Editor: Vĩ không gei
- --------------------------------------------------------
Trì Kính Dao vốn còn lo lắng trong nháy mắt, thầm nghĩ Bùi Dã uống thuốc như vậy thì còn ấm áp nữa không?
Nhưng sự thật chứng minh cậu lo thừa, cậu không biết Bùi Dã cảm giác thế nào, nhưng cậu rúc vào người Bùi Dã ngủ cực kỳ yên ổn, sáng sớm tỉnh dậy quả thật sảng khoái tinh thần.
So với Trì Kính Dao, Bùi Dã lại không thoải mái như vậy.
Lúc sáng sớm Trì Kính Dao tỉnh dậy, hình như nhìn thấy hắn lại uống một viên thanh nhiệt giải độc.
"Nhị ca, huynh ngủ cùng với ta có phải nóng lắm không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Hỏi chuyện này làm gì?" Bùi Dã đề phòng nói.
"Chỉ là cảm thấy hơi có lỗi với huynh, rõ ràng huynh không sợ lạnh, không cần phải chen chúc cùng một chỗ. Nhưng vì ta sợ lạnh nên phải để huynh chịu khổ làm ấm ổ chăn cho ta." Trì Kính Dao nói.
"Nghĩ nhiều thứ vớ vẩn ở đâu ra vậy." Bùi Dã thản nhiên nói.
Trì Kính Dao nghe vậy tiến tới bên cạnh hắn, nói: "Nhị ca, huynh thật tốt."
Bùi Dã ghét bỏ đẩy cậu ra, ho nhẹ một tiếng, che lại tâm tình chợt lóe nơi đáy mắt.
Ngày hôm sau Chương sư huynh lại chuyển tới mấy chục binh sĩ bị nhiễm bệnh tới đây.
Không khác nhiều so với phán đoán của Trì Kính Dao, sau hai ngày, số người nhiễm bệnh trong doanh trại chợt tăng lên nhiều.
Tới ngày thứ năm, số người được chuyển tới đã hơn 300 người.
Dựa theo phán đoán của Trì Kính Dao, hôm nay số người bên phía Chương sư huynh phải thêm ít nhất hơn 1000 người.
"Sao đột nhiên lại thêm nhiều người như vậy?" Bùi Dã hơi lo lắng hỏi.
"Đây là chuyện tốt." Trì Kính Dao vừa lật bệnh án Nguyễn Bao Tử ghi, vừa giải thích với hắn: "Nhóm người này đều là người đã từng tiếp xúc với người bệnh, điều này chứng tỏ thời kỳ ủ bệnh rất ngắn, có thể chỉ 2-3 ngày, dài cũng không qua 4-5 ngày."
Thời kỳ ủ bệnh dài sẽ làm tăng áp lực ngăn ngừa và cách ly, khiến toàn bộ thời gian bệnh dịch sẽ kéo dài.
Cho nên xét từ góc độ này thì phát bệnh sớm điều trị sớm lại là một chuyện tốt.
"Cũng may dù hôm nay chuyển tới nhiều nhưng tình trạng của họ chỉ hơi nặng một chút thôi, cũng không nghiêm trọng bằng mấy người bệnh chúng ta xem qua hôm qua." Trì Kính Dao nói: "Nếu may mắn thì có thể khống chế được bệnh tình của phần lớn bọn họ."
Ít nhất dựa theo số liệu mấy ngày nay, trong số người bệnh được đưa tới bên của Trì Kính Dao, tỷ lệ người cần dùng [Thuốc kháng viêm loại mạnh] của cậu cũng không nhiều, đại khái trong 100 người chỉ có mấy người thôi.
Nhưng bởi vì loại thuốc kia khá quý, mấy ngày nay Trì Kính Dao đã đổi tầm 20 viên, tổng cộng tiêu mấy nghìn tích phân, cộng thêm đợt hôm nay nữa có lẽ cũng phải tốn không ít tích phân.
Trì Kính Dao khám và chữa bệnh cho từng người được chuyển tới, dựa theo quá trình mắc bệnh khác nhau mà kê thuốc.
Bận rộn một lúc đã qua giờ cơm trưa.
Cậu mệt đến mức cạn kiệt sức lực, cơm cũng không thèm ăn đã về lều nằm.
Vì còn phải bận rộn một đợt trước tối nữa nên cậu nghĩ chỉ chợp mắt một chút thôi để bổ sung thể lực.
Lúc Bùi Dã mang chút cơm về liền thấy Trì Kính Dao còn chưa cởi y phục tùy tiện nằm trên giường ngủ. Do cậu không muốn thay y phục nên không nằm ngủ đàng hoàng trên giường.
Bùi Dã đặt hộp cơm xuống, nhẹ nhàng cởi hài của cậu, lại giúp cậu cởi ngoại bào ra.
Có lẽ thiếu niên thật sự mệt, bị lăn lộn như vậy mà vẫn không tỉnh.
Bùi Dã ngồi ở cạnh giường nhìn cậu một lát, trong lòng có cảm giác khó nói.
Vật nhỏ này nhà hắn rõ ràng thích được nuông chiều, nào có nếm qua khổ sở thế này?
Nhưng hắn lại nghĩ lại, thiếu niên đã bôn ba ở phương nam mấy năm trước, có lẽ cũng chịu không ít khổ. Chẳng qua cậu toàn chịu khổ ở sau lưng hắn, hơn nữa thiếu niên không thích kể lể với hắn nên hắn mới không biết thôi.
Có lẽ Trì Kính Dao trong lúc ngủ thấy hơi lạnh, trở mình một cái, rụt cổ lại.
Bùi Dã thấy thế liền nằm xuống cạnh giường, cách một lớp chăn ôm người vào lòng.
Tiếc là Trì Kính Dao không ngủ được bao lâu, một lúc liền tự tỉnh dậy.
Đồ ăn đã nguội lạnh, hắn cũng không muốn tìm người hâm lại, cứ để thế ăn mấy miếng linh tinh.
Bùi Dã định tìm chỗ cậu thứ gì đó ấm ấm lót bụng, nhưng Trì Kính Dao bận rộn cả buổi chiều không ngừng chân, chỉ đến lúc rảnh rỗi một chút bị hắn cưỡng ép uống mấy ngụm nước ấm.
"Không thể để họ làm thay việc của ngươi một lát được sao?" Trước khi đi ngủ, Bùi Dã vừa bóp vai cho cậu vừa hỏi.
"Bệnh không quá nghiêm trọng thì có thể cho họ trông chừng, tình trạng quá quá nghiêm trọng thì ta không yên tâm." Trì Kính Dao nói: "Không cẩn thận là đi một mạng người, nào có thể tùy tiện được?"
Bùi Dã đi tới trước mặt cậu, duỗi tay đặt lên mu bàn tay của thiếu niên, nói: "Ta sợ ngươi mệt quá thôi."
"Không sao hết, ngày mai ta uống chút thuốc là được." Trì Kính Dao cười nói.
Hai ngày nay bận đến mức mơ mơ màng màng, cậu quên mất không bật "hack" cho mình.
Bây giờ nhớ ra, sáng mai phải uống một viên [Thuốc bổ sung tinh lực] mới được.
"Không biết Đại Lão ở bên phía Dương tướng quân có ngoan ngoãn hay không." Trì Kính Dao nói.
Cậu không biết bệnh dịch này có thể lây cho khỉ hay không, để an toàn nên không đưa Đại Lão tới đây mà gửi cho Dương Thành chăm sóc.
"Nó rất thông minh, những lúc thế này sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi đâu." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy gật gật đầu, thầm nghĩ nếu bệnh dịch này qua nhanh thì tốt rồi, hết thảy mọi thứ đều có thể khôi phục bình thường.
"Đúng rồi nhị ca, tay của ta hình như đông Trì Kính Dao chà xát mu bàn tay của mình, nói: "Huynh bôi giúp ta chút thuốc mỡ chống nứt nẻ đi, tối hôm qua lúc ngủ ta thấy hơi ngứa ngứa."
Bùi Dã nghe vậy nâng tay cậu lên nhìn thử, lúc này liền nhịn không được mà nhíu mày.
"Sao lại để tay lạnh đến mức bị thương thế này?" Bùi Dã hỏi.
"Không bị thương, có chút dấu hiệu nên ta đề phòng thôi." Trì Kính Dao nói xong tìm thuốc mỡ đưa cho hắn, nói: "Trong doanh trại mở hết cửa sổ, trong phòng cũng lạnh không khác bên ngoài. Ta lại chạy qua chạy lại trong doanh trại, hết cách rồi......."
Bùi Dã lấy thuốc mỡ ra xoa trong lòng bàn tay trước cho ấm, lúc này mới bôi lên tay Trì Kính Dao.
Sau khi bôi tay xong hắn vẫn lo lắng, lại bôi thuốc mỡ lên hai tai và hai má cho thiếu niên.
"Không thể làm cái bao tay mà đeo sao?" Bùi Dã hỏi.
"Ta phải bắt mạch cho người ta, không tiện lắm." Trì Kính Dao nói: "Cũng không thể đeo bao tay cả ngày không cởi được mà?"
Bùi Dã nghe vậy mày càng nhíu chặt hơn, tâm trạng có vẻ rất kém.
Trì Kính Dao biết hắn đang lo lắng cho mình, nhưng cũng không biết nên an ủi hắn thế nào.
"Nhị ca, ta vô dụng lắm phải không?" Trì Kính Dao cười nói: "Với cái cơ thể này của ta, nếu đi theo các huynh đánh giặc có lẽ được nửa đường là bị lạnh chết mất."
Bùi Dã nhìn cậu, nói: "Không phải ai cũng thích hợp ra chiến trường, cũng như không phải ai cũng có thể làm đại phu."
"Nhưng mà ta là một nam nhân, không chịu được sức ép thế này quả thực hơi yếu ớt." Trì Kính Dao thở dài nói.
Trì Kính Dao vốn chỉ thuận miệng cảm thán một chút thôi, không ngờ Bùi Dã lại lắng nghe nghiêm túc như vậy.
Hắn kéo tay đối phương nói: "Nam nhân sao lại không thể yếu đuối? Người trên thế gian này vốn khác nhau, nữ nhân không phải chỉ dịu dàng điềm đạm, mà còn có thể oai hùng hiên ngang, nam nhân tất nhiên cũng có thể dịu dàng điềm đạm, cũng có thể yếu đuối."
Trì Kính Dao không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy, nhịn không được mà mỉm cười.
"Huống cho ngươi cũng không phải yếu đuối." Bùi Dã nói: "Ngươi còn lợi hại hơn rất nhiều nam nhân ta từng gặp, mấy ngày nay ngươi là người vất vả nhất trong doanh trại, ta thấy không ai trong số họ sánh bằng ngươi."
Trì Kính Dao rất ít khi được Bùi Dã khen ngợi trước mặt thế này, nghe vậy cười nói: "Thật vậy sao?"
"Thật đấy." Bùi Dã nói: "Ta có bao giờ gạt ngươi không?"
Hắn nói xong lấy tay xoa mặt thiếu niên một chút, nói: "Ngủ đi, ta đi rửa tay."
Bùi Dã dứt lời liền rửa thuốc mỡ dính đầy tay, lúc này mới quay về ngủ.
Trì Kính Dao được Bùi Dã khen một phen, tâm trạng tối đó rất là sảng khoái, ngủ một giấc cực kỳ yên ổn.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu vẫn ăn chút đồ ăn rồi bắt đầu đi khám bệnh như thường ngày.
Bên phía Chương đại phu lại chuyển một nhóm người tới đây, sau khi Bùi Dã
dẫn người đi thu xếp cho họ xong thì mặt trời đã lên gần tới đỉnh.
"Sắc mặt ngươi không ổn, muốn đi nghỉ ngơi chút không?" Trì Kính Dao hỏi một binh sĩ.
Trì Kính Dao vẫn còn nhớ binh sĩ này, đó là người hôm trước nói muốn viết thư nhà, tên là Trịnh Ngạn Bình.
Tuổi của Trịnh Ngạn Bình này cũng không lớn, nhìn qua có vẻ mới đầu 20, vẻ ngoài rất đàng hoàng, làm việc cũng rất ổn thỏa, mấy ngày nay đi theo Trì Kính Dao giúp đỡ không ít việc.
"Có lẽ hơi mệt." Trịnh Ngạn Bình cười gượng, nói.
"Giờ cũng không bận lắm, ngươi đi nghỉ chút đi, đừng để mệt quá." Trì Kính Dao nói.
Trịnh Ngạn Bình nghe vậy cũng không từ chối, làm xong chuyện dang dở rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm đó rất nhiều người bệnh nặng chuyển biến xấu, thậm chí có người bắt đầu ho ra máu.
Hôm nay Trì Kính Dao đã đổi không ít [Thuốc kháng viêm loại mạnh].
Tính sơ qua bây giờ mới ngày thứ sáu, tích phân của cậu cũng đã tiêu tốn hơn 15.000 rồi.
Trong đó có hơn 8000 đổi [Thuốc chống lây nhiễm], hơn 7000 còn lại để đổi [Thuốc kháng viêm loại mạnh]. Đặc biệt là đợt sau, mỗi lần đều tiêu rất nhiều tích phân, cho dù cậu đã dùng trăm phương nghìn kế nhưng lượng tiêu tốn này cũng vượt khá xa dự tính của cậu.
Nhưng mạng người bị đe dọa, cậu lại không thể bỏ mặc, vì có nhiều người bệnh trong tình trạng nguy cấp, nếu không dùng thuốc thì có thể không chịu nổi.
Theo tin mà trinh thám trước đây thám thính được từ Trần Quốc, đợt bệnh dịch này vốn có tỷ lệ tử vong nhất định.
Biện pháp này của cậu xét từ góc độ nào đó chính là để làm giảm tỷ lệ tử vong.
Ngoại trừ tích phân tiêu tốn để đổi thuốc, càng nan giải hơn là qua tới ngày thứ bảy, cậu còn phải đổi cho mọi người thêm một đợt [Thuốc chống lây nhiễm] nữa, việc này lại phải tiêu tốn thêm 8000 tích phân.
Ban đầu cậu tích góp từng chút được gần 30.000 tích phân, cứ lăn lộn qua lại thế này đã sắp cạn sạch rồi.
Nếu có thể khống chế được bệnh dịch ở doanh trại Kỳ Châu, vậy đương nhiên là tốt nhất.
Cậu chỉ sợ là tốn công vô ích thôi.......
"A Dao......" Tới lúc xế chiều, Nguyễn Bao Tử đột nhiên gọi cậu sang một góc, nói: "Ngươi đi theo ta một chút."
Trì Kính Dao không hiểu chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Nguyễn Bao Tử hơi cứng lại nên cũng đi theo hắn.
Nguyễn Bao Tử dẫn Trì Kính Dao tới một căn lều, Trì Kính Dao đi vào liền thấy có người nằm trên giường, chính là Trịnh Ngạn Bình. Lúc nãy sắc mặt Trịnh Ngạn Bình còn không ổn, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh rồi.
"Hắn làm sao vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Hình như..... bị nhiễm bệnh." Nguyễn Bao Tử nói.
Trì Kính Dao nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, bước tới phía trước bắt mạch cho Trịnh Ngạn Bình.
Một lúc sau, cậu đứng dậy mà sắc mặt tái nhợt, đứng tại chỗ một lúc lâu vẫn không nói lời nào.
"Chuyện này không thể nào, sao hắn lại nhiễm bệnh được?" Trì Kính Dao lẩm bẩm nói: "Không thể nào, nhất định có vấn đề xảy ra."
"A Dao, có lẽ nào...... ta nói là có lẽ...... thuốc chống lây nhiễm kia của ngươi không thể ngăn ngừa bệnh dịch tuyệt đối được?" Nguyễn Bao Tử hỏi: "Có lẽ Trịnh Ngạn Bình chính là một trường hợp ngoại lệ?"
Trì Kính Dao chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, trong lúc nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Chuyện này rõ ràng nằm ngoài dự kiến của cậu, chính là một đả kích rất lớn đối với cậu.
Thuốc của hệ thống trước giờ đều là tuyệt đối, sao lại xuất hiện chuyện như thế này?
Nếu viên thuốc đó thật sự có vấn đề, vậy.......
Trì Kính Dao không dám nghĩ tới hậu quả, chỉ vì Bùi Dã và Nguyễn Bao Tử, thậm chí Dương Diệu và Chương sư huynh...... cùng với 100 binh sĩ và mấy chục quân y kia, tất cả đều phải đối mặt với khả năng bị nhiễm bệnh dịch.
"Tạm thời đừng để lộ ra, cho hắn dùng thuốc đi." Trì Kính Dao nói đơn thuốc cho Nguyễn Bao Tử.
Nguyễn Bao Tử bình thường nhìn ngây ngô, đến lúc này lại rất bình tĩnh.
Hắn dựa theo căn dặn của Trì Kính Dao cho người đi sắc thuốc, còn không quên dặn dược đồng và người cùng phòng của Trịnh Ngạn Bình tạm thời đừng nói lung tung ra ngoài.
Việc này có thể giấu người ngoài, nhưng không thể giấu Bùi Dã.
Hơn nữa sau khi thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Trì Kính Dao, Nguyễn Bao Tử không dám lơ là, vội tự tìm Bùi Dã nói chuyện này cho hắn biết.
Lúc Bùi Dã quay về phòng liền thấy Trì Kính Dao ngồi dưới đất cạnh giường, sắc mặt trắng ngắt như tờ.
"Đứng lên, dưới đất lạnh." Bùi Dã tiến tới muốn kéo người dậy, lại bị đối phương nắm lấy tay của hắn.
Trì Kính Dao ngơ ngác nhìn hắn, nói: "Nhị ca....... sao lại có thể như vậy?"
"Đây không phải lỗi của ngươi, cho dù ngươi không cho họ uống thuốc chống lây nhiễm, cũng cần có người tới đây. Ngươi đã làm tốt lắm rồi, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng không phải lỗi của ngươi, ngươi đã cứu được rất nhiều mạng người." Bùi Dã nói.
"Nhưng mà...... huynh vốn không cần tới, là ta kiên quyết cho huynh tới đây......." Trì Kính Dao nức nở nói.
"Không phải, bất kể ngươi có kiên quyết hay không thì nhị ca nhất định cũng sẽ tới với ngươi." Bùi Dã nghiêm túc nhìn cậu, nói: "Ngươi ở trong này thì sao ta có thể không tới được?"
Trì Kính Dao ngơ ngác nhìn hắn, sau đó đột nhiên hỏi: "Nhị ca, có phải huynh thấy không thoải mái ở đâu không?"
Cậu nói xong liền muốn bắt mạch cho Bùi Dã, lại bị đối phương nắm lấy tay.
"Ngươi bình tĩnh một chút." Bùi Dã nói.
"Nhị ca......" Hai mắt Trì Kính Dao đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ta thật sự sợ hãi, có lẽ căn bản ta không làm được......"
Tích phân của cậu đã sắp hết rồi, mỗi ngày còn có người chuyển tới đây không ngừng, bây giờ cậu lại biết [Thuốc chống lây nhiễm] có thể tồn tại lỗ hổng...... Áp lực liên tiếp thế này đã sớm tra tấn Trì Kính Dao đến mức sụp đổ, mà Trịnh Ngạn Bình giống như giọt nước tràn ly.
Mấy ngày liền mệt mỏi và sợ hãi lũ lượt kéo tới như muốn nuốt chửng cậu trong khoảnh khắc.
"Ngươi làm được mà." Bùi Dã nói.
"Huynh không biết...... ta đã sắp hết thuốc rồi, không có loại thuốc này ta không thể làm được gì hết." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã quỳ gối bên cạnh cậu, duỗi tay nâng mặt cậu lên, nói: "Nghe nhị ca nói này, đừng nghĩ tới loại thuốc đó nữa. Ngươi là đại phu, không phải thần tiên cứu vớt chúng sinh. Ngươi đã cứu được rất nhiều người rồi, không ai trách ngươi đâu."
"Nhị ca......" Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Đừng sợ, nhị ca ở đây." Bùi Dã duỗi tay lau nước mắt của cậu, một tay kéo người vào trong lòng, nói: "Bất kể mọi chuyện có ra sao đi nữa thì nhị ca cũng sẽ ở bên ngươi."
- --------------------------------------------------------
Hết chương 75.