SAU KHI XUNG HỈ CHO CA CỦA ĐẠI LÃO

Editor: Vĩ không gei

- -------------------------------------------------------

Trì Kính Dao đi theo Chương sư huynh dạo một vòng quanh dược phòng, làm quen hoàn cảnh ở đây trước một chút.

"Mấy năm nay Tiểu Phương cũng cho người chuyển thuốc luyện chế ở thôn trang tới đây không ít." Chương sư huynh nói: "Dược liệu cơ bản ở đây cũng không thiếu, mặc dù không bằng dược phòng trước đây của chúng ta, nhưng vẫn tạm chấp nhận được."

Trì Kính Dao gật đầu nói: "Như thế này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ta rồi."

"Dược liệu không thiếu, chỉ thiếu nhân lực thôi." Chương sư huynh nói: "Khoảng thời gian này còn ổn, bên phía Trần quốc cũng khá yên tĩnh, thật ra cũng không có gì khó giải quyết. Nhưng tới lúc khai chiến, người bị thương rất nhiều, ở đây không có nhiều người biết chữa trọng thương, thật sự rất bận rộn....... Nhưng bây giờ có đệ tới, có thể giúp đỡ được rất nhiều."

Mấy năm nay, thật ra Chương sư huynh có nhận vài đồ đệ, nhưng để họ xử lý một vài loại bệnh bình thường thì được, chứ gặp phải loại trọng thương khó giải quyết, bọn họ căn bản không thể xử lý được.

Lúc Trì Kính Dao đi ra khỏi dược phòng, liền thấy Dương Diệu đứng đợi ở cửa.

Hắn vừa thấy Trì Kính Dao, vội cười hì hì chạy tới, thái độ cực kỳ thân thiết.

"Ngươi ở trại quân sự lâu như vậy, cũng chịu không ít oan ức nhỉ?" Dương Diệu nắm lấy bả vai của cậu hỏi.

"Không có gì oan ức, chỉ là hơi lạnh thôi." Trì Kính Dao nói.

"Đúng đúng đúng, ta nhớ rõ là ngươi sợ lạnh nhất, lúc ở thôn trang đều nằm chung ổ chăn với Bùi tướng quân." Dương Diệu nói.

Trì Kính Dao khó hiểu liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

"Không có không có, ta dẫn các ngươi đi nhìn ngắm xung quanh." Dương Diệu vừa gọi Nguyễn Bao Tử ở hành lang lại đây, dùng một tay ôm lấy cả người Nguyễn Bao Tử nói: "Tiểu viện này của bọn ta là nơi thoải mái nhất ở trong đại doanh, trong phòng có giường sưởi, so với cha ta..... so với tất cả lều trong quân doanh còn thoải mái hơn."

Hắn nói xong lại dẫn hai người đi tới hậu viện, nói: "Nơi đây còn có một phòng tắm riêng, sau khi đốt bếp lò lên thật sự rất ấm áp."

"Ta nghe sư huynh nói, ngươi đi theo huynh ấy mấy năm nay học được không ít thứ?" Trì Kính Dao hỏi.

"Ta còn kém lắm." Dương Diệu nói: "Vết thương bình thường thì giờ ta đã có thể xử lý ổn rồi, nhưng hơi nghiêm trọng một chút như bó xương này nọ thì ta vẫn không làm được."

Hắn nói xong còn đắc ý nói: "Ta khâu miệng vết thương rất đẹp đấy, còn có người chuyên tìm ta khâu."

Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi bật cười, hỏi: "Chẩn bệnh thì sao? Ngươi biết tới đâu?"

"Đau đầu nhức óc đều có thể khám được, nhưng các huynh đệ nơi đây cũng rất cứng rắn, mấy bệnh đau đầu nhức óc bình thường đó cũng không tới tìm bọn ta." Dương Diệu nói: "Bình thường chỉ khi bệnh nghiêm trọng hơn thì họ mới tìm tới."

"Bệnh vặt để lâu cũng dễ thành bệnh nặng đấy." Trì Kính Dao nói: "Huống cho đau đầu nhức óc dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng cũng rất khó chịu." Cậu không khỏi nhớ tới lúc trước ở trại quân sự, các tướng sĩ này được cậu trị bệnh nẻ da đau răng linh tinh đều vô cùng vui vẻ.

Mặc dù nói trong thời chiến mấy căn bệnh vặt này không đáng là gì, nhưng lúc đình chiến cũng nên nhân cơ hội đó mà giải quyết giúp họ một chút, không thể cứ để mãi vậy được, như vậy sẽ khổ sở lắm.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này vẫn nên bớt chút thời gian bàn bạc với Chương sư huynh thôi.

"Đúng rồi." Dương Diệu dẫn người vào phòng, nhân lúc Nguyễn Bao Tử chơi đùa với Đại Lão, nhỏ giọng hỏi Trì Kính Dao: "Ta nghe nói ngươi và Bùi tướng quân cãi nhau?"

Trì Kính Dao vừa sắp xếp lại đồ đạc, vừa thuận miệng nói: "Đâu có đâu."

"Haiz, ngươi nghe ca ngươi nói này." Dương Diệu kéo cái ghế dựa ngồi xuống, vừa nhìn Trì Kính Dao sắp xếp đồ đạc vừa nói: "Nơi này của bọn ta quá khổ, hơn nữa đám binh sĩ bọn họ cho dù vào lúc ngưng chiến vẫn phải dậy sớm huấn luyện, còn ăn không ngon mặc không đủ ấm nữa, cũng thật là đáng thương."

Trì Kính Dao giương mắt nhìn về phía hắn, vẻ mặt hơi khó hiểu.

Lại nghe Dương Diệu nói: "Cho nên nếu Bùi tướng quân có cáu kỉnh một chút thì ngươi cũng nên thông cảm nhiều hơn, đừng so đo với hắn."

"Nhị ca ta không xấu tính, chỉ là nhìn hơi lạnh lùng thôi." Trì Kính Dao nói.

"Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt." Dương Diệu vui mừng nói: "Bảo sao tra ta lại nói ngươi khiến người ta thích."

Trì Kính Dao nói: "Cha ngươi chưa từng dặn ngươi sao? Bớt nhắc tới huynh ấy, mặc dù trong tiểu viện này không có người ngoài, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, kẻo nói ra lại rước thêm phiền toái từ bên ngoài."

"Đúng, ngươi nói đúng, bây giờ trong quân có mật thám, chúng ta phải bảo vệ bản thân an toàn, không thể khiến họ thêm phiền phức được." Dương Diệu vội nói.

"Cho nên sau này ngươi bớt nhắc về nhị ca ta đi." Trì Kính Dao nói.

Dương Diệu nghe vậy gật đầu liên tục, thầm nghĩ Trì đại phu cũng quá hiểu chuyện rồi, quả nhiên luôn suy nghĩ vì Bùi tướng quân, chỉ tiếc là tính tình của Bùi tướng quân đúng thật là hết cứu, nhiều năm như vậy nhưng chẳng tiến bộ được chút nào, không hề biết yêu thương người ta.

Sau khi Trì Kính Dao sắp xếp xong, ngày hôm sau liền đi theo Chương sư huynh tới đại doanh.


Tiểu viện của bọn cậu là nơi chứa dược liệu và nơi ở của đám đại phu, vì số lượng thương binh trong quân đội quá lớn, cho nên đều được sắp xếp trong đại doanh, dựng một doanh trại riêng biệt để sắp người chăm sóc họ.

"Nếu vào lúc khai chiến, chúng ta sẽ ở cùng với hộ, nhưng vẫn ở lại hậu phương, cách chiến trường một khoảng nhất định, cũng khá là an toàn." Chương sư huynh nói với Trì Kính Dao: "Thời gian ngừng chiến thương binh trong quân doanh có người chăm sóc, ngoại trừ người bị trọng thương, chúng ta không cần chăm, chỉ cần mỗi ngày tới đây kiểm tra vết thương là được."

Trì Kính Dao hỏi: "Bây giờ vẫn còn thương binh sao?"

"Tháng này không khai chiến, phần lớn thương binh trước đây đều khôi phục khá ổn rồi." Chương sư huynh nói: "Chỉ có mấy người bị thương tới gân cốt, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục."

Lúc hai người nói chuyện đã đi tới nơi thu xếp cho thương binh trong doanh trại.

Chương sư huynh dẫn Trì Kính Dao đi vào, kiểm tra thương thế cho từng người.

"Vào đông trời lạnh, vết thương sẽ khôi phục chậm hơn một chút." Trì Kính Dao lấy đơn thuốc của hắn nhìn thử, nói mấy vị thuốc cho Chương sư huynh, lại nói: "Điều chỉnh một vài vị thuốc này để xem thử có chuyển biến gì không."

Chương sư huynh nói: "Hai vị thuốc ngươi đổi hơi quý, chỗ này của chúng ta không có."

Trì Kính Dao nghe vậy thở dài nói: "Tí về lại liệt kê ra, ngờ người chuyển tới đây, mùa đông ở biên thành lạnh tới 3-4 tháng nhỉ? Chẳng may sau này vẫn khai chiến, không thể cứ để thế này được."

Chương sư huynh gật đầu, dặn dò Dương Diệu ghi nhớ mấy vị thuốc này.

Ngày hôm đó, sau khi hai người kiểm tra cho thương binh xong cũng không về luôn, mà tìm hai phòng trống trong doanh trại, nhờ người chuyển tới mỗi phòng một bộ bàn ghế, Chương đại phu và Trì Kính Dao mỗi người một phòng, Nguyễn Bao Tử và Dương Diệu chia nhau ở bên cạnh phụ trách ghi chép.

Trì Kính Dao nói với Chương sư huynh dự tính hôm trước, đối phương cũng đồng ý.

Lúc trước một mình Chương sư huynh không để ý nhiều được như vậy, cho nên mới bỏ qua những chuyện vặt vãnh, bây giờ nghe Trì Kính Dao nói cũng cảm thấy cần thiết phải bớt chút thời gian điều trị những chứng bệnh nhỏ cho đám lính.

Vì thế hôm qua hắn cố ý tìm người đưa tin vào trong quân ngũ, bảo đám binh sĩ trong quân doanh chia thành từng nhóm tới khám bệnh.

Bất kể là có gì không thoải mái, không cần biết là bệnh nặng hay nhẹ đều có thể tới đây.

Vừa lúc mấy ngày nay trong quân đội cũng không có việc bận rộn gì, Dương Thành cũng tán thành chuyện này, liền cho người đi thông báo xuống dưới.

"A Dao, muốn tìm người tới phát thuốc giúp ngươi không?" Nguyễn Bao Tử hỏi Trì Kính Dao.

Hắn phát hiện hôm nay tới khám phần lớn đều là chứng bệnh linh tinh như đau răng, nóng trong hoặc là nẻ da gì đó, không cần phải viết đơn thuốc, trực tiếp cho bọn họ chút thuốc là được. Nhưng Trì Kính Dao lại vẫn kiên quyết tự mình phát thuốc cho họ, Nguyễn Bao Tử sợ hắn vừa khám vừa phát thuốc sẽ rất bận rộn.

"Không cần, ta làm cũng được." Trì Kính Dao vội nói.

Cậu muốn tự mình phát thuốc là bởi vì phát hiện chuyện này có thể kiếm được thêm chút điểm tích lũy hành nghề y.

Trong khoảng thời gian này, cậu đã tích góp được điểm trong trại quân sự, hơn nữa lúc trước cậu cũng tích được một chút khi chữa bệnh từ thiện trong thôn, cộng lại cũng được không ít điểm tích lũy. Bây giờ điểm tích lũy hành nghề y của cậu đã đạt tới 13789 điểm, cách 100.000 điểm gần hơn nhiều. Còn tích phân của cậu cộng với điểm thưởng từ điểm tích lũy chức nghiệp, trừ đi số điểm cậu dùng để đổi lấy dược phẩm và thực phẩm trước đó, bây giờ còn 29677 tích phân.

Đám Trì Kính Dao ở đại doanh khám bệnh cho đám lính, bận rộn phải tới 5-6 ngày mới xong.

Sau khi khám bệnh kết thúc, Trì Kính Dao lật lật bản ghi chép của Nguyễn Bao Tử, phát hiện vấn đề của mọi người đều khá tập trung.

"Biên thành thời tiết hanh khô, vào đông rất dễ bị nóng trong." Trì Kính Dao nói với Chương sư huynh.

"Đúng, bệnh nóng trong này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ." Chương sư huynh nói: "Nhẹ thì có thể bị đau răng, hoặc là nổi mụn linh tinh, nặng có thể dẫn tới rất nhiều loại bệnh nhỏ. Hơn nữa các tướng sĩ trong quân ngũ đều đang độ tuổi sức lực dồi dào, phải nên tìm cách để giải quyết vấn đề này thôi."

Trì Kính Dao gật đầu nói: "Để họ ăn thêm chút rau dưa thì sao?"

"Biên thành vào đông không có nhiều rau dưa để ăn." Chương sư huynh nói.

"Chuẩn bị thêm chút trà giải nhiệt cho bọn họ đi." Trì Kính Dao nói: "Lát nữa ta lại cho người luyện chế thêm một ít thuốc giải nhiệt, đúng lúc chuẩn bị cho họ nhiều một chút."

Trong thương thành của Trì Kính Dao có một loại [Thuốc thanh nhiệt hạ hỏa], là loại thuốc rẻ nhất trong thương thành, một viên chỉ có 2 tích phân. Cậu tính số dư tích phân của mình, định đổi trước 1000 viên để trong quân đội, sau này ai nóng trong thì tìm người đi nhận một viên, cũng tránh cho họ lại chạy tới khám bệnh vì cùng một vấn đề.

Dù sao số tích phân hiện tại của cậu cũng đủ, cho dù có đổi 1000 viên [Thuốc thanh nhiệt hạ hỏa] thì vẫn còn lại 27677 tích phân.

Trì Kính Dao lại thảo luận với Chương sư huynh một lúc, lúc đang chuẩn bị thu dọn hộp thuốc đi về thì bên ngoài đột nhiên có người tới, Trì Kính Dao vốn tưởng rằng lại có người tới khám bệnh, không ngờ giương mắt lên nhìn lại phát hiện người tới là Bùi Dã.

"Nhị...... Bùi tướng quân!" Trì Kính Dao cố nhịn cười nói với Bùi Dã.

Bùi Dã chào hỏi Chương sư huynh, sau đó ngồi xuống cạnh bàn khám bệnh của Trì Kính Dao, nói: "Mấy ngày nay trời lạnh, bả vai lại hơi không thoải mái, tới đây tìm người xem thử."

Trì Kính Dao nghe vậy duỗi tay cởi áo hắn xuống, Dương Diệu ở một bên thấy thế gọi Nguyễn Bao Tử đi ra ngoài, trước khi đi còn lén nhìn Bùi Dã. Bùi Dã cảm thấy ánh mắt của hắn, nhíu mày nhìn lại hắn một cái, Dương Diệu vội giả vờ không có chuyện gì kéo Nguyễn Bao Tử ra ngoài doanh trại.


Chương sư huynh cũng thu dọn hộp thuốc đi ra theo, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Lần trước ta đã nói tốt nhất nên thử nửa tháng châm cứu một lần, huynh lại cứ ngại phiền." Trì Kính Dao oán trách.

"Không đau, ta lừa ngươi đấy." Bùi Dã duỗi tay ấn một cái lên mu bàn tay của cậu, nói: "Biết ngươi ở gần nên tới đây tìm ngươi nói chuyện thôi."

Trì Kính Dao hỏi: "Thật sự không đau sao?"

"Thật sự không đau." Bùi Dã nói xong hoạt động cánh tay một chút, nhìn có vẻ khá linh hoạt.

Trì Kính Dao thấy vậy mới yên tâm hơn chút.

"Lạnh không?" Bùi Dã xoa xoa tay cậu, phát hiện tay thiếu niên hơi lạnh, liền nắm lấy tay của cậu: "Mấy ngày nay Dương Diệu có quấy rầy ngươi không?"

"Hắn chỉ nói nhiều chút thôi, làm việc lại rất nghiêm túc." Trì Kính Dao nói: "Ta nghe Chương sư huynh nói, mấy năm nay hắn vẫn rất chú tâm, nhìn thì có vẻ biếng nhác, nhưng thật ra chưa bao giờ lén giở trò."

Bùi Dã nhíu mày nói: "Mới vừa nãy ta nhìn hắn như vậy sao lại cảm thấy mờ ám nhỉ? Vẻ mặt chột dạ như vừa làm chuyện xấu."

"Có sao?" Trì Kính Dao mờ mịt nói: "Ta thật sự không để ý, chắc là sợ huynh đấy."

Bùi Dã giúp Trì Kính Dao sưởi ấm tay, lại nhéo nhéo tai của cậu, phát hiện vành tai của thiếu niên cũng bị lạnh, liền lấy tay úp hai tai sưởi ấm cho cậu: "Sao lại không đội cái mũ đầu hổ kia? Che đi cũng ấm hơn một chút."

"Đội mũ đó giống như tiểu hài tử ấy." Trì Kính Dao cười nói.

"Ngươi cũng có lớn chỗ nào đâu." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mắt hơi kỳ lạ, sau đó hỏi: "Nhị ca, gần đây các huynh không khai chiến hả?" Trời lạnh thế này, nếu khai chiến có khi lại lạnh chết người mất.

"Gần đây Trần quốc không biết bị làm sao, có hơi im ắng." Bùi Dã nói: "Trinh thám của chúng ta đi thăm dò thử, tin tức gửi về đều không thấy gì kỳ lạ. Không biết bọn chúng đang kìm nén ý xấu gì, hay là đã đánh mệt ở trận năm ngoái rồi."

Trì Kính Dao dốt đặc cán mai với chuyện chiến tranh này, cũng không dám nói gì thêm.

"Mấy ngày nữa là tết Nguyên Tiêu, mặc dù biên thành không yên ổn, nhưng tết Nguyên Tiêu hằng năm vẫn rất náo nhiệt." Bùi Dã nói: "Hôm đó ngươi có muốn đi vào trong thành xem thử không?"

Trì Kính Dao nghe vậy vội hỏi: "Có thể đi được sao?"

"Đương nhiên, ta dẫn ngươi đi xem pháo hoa thật." Bùi Dã nói.

"Hai chúng ta đi cùng nhau, chẳng may bị người khác nhìn thấy thì sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không sợ, ta có cách." Bùi Dã nói.

Hắn vừa dứt lời cũng không ở lại nữa, đứng dậy nói: "Đừng nói cho người khác, nhất là Dương Diệu, tránh để hắn đi la hét khắp nơi."

Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi bật cười, nhưng vẫn gật gật đầu.

Bùi Dã vừa đi ra khỏi doanh trại, Dương Diệu liền kích động chạy tới.

Hắn nhíu mày liếc mắt nhìn đối phương một cái, luôn cảm thấy vẻ mặt của tiểu tử này rất quái dị.

"Bùi tướng quân, tết Nguyên Tiêu này ngươi đã có kế hoạch gì? Đi vào nội thành không?" Dương Diệu hỏi.

Bùi Dã nghe vậy cảnh giác nhìn hắn một cái, thầm nghĩ tiểu tử này mới nãy nghe lén sao.

Nghĩ vậy hắn liếc nhìn qua Bùi Thanh, thấy sắc mặt Bùi Thanh không có gì khác thường, liền biết đối phương không nghe lén, vậy sao tiểu tử này lại hỏi hắn có đi vào nội thành hay không?

"Ngươi đi hay không vậy?" Dương Diệu hỏi.

"Đừng xen vào." Bùi Dã duỗi tay chọc vào trán của hắn, dẫn theo Bùi Thanh rời đi.

Dương Diệu không hỏi được gì từ hắn, chỉ có thể chạy đi dây dưa với Trì Kính Dao.

Trước đó hắn đã đồng ý với Trì Kính Dao không được tùy tiện nhắc tới Bùi Dã, nhưng trong lòng hắn thật sự không nhịn được tò mò.

Hắn muốn biết, trong khoảng thời gian vừa nãy rốt cuộc Bùi Dã và Trì Kính Dao đã làm hòa hay chưa.


"Ờm...... Trì đại phu?" Dương Diệu tiến tới trước mặt Trì Kính Dao, hỏi: "Tết Nguyên Tiêu ngươi có kế hoạch gì không?"

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, thầm nghĩ Bùi Dã đúng thật là có khả năng dự đoán, mới vừa dặn cậu đừng nói cho Dương Diệu thì Dương Diệu đã chạy tới hỏi rồi.

"Không có kế hoạch gì hết." Trì Kính Dao vừa định nói có thể sẽ ở trong phòng, lại sợ đến lúc đó Dương Diệu sinh nghi, thuận miệng nói: "Có thể đi vào nội thành dạo, tiện thể đi tiệm thuốc xem thử, mua chút dược liệu."

Dương Diệu nghe vậy thầm nghĩ, quả nhiên không có kế hoạch, xem ra Bùi Dã không định dẫn Trì đại phu đi xem náo nhiệt.

Hắn thở dài nói: "Không sao, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi vào nội thành dạo."

Không đợi Trì Kính Dao từ chối, hắn đã cầm lấy hộp thuốc trên vai Trì Kính Dao đi rồi.

Trì Kính Dao đi theo hắn ra khỏi doanh trại, liền thấy Nguyễn Bao Tử một tay ôm Đại Lão, một tay cầm một nắm hạt thông đã bóc vỏ ăn.

Trì Kính Dao:.......

Nguyễn Bao Tử này ở trong quân doanh thích ứng còn nhanh hơn cả cậu.

Tới gần ngày tết Nguyên Tiêu, trong quân doanh có binh sĩ làm đèn lồng, muốn nhân cơ hội này tạo chút không khí náo nhiệt. Dương Diệu thấy đèn lồng kia được làm cũng ra hình ra dạng, liền nhờ người đó làm hai cái, còn cố ý vẽ tranh lên trên, muốn tặng một cái cho Nguyễn Bao Tử và một cái cho Trì Kính Dao.

Nhưng sau khi hắn cầm đèn lồng lại hơi do dự.

Cuối cùng lại đưa một cái cho Nguyễn Bao Tử, một cái khác thì đưa cho Bùi Dã.

"Ngươi cho ta cái đèn lồng này làm gì? Ta cũng không phải tiểu hài tử." Bùi Dã khó hiểu cầm cái đèn lòng kia.

"Ngươi không phải tiểu hài tử, không phải có người là tiểu hài tử hay sao?" Dương Diệu gợi ý: "Ngươi nghĩ kỹ lại xem?"

Bùi Dã nói: "Ngươi nói Trì đại phu sao?"

"Đúng vậy, ta thấy cái đèn lông này rất xinh đẹp, ngươi đưa cho hắn nhất định hắn sẽ rất vui." Dương Diệu nói.

"Ngươi nhờ người ta làm đèn lồng, sao không tự đưa cho hắn đi?" Bùi Dã nhíu mày nói: "Các ngươi không phải ở cùng một viện sao?"

"Ta cho hắn sợ hắn không lấy......" Dương Diệu nói: "Ngươi cho hắn đi, đừng nói là ta đưa, cứ nói là ngươi cố ý làm cho hắn, như vậy nhất định hắn sẽ rất vui."

Bùi Dã nhìn chằm chằm cái đèn lông kia trong chốc lát, hỏi: "Bức tranh bên trên là ngươi vẽ sao?"

"Ừm. Nhưng ngươi cứ nói là ngươi vẽ, tóm lại đừng nhắc tới ta." Dương Diệu nói xong xoay người chạy đi.

Bùi Dã nhìn theo bóng dáng của hắn, ánh mắt lộ vài phần phức tạp.

Tiểu tử thối này muốn tặng cho Trì Kính Dao cái đèn lồng tự tay mình vẽ, sợ Trì Kính Dao không nhận còn muốn mượn tay hắn đi tặng?

Nghĩ hay quá nhỉ!

"Tặng cho ngươi." Bùi Dã duỗi tay đưa đèn lồng đó cho Bùi Thanh ở bên cạnh nói: "Ngươi cũng coi như tiểu hài tử."

Bùi Thanh:........

Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?

Dương Diệu cảm thấy việc này rất nghiêm túc, thật ra hắn cũng không có tâm tư khác, chỉ đơn thuần là sự nhiệt tình và quan tâm thôi.

Hơn nữa thấy được người mình quý liền muốn làm người ta vui vẻ.

Hắn thật sự rất quý Trì Kính Dao, sớm đã coi đối phương là đệ đệ chưa kết nghĩa, hơn nữa hắn biết Trì Kính Dao đã cứu mạng Dương Thành, nên càng sẵn lòng đối xử tốt với đối phương.

Ngày hôm đó sau khi hắn đưa đèn lồng cho Bùi Dã, vẫn cho rằng Bùi Dã sẽ tặng đèn lồng theo lời của hắn, không ngờ đợi cho tới tối cũng không thấy bóng dáng của Bùi Dã đâu.

Tối đó hắn còn đi tới phòng của Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử nhìn thử, liền thấy đèn lồng của Nguyễn Bao Tử treo ở một bên, nhưng đèn lồng của Trì Kính Dao lại không thấy đâu.

Dương Diệu thấy thế tâm trạng lúc này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thầm nghĩ Bùi Dã này sao lại như tên đầu gỗ vậy, cách dỗ người ta hắn đã dạy rồi, đi tới mấy bước thôi mà cũng ngại mệt sao?

Quả nhiên là bùn nhão không dính lên tường!

Tới ngày tết Nguyên Tiêu, sáng sớm Trì Kính Dao đã đi theo bọn Chương sư huynh đi vào trong thành.

Mấy ngày nay cậu đã sửa soạn lại một vài dược liệu cần gấp trong dược phòng, muốn tới tiệm thuốc mua một ít, còn những dược liệu thường dùng khác sau này lại có thể mua thông qua đường tới quân doanh, thật ra không cần bọn cậu để tâm nhiều.

Sau khi đi ra khỏi tiệm thuốc, Chương sư huynh dẫn người về dược phòng trước.

Trì Kính Dao lấy cớ đi theo hắn về, thật ra lại đi tới một quán trà ở góc đường.

Sáng sớm Bùi Dã đã cho người đưa tin của cậu, nói là sẽ đợi cậu ở quán trà.

"Nhị ca." Trì Kính Dao liếc mắt một cái liền nhận ra Bùi Dã ngồi ở một góc sáng sủa.


Hôm nay Bùi Dã thay một bộ thường phục, mặc dù không còn uy nghiêm như khi mặc quân phục, nhưng lại thêm vài phần tuấn tú của công tử trẻ tuổi, lúc này đang ngồi một mình trong quán trà, nhìn thật sự rất gây chú ý.

"Nhị ca tuấn tú thật đấy, như vậy đi ra ngoài rất khó để người ta không chú ý." Trì Kính Dao tiến tới trước mặt hắn nhỏ giọng nói.

Bùi Dã nghe vậy nhìn chằm chằm thiếu niên một lúc, rồi sau đó lấy ra một cái mặt nạ hồ ly ở bên ghế cho cậu.

Dựa theo tập tục ở biên thành, người trẻ tuổi thích đeo mặt nạ đi hẹn hò trên đường vào tết Nguyên Tiêu, Bùi Dã đã ở đây mấy năm, tất nhiên cũng biết rõ phong tục này. Trì Kính Dao vừa thấy cái mặt nạ này, mới hiểu được vì sao Bùi Dã nói không sợ bị người khác nhận ra.

"Đẹp không?" Trì Kính Dao đeo mặt nạ hồ ly kia lên, hỏi Bùi Dã.

Thiếu niên đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một cặp mắt, nhưng Bùi Dã vẫn có thể nhận ra người sau chiếc mặt nạ chỉ bằng một cái liếc mắt.

"Đẹp, đi thôi." Bùi Dã trả tiền trà, phủ thêm ngoại bào của mình cho Bùi Dã, lại đeo một cái mặt nạ hổ lên mặt mình.

Bởi vậy, cho dù bọn họ có đối diện với Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử, chắc là đối phương cũng không thể nhận ra bọn cậu.

Trì Kính Dao vừa nghĩ vậy, không ngờ lại linh nghiệm.

Hai người vừa mới bước ra khỏi quán trà, quả nhiên gặp được Dương Diệu đang ôm vai Nguyễn Bao Tử đi qua trước mặt bọn cậu.

"Woa, mặt nạ tiểu hồ ly này đẹp quá, lát nữa cũng mua cho ngươi một cái." Dương Diệu chỉ vào mặt nạ của Trì Kính Dao nói với Nguyễn Bao Tử.

Trì Kính Dao vốn có chút căng thẳng, sợ sẽ bị nhận ra, nhưng thấy Dương Diệu cũng không nhìn cậu nhiều, lúc này mới hơi yên tâm chút.

"Nhị ca, chúng ta lén đi theo Dương Diệu, xem bọn hắn định làm gì!" Trì Kính Dao duỗi tay kéo Bùi Dã nói.

Bùi Dã đeo mặt nạ hổ trên mặt, nhìn thấy hơi ngây ngốc, bị Trì Kính Dao kéo đi như vậy cũng không phản kháng, để mặc thiếu niên kéo hắn đi theo sau Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử.

"Đợi một lát!" Dương Diệu đi ngang qua một tiệm sách, đột nhiên dừng bước, nói với Nguyễn Bao Tử: "Đợi ta mua mấy thoại bản mang về."

Hắn vừa kéo Nguyễn Bao Tử vào tiệm sách, vừa hỏi hắn: "Ngươi từng đọc thoải bản chưa?"

"Đọc rồi." Nguyễn Bao Tử nói.

"Chỗ ta có khá nhiều thoại bản, sau này cho ngươi mượn đọc." Dương Diệu vừa nói vừa đi tới trước quầy sách, ánh mắt tìm kiếm tựa đề các cuốn sách được bày ở trên.

"Tiểu công tử, muốn loại thoại bản nào vậy?" Tiểu nhị tiệm sách hỏi.

"Cái này tài tử giai nhân, thư sinh và yêu tinh đấy......" Dương Diệu nói xong đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: "Đúng rồi, chỗ các ngươi có loại thoại bản này không?"

Tiểu nhị cười cười hỏi: "Loại nào ạ?"

"Chính là...... loại tài tử và tài tử, thư sinh và thư sinh đấy?" Dương Diệu hỏi.

Hắn mua loại thoại bản này không phải cho mình đọc, mà muốn tặng cho Trì Kính Dao và Bùi Dã. Trước giờ hắn đều dựa theo nguyên tắc có gì tốt là phải chia sẻ, mà đọc thoại bản chính là sở thích lớn nhất của hắn, thú vui này đương nhiên phải chia sẻ với người khác mới được.

Mà hắn tự cảm thấy Trì Kính Dao và Bùi Dã nhất định càng thích hợp đọc loại thoại bản này.

Tiểu nhị kia giật mình một cái, nhìn qua Dương Diệu lại nhìn qua Nguyễn Bao Tử bên cạnh hắn, thấy hai thiếu niên này một người cao lớn oai hùng, một người trắng trẻo thanh tú, nháy mắt như hiểu ra, cười nói: "Có, tiểu công tử chờ chút."

Ở bên kia tiệm sách, cậu cầm một cuốn thoại bản đọc cực kỳ chăm chú, đến nỗi không để ý mới nãy Dương Diệu vừa nói gì.

Nhưng thật ra Bùi Dã lại nghe rõ ràng câu "tài tử và tài tử, thư sinh và thư sinh" trong lời của Dương Diệu không sót một chữ nào.

Hắn hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên không thích hợp.

"Tiểu công tử, thoại bản ngài muốn đây." Tiểu nhị kia cầm hai cuốn thoại bản cho hắn, lại nói: "Chỗ này của chúng ta còn có sách tranh, ngài muốn một cuốn hay không? Tranh bên trong vẽ rất đẹp, có rất nhiều tư thế."

Dương Diệu nhíu mày nói: "Tạm thời không cần, sau này lại tính."

Hắn nói xong liền tính tiền thoại bản, kéo Nguyễn Bao Tử rời đi.

Tiểu nhị nhịn không được cười cười, đảo mắt thấy được Bùi Dã và Trì Kính Dao đứng ở một bên, hắn thấy cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, chiếc ngoại bào trên người thiếu niên kia rõ ràng không vừa người, liếc mắt một cái là biết y phục của nam nhân bên cạnh.

Hơn nữa nam nhân này vừa nãy nhìn chằm chằm về phía này, có lẽ đã biết hai thiếu niên trước đó đã mua sách gì.

Nghĩ vậy, hắn tiến tới nói với Bùi Dã: "Vị công tử này, trong tiệm còn có không ít thoại bản long dương, ngài có muốn mua hai cuốn về đọc giải sầu hay không?"

- -------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dã: Nhìn ta giống người sẽ đọc mấy thứ này hay sao?

- -------------------------------------------------------

Hết chương 69.

(Vĩ): Tình hình là dạo này tui đang bận làm báo cáo tốt nghiệp với đi thực tập nên là không edit thường xuyên được, nhưng mà tui muốn hoàn thành chính văn truyện này trước tết âm, nên tui định tìm người làm cùng với tui, có bạn nào rảnh và muốn edit thử thì ib cho tui nha ???


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi