô Quá mới phát hiện ra chỗ nào không đúng. Cậu cũng chỉ đến quỵt cơm nhà hắn mà thôi, vì sao đối phương còn phải báo cáo cho cậu?

Có phải cậu là chủ trọ thì sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của người ta không?

Ngày thứ hai sau khi Đoạn Lệ rời đi, Kỳ Vô Quá lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

Là số của bố cậu, Kỳ Phú Quý.

“Chuyện gì?”

Kỳ Phú Quý đối với giọng điệu lãnh đạm của Kỳ Vô Quá cũng không có phản ứng gì, cha con bọn họ xưa nay vốn đã như vậy.

“Ngày mười lăm này tế tổ, đến hôm đó tao cho tài xế đến đón mày.”

Nói xong, Kỳ Phú Quý liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Kỳ Vô Quá quả thực đầu đầy dấu chấm hỏi, tế tổ trong mắt Kỳ Phú Quý là chuyện cực kỳ quan trọng, dù sao ông ta đột nhiên phất lên cũng do mộ tổ bốc khói xanh(1).

Hai mươi mấy năm qua, nhà họ Kỳ tế tổ chưa bao giờ gọi Kỳ Vô Quá đến, chuyện gì xảy ra vậy?

Kỳ Vô Quá đương nhiên không để ý, thậm chí cũng không muốn đi. Có điều cậu lại nhớ tới một chuyện, có lẽ lúc đến để tế tổ sẽ gặp được Hãn Dật.

Cứ coi như Kỳ Hãn Dật không nói thật đi, thì Kỳ Vô Quá cũng sẽ có cách tra ra manh mối.

Lúc Kỳ Vô Quá rời đi còn muốn gọi điện thoại thông báo cho Đoạn Lệ một tiếng, đến lúc cầm điện thoại lên rồi, cậu mới phát hiện bọn họ vốn không trao đổi số điện thoại.

Kỳ Vô Quá vốn là một chủ nhà trọ Phật hệ(2), phần lớn chuyện đều ủy thác hết cho người môi giới, còn mình rất ít khi liên hệ với khách trọ.

Vả lại lúc trước khi ký hợp đồng với Đoạn Lệ, hắn đã trả hết một năm tiền thuê, Kỳ Vô Quá tự động không cần lấy số điện thoại của hắn làm gì nữa.

Chỉ là chuyện tế tổ lần này cậu nhất định phải đi, nếu bỏ lỡ lần này, về sau sẽ không biết tìm Kỳ Hãn Dật ở đâu nữa.

Chờ Đoạn Lệ quay lại rồi nói cũng được, cậu là người trưởng thành rồi, cũng không cần báo cáo làm gì.

Kỳ Vô Quá lên xe mà Kỳ Phú Quý phái tới đón mình, sau đó lại lên máy bay.

Ở sân bay cậu không thấy người nhà họ Kỳ đâu, nghe nói hai hôm trước đã về quê chuẩn bị việc tế tổ.

Kỳ Vô Quá nhìn tầng mây bên ngoài, trong lòng cảm thấy việc này xem chừng không đơn giản như vậy. Từ chuyện trước mắt suy ra, ngay từ đầu Kỳ Phú Quý đã không muốn cho cậu về nhà tế tổ.

Vậy đã xảy ra chuyện gì mới khiến Kỳ Phú Quý vội vã tìm đến cậu như vậy?

Nhưng khi Kỳ Vô Quá đẩy cổng nhà cũ ra, lại không thấy Kỳ Phú Quý hay Kỳ Hãn Dật như mong đợi.

Trước mắt cậu là không gian quen thuộc của trò chơi.

Kỳ Vô Quá sững sờ, cậu nhẩm tính một chút, thời gian đếm ngược vẫn còn những hai ngày, chuyện gì thế này?

Chỉ là hiện tại đã ở chỗ này, xem ra nếu muốn tìm Kỳ Hãn Dật thì trước tiên phải qua cửa mới được.

Lần thứ hai tiến vào trò chơi này, Kỳ Vô Quá đã rất quen với quy trình của game.

Điểm của cậu đã trở lại một trăm như cũ, trong đó có ba mươi điểm qua cửa, NPC yêu tinh thùng giấy tặng hai mươi điểm.

Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, vẫn lựa chọn xem sơ lược cốt truyện, từ lần qua cửa trước suy ra, sơ lược cốt truyện vẫn có chỗ hữu dụng.

Với kinh nghiệm từng trải, cậu cảm thấy lựa chọn nhân vật không gây ảnh hưởng lớn tới việc qua cửa hay không. Hai lựa chọn làm hộ gia đình được cho là an toàn, lại chết thảm nhất game.

Màn hình chiếu ra giữa không trung, đoạn phim xuất hiện.

Đặng Á Hoa sống trong thành phố phấn đấu đã mười năm, cuối cùng cũng mua được một căn hộ nhỏ cho riêng mình.

Phòng ở nằm giữa khu mới được xây dựng lại của thành phố, các phương tiện công cộng còn chưa phổ biến, bây giờ vẫn còn hơi hoang vu. Nhưng hắn tin rằng, những khu đô thị già đã bị bão hòa, giao thông tắc đến khó thở, vùng mới phát triển chắc chắn sẽ tốt hơn.

Vào lúc này, hắn cũng chỉ đành chịu đựng giao thông bất tiện mà thôi.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm sau khi dọn vào phòng ở mới, buổi tối phải tăng ca, lúc tan việc thì đã mười một giờ.

Cũng may hắn vừa mua một chiếc xe để khỏi đi bộ, khi Đặng Á Hoa bước ra khỏi công ty, cảm giác mình đúng là biết nhìn xa trông rộng.

Phương tiện công cộng giữa thành phố già và thành phố trẻ không quá phát triển, xe bus rất ít, giờ này cũng đã ngừng chạy, đám taxi cũng không muốn đến cái nơi hoang vu này.

Ở vùng mới xây dựng, có chiếc xe để khỏi phải đi bộ đúng là quan trọng.

Lúc Đặng Á Hoa chạy vào đường hầm, hắn vẫn dương dương tự đắc như trước.

Vùng mới xây phát triển không được tốt, trong đó phần lớn là do đường hầm này. Đây là một thành phố núi, thành phố già bên kia vừa hay lại là một khu bồn địa(3) lớn, địa hình bằng phẳng, thích hợp để kiến thiết, bốn phía là núi vây quanh.

Chỉ là thành phố phát triển càng nhanh, thì vấn đề đất đai lại càng nóng.

Mấy năm trước trong thành phố đã đả thông vùng sơn mạch xung quanh thành phố già, đào một đường hầm dài mấy cây số nối liền thành phố nhỏ cùng mấy khu lân cận.

Vào lúc này, ngoại trừ xe của Đặng Á Hoa ra, đã không còn cái xe nào khác.

Thời gian cũng đã muộn, hắn lái được một lúc liền không tập trung nổi nữa, bắt đầu hết nhìn đông thì lại nhìn tây.

Đột nhiên Đặng Á Hoa như thấy thứ gì đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía bên cạnh. Màn ảnh không quay theo hướng hắn, từ video hoàn toàn không thể thấy Đặng Á Hoa đã nhìn thấy thứ gì.

Lại sau đó, đường hầm đã tới khúc cuối, hiện lên màn hình là khu vực mới hoang vu.

Tiểu khu rộng lớn đứng sừng sững nơi đây, người vào ở chưa đông lắm, trong tòa nhà cao mấy chục tầng chỉ có lác đác vài ánh đèn sáng. Phía bên kia con đường là phần chưa khai phá.

Ruộng đất to lớn, xa xa còn có một thôn trang, trong thôn trang cũng có ánh đèn sáng lên. Sau khi xây dựng, có ít nông dân chưa dọn hết đi, một vài nhà vẫn ở lại thôn cũ.

Sau đó, Đặng Á Hoa đánh xe vào trong tiểu khu, đi về nhà của mình.

Hình ảnh tối lại, phía dưới xuất hiện một hàng chữ.

Ngày thứ hai, tăng ca.

Video bắt đầu ngay khi Đặng Á Hoa lái xe vào đường hầm, hắn vẫn duy trì trạng thái lái xe như hôm qua.

Đi đến địa điểm như hôm trước đã đi, hắn muốn xác nhận gì đó, lại đảo mắt nhìn sang bên cạnh.

Lúc vừa nhìn sang, hắn đột nhiên trừng lớn mắt, lập tức hoảng sợ quay đầu về.

Tốc độ xe tăng nhanh, thời điểm gần rời khỏi đường hầm, Đặng Á Hoa lại nhìn ra cửa sổ thêm lần nữa.

Sắc mặt hắn tái nhợt, trên thái dương toàn là mồ hôi lạnh.

Sau đó lại là hình ảnh ra khỏi đường hầm, đi vào tiểu khu như hôm qua.

Hình ảnh tối lại.

Ngày thứ ba, tan làm đúng giờ.

Lúc đi vào đường hầm, trời vẫn còn đang sáng, có lẽ vì lý do đó mà biểu tình của Đặng Á Hoa tương đối nhẹ nhàng.

Khi đi ngang qua địa điểm cũ, hắn nói thầm: “Đừng nhìn đừng nhìn, là ảo giác thôi.”

Ngày thứ tư, sáng sớm.

Thứ xuất hiện trên màn hình không còn là Đặng Á Hoa nữa, mà là xe của hắn. Chiếc xe đỗ ở trước cửa đường hầm, trên xe trống rỗng không có ai.

Hình ảnh tối lại, sau đó màn hình giữa không trung biến mất.

************

Chú thích:

(1) Mộ bốc khói xanh: Người Trung Quốc quan niệm rằng nếu nhà ai có phần mộ người thân bốc khói xanh thì nhà đó sẽ thăng quan phát tài, nhà có người làm quan. Thật ra đây là hiện tượng lửa ma trơi do chất photpho có trong xương người chết bốc lên, kết hợp với không khí tạo ra hiện tượng cháy lửa xanh.

(2) Phật hệ (佛系): Mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được, có người coi nó là một thái độ sống, cũng có người coi nó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được.

(3) Bồn địa: Hay còn gọi là lòng chảo, là vùng đất trũng, rộng lớn, thường có núi bao quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi