SAU KHI VỀ HƯU PHÁN QUAN THAM GIA TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Đúng là Mã đại sư được ông chủ bất động sản mời tới đảo Giang Tâm trấn áp thủy quỷ, sau đó vì không địch nổi thủy quỷ nên trở thành thế thân chìm trong nước chịu đày đọa.

Mã đại sư cố gắng điều khiển cơ thể người rơm ngồi dậy, sau đó thở dài: “Cậu quen tôi à?”

“Ừ.” Kỳ Vô Quá nói: “Tôi từng thấy ông trong nhà ông chủ Tiền.”

“Ông chủ Tiền sao rồi?”

Kỳ Vô Quá nói: “Tự thiêu chết rồi.”

Mã đại sư sững sờ, sau đó thở dài: “Coi như hắn cũng là người quả quyết, tự thiêu đúng là đỡ hơn bị thủy quỷ kéo chân chết nhiều.”

Đoạn Lệ không có hứng thú bàn việc nhà với Mã đại sư, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra sau khi ông chết?”

Chuyện kế tiếp khiến hai người khá bất ngờ, nhưng cũng xem như là hợp tình hợp lý.

Sau khi Mã đại sư bị thủy quỷ hại chết liền trở thành thủy quỷ chìm dưới đáy sông lạnh lẽo. Khi còn sống ông ta là người trong giới huyền môn, linh hồn mạnh hơn người thường rất nhiều.

Cho dù có trở thành thủy quỷ thì vẫn không bị oán khí lấn át lý trí, đến giờ vẫn duy trì được tỉnh táo.

Thế là ông ta mới phát hiện thành phố trẻ này là một nơi không bình thường, trong lòng sông này có số lượng quỷ nước nhiều tới bất thường.

Dưới đáy sông lít nha lít nhít toàn thủy quỷ, mặc dù tự cổ chí kim, những người chết trôi đều sẽ trở thành một trong số chúng, nhưng cũng không thể đạt tới số lượng này được.

Loại dị thường này lập tức khiến đại sư chú ý, dù sao ông ta cũng là một người tu hành, không bị trói buộc ở một nơi cố định như đám thủy quỷ thông thường, chỉ có thể mượn sức lũ mà trôi về nơi khác.

Mã đại sư tiêu hao năng lượng linh hồn của mình, đi thăm dò toàn bộ khu vực mới.

“Đây là một âm huyệt.”

“Âm huyệt?” Kỳ Vô Quá không hiểu.

Đoạn Lệ nói: “Âm dương cách biệt, nhưng có nhiều chỗ sẽ hình thành ranh giới tương thông, lệ quỷ bị âm khí nồng đậm hấp dẫn mà đến, trở thành quỷ địa, nơi vạn quỷ tụ tập.”

“Cho nên cổ tháp trước đây trên đảo là mắt trận để trấn áp những thứ này?”

Tất cả mọi manh mối đều liên kết lại, khiến cho rất nhiều chỗ khó hiểu dần sáng tỏ hơn.

Giang Truyện Trí chết ngoài ý muốn vì sao lại quy hoạch cho khu vực mới giống thôn Giang Biên như đúc, chắc cũng vì liên quan tới âm huyệt.

Có lẽ Giang Truyện Trí cũng biết những chuyện này, nhưng chuyện khai thác thành phố trẻ là chuyện không thể tránh khỏi, vì để đáp ứng yêu cầu cấp thiết nên ông ta đã cho làm theo kế hoạch của mình.

Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá mở di động ra, tra thử quê quán của Giang Truyện Trí.

Quả nhiên, Giang Truyện Trí là người thôn Giang Biên, xem ra mấu chốt để qua cửa nằm trên người Giang Truyện trí và thôn Giang Biên.

“Vậy sao ông lại bị nhốt trong bù nhìn?” Kỳ Vô Quá hỏi.

Mã đại sư nói: “Tôi vốn muốn tìm cách cảnh báo cho những người ở khu này chuyện liên quan tới cổ tháp và âm huyệt, nhưng dù sao tôi cũng đã trở thành thế thân cho thủy quỷ, muốn rời khỏi đáy nước phải tốn rất nhiều sức.”

Thật ra chuyện rất đơn giản, cho dù Mã đại sư cho chút đạo hạnh thì khi rời khỏi mặt nước cũng khiến sức mạnh của ông ta suy giảm nghiêm trọng, tiếp đó sẽ bị oán khí xâm nhập làm mất đi lý trí.

Ông ta tìm tới chủ trọ khu này, muốn cảnh cáo anh ta, nhưng lại vì mất trí nên đã làm ít chuyện không hay, khiến cho chủ nhà nghĩ rằng ông ta là lệ quỷ.

Chủ trọ quê ở thôn Giang Biên, cái thôn kia dường như có một vài ngón nghề từ xưa truyền lại, Mã đại sư cứ vậy mà bị chủ trọ giam lại trong bù nhìn, sau đó phong ấn vào tường, không thể rời đi được.

Mãi cho tới khi đám Kỳ Vô Quá dọn vào ở, Mã đại sư mới lần nữa khôi phục lý trí, toan cảnh cáo họ, bèn cào vào tường tạo ra động tĩnh.

“Nhất định phải trấn áp âm huyệt, bằng không toàn bộ khu vực mới sẽ biến thành phố quỷ, thậm chí còn có thể lan sang khu thành phố già bên kia.”

Mã đại sư nói như vậy, trên mặt toàn là vẻ lo lắng.

Dù ông ta tham tài, vì mấy triệu bạc mà mất luôn cái mạng, nhưng không đành lòng nhìn mấy trăm ngàn người vì âm huyệt mà chết.

Kỳ Vô Quá nói: “Hiện tại cổ tháp đã bị phá hủy, ông có cách nào không?”

Mã đại sư sững sờ, cười khổ nói: “Nếu tôi có cách thì lúc trước đã không chết thảm trong tay thủy quỷ.”

Chậc, con NPC này chỉ để cung cấp thông tin then chốt mà thôi, không thể làm khóa mở cửa được.

Kỳ Vô Quá nghĩ như vậy, trên mặt lại không mảy may tỏ vẻ gì khác thường, cậu quay đầu về phía Đoạn Lệ: “Phải làm gì với Mã đại sư này đây?”

“Có thể tiễn ông ta đi.” Đoạn Lệ nói.

Lúc đưa Mã đại sư đi, trời đã trở trưa nắng.

Buổi trưa dương khí thịnh, là thời cơ tốt nhất để đi thăm dò thôn Giang Biên.

Tuy rằng mấy hôm trước bọn họ đi tới đó vào buổi đêm, nhưng khi đó trò chơi mới bắt đầu, còn chưa tới thời khắc nguy hiểm. Bây giờ đã chết mất hai người, cũng không biết lúc nào sẽ mở ra hình thức giết chóc đặc biệt, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, bấm số điện thoại của Lộ Mạn Mạn. Lúc này họ đã có được manh mối then chốt, tất nhiên sẽ muốn trao đổi cho người khác biết.

Còn đối phương có đồng ý đến thôn Giang Biên thăm dò hay không là lựa chọn của họ.

“Alo? Tôi đang muốn gọi điện cho các cậu đây!”

Lộ Mạn Mạn vừa tiếp điện thoại đã mở miệng nói.

“Chuyện gì?” Kỳ Vô Quá hỏi.

“Hôm qua tôi ở nhà Phùng Chân, Tưởng Lệ Tuệ vừa mới tìm tới cửa, nói có chuyện quan trọng cần bàn với chúng ta, tôi lập tức gọi cho các cậu thông báo đây.”

Nếu Lộ Mạn Mạn đã nói như vậy, có thêm cả Tưởng Lệ Tuệ sống trong thôn Giang Biên, vừa hay phải đi tới nhà Phùng Chân một chuyến.

Hai người đi tới tầng dưới nhà Phùng Chân, khi chuẩn bị bước lên, Đoạn Lệ khẽ nói với Kỳ Vô Quá: “Chưa biết pháp thuật của bù nhìn này nông sâu thế nào, cậu nên cách xa Tưởng Lệ Tuệ một chút.”

Lúc trước khi bọn họ thám hiểm thôn Giang Biên, đã phát hiện Tưởng Lệ Tuệ ban đêm biến thành bù nhìn, ban ngày lại xuất hiện trước mặt mọi người như thường.

Đoạn Lệ cũng không nhìn ra được tình trạng của Tưởng Lệ Tuệ, đối với loại đồ không rõ xuất xứ này, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Kỳ Vô Quá gật đầu, lúc này hai người mới bước vào nhà Phùng Chân, cửa đã mở sẵn, chỉ chờ họ đến nữa mà thôi.

Trong phòng khách, Phùng Chân và Lộ Mạn Mạn ngồi trên chiếc ghế sofa ba người, Tưởng Lệ Tuệ ngồi ở ghế phụ, chỉ còn lại một chiếc sofa đơn.

Kỳ Vô Quá đi vào, quét mắt nhìn xung quanh một chút.

Không thể ngồi cạnh Tưởng Lệ Tuệ, khoảng cách gần như thế, nếu đối phương đột nhiên ra tay thì ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Đoạn Lệ là người vẫn luôn giữ khoảng cách với người khác, chiếc sofa đơn kia nên để cho hắn thì hơn.

Chỉ vỏn vẹn mấy giây, Kỳ Vô Quá đã ra quyết định, đi về vị trí bên cạnh nơi Lộ Mạn Mạn đang ngồi.

“Ngồi đây.” Đoạn Lệ đứng phía sau lôi Kỳ Vô Quá một cái, nhấn hắn ngồi xuống ghế sofa.

Kỳ Vô Quá đang định hỏi Đoạn Lệ ngồi đâu, lại thấy tay vịn bên cạnh chùng xuống, hắn vậy mà ngồi thẳng lên tay vịn.

“…”

Lộ Mạn Mạn dùng đôi mắt sáng quắc nhìn hai người, Phùng Chân vẻ mặt mờ mịt, Tưởng Lệ Tuệ thì tái cả mặt, không biết đang nghĩ gì.

“Sao thế.” Kỳ Vô Quá lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

Lộ Mạn Mạn hồi hồn, nói: “Á, tôi cũng không biết, đang chờ các cậu tới mới bàn tiếp.”

Phùng Chân xoa xoa ngực, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay Tưởng Lệ Tuệ: “Chị Tưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Tưởng Lệ Tuệ lúc này mới có tiêu cự, cô há miệng, âm thanh rất khô khốc: “Người trong thôn kia đều chết cả rồi.”

“Cái gì!” Lộ Mạn Mạn kinh hô.

Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ nhìn nhau, quả nhiên là như thế.

Tưởng Lệ Tuệ kể lại chuyện mà cô thấy hôm nay, là một người chơi lão luyện, cô sẽ không làm rùa rụt cổ ngồi im một chỗ chờ chết.

Chỉ là ban ngày cô phải đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, hôm qua bệnh nhân đột nhiên lại chết, nên lúc này cô mới có thời gian đi thăm dò trong thôn.

Vừa tìm một lát, cô đã phát hiện ra một bí mật động trời.

Thôn trang này đã từng xảy ra một chuyện bất ngờ, khi chuẩn bị quy hoạch khu đô thị mới, mảnh đất này đã vào danh sách sắp bị trưng thu.

Trong thôn chia thành hai phe, đám thanh niên vì hám lợi mà yêu cầu chuyển nhượng mảnh đất trên đảo Giang Biên lại cho nhà nước, còn những người già trong thôn sống chết không đồng ý, nói tổ tiên có quy tắc, nhà trong thôn không thể động vào.

Sau khi cãi cọ ầm ĩ mất một khoảng thời gian, mấy ông già không chống lại nổi đám thanh niên, chính quyền thôn đã đồng ý cho trưng thu đất, nhưng yêu cầu không được phá hủy cổ tháp trên đảo Giang Tâm.

Từ lúc chuyển nhượng lại đảo Giang Tâm, thanh niên trong thôn cũng yên tĩnh được một thời gian ngắn. Nhưng số tiền kia quá lớn, biến chúng thành những kẻ lòng tham vô đáy.

Chỉ mấy tháng sau, đám thanh niên lại nổi tâm tư xấu, chúng trộm sổ đỏ trong nhà mình, vừa ra khỏi làng đã bị mấy người già phát hiện đuổi theo.

Bọn họ cứ đuổi đánh như vậy cho tới khi chạy vào đoạn hầm vừa làm xong, sau đó đường hầm sập xuống, hơn nửa số người trong thôn đều bị chết trong sự cố sập hầm.

Những người còn lại cũng không còn ai muốn ở lại nơi này nữa, lục tục rời đi.

Tưởng Lệ Tuệ càng nói càng thấy sợ, cứ nghĩ đến bản thân ở trong một cái thôn không người sống lâu như vậy là lại không thể chịu được.

Kỳ Vô Quá thấy Tưởng Lệ Tuệ dường như không phát hiện ra sự khác thường trên người mình nên cũng không nói thêm gì, chỉ hỏi: “Mấy ngày nay cô có phát hiện được gì lạ không?”

Tưởng Lệ Tuệ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không, mỗi sáng tôi đều ra ngoài, lúc rời nhà vẫn rất bình thường, à đúng rồi, tất cả các gia đình trong thôn đều dậy rất sớm, lúc tôi ra khỏi cửa thì hầu như đã không còn ai ở nhà nữa.”

Nói tới đây, cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi chỉ nghĩ dậy sớm là thói quen của người trong thôn nên không quan tâm lắm.”

Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, lại hỏi: “Những người kia đi đâu cả?”

“Hẳn là đi xuống đất làm việc, tôi nghe người ta nói như vậy.”

“Xuống đất làm việc á?” Lộ Mạn Mạn kinh ngạc thốt lên một tiếng, dường như đang nghĩ đến thứ gì đó kinh khủng lắm.

Kỳ Vô Quá chỉ nhìn một cái là biết ý của cô. Xung quanh thôn trang kia không chỉ có ruộng lúa, mà còn có mấy con bù nhìn nữa.

Cho nên người trong thôn xuống đất làm việc thật, hay là biến thành người rơm cắm vào trong đất, chuyện này còn phải chờ xác nhận.

Toàn bộ chủ tuyến trong câu chuyện xưa cũ không thể bỏ qua phần của bù nhìn và âm huyệt, còn có nguyên nhân những người già trong thôn cố chấp không chịu nhượng lại mảnh đất thôn Giang Biên, xem ra đều có quan hệ với việc này.

“Chúng ta vẫn nên đến đó thăm dò thôi.” Kỳ Vô Quá đứng dậy nói: “Các người tính sao?”

Lộ Mạn Mạn đứng lên: “Đương nhiên là đi, bây giờ là ban ngày, bù nhìn cũng không có trong thôn, có lẽ sẽ khá an toàn.”

Phùng Chân do dự một chút rồi cũng đứng lên.

Tưởng Lệ Tuệ lại không nhúc nhích, ngồi im trên sofa không biết đang nghĩ gì.

Lộ Mạn Mạn chỉ cho là đối phương đang sợ hãi, đi tới kéo tay cô, nói: “Chị Tưởng, chị đừng sợ, mọi người đi với nhau sẽ an toàn hơn đấy.”

Cuối cùng Tưởng Lệ Tuệ vẫn đi cùng với bọn họ tới thôn Giang Biên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi