【 "Tôi không đợi nổi nữa..."
"..."
"Tôi nói cho anh ấy biết, Nhu Nhu mắc phải bệnh nan y." Cậu rũ mắt, "Kỳ thực tôi cũng vậy, thân mang bệnh nan y không thuốc chữa, tôi cũng rất muốn chết..."
"Sẽ ổn thôi, anh ấy sẽ yêu cậu."
"Anh ấy sẽ cứu tôi ư?"
"Đúng vậy, nhất định sẽ." 】
- -
Cơm nước xong mọi người ai về nhà nấy, Tu Từ trở lại phòng ngủ, nghĩ tất cả sự việc phát sinh ngày hôm nay.
Tất cả còn thuận lợi hơn so với cậu tưởng tượng...
Phó Sinh vẫn thích cậu... ít nhất vẫn còn yêu thích cậu, không có cách nào thờ ơ không động lòng với chuyện của cậu.
Nhưng còn chưa đủ, quá chậm...
Cậu không thể chờ đến lúc giành lại vòng tay của Phó Sinh, nụ hôn của anh, nhiệt độ trêи người anh.
Ngoài cửa sổ, một con chim đậu trêи mép cửa, kêu chϊế͙p͙ chϊế͙p͙, như hiếu kỳ một vùng thế giới trong phòng, sau đó chưa tới một phút lại bị bầu trời phương xa hấp dẫn.
Cậu không phải con chim này, cậu không trông ngóng tự do, chỉ muốn như một chú chim hoàng yến, bị giam trong cái lồng tên Phó Sinh, vì một người mà ca hót.
Hoặc là, cậu và Phó Sinh cùng giam trong một cái lồng, ai cũng đừng hòng trốn.
Tu Từ vén ống tay áo, kem che khuyết điểm trêи cánh tay nhỏ có hơi bong ra, vật này rất dày, giống như mặt bùn, Tu Từ từng tận mắt nhìn thợ trang điểm dùng cái này nâng cao sống mũi cho diễn viên.
Cậu không biết tên cụ thể của vật này, dùng nhận thức bản thân đối với mỹ phẩm chỉ biết đây là kem che khuyết điểm.
Dù gì mỗi lần thợ trang điểm trang điểm cho cậu đều nói: "Da dẻ thật tốt, ngũ quan cũng đẹp, làm sao lại thích thức đêm quá vậy, vành mắt đen quá, phải thêm lớp che khuyết điểm mới được."
Da dẻ Tu Từ rất trắng, giống như gốm sứ, vành mắt đen cũng không phải xám đen mà xanh nhàn nhạt, hiện ra vẻ đẹp có chút bệnh trạng.
Lần trước ở đoàn phim của Lục Thành, trước khi đi cậu có nói với thợ trang điểm muốn mua lại lọ này, đối phương không chút do dự mà đồng ý, cũng không cần tiền. Cuối cùng Tu Từ lén đổi tiền mặt bỏ vào túi của thợ trang điểm, đời này ngoại trừ Phó Sinh, Tu Từ cũng không muốn được bất kỳ người nào khác ban ơn.
Mở nắp lọ ra, đã thấy đáy.
Tu Từ nhìn chằm chằm đáy chai mà phát ngốc, cùng lắm còn dùng được hai ngày nữa...
Vừa vặn, cậu cũng không chờ được.
Tu Từ ra khỏi phòng, cửa phòng đối diện đóng chặt, không có một âm thanh.
Cậu yên tĩnh đi trêи hành lang thật dài, đi tới ban công tầng này của khách sạn. Trêи ban công không có ai, dù sao cả tầng cũng đã được bao trọn, cậu tìm một góc không người, bấm một số điện thoại.
Tu Từ bình tĩnh nói: "Luật sư Lâm, đã lâu không gặp."
Luật sư Lâm: "Rốt cuộc cậu cũng liên hệ lại!"
Ngữ khí luật sư Lâm có chút nôn nóng: "Đồ vật khi nào tiêu hủy? Vật này truyền ra con gái của tôi liền xong! Cậu từng thấy tình cảnh đó thì nên hiểu được sự đau khổ này, ngày hôm trước không cẩn thận để nó biết video chưa tiêu hủy, nó trực tiếp cắt cổ tay!"
"..."
"Nếu không phải vợ tôi phát hiện sớm, con gái tôi sẽ không còn cậu hiểu không!" Luật sư Lâm gào lên, "Sau này cậu cũng sẽ có con, có thể thông cảm tấm lòng làm cha của tôi một chút không?"
"Tương lai tôi có con hay không, chẳng lẽ ông không rõ sao?"
"..." Luật sư Lâm nói, "Đây không phải con đường đúng, sau này cậu sẽ rõ..."
"Hơn nữa thật là kỳ quái." Tu Từ cười cười, "Lẽ nào người làm con gái ông rơi vào tình trạng này không phải là ông à? Không phải ông khiến cô ấy từ người vui vẻ phấn chấn, biến thành bộ dạng không có sức sống như bây giờ sao?"
Âm thanh luật sư Lâm thấp xuống, run lẩy bẩy: "Tôi không biết sẽ như vậy... Tôi chỉ muốn con bé tốt lên."
Tu Từ cười nhạo một tiếng: "Cô ấy không khỏi được, biết không, có người cha như vậy, mãi mãi cũng không tốt lên được."
Tu Từ như lấy dao đâm vào tim hắn: "Cô ấy sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, chính người cha mình kính trọng nhất khiến mình rơi vào hoàn cảnh như vậy —"
"So với bất kể người nào cô ấy hận cũng sẽ hận ông hơn."
"Các cậu làm sao không chịu hiểu?" Âm thanh luật sư Lâm nghẹn ngào, "Là một người cha, tôi chỉ muốn con bé tốt..."
"Ông cách xa cô ấy một chút, cô ấy sẽ tốt." Tu Từ không hề che giấu ác ý của mình, "Ông hỏi con gái một chút, xem bây giờ có phải mỗi lần thấy ông đều muốn nôn hay không?"
"Cậu điên rồi..."
"Tôi đã sớm điên rồi." Tu Từ đỏ vành mắt, cười lạnh hất cằm, đảo mắt sang trái ngăn lại cảm giác ấm nóng trêи khóe mắt.
"Đều là do ông ban tặng nha luật sư Lâm." Tu Từ nhìn trời, trong mắt một mảnh sương mù, "Trong này có một nửa công lao của ông đây."
Tay cầm điện thoại của luật sư Lâm run rẩy mấy phần: "Cậu muốn gì thì nhắm vào tôi, con gái tôi vô tội..."
"Cô ấy vô tội? Làm sao cô ấy lại vô tội được, sai lầm lớn nhất đời này của cô, chính là làm con gái của ông."
Bên kia đột ngột im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc ồ ồ của luật sư Lâm.
Sắc trời dần tối tăm, Tu Từ nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, cậu phải trở về, tối nay cậu còn muốn bị hơi thở của Phó Sinh vây quanh mà ngủ.
"Một chuyện cuối cùng, sau khi kết thúc, chúng ta không cần có thêm bất kì liên hệ gì."
"Đương nhiên, tôi hi vọng ngài có thể ghi nhớ, tôi là người điên, đừng để tôi biết ông nói với Phó tiên sinh cái gì không nên nói..."
"... Đã biết."
Tút tút hai tiếng, liên hệ cắt đứt, lịch sử trò chuyện biến mất trêи màn hình.
- -
Tu Từ trở lại phòng ngủ tháo băng gạc trêи tay xuống, thật ra vết thương không lớn, trừ bên ngoài chảy tí máu thì không có gì đáng lo.
Vết sẹo bỏng trong lòng bàn tay vẫn còn, sợ sẽ theo cậu cả đời, khó có thể biến mất.
Như vậy là tốt nhất.
Cậu muốn Phó Sinh vĩnh viễn nhớ điều này, cũng không dám xem thường mà rời đi nữa.
Tu Từ cụp mắt, cười nhẹ, lúm đồng tiền nhỏ ngây thơ, ánh mắt bao hàm bệnh trạng.
Cậu biết bệnh mình không nhẹ, cũng biết mình không còn là người yêu của Phó Sinh.
Có điều không liên quan, coi như cậu thân đầy bùn đất cũng phải kéo Phó Sinh từ trêи điện thờ xuống tiếp mình.
Cậu nhất định phải làm như thế, không thì cậu sẽ chết đó.
Thế giới không có Phó Sinh, chỉ có thể tên là địa ngục.
Tu Từ gõ cửa phòng Phó Sinh, đối phương đang cầm điện thoại di động, mặc bộ đồ ngủ tơ lụa, vải vóc mềm mại, theo kiểu mẫu áo sơ mi.
"Làm sao thế?"
"Em không ngủ được." Tu Từ mím môi bổ sung, "Thuốc của em vẫn ở chỗ anh."
"..." Phó Sinh nhấn tắt màn hình điện thoại, mơ hồ thấy được trêи màn hình có một tin nhắn — Giúp tôi kiểm tra thành phần chút xem là cái gì, có công dụng gì.
Anh nhàn nhạt: "Cho nên?"
Tu Từ ngước mắt nhìn anh: "Em có thể ngủ cùng anh không?"
Phó Sinh xoa bóp mi tâm, hồi lâu mới nói: "... Vào đi."
Tuy trước đây cảm thấy tất cả cần từ từ mà đến, cũng không muốn chung chăn chung gối với Tu Từ trong trạng thái không rõ ràng, dù từng vì say mà ngoại lệ một lần...
Có một thì có hai.
Phó Sinh nhìn Tu Từ đã ngoan ngoãn tắm xong đang cuộn mình trong chăn, lần đầu cảm thấy nguyên tắc của mình bị phá vỡ cũng ổn.
"Băng gạc đâu?" Phó Sinh vừa xốc góc chăn lên liền nhíu mày.
"Đeo khó chịu." Tu Từ mím môi.
"... Đợi tôi một chút." Phó Sinh đi ra một chuyến, mới vừa 5 phút đã mang một hộp thuốc nhỏ về, lòng bàn tay Tu Từ một lần nữa được thoa thuốc.
Tu Từ ngoan ngoãn nằm, nhìn Phó Sinh ngồi bên giường nghiêm túc băng bó giúp mình, không dám động đậy.
"Mới vừa chạm vào nước?"
"... Vâng."
"Tôi thấy em thật sự không biết ghi nhớ." Phó Sinh nhìn vết thương hơi trắng bệch của Tu Từ nói, "Lần trước vết thương nhiễm trùng đến phát sốt em không nhớ?"
"Đau..."
Vết thương của Tu Từ bị Phó Sinh ấn đến co rụt lại. Phó Sinh thật sự tức giận, nhưng lại không có biện pháp gì với cậu.
"Bao giờ em mới có thể chăm sóc tốt bản thân như người lớn đây?"
"..." Tu Từ giật mình.
Phó Sinh cũng không hi vọng có câu trả lời, quấn cho cậu một lớp băng gạc mỏng, "Băng mỏng chút, để tránh nhiễm trùng."
Đêm xuống, gió lạnh phất phơ, Tu Từ lặng lẽ rúc vào ngực Phó Sinh, nhiệt độ lạnh lẽo dần ấm lên. Phó Sinh không mở mắt, kéo eo Tu Từ về phía mình một tí: "Đừng lộn xộn, ngủ."
"..." Tu Từ cả kinh run lên, sợ Phó Sinh đẩy mình ra ngoài, đợi một lúc mới cảm nhận được hơi thở Phó Sinh dần đều đều, vẫn ôm lấy mình như cũ.
Cậu lặng lẽ thở chậm lại, nhỏ giọng nói tiếng: "Vâng."
"Ca... Ngủ ngon."
"... Ngủ ngon."
Phó Sinh ôm đứa nhỏ, thân thể gầy gò dễ dàng được bao bọc trong lồng ngực.
Nếu đã cùng giường cùng gối... Ôm một cái, cũng không có gì đi?