SAU KHI VỀ NƯỚC, BẠN TRAI NHỎ CỐ CHẤP ĐIÊN RỒI

【 Cô đang ở đâu vậy?

Lúc trước khi ngủ anh ấy nói với tôi "Đừng để tôi giống như cô ấy", không biết tại sao, nhưng mà lòng đau quá...

Nhưng anh ấy không hiểu, sao tôi có thể cam lòng rời xa anh ấy được. Vừa nghĩ đến việc sau khi tôi rời đi, có thể anh sẽ ôm ấp những người khác, tôi chỉ tiếc không thể nhốt anh ở nơi hoang đảo chỉ có mình tôi, ném chìa khóa vào lòng biển sâu... 】

--

"Chào buổi sáng."

Tu Từ vừa tỉnh giấc đã trông thấy Phó Sinh dùng cặp mắt sâu thẳm tao nhã đó nhìn cậu, nhẹ giọng nói chào buổi sáng.

Cậu ngước đầu, dùng môi cọ nhẹ lên cằm Phó Sinh: "Khi nào thì chúng ta trở lại?"

"Em muốn lúc nào thì là lúc đấy."

Phó Sinh ôm lấy vòng eo gầy của Tu Từ, da dẻ nơi đó mịn màng săn chắc: "Muốn về căn hộ của chúng ta xem không?"

Tu Từ chợt cứng đờ.

Thành phố bọn họ hiện đang ở chính là thành phố trước kia họ từng sinh sống, nhưng "căn hộ của chúng ta" mà Phó Sinh nói tất nhiên không phải căn cậu sống bây giờ.

"Không muốn." Tu Từ hơi thu mình trong vòng tay của Phó Sinh.

Cằm Phó Sinh đặt trên đầu Tu Từ, anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, cũng không bất ngờ đối với câu trả lời này: "Vậy thì không đi."

"Thế tôi dẫn em đi xem thứ khác được không?"

Thân thể Tu Từ hơi cứng ngắc, mang theo chống cự vô hình.

Cậu không biết Phó Sinh nói "xem thứ khác" là xem cái gì, nhưng vẫn khó giải thích được mà sợ hãi.

"La Thường với Vu Mạc đi buổi sáng."

Tu Từ không manh áo che thân bị Phó Sinh ôm vào lòng, anh nhẹ nhàng xoa nắn hai lần, áp sát bên tai Tu Từ nói: "Đến tối chúng ta hẵng đi."

"Vâng..." Tu Từ xoay người, toàn thân đều hiện ra đau mỏi, chỗ Phó Sinh vừa chạm lại vừa xót vừa tê.

"Đừng nhúc nhích." Phó Sinh bất đắc dĩ rút lui, nhưng vẫn ôm eo Tu Từ, hơi thở hai người ở rất gần nhau.

"Em hơi đói..." Tu Từ không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, hiếm thấy chủ động nói như vậy.

"Tối qua mệt rồi?" Phó Sinh xoa nhẹ eo cậu, chống trên người cậu hôn lên trán một cái, "Em muốn ăn gì? Tôi gọi phòng khách phục vụ."

"Cháo gạo kê."

"Được." Phó Sinh ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, cầm điện thoại bàn gọi hai phần bữa sáng cộng thêm hai quả trứng gà luộc.

Phó Sinh gần như đang khỏa thân nếu không có thêm một chiếc quần đùi, đường cong bắp thịt săn chắc uốn lượn đi xuống, màu da lại thiên trắng, vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Tu Từ cố gượng bò dậy, nằm nhoài lên đùi Phó Sinh, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt theo đường nét cơ bắp của anh.

"Tôi thấy có vẻ tối qua em chưa đủ mệt." Phó Sinh bắt lấy bàn tay đang chạy loạn của cậu, rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.

Tu Từ theo bản năng rụt chân lại, có mệt hay không, cơ thể cậu đương nhiên cậu biết rõ, cả người vô lực.

Nhưng cậu không thể cự tuyệt Phó Sinh, miệng theo thói quen hướng về nơi mạnh mẽ của Phó Sinh nói: "Cũng không mệt lắm..."

"Không mệt?" Phó Sinh buông eo Tu Từ ra, "Vậy thì ngồi lên, tự mình động đi."

"..."

Tu Từ mím môi, cánh tay mảnh khảnh chống dậy muốn bò lên, nhưng cậu vẫn đánh giá cao bản thân quá, nửa đường bò lên thì người mềm nhũn chẳng còn sức, xém nữa là toi luôn chỗ nào đó của Phó Sinh.

Cũng may Phó Sinh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Tu Từ, bọc người vào lòng: "Tôi thấy em là muốn phế tôi luôn."

Tu Từ ôm eo Phó Sinh, rúc vào lòng anh dụi dụi: "Có thể dùng miệng."

Phó Sinh: "..."

Tu Từ nghĩ gì muốn nấy, đã nói là làm. Cậu giãy dụa chui ra khỏi vòng tay của Phó Sinh, khẽ cắn mép quần đùi Phó Sinh.

"Em đúng là..." Phó Sinh không thể nói nốt nửa vế đòi mạng còn lại, vì Tu Từ đã bao lấy mệnh của anh.

Ngón tay thon dài của Phó Sinh vuốt nhẹ trong tóc Tu Từ, kìm lòng không nổi ấn xuống.

"Anh nhanh lên..." Tu Từ còn không quên mà mơ màng thúc giục, "Người phục vụ sắp lên rồi."

"..." Phó Sinh liếc nhìn thời gian, tối qua anh vừa gọi phòng khách phục vụ một lần, 15 phút là tới.

"Vậy em nỗ lực chút." Phó Sinh cong môi, mang theo chút ý cười, anh xốc chăn lên đắp cho Tu Từ kín bưng.

Nếu không phải đệm chăn phồng lên, chỉ nhìn Phó Sinh với vẻ mặt thong dong đấy, e là khó có thể tưởng tượng dưới lớp chăn là một cảnh tượng như thế.

Họ thật sự không thể giải quyết xong trước khi người phục vụ đến. Phó Sinh nắm gáy Tu Từ kéo người ra, bản thân thì xuống giường mặc áo ngủ cẩn thận, còn tiện tay dùng chăn bọc Tu Từ thành hình con nhộng ve sầu.

Phó Sinh mở cửa nhận khay từ trong tay người phục vụ rồi để người ta rời đi. Anh đặt cháo lên bàn, đang giữa hè nên cũng không thể ăn nhân lúc còn nóng, như thế sẽ nóng quá.

Anh trở về giường bế Tu Từ ở trong ổ chăn ra: "Tắm đã, ăn sáng xong chúng ta ra ngoài đi dạo."

"Vâng..." Tu Từ ngoan ngoãn ôm cổ Phó Sinh, "Không tiếp tục à?"

"... Bé con, tha cho tôi đi, nhé?"

Phó Sinh dùng sức nhéo một cái: "Tôi cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ."

Tiếng nước trong buồng tắm chảy ào ào, bốc lên từng đợt hơi nước.

Tu Từ dính như keo dán lên người Phó Sinh, không biết là vô tình hay cố ý mà cứ dụi mãi.

"..." Phó Sinh đánh vào mông cậu, "Đi mặc quần áo trước đi."

Tu Từ bị đẩy ra ngoài buồng tắm, mím môi nhìn Phó Sinh đang tắm một mình, biểu tình tủi thân khó mà giải thích.

Phó Sinh dở khóc dở cười, tắm táp qua loa rồi lau khô liền đi ra giúp Tu Từ mặc quần áo, để cậu ngồi trên sopha húp cháo.

Chuyện này cũng không trách Tu Từ được, tại tối hôm qua rất quá phận, tay vừa nhấc thôi cũng thấy đau.

"Ăn trứng gà."

Phó Sinh đập hai quả trứng vào nhau sau đó bóc vỏ ra, xé lòng trắng trứng thành từng miếng đút cho Tu Từ.

Tu Từ vừa cầm thìa ăn cháo, vừa há miệng ăn lòng trắng trứng, thấy Phó Sinh vô cùng tự nhiên thả lòng đỏ trứng vào trong miệng, cậu run lên một hồi.

Tu Từ không thích ăn lòng đỏ trứng, có lẽ rất nhiều người cũng có thói quen này, ăn lòng đỏ là nghẹn đến hoảng.

Nhưng làm vậy cũng không lãng phí đồ ăn, trứng gà luộc quả thật rất giàu dinh dưỡng nên ba năm ấy, mỗi tuần một buổi sáng đều sẽ xuất hiện cảnh tượng chia nhau ăn như vậy — Tu Từ ăn lòng trắng trứng, Phó Sinh ăn lòng đỏ trứng.

Nhưng có ai trời sinh thích ăn lòng đỏ trứng đâu, chỉ vì Phó Sinh yêu cậu nên mới dung túng mà thôi.

Bởi vì yêu, cho nên đồ ăn thừa người yêu không ăn đều trở thành mỹ vị.

"Hôm nay giỏi quá." Phó Sinh lấy giấy ăn lau miệng Tu Từ, "Thế mà đã ăn hết rồi."

Thật ra phân lượng cháo cũng không nhiều, lượng ăn chỉ xêm xêm với con gái, nhưng đối với Tu Từ hiện giờ mà nói có thể ăn xong cũng là hiếm thấy.

"Chúng ta đi chào hỏi họ trước đã, rồi ra ngoài đi dạo."

"... Đi đâu vậy anh?"

"Trước tiên đi trung tâm mua sắm mua quần áo cho em."

Phó Sinh bẹo má Tu Từ: "Tiếng tăm của bé con càng ngày càng lớn, sau này chỉ sợ không có cơ hội quang minh chính đại dạo phố cùng em."

"... Có thể, mặc kệ bọn họ."

Phó Sinh dung túng nói được: "Đến lúc đấy có lẽ sẽ có rất nhiều người không thích em, em phải dũng cảm một chút."

Tu Từ vâng một tiếng, nắm lấy tay Phó Sinh: "Bọn họ nói gì cũng không liên quan tới em."

Phó Sinh khẽ cười một tiếng: "Nhưng sau khi nổi danh cũng sẽ bắt đầu có nhiều người yêu thích em hơn, bé con không được thay lòng đổi dạ đâu đấy."

"Sẽ không."

Tu Từ trả lời rất nhanh, cậu ôm eo Phó Sinh, nói không rõ ràng lắm: "Mãi chỉ yêu mình anh."

Yêu anh mãi mãi, yêu hơn tất thảy mọi điều trên thế gian.

...

La Thường và Vu Mạc có chuyến bay lúc mười một giờ, hiện đã sắp sửa xuất phát. Bốn người lên tiếng chào hỏi rồi mỗi người một ngả đi xa.

Hôm nay là ngày làm việc, trung tâm mua sắm không có quá nhiều người nhưng cũng chẳng ít.

Phó Sinh không muốn gây ra phiền phức không quan trọng nên mang khẩu trang cho Tu Từ, bản thân cũng đeo một cái, dù gì bây giờ anh cũng coi như một nhân vật nửa nổi danh.

Phó Sinh đã sớm phát hiện quần áo của Tu Từ không có nhiều, chỉ mặc đi mặc lại vài bộ, có cái vẫn từ hai năm trước anh mua cho.

Hỏi nguyên nhân thì là muốn tiết kiệm tiền không mua mới, cũng không nỡ vứt quần áo anh mua cho, Phó Sinh nghe được thì lòng vừa đau vừa xót.

"Mua vài món mặc thường ngày, lại mua thêm hai bộ cùng kiểu cho chúng ta mặc."

Phó Sinh xoa xoa tóc Tu Từ, cũng không hỏi cậu muốn tích cóp nhiều tiền như vậy làm gì.

Tu Từ hiện tại cũng được coi như là một tiểu phú hào, hai mươi vạn lúc trước người đại diện Vu Chấn đe dọa đã về tài khoản cậu, thêm cả thù lao lần này đóng vai Mộ Tương trong《 Vãng sinh 》Phó Sinh cũng trả theo tiêu chuẩn của Vu Mạc.

Nói cách khác, khoản để dành của Tu Từ bây giờ ít nhiều gì cũng đã trên bảy chữ số.

Phó Sinh chỉ nghĩ do chuyện lúc trước mình rời đi nên Tu Từ mới thiếu cảm giác an toàn, một lòng nghĩ muốn tích cóp ít tiền để có cái đảm bảo.

Hai người đối với việc ăn mặc đều không đặc biệt chú ý gì, giá cả không quá đắt là được, cũng không chăm chú nhãn hiệu, lấy thoải mái là chính.

Họ đi vào một cửa hàng thoạt nhìn không tệ lắm, nhân viên bán hàng mặc đồng phục nhiệt tình chào đón: "Hai vị cần gì vậy?"

Phó Sinh quang minh chính đại nắm tay Tu Từ: "Xem kiểu mẫu em ấy có thể mặc."

Tu Từ trông nhỏ hơn Phó Sinh rất nhiều. Hai người hoàn toàn mang hai phong cách bất đồng. Khí chất của Phó Sinh thoạt nhìn thận trọng lịch sự, còn Tu Từ vì mặt vừa nhỏ vừa non nên trông như thiếu niên mới lên đại học vậy.

Ánh mắt nhân viên bán hàng dừng ở nơi tay trong tay của họ một giây rồi nhanh chóng dời đi, chỉ là nụ cười trên khóe miệng giương cao hơn chút.

"Hai vị có thể xem kiểu mẫu bên này, đều rất thích hợp với người trẻ tuổi, mặc vào cũng rất năng động."

Phó Sinh nghiêng đầu hỏi ý kiến Tu Từ: "Em thích cái nào?"

Tu Từ vẫn luôn nắm tay Phó Sinh: "Nghe theo anh."

Nhân viên bán hàng vẫn duy trì mỉm cười, trong lòng lại gào rú: Ngoan quá đi mất!!! Đây rốt cuộc là bạn trai hay là em trai? Tôi có thể hỏi một tiếng không? Vậy có mạo phạm quá không? Tuyệt quá tuyệt quá, hôm nay không xin nghỉ là đúng!!

Phó Sinh không hỏi ý Tu Từ nữa. Nếu Tu Từ đã nói như vậy, anh bèn chọn vài món nhìn vải vóc không tệ và thoải mái: "Làm phiền đóng gói những món này lại giúp tôi."

Hiếm thấy khách hàng hào sảng như vậy, nhân viên bán hàng hỏi: "Hai vị không cần thử trước một chút sao?"

"Không cần." Tu Từ và Phó Sinh đồng thời lên tiếng.

Tu Từ không cần vì không thích chuyện rách việc như vậy, còn Phó Sinh lại rất tự tin: "Em ấy mặc gì cũng dễ nhìn."

Nhân viên bán hàng kiềm chế khóe miệng đang không ngừng giương lên của mình: "Em trai ngài đẹp như vậy, đúng là mặc gì cũng dễ nhìn."

Phó Sinh cong môi: "Đúng không?"

Tu Từ không thích Phó Sinh cười với nhân viên bán hàng, tuy đang đeo khẩu trang nhưng cậu có thể cảm giác được đúng là Phó Sinh đang cười.

Cậu đột nhiên nói một câu: "Không phải em trai."

Nhân viên bán hàng: "!!"

Không phải em trai!

"Ừ, không phải em trai." Phó Sinh nín cười phụ họa: "Giúp tôi lấy thêm hai chiếc cùng kiểu này, tốt nhất là lớn hơn hai size."

Nhân viên bán hàng nhìn nhìn kho hàng, hơi khó xử: "Xin lỗi ngài, kiểu dáng này chỉ còn chiếc lớn hơn một size, không biết ngài mặc có vừa không, nếu không thì ngài thử trước xem?"

"... Cũng được." Phó Sinh bóp mũi Tu Từ, "Vào với tôi hay chờ ngoài này?"

"Chờ anh." Ánh mắt Tu Từ lóe lên nhìn về một phía.

"Được." Phó Sinh đáp.

Phó Sinh vào phòng thử đồ, chỉ còn lại nhân viên bán hàng và Tu Từ yên tĩnh ở chung một phòng, bầu không khí hơi trầm đi.

Tu Từ thoạt nhìn có vẻ không dễ thân cận, nhân viên bán hàng nương theo tầm mắt của cậu nhìn xem, thăm dò hỏi: "Ngài muốn mua âu phục cho bạn trai sao?"

Như thể bị hai chữ bạn trai lấy lòng, Tu Từ ừm một tiếng.

Nhân viên bán hàng hỏi: "Ra vậy, ngài biết anh ấy mặc size gì không?"

Tu Từ: "..."

Nhân viên bán hàng: "Số đo vòng eo thì sao?"

Tu Từ: "... Không biết."

Tu Từ cảm thấy hơi thất bại, đáng lẽ cậu phải biết.

Có lẽ do hai năm qua sinh bệnh, thêm cả uống một mớ thuốc, ký ức của cậu đều đã rời rạc, chỉ chọn nhớ những chuyện trọng yếu liên quan đến Phó Sinh.

Phó Sinh vừa mới ra khỏi phòng thử đồ thì nghe được đoạn đối thoại này.

Anh đưa quần áo vừa thử để nhân viên bán hàng gói lại: "Size này có thể mặc."

Nói xong, anh nhìn về phía Tu Từ đang không vui rõ ràng, cúi đầu hôn lên trán cậu, cười nhẹ: "Số đo vòng eo của tôi bao nhiêu, ngày nào em cũng ôm mà không biết sao?"

"..."

"Dù cánh tay không biết thì..." Phó Sinh ghé sát bên tai Tu Từ, "Không phải tối qua em vừa dùng chân đo thử à?"

Anh nhếch môi: "Em hỏi nó thử xem, eo tôi bao nhiêu."

Tai Tu Từ thoáng cái đỏ bừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi