SAU KHI XUNG HỈ CHO CA CỦA ĐẠI LÃO

Editor: Vĩ không gei

-------------------------------------------------------

Trì Kính Dao không thể ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.

Lúc này tâm trạng của cậu cực kỳ phức tạp, vừa cảm thấy phấn khích, vừa cảm thấy bất an, thậm chí nhịn không được mà nghi ngờ có phải mình đang mơ hay không.

"Đệ không muốn thành thân với ta sao?" Bùi Dã hỏi cậu.

"Ta muốn chứ." Cậu gần như thốt ra ngay lập tức, nhưng cậu lại nhanh chóng rơi vào tình trạng bất an cực độ: "Ta sợ. . . . . Ta sợ chẳng may bại lộ chuyện gì, đến lúc đó nếu bị truy hỏi. . . . ."

Bùi Dã ôm thiếu niên vào lòng, nhẹ giọng trấn an: "Có ta ở đây, đệ sợ gì nữa?"

Trì Kính Dao bị Bùi Dã ôm, bất an trong lòng dần dịu lại.

"Nhị ca. . . . . không phải chúng ta sắp vào kinh sao?" Trì Kính Dao hỏi: "Sợ là không kịp để chuẩn bị hôn sự."

"Ba ngày sau chúng ta sẽ vào kinh, hôn lễ định vào hai ngày sau." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao ngẩn ra, hỏi: "Nhanh vậy à, có kịp không?"

"Đệ yên tâm, hai ngày tới đệ không cần phải làm gì, cứ im lặng đợi làm tân lang của đệ đi." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy mặt nhất thời đỏ lên, không khỏi thấy hơi ngượng.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể thành thân với Bùi Dã, hơn nữa còn vào thời điểm này, một cách bất ngờ như vậy.

"Việc này không cần công khai, cứ nói với người ta là đệ cưới nữ nhi nhà bằng hữu cũ của Dương tướng quân là được." Bùi Dã nói.

"Ừm." Trì Kính Dao vội gật đầu, trên mặt vẫn hơi lo lắng.

Bùi Dã duỗi tay sờ nhẹ lên tai cậu, nói: "Nếu đệ sợ mình nghĩ lung tung thì nhân lúc hai ngày tới chuẩn bị chút hành lý đi, sáng sớm sau ngày thành hôn chúng ta sẽ xuất phát vào kinh."

Trì Kính Dao nghe vậy vội gật gật đầu.

Vốn lúc này Bùi Dã định ở lại với cậu lâu hơn chút, nhưng nghĩ tới hai ngày sau thành thân, công việc nhất định sẽ rất bận, nên không ở lại nữa.

Sau khi rời khỏi tiểu viện, Bùi Dã liền đi tới chỗ của Dương Thành.

Dương Thành đang ngồi trong phòng uống trà, hôm nay thấy hắn chỉ nhíu mày nhìn hắn một cái.

"Hắn đồng ý rồi hả?" Dương Thành hỏi.

"Ừm." Bùi Dã gật gật đầu, đáy mắt không giấu nổi ý cười.

"Còn có mặt mũi để cười?" Dương Thành tức giận trợn trắng mắt, sau đó nói: "Ta đã nghĩ, việc này để càng ít người biết càng tốt, ngoại trừ những người đáng tin bên cạnh các ngươi, tốt nhất đừng để nói cho người ngoài."

Bùi Dã nghe vậy vội gật đầu.

"Theo lý thì thôn trang kia của Trì đại phu là chỗ tốt nhất để tổ chức hôn lễ, nhưng trong thôn trang của hắn rất nhiều người, dễ bị lộ." Dương Thành nghĩ nghĩ nói: "Lát nữa ta sẽ vào thành một chuyến tìm chỗ thích hợp cho ngươi. Ngươi cũng đừng có lười biếng, tự sắp xếp chuyện của mình đi."

Bùi Dã vội hỏi: "Vâng, sư phụ."

"Ngươi tự đi nói chuyện rõ ràng với Chương đại phu đi, bên cạnh Trì đại phu không có người thân khác, Chương đại phu coi như là trưởng bối của hắn." Dương Thành nói: "Theo lý thì việc này nên để người lớn hai nhà lo liệu, nhưng trước mắt ta thật sự không cam nổi, cũng không muốn thay ngươi đi chịu trận, ngươi tự mà đi, có bị đánh thì tự ngươi chịu."

"Vâng, sư phụ." Bùi Dã lại nói.

Dương Thành thấy lúc này hắn nói gì nghe nấy, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn chút.

"Được rồi." Dương Thành dứt liền muốn ra ngoài.

"Sư phụ." Bùi Dã lại đột nhiên gọi ông lại: "Lần này đa tạ sư phụ thành toàn."

Dương Thành quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt lộ vẻ đau lòng, sau đó ông lại làm vẻ vô tình, nhấc chân đá Bùi Dã một cú, nói: "Bớt tự mình đa tình đi, ta làm vậy chỉ vì nghĩ cho Trì đại phu thôi, ngươi đừng có tự dát vàng lên mặt."

Ông dứt lời liền rời đi không quay đầu lại.

Bùi Dã nhìn Dương Thành đi xa, mới ngoắc gọi Bùi Thanh tới.

"Sáng sớm mai ngươi đi vào trong thành một chuyến, giúp ta làm vài việc." Bùi Dã nói: "Đặt cho ta và Trì đại phu hai bộ hôn phục, giờ đo kích thước cũng muộn rồi, ngươi cứ tự ước tính đi. Hai ngày chắc là không đủ, ngươi thử nghĩ cách xem, tốt nhất là đi tới tiệm may xem thử, nếu không có hôn phục thì mua hai bộ y phục đỏ cũng được."

Bùi Thanh nghe vậy vội đáp lời.

"Chuẩn bị thêm chút đồ hỉ nữa, đèn lồng đỏ các thứ, dù sao cũng phải trang hoàng chỗ thành hôn một chút cho náo nhiệt." Bùi Dã lại nói: "Những thứ khác thì ngươi cứ tính mà làm." Hắn suy nghĩ, đợi sau khi Dương Thành tìm được chỗ thành thân cho bọn hắn, vẫn nên tự tới xem thử.

"Rõ." Bùi Thanh dứt lời định rời đi.

"Đợi một chút." Bùi Dã gọi hắn lại nói: "Gọi mấy huynh đệ đáng tin nhất tới đây."

Bùi Dã ngẩn ra, hỏi: "Không. . . . . giấu họ sao?"

"Ngươi tìm cơ hội nói rõ ràng với họ đi." Bùi Dã nói: "Đều là người một nhà, không cần đề phòng, sau này ta và Trì đại phu thành hôn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, chung quy là không giấu được."

Bùi Thanh nghe vậy gật đầu, lúc này mới rời đi.

Bên kia, Trì Kính Dao gọi Nguyễn Bao Tử và Dương Diệu tới.

Dương Diệu ôm Đại Lão trong lòng, vẻ mặt rất bối rối, còn đang cân nhắc nên an ủi Trì Kính Dao thế nào.

Mấy ngày qua, Trì Kính Dao bảo hắn đừng xen vào, hắn sợ mình lại gây thêm phiền phức nên thật sự không xen vào chút nào.

Nhưng trong lòng hắn vẫn sốt ruột, tiếc là đầu hắn không quá thông minh, sốt ruột cũng không nghĩ ra biện pháp gì.

"Hai ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta." Trì Kính Dao căng thẳng xoay xoay ngón tay, nghẹn một lúc lâu mới nói: "Ta cảm thấy việc này nên nói trước cho các ngươi mới tốt. . . . . ta, khụ. . . . . . ta sắp thành thân."

Dương Diệu: . . . . . .

Nguyễn Bao Tử: . . . . . .

"Ngươi muốn thành thân với ai?" Dương Diệu sốt ruột hỏi.

"Với. . . . . ." Trì Kính Dao tránh ánh mắt của hai người họ, ngập ngừng nói: "Nhị ca ta. . . . ."

"Cái gì ca?" Nguyễn Bao Tử hỏi.

"Nhị ca hắn." Dương Diệu hơi phấn khích nói: "Hắn sắp thành thân với nhị ca hắn!"

Dương Diệu ôm Đại Lão trong lòng lắc lắc, vẻ mặt vui sướng nói: "Hắn sắp thành thân với nhị ca hắn đó!" (đu otp thành công đã he đã he =))))

Nguyễn Bao Tử nhìn Trì Kính Dao, lại nhìn Dương Diệu, vẻ mặt cực kỳ mờ mịt.

"Shh! Ngươi véo ta làm gì?" Dương Diệu hét lên một tiếng, đẩy tay của Nguyễn Bao Tử ra.

Nguyễn Bao Tử chỉ có thể véo véo trên người mình, nói: "Ta xem thử đây có phải mơ hay không?"

Dương Diệu không thèm để ý tới hắn, hỏi Trì Kính Dao: "Bao giờ thế?"

"Ngày kia." Trì Kính Dao nói: "Việc này phải nói với người ngoài là ta cưới nữ nhi nhà bằng hữu cũ của Dương tướng quân, các ngươi đứng có để lộ."

Dương Diệu nghe vậy gật đầu liên tục.

Nguyễn Bao tử thì vẫn đang hành xác mình, hiển nhiên vẫn còn nghi mình đang nằm mơ.

"Tốt quá." Dương Diệu đi lại mấy vòng trong phòng, lại hỏi: "Cha ta đồng ý à?"

"Ừm, việc này là do Dương tướng quân đề xuất đấy." Trì Kính Dao nói.

Nguyễn Bao Tử nhìn hai người, vẻ mặt mờ mịt hỏi Dương Diệu: "Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy? A Dao và nhị ca hắn đều là nam đó!" Hắn nhìn biểu cảm của Dương Diệu nhịn không được phải nghi ngờ có phải hiểu biết của mình quá kém không.

"Vậy thì sao?" Dương Diệu nắm bả vai của Nguyễn Bao Tử, dẫn dắt từng bước nói: "Ngươi không hiểu chỗ nào, để ta nói cho ngươi nghe."

"A Dao và nhị ca hắn đều là nam, sao có thể thành thân với hắn được?" Nguyễn Bao tử khó hiểu nói.

"Thì cũng giống như thành thân với cô nương thôi." Dương Diệu nói: "Ngươi nghĩ xem, hai người thành thân là vì đâu, không phải vì một cuộc sống tốt đẹp sao? Muốn sống tốt thì phải tìm được người đối tốt với mình chứ, vậy ngươi nói trên đời này có ai tốt với Trì đại phu hơn Bùi tướng quân không?"

Nguyễn Bao Tử nghĩ theo lời hắn, nói: "Đúng thật là không có."

Từ nhỏ Nguyễn Bao Tử đã quen biết Trì Kính Dao, những năm gần đây Bùi Dã đối xử với Trì Kính Dao thế nào, hắn lại chẳng rõ quá.

Theo ý nghĩa nào đó, chính hắn cũng là huynh trưởng của người khác, nhìn Thu Thiên lớn lên từ nhỏ. Nhưng xét kỹ lại thì quả thật hắn đối xử với Thu Thiên vẫn kém hơn Bùi Dã đối xử với Trì Kính Dao, sự nuông chiều và bảo vệ đó đừng nói là hắn, cho dù là một huynh trưởng khác chưa chắc đã bì kịp.

"Vậy không phải được rồi sao?" Dương Diệu nói.

Nguyễn Bao Tử nhíu nhíu mày, luôn cảm giác có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không biết nói sao.

Nhưng phản ứng của Dương Diệu rất tự nhiên, ngược lại khiến hắn cũng ù ù cạc cạc tiếp nhận chuyện này rồi.

"Sáng sớm mai, ngươi đi vào trong thành với ta." Dương Diệu nói.

"Làm gì?" Nguyễn Bao Tử hỏi.

"Giờ Trì đại phu là đệ đệ kết nghĩa của ta rồi, cũng không khác đệ đệ ruột là mấy." Dương Diệu nói: "Đệ đệ của ta thành thân, ta phải chuẩn bị thật tốt, quà mừng các thứ không thể ít được chứ? Còn phải chuẩn bị y phục tử tế, không thì lúc hôn lễ nhìn rất khó coi."

Nguyễn Bao Tử nghĩ nghĩ nói: "Vậy thì đi."

"Ngày mai dẫn Đại Lão theo, mau cho nó một bộ trang phục." Dương Diệu lại nói.

Đại Lão không hiểu lời hắn nói, mờ mịt khua khua ngón tay.

Trì Kính Dao nhờ phản ứng của Dương Diệu mà trong lòng cũng cảm thấy chút thực tế về việc thành hôn.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Dã đi tới tiểu viện một chuyến.

Lúc hắn tới, Trì Kính Dao đang đi qua lại trong sân, thoạt nhìn có hơi căng thẳng.

"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã, nghĩ sắp thành thân với hắn lại thấy hơi ngượng.

"Sao lại đứng ở đây?" Bùi Dã hỏi.

"Ta muốn đi nói chuyện với Chương sư huynh, nhưng lại không dám đi." Trì Kính Dao nói.

Lần này Bùi Dã lại đây chính là muốn tìm Chương sư huynh, nghe vậy vội nói: "Đệ về đi, để ta tự đi nói với huynh ấy."

Trì Kính Dao nghe vậy thở phào, sau đó lại nói: "Hay là ta đi cùng huynh nhé?"

"Chưa chắn huynh ấy có thể chấp nhận, nói không chừng còn mắng đệ nữa đấy." Bùi Dã nói.

"Ta biết. . . . . . cho nên ta muốn đi cùng với huynh." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã vốn định tự đi vào, không cho Trì Kính Dao đi theo, nhưng nghĩ lại cửa ải này sớm muộn gì cũng phải qua, nên không kiên trì nữa.

Hai người đi tới chỗ của Chương sư huynh.

Chương sư huynh thấy bọn họ cùng nhau tới đây, hơi bất ngờ.

Bùi Dã hành lễ với hắn, giải thích rõ ràng mọi chuyện với hắn, cuối cùng mới nói chuyện mình và Trì Kính Dao thành thân.

Chương sư huynh nghe vậy im lặng thật lâu, biểu cảm trên mặt lại không rõ vui hay giận.

"Bảo sao." Một lúc sau hắn nhìn về phía Trì Kính Dao nói: "Bảo sau đêm đó ở yến tiệc, đệ trông có vẻ không vui như vậy."

"Sư huynh. . . . . ." Trì Kính Dao hơi cúi đầu nói: "Nếu huynh muốn thay sư phụ mắng ta, thì cứ mắng đi ạ."

Chương sư huynh nghe vậy ngẩn ra, bật cười nói: "Sao đệ biết sư phụ chắc chắn sẽ mắng?"

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, cũng không biết nếu Trình đại phu còn sống thì sẽ mắng cậu hay không.

Có lẽ vì ảnh hưởng thái độ trước đó của Dương Thành, hiện giờ cậu luôn cảm thấy ai trên đời khi biết chuyện này đều sẽ mắng cậu mấy câu.

"Ta là đại phu nhiều năm như vậy, gặp được không ít chuyện, long dương chi hảo cũng không phải chuyện lạ gì." Chương sư huynh nói: "Chỉ là các đệ đều là nam, không thể sinh con như cặp phu thê khác được."

Trì Kính Dao nghe vậy nhìn qua Bùi Dã, Bùi Dã cũng đang nhìn cậu, đáy mắt lộ vẻ dịu dàng.

"Đứa nhỏ xinh đẹp như đệ lại không thể có con nối dõi, cũng hơi tiếc. Nhưng nghĩ lại, sư phụ làm nghề y cả đời, cũng không thành hôn không con nối dõi, so với người thì ít nhất bên cạnh đệ còn có người rất chu đáo chăm sóc, ta nghĩ người sẽ không mắng đâu." Chương sư huynh nói.

Trì Kính Dao nghe vậy mũi hơi chua xót, suýt nữa là rơi nước mắt.

"Nhưng các đệ cũng nên biết, chuyện nam và nam thành thân không phải chuyện người thường có thể chấp nhận. Thế đạo hà khắc, trong lòng hiểu rõ, chứ để lộ ra." Chương sư huynh nói.

Bùi Dã nghe vậy vội nói: "Đa tạ sư huynh dạy bảo, việc này chỉ có những người thân quen của bọn ta biết, có lý do để thoái thác với người ngoài."

"Vậy thì tốt." Chương sư huynh nhìn về phía Bùi Dã, nói lời khích lệ: "Trước giờ ngài là người đáng tin, thật sự không khiến người ta lo lắng."

Trì Kính Dao nghe Chương sư huynh khích lệ Bùi Dã, trong lòng thấy vui vẻ, cảm giác đó còn thỏa mãn hơn là mình được khen.

Quan trọng hơn là, cậu luôn thấy bất an về chuyện tình cảm của mình và Bùi Dã, luôn thấy không được để cho người khác biết, cho nên thái độ của Chương sư huynh đối với cậu chính là sự an ủi và cổ vũ rất lớn.

Ba người nói chuyện một lúc, Trì Kính Dao định cùng Bùi Dã cáo từ, bọn cậu còn rất nhiều chuyện phải làm.

"Bùi tướng quân, xin dừng bước." Chương sư huynh gọi Bùi Dã lại nói: "Ta có mấy lời muốn dặn riêng ngài."

Bùi Dã nghe vậy cười nhẹ với Trì Kính Dao, ý bảo cậu không cần lo, bảo thiếu niên đi trước.

Đợi khi trong phòng chỉ còn hai người, Chương sư huynh mới nói: "Nam tử và nam tử lên duyên, dù sao vẫn trái với âm dương. Ngài và A Dao. . . . . . trước giờ đã sinh hoạt phu thê thật sự chưa?"

Bùi Dã nghe vậy trên mặt nhất thời bối rối, vội đáp: "Chưa từng."

"Ừm." Chương sư huynh nghe vậy sắc mắt tốt hơn chút, lại nói: "Theo lẽ thường, các ngài thành thân, việc này phải để phụ thân ngài dạy ngài. Trước mắt phụ thân ngài không ở đây, ta lại hơn ngài mấy tuổi, còn là một đại phu. . . . . việc này để ta làm thay vậy."

Vốn hắn định nói lời này với Trì Kính Dao, nhưng để ý là thấy sư đệ hắn khả năng cao là bên bị động rồi. Hơn nữa thiếu niên da mặt mỏng, nếu thật sự phải nói với Trì Kính Dao, khả năng là hắn sẽ xấu hổ khi nói ra.

Bùi Dã vừa nghe giọng điệu này của hắn, liền đoán được hắn muốn nói gì, lúc này vừa xấu hổ lại vừa nghiêm túc.

Lại nói, đúng thật là hắn biết rất ít về chuyện này, trước đây vẫn không dám tùy tiện thân mật với thiếu niên, một là kiêng dè chuyện hai người không thể thành thân, không thể mạo phạm quá mức, hai là hắn không hiểu chuyện này lắm, lỗ mãng quá mức sợ sẽ làm đối phương bị thương.

"A Dao tuổi nhỏ, ngài phải biết thương hắn, cớ đừng làm gì thô lỗ." Chương sư huynh nói: "Nhất là ngài đang tuổi huyết khí phương cương, nhất định phải nhớ kỹ đừng hấp tấp, chớ làm hắn bị thương."

Chương sư huynh nghiêm túc nói rất nhiều chi tiết cho Bùi Dã, như là phải khống chế sức lực như thế nào, phải làm tuần tự ra sao, phải biết kiềm chế nhẫn nại. Bùi Dã ngoan ngoan lắng nghe, thi thoảng còn hỏi một vài câu.

"Ngài cầm lấy cái này." Chương sư huynh lại tìm một lọ thuốc mỡ từ trong tủ thuốc cho hắn, dặn dò: "Sau đó nhớ phải rửa sạch sẽ, nếu không A Dao sẽ bị bệnh. Không thể lười biếng bỏ mặc hắn, cũng không thể đám chìm quá sau mà tổn hại cơ thể, người trẻ tuổi phải biết tiết chế mới bền lâu được."

Bùi Dã cầm lấy lọ thuốc kia, vội đáp: "Đa tạ sư huynh chỉ dạy, ta sẽ nhớ kỹ."

Chương sư huynh nói với hắn nhiều như vậy, ít nhiều cũng thấy xấu hổ, thấy hắn nghe rất nghiêm túc liền dặn dò thêm vài câu rồi mới tiễn người đi.

Sau khi Bùi Dã đi ra, nhìn lọ thuốc cầm trong tay.

Hắn hơi tò mò, mở nắp lọ ra ngửi thử, thấy thuốc mỡ bên trong có mùi thơm nhàn nhạt, ngửi hơi quen quen. . . . . .

Một lát sau, hắn chợt nhớ ra, trước đây ở trại thương binh, không phải trước khi Dương Diệu đi đã để lại cho hắn thứ giống vậy hay sao?

Lúc đó hắn còn không hiểu sau Trì Kính Dao lại có vẻ mặt như vậy khi nhìn thấy lọ thuốc mỡ kia, giờ thì đã hiểu rồi. . . . .

Sau hôm đó, Bùi Dã gần như không rảnh rỗi.

Dương Thành đã tìm giúp hắn một chỗ khá tốt để thành thân, là viện tử mượn được của một tướng quân ở trại tuần tra.

Viện kia không quá lớn, nhưng cũng đủ để cho bọn hắn thành hôn.

Bùi Dã dẫn theo đám Bùi Thanh tới, bận bịu trong sân cả một ngày, viện tử treo lụa đỏ khắp nơi, rất có không khí tiệc hỷ.

Tới ngày hai người thành thân, không ít tân khách kéo tới. Vì dù sao Trì Kính Dao cũng là đại phu, rất có danh tiếng trong ba doanh trại, hơn nữa viên thuốc cậu chế ra giúp được không ít người, mọi người đến nhớ ân tình của cậu. Hơn nữa cậu còn là đệ đệ trên danh nghĩa của Bùi Dã, tất nhiên mọi người cũng muốn thân thiết với cậu, biết cậu thành thân không thể không tới chúc mừng được.

Nhưng trong số những tân khách tới, phần lớn mọi người đều không rõ chân tướng, chỉ nghĩ Trì Kính Dao thật sự cưới cô nương nhà nào đó.

Sáng sớm, Trì Kính Dao đã lo lắng đi đi lại lại trong phòng.

Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử giúp cậu mặc hỉ phục, lại giúp cậu chải đầu buộc tóc.

"Sao lại có nhiều người tới như vậy?" Trì Kính Dao nghe động tĩnh bên ngoài, nhịn không được lo lắng nói: "Liệu có lộ ra không?"

"Ngươi cứ yên tâm đi, nhiều người ở đây đã cùng cha ta uống rượu một hiệp rồi, đầu óc đã choáng váng, có thể nhận ra chuyện gì nữa?" Dương Diệu nói: "Hơn nữa càng nhiều người mới càng dễ tin đó."

"Đám Ngô thúc cũng tới hả?" Trì Kính Dao hỏi.

"Mọi người trong thôn trang của ngươi đều tới hỗ trợ." Dương Diệu nói: "Nhưng họ sẽ quay về vào đêm nay, cho nên không thấy được tân nương, ngươi cứ yên tâm đi. Đợi trời tối sầm, người ở lại viện tử chỉ còn người nhà chúng ta thôi."

Trì Kính Dao nghe vậy mới yên tâm một chút, hôm nay Bùi Dã sẽ giả thành tân nương, trên đầu đội khăn voan, cho nên không ai có thể nhìn thấy diện mạo của Bùi Dã. Đợi khi đã bái thiên địa vào động phòng, người ngoài càng không thể biết được ai là người dưới lớp khăn voan kia.

Cậu nghĩ như vậy bỗng an tâm hơn nhiều.

"Nào, thay đôi hài này đi." Dương Diệu cầm một đôi hài mới cho cậu.

Trì Kính Dao cúi đầu nhìn, hỏi: "Đôi hài này cao quá rồi, sao mà đi được!"

"Nhị ca ngươi cao hơn ngươi tới nửa già cái đầu, ngươi không đeo cho cao chút, đến lúc bái đường sẽ bị bọn họ chê cười, nói tân lang ngươi còn không cao bằng tức phụ của mình." Dương Diệu nói: "Hôm qua ta và Bao Tử cố ý vào thành mua cho ngươi đấy, tránh để ngươi mất mặt."

Trì Kính Dao: . . . . . . .

Mặc dù nghe hơi kỳ, nhưng hình như cũng có lý.

"Như này đủ cao chưa? Ta đeo vào vẫn thấp hơn huynh ấy thì sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Ngươi yên tâm, trước đó ta đã nói với Bùi Thanh, bảo hắn đừng buộc phát quan cho nhị ca ngươi, búi tóc nhị ca ngươi ra sau đầu." Dương Diệu đắc ý nói: "Hắn có khăn voan, không có phát quan, nhất định không cao bằng ngươi đâu."

Hắn nói xong đo phát quan của Trì Kính Dao, nói: "Ngươi xem, một đoạn dài như này."

Trì Kính Dao nghe hắn như vậy, lo lắng trong lòng hơi tiêu tan chút.

Không thể không nói, Dương Diệu là người rất cẩn thận, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này mà hắn cũng có thể tính toán được.

Hôm nay Dương Thành nhờ người trong thành thuê hỉ bà cùng với lễ quan xướng lễ tới, cho nên dù hôn lễ này được tổ chức gấp rút, nhưng vẫn đầy đủ nghi thức.

Theo nghi thức cưới hỏi bình thường, tân lang phải tới nhà tân nương đón người trước giờ lành, sau đó đưa người về nhà mình hành lễ. Nhưng tình huống hiện giờ của bọn cậu đặc biệt, Bùi Dã được sắp xếp ở một chỗ trong viện tử, vừa tới giờ lành, Trì Kính Dao dùng thân phận tân lang đi tới chỗ đó đón người.

Lúc Trì Kính Dao ra khỏi phòng bị mọi người vây quanh, cả người như đang nằm mơ, đầu óc trống rỗng.

May là nhất cử nhất động của cậu đều có người để ý, nên làm gì cũng có người dạy, thật sự không cần cậu phải động não.

Lễ quan dẫn cậu đi tới viện kề, bảo cậu đứng đợi ở cửa viện.

Một lúc sau, liền ó hỉ bà dẫn Bùi Dã đội khăn voan bước ra.

Trên người Bùi Dã mặc hỉ phục đỏ sẫm, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hỉ phục kia không phải kiểu cô nương thường mặc, thật ra khá giống với hỉ phục tân lang mà Trì Kính Dao đang mặc trên người. Nhưng vì trên đầu hắn đội khăn voan đỏ, cho nên vẫn ra dáng "tân nương", ngược lại khiến người ta thấy bất ngờ.

Điều bất ngờ duy nhất có lẽ chính là đầu hắn hơi cao.

Trì Kính Dao đứng ở bên cạnh hắn, thầm nghĩ may có Dương Diệu, nếu không cậu thấp hơn tân nương tới hơn nửa cái đầu, cảnh tượng đó quả thật hơi buồn cười.

"Này, tân lang làm gì đấy!" Hỉ bà bên cạnh cười mỉm lấy khăn tay đánh nhẹ vào cái tay đang vươn ra của Trì Kính Dao, sau đó đưa một mảnh lụa đỏ nói: "Vẫn còn chưa tới lúc động phòng đâu, đã muốn nắm tay rồi hả?"

Mọi người cười to, Trì Kính Dao lúng túng mặt đỏ tai hồng, vội từ bỏ suy nghĩ nắm tay Bùi Dã, ngoan ngoãn nắm lấy mảnh lụa hồng hỉ bà đưa cho.

Sau khi đưa người tới sảnh chính, liền thấy Dương Thành và Chương sư huynh đang ngồi ở vị trí trưởng bối trong phòng.

Hỉ bà theo nghi thức, nói không ít lời cát tường, các tân khách đều reo hò.

Trì Kính Dao cầm mảnh lụa đỏ kia trong tay, căng thẳng đến mức lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh.

Cậu nhịn không được mà luôn lén liếc Bùi Dã, tiếc là đối phương đội khăn voan, không nhìn thấy gì cả.

Thứ duy nhất cậu có thể nhìn thấy chính là tay của Bùi Dã, đối phương cầm một đầu của mảnh lụa đỏ, sức lực trông có vẻ mạnh hơn cả cậu, như hận không thể bóp nát mảnh lụa đỏ này vậy.

"Nhất bái thiên địa. . . . . ."

Lễ quan cất giọng hô lên.

Trì Kính Dao và Bùi Dã dưới sự chỉ dẫn của người bên canh, bắt đầu hành lễ. . . . . .

"A, hôm nay là ngày vui của Trì đại phu, sao ta không nhìn thấy Bùi tướng quân nhỉ?" Trong tân khách dự lễ có người nhịn không được mà hỏi.

"Chuyện này còn phải hỏi? Là ca ca mà không tham sự hôn lễ của đệ đệ, vậy nhất định là không hài lòng với mối hôn sự này rồi!" Người khác lại nói.

Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều chú ý nghe người khác bàn tán.

Lại nghe tên khác nói: "Nghĩ cũng phải, với diện mạo và y thuật của Trì đại phu, nếu tới kinh thành nhất định sẽ tìm được mối hôn sự tốt, lại cứ thế vội vàng cưới một thôn phụ hương dã, Bùi tướng quân có thể vui được sao?"

"Mà sao Trì đại phu lại có thể quen biết tân nương nhỉ? Còn thành thân vội vã như vậy, không phải lén lút làm gì đó chứ?" Lại có người nói.

"Có khi lại thành thân vì con đấy." Có người lại nói: "Các ngươi xem tân nương này cao lớn thô kệch, có lẽ cũng không phải muốn lấy lắm, tiếc cho một thiếu niên xinh đẹp như Trì đại phu, haiz."

Dương Diệu nghe không nổi nữa, quay đầu nói: "Sao các ngươi lại nói như thế? Cao lớn thô kệch chứng tỏ cơ thể người ta cường tráng dễ nuôi, ngươi muốn chưa chắc đã có được đâu!"

"Đúng đúng đúng, chúng ta không có phúc phần đó." Người kia vội nói.

Tên còn lại là tướng quân của trại tuần tra, có quen biết với Dương Thành, cũng biết Dương Diệu, thấy hắn chen vào liền trêu chọc: "Dương Diệu, Trì đại phu người ta thành thân, sao một người ngoài như ngươi lại ăn mặc đỏ lè như vậy?"

Lúc trước Dương Diệu vào thành, cùng với Nguyễn Bao Tử chuẩn bị cho mỗi người một bộ y phục viền đỏ, còn tiện thể mua cho Đại Lão một bộ.

Cho nên hôm nay hai người một khỉ cùng đứng đó, trông khá bắt mắt.

"Ta là huynh trưởng của tân lang, đại cữu ca của tân nương, ta mặc đỏ chút thì làm sao?" Dương Diệu phản bác.

Hắn dứt lời liền kéo Nguyễn Bao Tử bên cạnh nói: "Đây là bằng hữu từ nhỏ của tân lang, quan hệ vẫn tốt từ đó tới giờ."

"Còn đây. . . . . ." Hắn lại chỉ vào Đại Lão trong lòng Nguyễn Bao Tử, nói: "Đây là con trai khỉ của tân lang, cha người ta thành thân nên mặc đỏ một chút ngài cũng muốn ý kiến hả?"

Dương Diệu đơn giản là không vui khi nghe lén họ bàn tán về Trì Kính Dao và Bùi Dã, nhưng hắn lại không thể phản bác thẳng thắn, nên chỉ có thể mượn cớ để xả mấy câu. Dù sao đối phương cũng lớn tuổi hơn hắn, cũng là chức thúc thúc đi, tất nhiên sẽ không so đo với hắn, nghe vậy chỉ có thể gật đầu liên tục.

"Lát nữa lúc ăn hỉ tiệc, chúng ta còn được ngồi cùng với tân lang đó!" Dương Diệu lại ném cho người kia một câu, lúc này mới thôi.

Trong lúc mọi người trò chuyện, lễ nghi bên kia cũng đã xong xuôi.

Cả quá trình Trì Kính Dao hành động như người gỗ bị người khác điều khiển, căng thẳng đến mức tay chân không biết để đâu, có mấy lần suýt nữa ngã lăn ra. Cũng may dù Bùi Dã đội khăn voan, nhưng phản ứng vẫn nhanh nhẹn, âm thầm đỡ cậu hai lần.

"Đưa vào động phòng. . . . ."

Lễ quan lại cất giọng hô.

Mọi người lại ồn ào, vây quanh Trì Kính Dao cùng đưa Bùi Dã vào động phòng.

Hỉ bà lại nói không ít lời cát tường, lúc này mới dẫn mọi người lui ra ngoài.

Đợi khi trong phòng chỉ còn hai người, Trì Kính Dao mới bình tĩnh lại chút.

Cậu nhìn Bùi Dã ngồi trên giường, chỉ cảm thấy hôm nay như một giấc mơ, cực kỳ không giống thật.

Nhưng cậu rất vui sướng, cho nên không dám chứng minh mọi chuyện trước mắt rốt cuộc là thật hay mơ.

Một lúc sau, Bùi Dã không chịu được nữa, nói: "Đệ ở trong phòng hả?"

"Ta đây." Trì Kính Dao vội đi tới bên cạnh Bùi Dã, nâng tay cẩn thận vén khăn voan trên đầu Bùi Dã xuống.

Hôm nay Bùi Dã không buộc phát quan, tóc búi ra sau đầu, được buột đơn giản bằng một sợi dây đỏ, khí chất không còn nghiêm nghị như ngày thường, dịu dàng hơn rất nhiều.

Có lẽ bình thường nhìn hắn rất lãnh đạm, hầu hết mọi người không dám đánh giá hắn tỉ mỉ, ngay cả Trì Kính Dao cũng ít có cơ hội nghiêm túc nhìn mặt Bùi Dã. Trước là do không có suy nghĩ đó, sau này có nhưng lại ngại không dám nhìn lâu.

Hôm nay, Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã mặc một bộ đồ đỏ, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên đỏ mặt nói với Bùi Dã: "Hôm nay nhìn huynh rất anh tuấn."

"Chỉ là vết thương trên mặt vẫn chưa lành lặn." Bùi Dã nói.

"Vậy cũng vẫn đẹp." Trì Kính Dao nói.

Cậu nói xong liền muốn ghé tới hôn Bùi Dã, lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Mặc dù trước đó cậu và Bùi Dã cũng thân mật khác nhiều, nhưng hôm nay thành hôn, cảm giác đó dường như không giống nữa, vì Bùi Dã trước mắt đã thay đổi thân phận, mang theo cảm xúc lạ khiến tim cậu loạn nhịp.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của Dương Diệu: "Lão đệ A Dao, bây giờ đừng vội vã động phòng, bên ngoài còn tân khách phải chiêu đãi nữa, ngươi đợi khi trời tối rồi muốn làm gì thì làm!"

Trì Kính Dao nghe vậy mặt nháy mắt đỏ bừng.

Trên người cậu vốn mặc một bộ đồ đỏ, càng làm nổi bật làn da trắng nõn thêm vài phần so với ngày thường, hiện giờ hai má và tai đều đỏ, thoạt nhìn cực kỳ nổi bật.

"Đi đi, để họ chờ sốt ruột lại trêu chọc đệ." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy gật gật đầu, lại nhịn không được mà liếc nhìn Bùi Dã một cái, lúc này mới rời đi.

"Uống ít rượu thôi." Bùi Dã nói phía sau cậu.

Thiếu niên vừa đáp lời vừa đẩy cửa đi ra ngoài, vấp chân ở cửa suýt nữa ngã xuống.

"Trời còn chưa tối mà kích động cái gì?" Dương Diệu lấy tay đỡ người, cười nói.

Trì Kính Dao đỡ cánh tay hắn, hỏi: "Khống có ai vào chứ?"

"Yên tâm, có Bùi Thanh canh." Dương Diệu nói: "Hơn nữa, ai dàm tự tiện đi vào, còn không bị tân nương đánh sao, ngươi còn sợ chịu thiệt hả?"

Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi bật cười, thật ra hôm nay cậu thực sự có chút hoảng, luôn bất giác coi Bùi Dã là người mình cưới về, nên theo bản năng muốn bảo vệ đối phương. Được Dương Diệu nhắc như vậy, cậu mới dần hồi phục tinh thần.

Ngày hôm đó, Trì Kính Dao xã giao bên ngoài nửa ngày trời, mệt đến mức cả người như rời ra.

Dù cậu nhớ rõ lời Bùi Dã dặn, phải uống ít rượu, nhưng không nén được niềm vui của mình, cộng với các tân khách nhiệt tình, cuối cùng vẫn uống say.

Đêm khuya khi tân khách về hết, Trì Kính Dao được Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử đỡ về.

Bùi Dã đã sớm đoán được kết quả này, thấy thế cũng không bất ngờ.

Bùi Thanh bưng chén thuốc tỉnh rượu đến, Bùi Dã đút cho cậu hai ngụm.

Nhưng Trì Kính Dao say rất lợi hại, không chịu nghe lời, uống được mấy ngụm là không chịu uống nữa.

"Để ta xem nào. . . . . ." Thiếu niên giữ lấy mặt Bùi Dã, lẩm bẩm nói: "Nhị ca, huynh thật đẹp."

Bùi Dã để mặc hai tay đối phương rà qua rà lại trên mặt mình, đáy mắt lộ ý cười nuông chiều.

"Không ngờ đời này của ta. . . . . có thể cưới được tân nương. . . . . . đẹp như vậy. . . . ." Trì Kính Dao có lẽ đã say rất lợi hại, quả thực khác hoàn toàn lúc tỉnh táo, cậu đẩy Bùi Dã lên giường, từ trên nhìn xuống nói: "Đừng sợ. . . . . ta sẽ nhẹ nhàng. . . . ."

Bùi Dã: . . . . . .

Hắn thật sự muốn xem thử bản lĩnh thiếu niên lớn tới đâu.

Nghĩ vậy, Bùi Dã không phản kháng lại mà để thiếu niên làm gì thì làm.

Nhưng hắn thật sự đáng giá cao Trì Kính Dao, Trì Kính Dao loay hoay nửa ngày trời, ngay cả cúc cũng không cởi được cái nào, cuối cùng chắc đã khá mệt, cứ thế tựa lên người Bùi Dã ngủ.

Bùi Dã ôm thiếu niên nằm một lúc, miễn cưỡng nghẹn lại một bụng suy nghĩ lộn xộn xuống.

Hắn đứng dậy chuẩn bị chút nước ấm, quay về lau người cho thiếu niên.

"Bùi Thanh?" Sau khi Bùi Dã xử lý cho thiếu niên xong, liền hỏi Bùi Dã đang canh ở hành lang: "Hôm nay có những ai trêu chọc rót rượu cho đệ ấy?"

Bùi Thanh vừa thấy sắc mặt này của Bùi Dã là biết đối phương đang nghẹn một bụng lửa giận, đắn đo nói: "Mọi người đều vui mừng, không ít người đâu. . . . . ."

"Rảnh thì liệt kê ra cho ta, nhất là những người chưa thành thân, đánh dấu lại." Bùi Dã nói.

Bùi Thanh: . . . . . . .

Còn nhớ để trả thù sao?

-------------------------------------------------------

Hết chương 106.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi