Editor: Qingluanpei
Chương 32 Ý thức của nguyên chủ còn ở? ( 4)
Nguyễn Kiều Kiều không nhớ rõ Thư Khiết trông như thế nào, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy anh cả hẳn là rất giống Thư Khiết.
Cô ngửa đầu, nhìn bộ dạng cười to của Nguyễn Hạo, không biết như thế nào liền buột miệng thốt ra: "Anh ơi, mẹ trông như thế nào ạ?"
Giống như là có người ấn vào nút tạm dừng vậy, tươi cười trên mặt Nguyễn Hạo trong nháy mắt đông cứng lại.
Ở một góc Nguyễn Kiều Kiều không có nhìn thấy, tay của cậu lặng lẽ nắm chặt lại, sau đó vẻ mặt nhu hòa, khom lưng ôm Nguyễn Kiều Kiều lên.
"Có phải Kiều Kiều nhớ mẹ rồi không?" Thanh âm này so với gió xuân tháng tư còn dịu dàng hơn.
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, cô cảm thấy bản thân là vì cái ý thức có thể còn tồn tại trong thân thể này gật đầu.
"Vậy Kiều Kiều có nhớ rõ đêm trước khi mẹ đi đã nói gì với em không?"
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu.
Cô không có một chút ký ức nào về Thư Khiết, cho dù cô không phải nguyên chủ, không có cái gì kiêng kỵ với mẹ của nguyên chủ.
Nhưng cô đầu thai tới thân thể này cũng không có tiếp thu được ký ức nào về bà ấy cả.
"Nhớ không được cũng không sao cả, vậy anh sẽ nói cho em biết, mẹ phải đi tìm mẹ của mẹ.
Kiều Kiều xem, em không có mẹ, cảm thấy rất khổ sở có đúng không? Vậy mẹ không có mẹ thì cũng sẽ rất khổ sở có phải không nào? Chờ đến khi mẹ tìm được mẹ của bà ấy thì mẹ sẽ trở về."
"Mẹ đi tìm bà ngoại ạ?"
"Đúng rồi, mẹ đi tìm bà ngoại, tìm được rồi thì sẽ trở về.
Cho nên Kiều Kiều đừng khổ sở, một ngày nào đó mẹ sẽ trở về thôi." Nguyễn Hạo ôn nhu sờ đầu nhỏ của cô bé: "Còn người khác nói cái gì, Kiều Kiều không cần tin.
Em chỉ cần tin lời anh nói là được rồi."
"Vâng ạ!" Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, chớp chớp mắt.
Sau khi chớp đến rớt chút không thoải mái cuối cùng trong lòng thì lôi kéo tay của Nguyễn Hạo nơi nơi lắc lư.
Nguyễn Hạo ở trong đội đều có quan hệ không tồi, ai nhìn thấy đều sẽ lên tiếng chào hỏi.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện phiếm suốt một đường, bất tri bất giác đã đi tới bờ ruộng ở sau núi.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy lối vào đằng sau núi, ánh mắt lóe lóe.
Lúc quay đầu lại thì cười vô cùng ngọt ngào: "Anh ơi, chúng ta trở về đi.
Đi lâu như vậy chắc bà nội cũng làm xong việc rồi."
"Được." Nguyễn Hạo tính tính thời gian, cũng cảm thấy Nguyễn Lâm thị hẳn là đã nói chuyện với thím hai xong rồi liền bế Nguyễn Kiều Kiều lên, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Nguyễn Kiều Kiều thoải mái ghé vào trên vai cậu, ló đầu nhỏ nhìn về phía sau núi.
Nhìn nhìn liền nhìn thấy một bóng hình đi ra, cũng giống như lần trước vậy, trên tay còn cầm...!mấy con chuột!
Cái tên tiểu phản diện này! Ăn chuột ăn đến nghiện luôn rồi à?
Nguyễn Kiều Kiều che mặt lại, cái miệng nhỏ ở góc độ người khác không nhìn thấy được điên cuồng mấp máy, trong lòng nhắc mãi chim cút chim cút chim cút...!rớt xuống trên người tiểu phản diện!
"Phanh phanh phanh...." Âm thanh của năm cái vật nặng liên tiếp rơi xuống cùng với âm thanh của tiếng đập vào người.
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều còn chôn ở trong cổ Nguyễn Hạo, khẽ meo meo mở to mắt xem xem, muốn nhìn một chút xem có phải là chim cút rơi xuống hay không.
Không nghĩ vừa nhìn lên đã đối diện với một đôi mắt phảng phất lúc nào cũng mang theo lục quang.
Đối phương giống như là vẫn luôn nhìn cô, đối với chim cút bên cạnh một chút cũng không cảm thấy hứng thú.
Thấy cô nhìn qua cũng không có dời đi tầm mắt, ánh mắt thậm chí càng thêm nóng rực.
Ngược lại là Nguyễn Kiều Kiều không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, đem đầu nhỏ quay đi.
Không nghĩ tới lúc này Nguyễn Hạo cũng đã nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn, lúc này ánh mắt lại tiếp tục đối diện với tiểu phản diện.
"Ơ....!Tiểu Tư, đây là chim cút em bắt được à?" Nguyễn Hạo vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bên người Hứa Tư rơi rụng mấy con chim nhỏ, tưởng là cậu bắt được..