SAU KHI XUYÊN SÁCH, MÈO MẬP Ở THẬP NIÊN 80 LÀM ĐOÀN SỦNG



Editor: Qingluanpei
Chương 80 Kiều Kiều bị bắt đi ( 5)
Cô nhìn con khỉ cái còn to hơn mình vài size, che bụng mình lắc lắc đầu.

Con khỉ cái kia nghi hoặc nhìn cô, theo tầm mắt nhìn bụng cô, duỗi tay sờ sờ, sau đó mỉm cười.
Nó cũng không ép cô ăn quả đào nữa mà đem quả đào đặt lên cành cây phía sau.


Sau đó nó xoay người cô lại, cởi tóc của của cô ra, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm.
"....." Nguyễn Kiều Kiều, xin cảm ơn, nhưng mà tôi không có mấy thứ đó đâu nhé!
Nguyễn Kiều Kiều ở bên này vẫn còn tạm tính là an toàn, ở một bên khác, nhà họ Nguyễn lại bị đảo lộn hoàn toàn.
Tìm suốt một ngày, tới gần chạng vạng nhưng vẫn không tìm thấy Nguyễn Kiều Kiều.

Mọi người cũng không dám đi vào sâu bên trong, tất cả mọi người đều nói lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Người nhà họ Nguyễn vẫn không dừng lại việc tìm kiếm, nhưng là tìm suốt một ngày, không chỉ là các hương thân mệt mỏi, bọn họ cũng sắp không chịu đựng được nữa.
Mấy đứa bé, nhỏ đã khóc cạn nước mắt, lớn lại trầm mặc không nói gì, mặt không cảm xúc.
Nguyễn Kiệt nếu không phải bị Nguyễn Kiến Dân chém một nhát vào gáy hôn mê thì cậu đã thật sự vọt vào trước núi.
Lần trước em gái đi theo cậu vào sau núi bị thương, lần này vào sau núi lại trực tiếp làm mất em gái.


Chuyện này để lại trong lòng cậu thiếu niên nhỏ quá nhiều bóng ma, cậu hối hận muốn chết đi được, hoặc là hận không thể thay thế cho đứa em gái bị bắt đi.
Nguyễn Lâm thị đã tỉnh lúc chiều, biết được vẫn chưa tìm thấy Nguyễn Kiều Kiều.

Bà bò từ trên giường xuống, việc đầu tiên là mắng cho Nguyễn Kiến Quốc một trận, sau đó vọt lại chỗ Liễu Chiêu Đệ, đánh cho cô ta một trận.
"A, người đàn bà này, sao cô lại không chết đi chứ? Tai sao cô lại không chết đi? Cô trả Tiểu Kiều Kiều lại đây cho tôi! Ông trời ơi, sao ông lại không thu người phụ nữ này lại! Nhà họ Nguyễn chúng tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì để ông đưa một cái đồ sao chổi này tới tai họa gia đình tôi! Ông trời ơi, ông mở to mắt ra nhìn đi....."
Nguyễn Lâm thị đem hết lửa giận trút lên người Liễu Chiêu Đệ, cho dù Đỗ Thanh và Ngô Nhạc cố hết sức ngăn bà lại nhưng bà vẫn cào cho mặt Liễu Chiêu Đệ mấy vệt máu.
Liễu Chiêu Đệ vừa kinh lại vừa sợ, không dám đánh trả, chỉ có thể ngồi đó chịu trận.
Cuối cùng ngay cả áo cũng bị kéo ra, lộc cả áo ngực bên trong, trên mặt có mấy vết cào, tóc rối bù xù, trông giống như một bà điên, chật vật tránh ở góc tường.
Nguyễn Tuấn đứng ở bên ngoài nhìn nhưng lại không làm gì cả, chỉ yên lặng quay mặt đi.
"Mẹ, mẹ...." Đỗ Thanh và Ngô Nhạc thật sự không ngăn được Nguyễn Lâm thị, giúp đỡ ngăn bà lại cũng đã bị ngộ thương theo.
Nguyễn Kiến Quốc mím chặt môi nhìn bốn người phụ nữ loạn thành một đống, cuối cùng thẳng đến khi bác sĩ chạy tới nhắc nhở không được ồn ào trong bệnh viện, ông mới tiến lên tách Nguyễn Lâm thị ra.

Nhưng Nguyễn Lâm thị lại dùng sức cho ông một bạt tai.
"Anh cái tên phế vật này! Anh đứng ở chỗ này làm gì? Mau đi tìm Kiều Kiều đi! Anh đem Kiều Kiều trả lại cho tôi!" Nguyễn Lâm thị trừng ông, chậm rãi trượt từ trong lòng ông xuống, ngồi bệt xuống đất, vỗ sàn nhà khóc thét: "Kiều Kiều của bà ơi, nếu cháu có mệnh hệ gì, bà phải sống sao bây giờ, cháu bảo bà phải sống thế nào đây...."
Nguyễn Kiến Quốc hoàn toàn không có ý tránh đi, đứng nguyên để Nguyễn Lâm thị cho mình một bạt tai, ở trong lòng mình la lối khóc lóc, giống như chỉ có như vậy thì trong lòng ông mới có thể dễ chịu hơn một chút, sẽ không còn đau đớn như vậy nữa.
Ông và Thư Khiết sinh ba đứa trẻ.
Có lẽ trong mắt người khác thì con trai mới là tốt nhất.

nhưng ở trong mắt ông, con gái mới thật sự là đầu quả tim của ông, nhưng hiện tại đầu quả tim của ông...!sinh tử chưa biết.

Làm một người bố, ông lại không thể làm gì được, ông đã sớm không muốn tiếp tục sống nữa!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi