Editor: Vĩ không gei
- -------------------------------------------------------
Bùi Nguyên vừa dứt lời, mọi người không khỏi bật cười.
Đinh Tiểu Uyển cũng trêu chọc cậu: "Nếu A Dao thật sự là một cô nương, ngược lại Bùi Dã chiếm lời quá rồi."
"Đinh tỷ tỷ nói lời này thật sự oan cho đại ca quá, lúc hai người quen nhau thì ta mới 7 tuổi, trước đó đại ca ta đã nói là chỉ coi ta như muội muội thôi." Trì Kính Dao vội nói: "Cho nên dù ta có là một cô nương thì cũng cướp mất đại ca của tỷ đâu."
Đinh Tiểu Uyển vốn định trêu Bùi Nguyên thôi, không ngờ lại bị Trì Kính Dao trêu ngược lại.
Nàng nhướng mày cười, nói: "Vậy xem ra, nếu đệ thật sự là một cô nương thì muốn cho Bùi Dã chiếm lời đúng không?"
Trì Kính Dao ngẩn ra, lúc sau mới hiểu được lời nói đùa này.
Thầm nghĩ may là mình không phải cô nương, nếu không lời nói đùa này đúng thật là dễ gây hiểu lầm.
"Đúng rồi, đã nhiều ngày rồi chưa hồi âm cho nhị ca đệ, đệ có lời gì muốn nói thì cứ viết một lá thứ đi, đến lúc đó ta nhờ người đưa tới trạm dịch." Bùi Nguyên nói.
Từ sau khi Trì Kính Dao rời khỏi biên cảnh phía nam, lâu rồi chưa viết thư cho Bùi Dã, thật ra có rất nhiều chuyện muốn nói cho đối phương.
Vì thế ngày hôm sau, cậu cố ý dành thời gian viết thư cho Bùi Dã, lá thư này còn rất dài, dùng khoảng ba trang giấy. Lúc cậu đưa thư cho Bùi Nguyên còn bị hắn trêu chọc vài câu.
Sau khi Nguyễn Bao Tử biết Trì Kính Dao đã về liền rất vui mừng, cố ý chạy tới gặp cậu.
Hai năm không gặp, Nguyễn Bao Tử cũng cao hơn không ít, chỉ là trên mặt vẫn có vẻ non nớt chưa mất, nhìn quá thấy hơi ngố ngố. Nhưng tổng thể ngũ quan của hắn đoan chính, vẻ ngoài mặc dù không tinh xảo như Trì Kính Dao nhưng cũng tính là xuất chúng.
"May là ngươi không cao hơn ta!" Trì Kính Dao đo với hắn, phát hiện dáng người của cả hai không khác nhau lắm.
"Thẩm ta nói nam hài phát triển chậm, chúng ta vẫn còn có thể cao thêm nửa cái đầu nữa, không cần phải lo." Nguyễn Bao Tử nói: "Đúng rồi A Dao, lần này ngươi về sẽ không đi nữa sao?"
Trì Kính Dao nói: "Ít nhất phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian đã, nếu không mẫu thân ta sẽ không vui."
"Ý của ngươi là nghỉ đợt này xong lại muốn đi phương nam sao?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Phương nam tạm thời không cần đi vội." Trì Kính Dao nói: "Vừa nghỉ vừa xem tình hình chiến sự thế nào, nếu vẫn tiếp tục đánh thì ta sẽ đi biên thành xem sao."
Vốn cậu tưởng rằng Nguyễn Bao Tử sẽ ngăn cản không muốn cậu đi, không ngờ đối phương nghe vậy lại nghĩ nghĩ, rồi nói: "Thật ra ta cũng muốn đi biên thành thử, qua nửa tháng nữa là tới đợt tuyển binh mùa thu rồi, ta định sẽ đi nhập ngũ. Nhưng thẩm ta lo lắng, nói ta không thích hợp đi nhập ngũ."
Lại nói, Nguyễn Bao Tử chính là người biên thành.
Cha nương và người thân của hắn năm đó đều bị thổ phỉ sát hại ở biên thành. Dù đã qua nhiều năm rồi nhưng hắn vẫn muốn quay lại quê cũ xem thử, thật ra cũng là chuyện thường tình.
"Việc này để nói sau." Trì Kính Dao nói: "Đã nhiều ngày rảnh rỗi rồi, ta muốn tới thôn gần đây chữa bệnh từ thiện một lần, nếu ngươi cũng rảnh thì đi tới giúp ta mấy ngày đi." Thiếu niên tới tuổi trong thôn bọn cậu phần lớn đều đi nhập ngũ tồi, người nhàn rỗi trong thôn thật ra cũng không nhiều lắm.
"Được, ta nói một tiếng với thẩm ta đã, sáng sớm ngày mai sẽ tới tìm ngươi." Nguyễn Bao Tử nói.
Hai người còn nói chuyện một lúc rồi Nguyễn Bao Tử mới rời đi.
Trong vòng khoảng một tháng sau, Trì Kính Dao đã chữa bệnh từ thiện trong thôn gần đó. Nguyễn Bao Tử làm tiểu dược đồng cho cậu một tháng, thật ra cũng khá thuận buồm xuôi gió.
Ở biên thành.
Vào ngày trung thu, Bùi Dã nhận được thư nhà.
Nhưng hắn không thấy vui vẻ một chút nào, thậm chí còn không có tâm trạng mở ra xem thử.
Hai ngày trước đối chiến với người Trần Quốc, hắn phụ trách dẫn người làm cánh phải hỗ trợ cho cánh chính của Dương Thành.
Không ngờ vào thời điểm mấu chốt, cánh trái đáng lẽ phải phối hợp với bọn hắn lại ra tay trước, khiến kế hoạch tác chiến của bọn hắn nháy mắt bị gián đoạn. Bùi Dã nỗ lực cứu vãn thế trận, kết quả bị thương, một cánh tay suýt nữa là tàn phế, mà tướng lĩnh phụ trách cánh trái Lưu Đình chết tại trận.
Một trận này, doanh trại Kỳ Châu tổn thất nghiêm trọng.
"Báo cáo Dương tướng quân, đã điều tra xong!" Trong lều chủ soái, một thanh niên mặc thường phục báo cáo với Dương Thành: "Trước đó không lâu, một ngôi làng ở Tân Huyện bị thích khách Trần Quốc tàn sát, đó chính là quê nhà của Lưu tướng quân. Thân binh và phó tướng bên cạnh ngài ấy phần lớn đều là đồng hương, lần này người nhà đều gặp nạn. Ngày Lưu tướng quân hi sinh chính là ngày nhận được tin, lúc đó mới mất bình tĩnh."
Dương Thành nghe vậy tức giận nói: "Lý nào lại vậy!"
"Tin tức này sao lại rơi vào tai Lưu tướng quân?" Bùi Dã ở bên cạnh hỏi. Một tay của hắn bị trọng thương, mất không ít máu, hiện giờ sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn không giấu được khí chất sắc bén trong đáy mắt hắn.
"Có người giữ lại thư nhà của Lưu tướng quân và hầu cận, cố ý đợi sau khi chúng ta xuất phát mới đưa cho bọn họ." Thanh niên nói.
"Toàn thôn bọn họ đều bị sát hại, vậy ai viết thư?" Dương Thành hỏi.
Thanh niên nghe vậy cầm hai lá thư nhà dính máu trong tay đưa cho Dương Thành, Dương Thành cúi đầu nhìn thấy trên đó dính không ít máu. Nhưng màu sắc bất đồng, phân ra được có trước có sau, nói cách khác vết máu mới bên trên là của Lưu tướng quân, vết máu cũ là của người viết thư.
"Thích khách ép người viết thư rồi mới ra tay." Thanh niên trầm giọng nói.
Dương Thành nghe vậy sắc mặt cực kỳ khó coi, lạnh giọng hỏi: "Người đưa thư đâu?"
"Tất cả những người có liên quan đều đã uống thuốc độc tự sát." Thanh niên nói: "Có một người trước khi chết có lời gửi cho ngài, hắn nói......"
Ánh mắt Dương Thành đanh lại, hỏi: "Nói gì?"
"Hắn nói mấy năm trước hắn có mấy đồng bọn đã chết ở Kỳ Châu, mặc dù không biết là ai gây ra nhưng vẫn tính sổ lên đầu ngài." Thanh niên nói: "Hắn còn nói...... Lưu tướng quân chỉ là mở màn thôi, sau này sẽ cho ngài..... bất ngờ lớn hơn nữa."
Dương Thành nghe vậy tức đến xanh mặt, phẫn nộ nói: "Lũ tiểu nhân thâm độc Trần Quốc này, đánh không lại liền chơi trò ám sát, quả thật là vô sỉ! Điều tra cho ta, trong quân nhất định có mật thám của bọn chúng, tìm ra hết cho ta!"
Thanh niên nghe vậy vội nhận lệnh, lúc này mới lui xuống.
"Bùi Dã?" Ánh mắt Dương Thành dừng trên mặt của Bùi Dã, thấy sắc mặt của hắn không quá ổn, vội hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Thư nhà......" Bùi Dã run giọng nói: "Hôm nay ta cũng nhận được thư nhà......"
Dương Thành ngẩn ra, vội nói: "Ngươi đang lo là......."
"Bọn chúng có thể dùng cách này để đối phó với Lưu Đình, không hẳn sẽ không......" Bùi Dã không dám nghĩ tiếp, hắn bước nhanh ta khỏi lều chủ soái, đi về phía lều của mình.
"Bùi tướng quân......" Bùi Thanh ở cửa lều vào thấy hắn liền vội hành lễ.
Bùi Dã đẩy hắn sang một bên, lạnh giọng nói: "Mang người hôm nay đưa thư cho ta tới đây, cẩn thận đừng để hắn chạy."
Bùi Dã nói xong vội vàng vào lều, lấy trong ngăn tủ ra thư nhà mới nhận được hôm nay.
Sáng sớm khi hắn mới nhận được không để ý, bây giờ cầm trên tay mới phát hiện thư nhà dày hơn nhiều so với bình thường, điều này khiến tâm trạng bất an của hắn càng rối loạn hơn.
Cánh tay bị thương của Bùi Dã đang bị bó, tay kia của hắn cầm thư, dùng răng cắn một góc xé mạnh ra.
Vì quá mức bất an nên tay hắn run đến mức không cầm nổi thư.
Dương Thành tiến tới cầm lấy lá thư, sau đó vội vàng mở ra.
Bùi Dã nhìn chằm chằm sắc mặt của Dương Thành, hỏi: "Viết gì vậy?"
"Ngươi đừng tự mình dọa mình nữa, làm ta giật hết cả mình." Dương Thành nói: "Không có gì đặc biệt cả, chỉ là tiểu nữ hài nhà ngươi ở bên ngoài chơi chán rồi nên về nhà thôi."
Dương Thành vừa nói vừa lật một trang khác, bắt đầu đọc thư Trì Kính Dao viết cho Bùi Dã.
"Ha....... nói cũng nhiều kinh." Dương Thành vừa đọc vừa nói.
Bùi Dã lấy lại thư, lúc này liền nhận ra chữ viết của Trì Kính Dao.
"Một chiêu chúng sẽ không dùng tới hai lần, hơn nữa Kỳ Châu và biên thành cũng cách nhau khá xa." Dương Thành nói: "Quê nhà của Lưu tướng quân ở Tân Huyện, khá gần biên thành, bọn chúng muốn đồ sát cả thôn cũng khá dễ dàng. Kỳ Châu xa như vậy, đám thích khách nào có bản lĩnh đó?"
Bùi Dã cúi đầu nghiêm túc đọc thư, cũng không biết có nghe lọt lời ông nói hay không.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của Bùi Thanh: "Bùi tướng quân, người đưa thư đã được dẫn tới."
Dương Thành nghe vậy bật cười nói: "Ngươi còn chưa đọc thư mà đã bắt người đưa thư tới rồi à?"
"Đề phòng bất trắc." Bùi Dã thản nhiên nói.
Hắn vừa dứt lời liền nghe thấy người bị bắt tới bên ngoài nói: "Bùi tướng quân! Ngươi sai Bùi Thanh dẫn ta tới đây có chuyện gì sao?"
"Tiểu tử thối?" Dương Thành nghe vậy bước ra khỏi lều, quả nhiên nhìn thấy Dương Diệu khó hiểu đứng ở cửa: "Con đưa thư nhà cho Bùi Dã?"
"Đúng ạ, hôm nay nương cũng gửi thư tới, con thấy có của Bùi Dã nên tiện thể đưa tới cho hắn luôn." Dương Diệu nói.
Dương Thành:.......
May là Bùi Dã không đánh người, nếu không có lẽ tiểu tử thối này ăn đủ.
Dương Thành tiện tay dẫn Dương Diệu đang khó hiểu rời đi.
Bùi Dã đứng ở trong lều lại cẩn thận đọc thư từ đầu tới cuối, lúc này mới thoáng an tâm.
Mới vừa nãy nghe lời người kia quả thực khiến hắn sợ tới mức ba hồn bảy vía thoát xác.
Lại nói, đám mật thám mấy năm trước chết nhiều nhất dưới tay của hắn, nếu đối phương thật sự muốn trả thù thì hắn mới là "đầu sỏ gây tội".
Thích khách Trần quốc vì để nhiễu loạn chiến sự có thể sát hại toàn bộ dân làng, mà địa vị của Bùi Dã trong doanh trại Kỳ Châu cũng không hề kém Lưu Đình.
Nếu không phải Kỳ Châu khá xa biên thành...... Bùi Dã không dám nghĩ tới giả thiết này.
Bùi Dã đọc thư xong, thở phào một hơi rồi ngồi xuống cạnh bàn.
Hắn lấy ra túi tiền luôn mang bên người, túi tiền này mấy ngày trước dính máu của hắn, Bùi Thanh tốn rất nhiều công sức mới giặt sạch cho hắn, bây giờ bên trong túi tiền trống không, còn bị giặt đến mức hơi bạc màu.
Bùi Dã cầm túi tiền, nhỏ giọng nói một câu gì đó.
Một lát sau, trong túi tiền liền xuất hiện một viên kẹo đường.
Hắn cầm lấy viên kẹo kia, giờ phút này mới cảm nhận được hồn phách đã thoát xác cuối cùng cũng quay trở về.
Bên kia, đợt chữa bệnh từ thiện của Trì Kính Dao cũng gần kết thúc.
Sáng sớm hôm đó, Nguyễn Bao Tử mới rạng đông đã tới nhà Trì Kính Dao.
"Hôm nay không cần ra ngoài, sao ngươi lại tới đây sớm vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Có chuyện ta cảm thấy hơi kỳ lạ, muốn nói một tiếng với ngươi." Nguyễn Bao Tử kéo Trì Kính Dao vào phòng, vẻ mặt thần bí nói: "Hai ngày nay thúc ta đi săn thú, nói nhìn thấy mấy người kỳ lạ đi loanh quanh gần thôn chúng ta."
Trì Kính Dao ngẩn ra, hỏi: "Người kỳ lạ?"
"Đúng vậy." Nguyễn Bao Tử nói: "Thúc ta nói bọn họ luôn tránh người, như là không muốn bị ai nhìn thấy vậy, nếu không phải thúc ta từ trên núi về nhìn thấy có lẽ sẽ không phát hiện đâu."
Trì Kính Dao nghe vậy bỗng có linh cảm không hay.
Thôn bọn cậu bình thường rất ít người ngoài tới, càng đừng nói là tới những mấy người.
Quan trọng là người tới còn ẩn nấp lén lút, kiểu này tám phần không phải người tốt gì.
"A Dao, trước giờ ngươi rất thông minh, ngươi nói việc này chúng ta có nên nói cho trưởng thôn để cùng nghĩ cách hay không?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Không được, chẳng may rút dây động rừng lại rơi vào thế bị động." Trì Kính Dao nói.
Nếu là ngày trước, việc này quả thực hơi khó giải quyết.
Mặc dù Trì Kính Dao biết dùng phi đao, nhưng với năng lực của cậu thì khi rơi vào nguy hiểm chỉ có thể dọa người thôi.
Đã vậy bọn cậu cũng không biết rõ về người ta, cũng không thể cứ lấy đao phi người ta được, chẳng may đánh nhầm người thì phiền lắm.
Nhưng bây giờ Trì Kính Dao lại không quá lo.
Bởi vì trong lúc cậu ở biên cảnh phía nam đã học được không ít thứ.
Trong đó cậu cảm thấy thứ hữu dụng nhất chính là dùng độc.
Càng đáng nói hơn là, trước giờ Trì Kính Dao có thói quen trữ đồ, cho nên trước khi rời khỏi biên cảnh phía nam, trong không gian của cậu đã cất trữ không ít các loại độc dược. Trước mắt có một loại khá phù hợp.
Một ngày sau, Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử cùng với Thu Phong âm thầm thăm dò hướng đi của người ngoài thôn kia. Cũng may dựa theo tung tích của họ, mặc dù nhìn có vẻ tránh người nhưng cũng không cẩn thận che giấu tung tích.
Điều này khiến Trì Kính Dao hơi yên tâm một chút, bởi vì chứng tỏ người tới hẳn là không phải thích khách linh tinh gì đó.
Nếu thật sự là thích khách, căn bản không thể khinh địch để bọn cậu bắt được tung tích như thế này.
Xế chiều hôm đó, bọn Trì Kính Dao mai phục sẵn, để con khỉ Đại Lão dùng độc hôn mê hai người. Tốc độ của Đại Lão nhanh hơn so với người thường, đối phương nhìn thấy nó gần như chưa kịp phản ứng đã mất đi ý thức.
Nhưng đợi sau khi bắt được người, Trì Kính Dao lại tìm được lệnh bài của doanh trại Kỳ Châu trên người họ.
"Là giả sao?" Nguyễn Bao Tử nhìn lệnh bài kia nói.
"Lệnh bài có thể là giả, nhưng thuốc trị thương họ mang theo là được luyện chế từ thôn trang của bọn ta." Trì Kính Dao lấy ra một lọ thuốc nhỏ, lấy viên thuốc bên trong ra đưa cho Nguyễn Bao Tử nhìn thử.
Ba người một khỉ nhìn hai người bị hôn mê, vẻ mặt đều hơi phức tạp.
Đương nhiên, bọn cậu vẫn có chút dè chừng, trước khi biết rõ tình huống thì vẫn phải trói hai người lại, xong mới làm họ tỉnh lại.
Hai người bị trói sau khi tỉnh lại đều thấy mờ mịt, cho tới khi một người trong đó nhận ra Trì Kính Dao.
Hóa ra năm đó khi Trì Kính Dao đi tới doanh trại Kỳ Châu, người này cũng theo cậu học y thuật.
Trì Kính Dao mới đầu không nhận ra hắn, nghe hắn nói như vậy cũng hơi ấn tượng, xác thực mình đã từng gặp người này.
"Các ngươi là người doanh trại Kỳ Châu sao?" Nguyễn Bao Tử hỏi: "Vậy sao phải lén lút?"
Người kia bật cười nói: "Tiểu huynh đệ, bọn ta không lén lút, nếu thật sự lén lút thì sao các ngươi có thể phát hiện ra bọn ta được?"
"Các ngươi không phải đang ở biên thành sao? Chạy tới nơi này làm gì?" Trì Kính Dao hỏi.
"Trước trung thu, quê nhà của một vị tướng quân trong trại gặp bất trắc, là do thích khách Trần Quốc gây ra. Dương tướng quân lo lắng đám Trần Quốc chơi lại chiêu cũ, cho nên cố ý gửi tin phái một tiểu đội ở Kỳ Châu tới đây." Người kia giải thích với Trì Kính Dao. Mặc dù doanh trại Kỳ Châu đã tới biên thành, nhưng vẫn có một tiểu đội ở lại Kỳ Châu, Dương Thành sai người từ đây ra.
"Bùi tướng quân bây giờ là phó tướng đắc lực nhất bên cạnh Dương tướng quân, mà gần như hầu cận của ngài ấy đều là người từ thôn các ngươi......." Người kia lại nói.
Hắn nói tới đây, đám Trì Kính Dao liền tự hiểu ra.
Dương Thành làm vậy để trấn an tâm lý cho đám Bùi Dã.
"Các ngươi chỉ có vài người thế này, có thể đề phòng được hay không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Một tiểu đội của bọn ta có hơn 20 người đấy, mới vừa nãy khi các ngươi bắt bọn ta, người ở trạm gác ngầm của bọn ta chắc là đang ở bên ngoài quan sát rồi." Người kia nói.
Thu Phong nghe vậy đi ra ngoài nhìn, quả nhiên thấy có hai người ngồi chồm hổm trên cây ngoài ngõ, trong đó có một người còn vẫy vẫy tay với hắn.
Còn ở góc khác hắn không nhìn thấy có lẽ cũng có người đang ẩn nấp.
"Đồng đội của ngươi cũng không tới cứu ngươi sao?" Nguyễn Bao Tử kinh ngạc nói.
"Trì đại phu cũng không phải loại người ác độc gì, mọi người không lo lắng ngươi làm hại tới tính mạng của bọn ta." Người kia cười nói.
Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi thấy hơi xấu hổ, bây giờ cậu cũng đã xác nhận hai người này quả thật là người của doanh trại Kỳ Châu, lúc này mới cùng Nguyễn Bao Tử cởi trói cho hai người.
"Trì đại phu, độc vừa nãy ngươi dùng tốt thật, không biết có dư chút nào không, cho bọn ta một chút đi?" Người kia hỏi: "Mặc dù thích khách Trần Quốc không chắc sẽ tới đây, nhưng chẳng may giao đấu thì sẽ bất tiện cho thôn dân rất nhiều."
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ nói: "Được, ta cho các ngươi một ít thuốc. Thu thúc là thợ săn ở chỗ bọn ta, nếu các ngươi muốn phòng vệ ở đây, có thể trao đổi với thúc ấy một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch đấy." Hai người nghe vậy vội đáp lời.
Ngày đó, sau khi Trì Kính Dao về nhà đã nói việc này cho Bùi Nguyên.
Cậu nhớ rõ trong nguyên tác có thiết lập rất nhiều thích khách và mật thám, cũng không biết là Trần Quốc lại thích làm mấy trò rối loạn thế này, ngay cả thân phận của nguyên chủ trong nguyên tác cũng là mật thám.
Có lẽ trong quân đội của Đại Du cũng không thiếu người được Trần Quốc cài cắm. Bây giờ chiến sự căng thẳng, hai nước đang đánh túi bụi, tất nhiên Trần Quốc sẽ muốn làm trò mờ ám sau lưng.
Lại có vết xe đổ nên Trì Kính Dao không dám qua loa. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì tính mạng của toàn bộ già trẻ trong thôn sẽ.....
Bùi Nguyên lại rất bình tĩnh, nghe vậy liền đi tìm trưởng thôn.
Nhưng hắn cũng không nhắc tới chuyện có thôn bị thích khách sát hại, tránh để cho mọi người sợ hãi, mà chỉ nói gần đây có thổ phỉ hoạt động, nhắc toàn bộ già trẻ trong thôn phải đề cao cảnh giác, tránh để thổ phỉ đến cướp bóc.
"Yên tâm đi, trưởng thôn nói sẽ nhắc nhở từng nhà đề cao cảnh giác, đến lúc đó nếu có chuyện gì khác thường thì sẽ gõ chiêng cảnh báo." Bùi Nguyên nói với Trì Kính Dao: "Năm ngoái thôn bên cạnh có kẻ trộm, liên tiếp trộm đồ mấy nhà liền, lúc đó trưởng thôn vì để đề phòng trộm cắp liền sai người làm rất nhiều chiêng, chỉ cần trong thôn có một cái chiêng vang lên là những cái khác cũng sẽ kêu theo, không bao lâu sẽ đánh thức cả thôn dậy."
Trì Kính Dao nghe vậy mới yên tâm một chút.
Không chỉ có thế, Thu Phong còn kết hợp với các thợ săn khác trong thôn tổ chức thành một tiểu đội tuần tra.
Mấy ngày nay Trì Kính Dao làm không ít thuốc mê, chia cho bọn họ một ít để dùng cho bất kỳ tình huống nào.
"Xem ra ta đã biết vì sao Bùi tướng quân chỉ mấy mấy năm ngắn ngủi đã trở thành phó tướng được Dương tướng quân coi trọng nhất rồi." Binh sĩ lúc trước cảm khái nói: "Mạ đẹp gieo trên đất tốt đấy! Với khả năng của người trong thôn các ngươi thế này, cho dù không có bọn ta đề phòng thì cũng không dễ đối phó đâu!"
Trì Kính Dao thở dài nói: "Thế đạo loạn, hết cách rồi."
"Đợi thêm vài năm nữa đi, Trần Quốc sớm muộn gì cũng bại trận." Người kia nói.
"Còn phải đánh lâu nữa sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Có lẽ còn phải 1-2 năm nữa." Người kia đáp.
Mặc dù Trì Kính Dao đã đoán trước, nhưng nghĩ tới 1-2 năm tới mọi người đều phải đề phòng mà sống thế này, Bùi Dã ở biên thành cũng sẽ càng thêm khó chịu.
"Nhị ca ta ở biên thành không bị thương gì chứ?" Trì Kính Dao hỏi.
"Trong trận đánh trước trung thu kia, vì chuyện của Lưu tướng quân..... cánh tay của ngài ấy bị chém trúng, cũng may có Chương đại phu, cánh tay đã được cứu, bây giờ chắc cũng khôi phục khá ổn rồi." Người kia nói.
Trì Kính Dao nghe vậy nhíu mày, nói: "Sau này huynh ấy còn phải ra chiến trường nữa không?"
"Chuyện này phải xem động tĩnh của Trần Quốc." Người kia nói: "Hiện giờ bọn ta không ở biên thành, cũng không có cách nào biết được tình hình bên đó dạo này thế nào."
Có lẽ do ban ngày biết được chuyện Bùi Dã bị thương, đêm đó Trì Kính Dao liền gặp ác mộng.
Cậu mơ thấy trên chiến trường máu me tứ tung, Bùi Dã mặc quân trang ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm một cây thương dính máu.
Đột nhiên, một tiếng ngựa hí dài, con ngựa dưới thân Bùi Dã bị chém đứt chân. Lập tức khiến người bất ngờ ngã xuống không kịp phòng bị, sau đó bị đâm một đao vào ngực.
"Nhị ca!" Trì Kính Dao hét thất thanh, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cậu ngồi trên giường, trong tai không ngừng vang lên tiếng ù ù, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh thoát khỏi cơn mơ.
Trong đầu Trì Kính Dao không ngừng hiện lên khuôn mặt đầy máu của Bùi Dã, ngũ quan đối phương anh tuấn cũng bị máu nhuộm đỏ. Không biết là vì lâu không gặp, hay là vì dính máu nên khuôn mặt đó của Bùi Dã lại khiến Trì Kính Dao cảm thấy hơi xa lạ.
Điều này khiến thiếu niên khó chịu trong lòng.
Khó chịu vì ác mộng này, cũng khó chịu vì sự thay đổi của Bùi Dã trong cơn mơ.
Bởi vì cậu biết, bây giờ Bùi Dã đã thay đổi nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu nữa.
Sau ngày hôm đó, gần như đêm nào Trì Kính Dao cũng gặp ác mộng, mơ thấy Bùi Dã chém giết người, bị thương, rồi ngã xuống..... Đôi con ngươi đen tối sắc bén của đối phương dần mất đi ánh sáng vô số lần trong ác mộng của Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao bị ác mộng tra tấn đến mức mệt mỏi không chịu nổi.
Vì thế một buổi sáng nào đó, cậu đã nói với mọi người chuyện mình muốn tới biên thành một chuyến.
Mọi người im lặng không nói, có lẽ đã sớm đoán được sẽ có ngày này.
"Giờ trời đã lạnh, không thể đợi qua năm mới lại đi được sao?" Dung nương hỏi.
"Mẫu thân, nếu bây giờ con khởi hành, nói không chừng có thể kịp đón năm mới với nhị ca đấy ạ." Trì Kính Dao nói: "Nếu sớm muộn gì cũng phải đi, chi bằng đi sớm một chút."
Dung nương nghe vậy sống mũi cay cay, nhất thời không nói lên lời.
Bùi phụ nói: "Không nói tới chuyện đi biên thành bằng cách nào, chỉ là dọc đường đi tới biên thành chắc cũng không an toàn, con cũng không có người chăm sóc, nếu gặp phải thổ phỉ gì đó thì phải làm sao?"
"Cha, con đã hỏi người của Dương tướng quân phái tới rồi, bọn họ nói con có thể đi cùng với người đưa thư tới biên thành." Trì Kính Dao nói: "Bình thường bọn họ đều có 2-3 người đồng hành, đi theo bọn họ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, tới bên đó cũng an toàn hơn."
Nói đến nước này, mọi người liền biết Trì Kính Dao đã sớm quyết định.
Mặc dù Dung nương không nỡ, nhưng cũng không nói gì thêm, tránh để Trì Kính Dao buồn phiền.
Mấy ngày nay bà bận bịu làm cho Trì Kính Dao hai bộ y phục mùa đông trước.
Trì Kính Dao tiện đường đi tới thôn trang một chuyến, lặng lẽ lấy thuốc viên và dược liệu cất vào không gian.
Khiến cậu bất ngờ là Nguyễn Bao Tử cuối cùng cũng thuyết phục được Thu Phong, định đi theo cậu tới biên thành.
Thu Phong vốn không muốn cho hắn đi, nhưng biết hắn đi cùng với Trì Kính Dao mới miễn cưỡng đồng ý.
Bởi vì Thu Phong biết, Trì Kính Dao trước giờ làm việc gì cũng ổn thỏa, hơn nữa rất cẩn thận, sẽ không để mình dễ dàng rơi vào hiểm nguy.
Cho nên nếu Nguyễn Bao Tử thật sự muốn đi tới biên thành, đi theo Trì Kính Dao ngược lại là an toàn nhất.
Một ngày trước khi đi, Bùi Nguyên và binh sĩ lần trước đưa Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử tới trạm dịch.
Người ở trạm dịch đã nghe được chuyện Trì Kính Dao hạ độc dược đám người Dương Thành phái tới.
Mấy người vốn tưởng rằng cậu hẳn là một thiếu niên sắc bén oai hùng, không ngờ lúc gặp mặt mới phát hiện cậu lại xinh đẹp dịu dàng tới vậy, không hề thấy giống người sẽ hạ độc người ta. Hơn nữa bên cạnh cậu còn dẫn theo một con khỉ, nhìn thật sự kỳ quái. Nếu không phải dáng vẻ cậu không giống, tất cả mọi người đều nghi ngờ cậu là người của gánh xiếc.
Vì tránh phiền phức, binh sĩ trước đó che giấu quan hệ của cậu và Bùi Dã, chỉ nói là cậu và Nguyễn Bao Tử là đại phu.
"Tiểu huynh đệ, biên thành cũng không phải nơi tốt đẹp gì, ngươi thật sự muốn đi cùng với bọn ta sao?" Một thanh niên mặt đen hỏi Trì Kính Dao: "Ngươi có chuyện gì quan trọng mà không thể đợi qua năm mới được?"
Trì Kính Dao nhíu mày, cười với thanh niên mặt đen kia, nói: "Không thể đợi, vì phải nhanh chóng đi tìm người đòi tiền mừng tuổi."
Mọi người:........
- -------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Biết vậy lúc trước cho người thêm hai lượng bạc!
- -------------------------------------------------------
Hết chương 62.