SAU KHI VỀ HƯU PHÁN QUAN THAM GIA TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Sáng hôm sau, đám người chơi vẫn cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ nhân vật như mọi hôm.

Vào giờ nghỉ trưa, Lộ Mạn Mạn tranh thủ đến tiệm trà sữa một chuyến.

Bây giờ trò chơi đã đến hồi kết, cô không còn tâm tình nào tập trung vào chương trình đầy ám ảnh của lớp mười hai nữa.

Lộ Mạn Mạn gục xuống bàn, nói: “Cứ nghĩ đến chuyện sắp thoát khỏi cảnh làm đống đề lớp mười hai địa ngục, tôi lập tức không tĩnh tâm học nổi nữa.”

Kỳ Vô Quá ngồi trên ghế salon ngủ bù, nghe Lộ Mạn Mạn nói vậy thì cười: “Trực giác nói cho tôi biết tối nay không đơn giản vậy đâu. Trò chơi nào đến hồi kết thì cũng phải đánh nhau với boss đúng không?”

Hiện tại Lộ Mạn Mạn đã hoàn toàn tin phục trực giác của Kỳ Vô Quá, nghe cậu bảo như vậy thì ủ rũ nói: “Đại lão à, đừng thế chứ, tôi ngán bị dọa phát sợ rồi, chỉ muốn thuận lợi qua cửa chứ không muốn “được” boss yêu thương đâu.”

Trực giác của Kỳ Vô Quá chưa từng đoán sai.

Buổi đêm hôm nay cũng đã chứng nghiệm cho trực giác của cậu.

Sau khi nhóm người chơi quay về đảo Giang Tâm liền đi thẳng lên biệt thự trên đỉnh núi.

Trước đây ông chủ Tiền đốt cháy tháp cổ vì nơi đây có phong thủy tốt nhất, cũng là nơi phù hợp để xây biệt thự nhất.

Sau khi tòa tháp bị đốt, hơn nửa diện tích đất quy hoạch bị dùng làm biệt thự cho ông ta ở. Mà vị trí của tháp cổ lúc trước lại vừa hay nằm chính giữa vườn hoa.

Lần này bước vào mắt trận cũng chính là chỗ đó.

Thời điểm nhóm game thủ đến nơi, chưa kịp vào cửa đã thấy tòa tháp trong vườn hoa từ mặt đất cao vụt lên.

Vẻ ngoài của tòa tháp này không khác tòa tháp cổ bị đốt đi trước đó chút nào, cứ vậy mà đứng sừng sững ở đó, nếu không phải sau lưng nó là căn biệt thự xa hoa thì trông mọi thứ như được đảo ngược thời gian vậy.

Ổ khóa trên chiếc cổng đồng của biệt thự đã bị mở, chắc là do Giang Truyện Dũng đến xây tháp mở ra. Còn anh ta đã dùng cách nào để được bảo an thả ra, cũng như làm sao để mở được cửa biệt thự thì chỉ có thể dùng câu NPC phát triển cốt truyện để hình dung.

Kỳ Vô Quá nâng tay đẩy một cái, chiếc cổng đồng dày nặng mở sang hai bên.

Trong vườn hoa không một bóng người, không có Giang Truyện Dũng, cũng không có công nhân đến xây tháp.

Kỳ Vô Quá đi tới, nhìn từ trên xuống đánh giá một lượt, nói: “Hiệu suất của Giang Truyện Dũng đúng là cao thật, xem ra sự nghiệp bên ngoài cũng không tệ lắm đâu.”

Lộ Mạn Mạn trừng Kỳ Vô Quá, nói: “Suy nghĩ của cậu lạ thật đấy, vấn đề lớn nhất bây giờ chẳng phải là tháp đã được xây xong mà chúng ta vẫn chưa được game phán định qua cửa sao?”

Phùng Chân gật gật đầu: “Lỡ, lỡ may Giang Truyện Dũng cũng là lệ quỷ hại người thì sao.”

Mấy ngày đáng sợ vừa rồi khiến người mới như Phùng Chân có hơi thần hồn nát thần tính.

Kỳ Vô Quá thả tay, nói: “Ai biết.”

“…”

Thái độ của cậu quá đỗi thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến Lộ Mạn Mạn không còn lời nào để nói.

“Vào xem thử đi.”

Đoạn Lệ nói xong liền đi thẳng tới chiếc cửa nhỏ của tòa tháp.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Các cô có muốn đi không?”

Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đảo mắt nhìn tòa tháp quỷ dị nằm khuất trong bóng đêm, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu. Khoảng cách cũng không xa cho lắm, có chuyện gì thì nói một tiếng là nghe được, các cô không cần theo vào làm gì.

Vả lại đi với hai người này sẽ có cảm giác không thoải mái cho lắm, thôi thì cứ lấy an toàn làm tiền đề, cố gắng duy trì khoảng cách mới là sáng suốt nhất.

Kỳ Vô Quá thấy thế cũng không miễn cưỡng nữa, theo sau Đoạn Lệ bước vào trong tháp.

Cậu vừa qua cửa, đầu lập tức đập vào lưng Đoạn Lệ.

Cũng may chiều cao của hai người không chênh lệch mấy, lại không phải như lần trước đập mặt lúc lên tầng, bằng không chiếc mũi của Kỳ Vô Quá sẽ ăn đủ.

“Sao anh còn chưa vào?” Kỳ Vô Quá hỏi.

“Đợi cậu.” Đoạn Lệ nói, “Đèn pin cầm tay.”

Là một vlogger tìm đường chết, tối hôm ấy Kỳ Vô Quá vẫn nhận được nhiệm vụ phát livestream, cậu cầm những món cần thiết đưa khán giả đi tham quan biệt thự một vòng, sau khi kết thúc thì cùng mọi người đi lên đỉnh núi.

Chiếc đèn pin cầm tay dùng lúc livestream vẫn còn nằm trong túi đeo bên người của cậu.

Sau khi mở đèn pin cầm tay, kết cấu của tòa tháp dùng kỹ thuật in 3D xây nên phảng phất hiện ra trước mắt hai người.

Giang Truyện Dũng là người làm việc rất nghiêm cẩn, không chỉ bên ngoài giống với bản vẽ như đúc, mà cấu tạo bên trong cũng khớp đến từng tí một.

Kết cấu tháp rất đơn giản, diện tích tầng dưới cùng chỉ đến mười mét vuông, ngoại trừ cái cầu thang đi lên ở bên ngoài ra thì không còn món đồ trang trí nào khác nữa.

Hai người men theo cầu thang lên tầng, lại phát hiện thêm đầu mối trên đỉnh tháp.

Đoạn Lệ chỉ vào nơi trống trên đó, nói: “Vấn đề nằm ở đây.”

Kỳ Vô Quá vừa nhìn đã biết là vì sao, trong bản thiết kế của Giang Truyện Trí, đỉnh tháp có vẽ phù văn.

Đoạn Lệ từng nói số bùa chú này dẫn đến những bộ phận then chốt, mắt trận trong tháp mới phát huy tác dụng được.

Bây giờ trong đỉnh tháp không còn gì, chẳng trách bọn họ chưa được game phán định qua cửa.

Kỳ Vô Quá lấy di động ra gọi điện.

“Ông chủ Giang, công trình này của anh ăn xén nguyên vật liệu, tôi sẽ không trả tiền cho anh đâu.”

“…” Người bên kia đầu giây im lặng chừng nửa phút, sau đó mới nói một câu: “Chừng nào cậu mới chịu chuyển tiền đây.”

Kỳ Vô Quá nói: “Anh thiển cận thế nhỉ, ông chủ Giang à, anh cứ giải quyết hết lũ quỷ trên đảo Giang Tâm đi, biệt thự kia của anh còn sợ không bán nổi chắc, cái đó không tính là trả công tiền xây à?”

Giang Truyện Dũng bỗng dưng cảm thấy Kỳ Vô Quá nói rất có lý, khẩu khí cũng mềm hẳn đi: “Tôi hoàn toàn dựa theo bản thiết kế để xây, tỉ lệ 1:1, xin đừng nghi ngờ năng lực chuyên ngành của tôi.”

Kỳ Vô Quá nói: “Kết cấu của tháp thì đúng là không sai, nhưng đỉnh tháp lại thiếu đồ, đỉnh tháp trong bản thiết kế có khắc phù văn.”

“Cái đó không thuộc về phạm vi chuyên ngành của tôi, không làm được.”

“Chẳng phải bù nhìn của anh xài ngon lắm à, sao lại vẽ bùa không nổi?” Kỳ Vô Quá không chịu nhún nhường.

Có lẽ nghĩ đến vấn đề tiền công trình mà Kỳ Vô Quá nói nên Giang Truyện Dũng kiên trì giải thích: “Truyền thừa trong nhà tôi chỉ học được một ít gọi là da lông thôi, không bằng được anh tôi, dùng bù nhìn phong ấn thủy quỷ thì tôi làm được, chứ muốn vẽ phù văn trong mắt trận thì tôi không làm được thật. Tôi có để lại đồ nghề vẽ phù văn trên đó, các cậu tự nghĩ cách đi.”

Giang Truyện Dũng nói rất có lý, Kỳ Vô Quá cũng không thể làm người ta khó chịu được, chỉ bèn bất đắc dĩ cúp máy.

Cậu cứ vậy nhìn về Đoạn Lệ, không hề lên tiếng, trong ánh mắt ngập tràn chờ mong.

Dường như Đoạn Lệ không chịu nổi ánh mắt này, quay đầu đi về phía thùng dụng cụ: “Để tôi.”

Có thiên sư chuyên nghiệp đúng là quá tốt, Đoạn Lệ là người làm việc rất có quy tắc, cho dù chuyện xây tháp đã giao cho Giang Truyện Dũng thì ban ngày hắn vẫn nghiên cứu triệt để bản thiết kế một lần.

Vào lúc này, hắn không cần phải xem bức ảnh chụp bản vẽ lưu trong di động nữa, lấy thẳng bút lông trong thùng đồ ra, chấm chu sa lên rồi bắt đầu vẽ phù văn.

Việc Kỳ Vô Quá có thể làm là dựa bên cửa sổ, giơ đèn pin cầm tay chiếu sáng cho Đoạn Lệ.

Cậu liếc mắt nhìn Phùng Chân và Lộ Mạn Mạn đang ở ngoài vườn hoa, xác nhận tình huống bên ngoài không có gì khác thường mới ra hiệu cho hai người phía dưới bọn họ có ít chuyện phải làm trong tháp.

Khi Kỳ Vô Quá quay đầu lại, phát hiện Đoạn Lệ phía bên kia đã phác ra được một đường viền lớn.

“Có thiên sư chuyên nghiệp ở đây là an tâm rồi.” Kỳ Vô Quá thở dài nói: “Nói ra thì, tôi với anh theo góc độ nào đấy cũng coi như là đồng nghiệp rồi, anh vẽ bùa, tôi vẽ tranh.”

Đối với suy nghĩ kỳ ảo của Kỳ Vô Quá, Đoạn Lệ không run tay lấy một cái, nói: “Chắc thế.”

Kỳ Vô Quá biết lúc đang vẽ kỵ nhất là bị người ta quấy rồi, có lẽ vẽ bùa cũng giống vậy, bèn im miệng an tâm thưởng thức.

Ngay khi phù văn vẽ được hơn nửa, Kỳ Vô Quá đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai từ phía dưới truyền lên.

Cậu chạy ngay tới cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân chỉ vào nơi xa mà gào: “Nước, nước đang tràn đến đây!”

Ánh sáng trong khu biệt thự không tốt lắm, kỳ thực các cô không nhìn được xa, chỉ là tiếng nước cuồn cuộn lại khiến người ta không thể nào xem nhẹ chúng.

“Để tôi xem thử.”

Kỳ Vô Quá nói xong, chiếc đèn pin trong tay xoay ra chiếu về phương xa.

Khả năng tụ sáng của loại đèn pin này rất mạnh, có thể soi được chỗ rất xa, hơn nữa Kỳ Vô Quá lại đang ở trên cao, tầm nhìn càng thêm rõ ràng.

Cậu thấy rõ lối đi bộ cách đó không xa đã bị chìm trong nước. Mà trong làn nước nhợt nhạt kia lít nha lít nhít những sinh vật màu đen không rõ là gì.

“Là thủy quỷ.”

Đoạn Lệ lúc này đã chạy tới cửa sổ, cùng Kỳ Vô Quá quan sát tình cảnh bên ngoài.

Tốc độ của những con thủy quỷ nọ không được tính là nhanh, bọn chúng không thể rời khỏi mặt nước quá lâu, chỉ có thể phụ thuộc vào tốc độ dòng chảy của nước để tràn sang bên này.

Nhưng thủy quỷ mượn thế nước xâm nhập, mà tốc độ dâng lên của nước sông như khí thế đám thủy quỷ, càng lúc càng nhanh.

“Có kịp vẽ xong không?” Kỳ Vô Quá hỏi.

“Không.”

Đoạn Lệ dừng lại một chút, nói: “Cho dù vẽ xong, thì cũng phải giải quyết hết đám thủy quỷ mới có thể kích hoạt mắt trận.”

“Để tôi vẽ, anh đi diệt thủy quỷ đi.”

Đoạn Lệ nói: “Cậu chắc chứ?”

Kỳ Vô Quá trả lời: “Không được cũng phải liều một phen, không phải ban nãy tôi vừa nói chúng ta là đồng nghiệp sao, những thứ khác thì không dám hứa, chứ chế phục phù văn thì vẫn được.”

Đoạn Lệ nói: “Cách này cũng được.”

Nói xong, hắn lấy ra từ trong túi một thanh đoản đao, rạch một đường trên tay, nhỏ máu hòa vào chu sa đã chuẩn bị tốt.

“Cậu vẽ đi, đây là chu sa trộn lẫn với máu tôi, chỉ cần có thể phục chế hoàn chỉnh phù văn thì có thể phát huy uy lực.”

Kỳ Vô Quá gật đầu, nhận lấy bút lông trong tay Đoạn Lệ.

Đoạn Lệ cũng không trì hoãn nữa, quay đầu chạy xuống tháp.

Đám thủy quỷ này tuy không mạnh lắm, nhưng số lượng lại đông, nếu không xuống đối phó sớm thì sẽ dẫn đến được con này mất con kia.

Kỳ Vô Quá lấy di động ra, bắt đầu mô phỏng lại bản vẽ trên bức ảnh. Khi mới bắt đầu, cứ mỗi nét bút cậu phải nhìn một lần.

Chẳng qua sau vài nét bút, cậu đã bắt đầu lâm vào cảnh đẹp, không cần nhìn bản vẽ trong di động, thế bút trong tay thuận đường nổi lên.

Cậu càng vẽ càng nhập tâm, thậm chí theo bản năng mà thay đổi kết cấu trận pháp.

Có lẽ lúc này thay đổi như thế sẽ thích hợp với tình cảnh trước mắt hơn. Dưới tình huống này, linh cảm của cậu tuôn ra như suối, sáng tác một bức tranh cực kỳ hợp với tâm ý của mình.

Cái cảm giác này khiến Kỳ Vô Quá hoàn toàn quên mất bản thân, trong lòng cảm nhận được sung sướng cực hạn.

Ngay khi Kỳ Vô Quá dần chìm vào thời khắc đẹp đẽ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gào rất thê lương. Những âm thanh nọ vô cùng chói tai, cứ như có người dùng móng tay cào vào thủy tinh ngay bên tai cậu.

**********

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi