SAU KHI XUYÊN SÁCH, MÈO MẬP Ở THẬP NIÊN 80 LÀM ĐOÀN SỦNG



Editor: Qingluanpei
Chương 75 Đã xảy ra chuyện ( 4)
Bà lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Đệ chỉ biết ngồi khóc lóc trên mặt đất, hỏi cô ta: "Nó không có chuyện gì thì đi lang thang ở phía trước núi làm gì?"
"Hu hu hu....!Làm sao con biết được!" Liễu Chiêu Đệ khóc lóc lắc đầu.
Nguyễn Thỉ đứng bên cạnh nhìn mẹ mình đầy oán hận, cậu nhịn cả một buổi tối, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, đem chuyện hôm qua kể hết toàn bộ cho Nguyễn Lâm thị nghe, cuối cùng thanh âm nghẹn ngào: "Bà nội, chắc chắn là ba muốn lên núi đi săn, học phí kỳ sau của bọn cháu không còn nữa, ba nói sẽ tìm cách."

Có khả năng nhất là Nguyễn Kiến Đảng biết sau núi không có con mồi nên mới đi vào trước núi, nhìn xem có thể gặp được lợn rừng không, như vậy là có thể một lần kiếm được 200 khối.
"Thằng bé nói thật sao?" Nguyễn Lâm thị thả Nguyễn Kiều Kiều từ trong ngực xuống, đi đến trước mặt Liễu Chiêu Đệ đang khóc sướt mướt.
Lúc Liễu Chiêu Đệ nghe Nguyễn Thỉ nói, sắc mặt cũng đã trắng bệch, hiện tại nghe Nguyễn Lâm thị chất vấn thì càng sợ hãi, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn bà.
"Liễu Chiêu Đệ, cô là cái đồ bụng dạ đen tối, có phải cô bị mỡ heo che tâm rồi không? Hả?"
Liễu Chiêu Đệ im lặng càng khiến Nguyễn Lâm thị giận dữ không thôi, quăng một cái tát vào mặt cô ta.
"Mẹ, con không biết, con cũng không nghĩ tới chuyện đó.

Mẹ....!Làm sao bây giờ, nếu Kiến Đảng có chuyện gì....." Liễu Chiêu Đệ bụm mặt, ấm ức khóc.
"Cô im miệng lại cho tôi! Liễu Chiêu Đệ, tôi nói cho cô biết, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để cho nhà họ Liễu các người ăn không hết còn phải gói đem đi! Đòi tiền đúng không, tôi xem mấy người chết rồi còn dùng tiền được không!"
Nguyễn Lâm thị hối hận.

Hối hận vì sao không cho cô ta một bài học sớm hơn.

Thế nên mới để cô ta gây ra họa lớn như hôm nay.
Ánh mắt như bị tẩm thuốc độc của bà nhìn Liễu Chiêu Đệ, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương: "Liễu Chiêu Đệ, cô tốt nhất nên cầu nguyện con trai tôi không xảy ra chuyện gì, nếu không...." Câu kế tiếp tuy không nói ra nhưng giọng điệu kia, ánh mắt kia làm cả người Liễu Chiêu Đệ phát lạnh!
___________
Khi tia nắng đầu tiên chào đón màn đêm đen tối, nhà họ Nguyễn rơi vào im lặng hoàn toàn.
Tìm suốt một đêm vẫn không tìm thấy Nguyễn Kiến Đảng.
Mọi người đều biết điều này có nghĩa là gì.
Những năm gần đây, trong thôn cũng được tính là yên bình, hơn nữa phía trước núi đều bị chính phủ bao vây, cũng không thấy dã thú nào xuống dưới, nhưng hôm trước có một con lợn rừng chạy xuống đã hoàn toàn có thể chứng minh rằng trước và sau ngọn núi này cũng không phải là không có dã thú.
Nguyễn Kiến Đảng đã sinh sống ở đây hơn 30 năm, lại không có ở sau núi, tìm một đêm cũng không thấy người thì chỉ còn một khả năng.
Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!

Qua một buổi tối, những người đi tìm cùng đều rất mệt mỏi, người nhà họ Nguyễn lại càng kiệt sức.
Nguyễn Lâm thị ôm Nguyễn Kiều Kiều ngồi trên ghế một đêm không ngủ, vẻ mặt âm trầm.
Nguyễn Kiến Quốc cũng rất mệt nhưng ông không thể dừng lại, ông đi tiễn mấy người hỗ trợ tìm kiếm, sau đó nói với Nguyễn Lâm thị: "Mẹ, con đi lên trấn trên gọi Kiến Quân và Kiến Dân, thuận tiện báo án nhờ cảnh sát tìm giúp."
Nguyễn Lâm thị vẫy vẫy tay, không còn sức để nói chuyện.
Liễu Chiêu Đệ ngồi trên bậc thang ở nhà chính, khóc khàn cả giọng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phương xa, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Nguyễn Kiến Quốc đã biết đại khái chuyện gì xảy ra, đối với cô em dâu này...!ông thật sự cạn lời, xoa xoa đầu nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, dặn cô ngoan ngoãn rồi mới đứng dậy đi lên trấn trên.
Hôm nay mấy tên nhóc cũng không đi học, giống như trưởng thành chỉ trong một đêm, Nguyễn Kiệt và Nguyễn Thỉ đi tới phòng bếp chuẩn bị thức ăn, mang sang cho Nguyễn Lâm thị..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi