SAU KHI VIẾT XONG TIN NHẮN CHIA TAY THÌ ÔNG XÃ MẤT TRÍ NHỚ

“Cậu cảm thấy sao?” Cơ thể cường tráng của Đàm Chính trần truồng, bước đi chậm hơn so với lúc bình thường, hắn đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ở nhà rồi mặc vào: “Cậu sẽ không nghĩ chúng tôi tắm xong rồi thì nằm trên giường đắp chăn bông nói chuyện phiếm đấy chứ.”

Trần Ngôn Thanh không có tâm tình vòng vo với hắn, bước đến gần, thẳng thừng hỏi lại lần nữa:

“Cuối cùng là đến bước nào, nơi này, đi vào rồi sao?”

“Cậu quan tâm sao? Trần Ngôn Thanh, nếu cậu thật sự quan tâm, thì cậu sẽ mặc kệ tôi hẹn hò với cậu ta sao? Cậu chẳng lẽ không biết bước cuối cùng của hẹn hò là gì à?  Bây giờ cậu hỏi tôi với cậu ta đi đến bước nào, nửa đêm tôi không về nhà mà vào khách sạn với cậu ta, cậu cảm thấy chúng tôi đang làm gì? Nếu cậu thật sự để ý như vậy, buổi sáng cậu đã làm gì? Ha, cậu tự đưa tôi đi hẹn hò với cậu ta, sau đó rời đi để lại thời gian dư dã cho chúng tôi. Cậu cũng thật săn sóc.”

“Nếu không thì sao?” Trần Ngôn Thanh nhìn gương vừa quen thuộc vừa lạ lẫm “Em cũng từng nghĩ đến việc khiến anh yêu em một lần nữa, nhưng anh thấy phiền, anh kháng cự, thậm chí lấy cớ bản thân chưa hồi phục để uy hiếp em. Anh thích Tiểu Cố, muốn đi gặp cậu ta, ngoại trừ thuận theo ý của anh, thì em còn biết phải làm sao? Anh đã không còn 

kí ức, chẳng còn thuộc về em, em có tư cách gì để xen vào chuyện anh và người khác ở bên nhau? Em có thể nhận lại được gì ngoài việc làm anh chán ghét em, ghê tởm em?

“Đàm Chính, em không biết đêm qua anh xuất phát từ tâm thái gì để lên giường với em, anh làm em thật hoang mang. Mấy ngày nay, em nhìn các anh hẹn hò, em đã nghĩ, yêu một người đến bước nào mới có thể bị mài mòn một cách sạch sẽ? Ngày hôm qua các anh ở khách sạn quấn quýt đến khi nào, thì em ngồi ở phòng khách đến khi đó. Em nghĩ, chắc có lẽ là vào lúc ấy. Em không đoán trước được chuyện sau đó xảy ra, nhưng nếu đã xảy ra, em vẫn muốn cho bản thân thêm một cơ hội. Cho nên, em hỏi anh thêm một lần nữa, Đàm Chính, một lần cuối cùng, các anh đã đến bước nào rồi?”

Đàm Chính nhìn thấy trong ánh mắt của Trần Ngôn Thanh chứa một chút hi vọng mong manh, xen vào đó còn có những cảm xúc khó tả. Hắn biết, chỉ cần hắn nói ra một đáp án tàn nhẫn, thì quan hệ của bọn họ sẽ kết thúc. Hắn chợt cảm thấy vui vẻ, còn may còn may, bởi vì chân của hắn đột nhiên đau đớn, hắn và Tiểu Cố chỉ dừng ở bước hôn môi.

Nhưng đó cũng là hai thân thể trần truồng không có gì trói buộc ôm hôn lẫn nhau.

Đàm Chính muốn nói thẳng ra, nói trừ bỏ bước cuối cùng, cái gì nên làm đều đã làm, chỉ là đến lúc nói chuyện, hắn lại không dám mở lời, chỉ nói mấy chữ: “Chưa, chưa đi vào.”

Trần Ngôn Thanh nghe được câu trả trong dự đoán, không biết bản thân có nên vui vẻ hay không.

Không có bước đó.

Ngoại trừ không có bước đó, mặt khác, đều….

Trần Ngôn Thanh cảm thấy sức chịu đựng của mình đã lên một tầm cao mới, nếu là Đàm Chính trước đây, với cái mức độ này thì cũng đủ để cậu chạy đi mà không theo quay đầu lại.

Nhưng bây giờ Đàm Chính đã quên mất cậu, cậu có tư cách gì yêu cầu hắn chung thủy một lòng một dạ nữa.

Cậu nguyện ý cho quan hệ thêm một cơ hội nữa, liền nhìn Đàm Chính.

Cậu hỏi hắn: “Đàm Chính, anh thật sự thích Tiểu Cố, muốn ở bên cạnh cậu ta sao?”

Đàm Chính không biết khi Trần Trôn Thanh hỏi hắn câu đó là tâm trạng gì, ánh nắng mặt trời bên ngoài thật rực rỡ, ánh sáng chui vào trong nhà làm gương mặt của hai người đều sáng lên.

Trần Ngôn Thanh nhìn hắn, hỏi ra câu hỏi vừa rồi, chỉ là ánh mắt cậu lúc này, ẩn chứa đầy vẻ buồn bã bi thương.

Hắn vuốt ve mắt của cậu, đêm qua, nơi này rơi xuống nước mắt, giọt nước mắt ấy tựa như dung nham, thiêu đốt tim hắn.

Hắn nên nói cho cậu câu trả lời gì đây?

Hắn ôm hôn mí mắt cậu, mũi, ôm lấy cậu, hôn lên tóc cậu, giống như lúc gọi ra câu bé cưng kia, dịu dàng như thế, thương tiếc như thế.

Nhưng mà lời nói của hắn dừng trong tai của Trần Ngôn Thanh lại cực kì chói tai.

Đàm Chính nói hắn không biết. Hắn rất thích Tiểu Cố, ánh mắt đầu tiên khi tỉnh dậy liền cảm thấy thích. Nhưng mà…. Nhưng mà…

Hắn không nói ra nhưng mà gì thì Trần Ngôn Thanh đã lạnh lùng cắt ngang lời hắn

Cậu nói: “Em biết rồi”

Cậu biết cái gì?

17

Trần Ngôn Thanh đưa Đàm Chính đến nơi của Diệp Lệ.

Diệp Lệ là quân y được Cận đội trưởng giúp Trần Ngôn Thanh liên hệ, tuổi xấp xỉ với Trần Ngôn Thanh.

Thời gian đó, Trần Ngôn Thanh thường xuyên liên lạc với Diệp Lệ, cũng dần dần quen biết.

Sau khi Đàm Chính làm xong các mục kiểm tra thì bước ra, nhưng lại không nhìn thấy Trần Ngôn Thanh đâu. Hắn đến văn phòng của Diệp Lệ để tìm, bên trong không có một bóng người. Hắn lại đến toilet để tìm, giữ của mở từng cái một, không có ai. Giọng nữ trong điện thoại nói rằng đối phương tạm thời không liên lạc được.

Bệnh viện người đến người đi, có người khoác áo blouse trắng, có người mặc quân phục màu xanh lá cây.

Đàm Chính hoảng hốt một phen, từ khi tỉnh lại, hắn chưa một lần tìm không thấy Trần Ngôn Thanh. Người này luôn ở nơi mà hắn chỉ nhìn thoáng qua một cái liền thấy, từ trước đến nay điện thoại chỉ đổ chuông vài cái thì đã bắt máy. Nửa đêm hắn bị đau đến mức tỉnh lại, bất kể hắn có phát ra âm thanh hay không, Trần Ngôn Thanh dường như đều có thể cảm nhận được, luôn tỉnh dậy trước tiên.

Chính là cảm giác an toàn này khiến hắn chưa bao giờ sợ hãi sau khi biết mình bị gãy chân. Hắn không nhớ rõ cậu, lại hoàn toàn tin tưởng dựa vào cậu.

Có tiếng cười vọng lại từ đầu cầu thanh, Đàm Chính mở cửa ngăn cháy ở hành lang, có hai người đang đứng bên cửa sổ, trong tay cầm điếu thuốc, vừa nói vừa cười.

Cả hai người đều quay lưng về phía hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng lại gần nhau, người mặc áo khoác trắng cao hơn, người mặc sơ mi thì thấp hơn một chút.

Người cao hơn đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, người còn lại thì nghiêng đầu qua xem rồi lại cười.

Một giọng nói thì trầm thấp, một giọng nói lại rõ ràng.

Nói chuyện vui vẻ đến vậy à? Đến cả tiếng mở cửa ngăn cháy lớn như thế mà cũng không nghe thấy.

Hai người đều đưa lưng về phía hắn, nhìn ngoài ra cửa sổ, ai đến rất gần, mặc áo khoác trắng cao một ít, xuyên áo sơmi hưu nhàn quần lùn một ít.

Cao một chút chỉ vào ngoài cửa sổ, lùn một chút thò lại gần xem, lại là một trận cười.

Một thanh âm trầm thấp, một thanh âm réo rắt.

Liêu như vậy đầu nhập sao? Liền phòng cháy môn bị mở ra khi như vậy đại động tĩnh đều nghe không thấy.

Đàm Chính không tự giác được mà cuộn tròn lòng bàn tay thành một nắm đấm

Lúc này hắn mới nhận ra, hắn chưa từng nhìn thấy Trần Ngôn Thanh cười qua, một lần cũng không có.

Có một cảm xúc gì đó đang phát triển, yết hầu như bị một đôi tay bóp nghẹt từ phía sau

Chưa kịp suy nghĩ gì thì miệng hắn đã nhanh hơn não: “Các cậu nhìn gì mà vui vẻ thế?” Hắn vừa nói vừa bước xuống cầu thang, đi đến chỗ cửa sổ, chen vào giữa hai người rồi nhìn theo hướng họ nhìn ban nãy.

Ngoài cửa sổ là một công viên mini, trong công viên có một chú cho husky đang vờ ngốc nghếch chơi đùa.

“Tôi còn tưởng là gì, hoá ra chỉ là một con chó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi