SAU KHI XUYÊN SÁCH TÔI ĐƯỢC BẠN CÙNG PHÒNG CỨU VỚT

“Ưm…” Tô Nguyên suýt nữa thở không ra hơi.

Thẩm Thụy bịn rịn không muốn buông cậu ra. 

Thế giới động vật vẫn đang chiếu nhưng dường như cả hai người đều không nghe thấy, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. 

Hô hấp của Thẩm Thụy còn chưa bình ổn lại, hắn cúi đầu rồi nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Nguyên, em đang sợ cái gì?”

Đôi mắt của Tô Nguyên lay chuyển, hai tay vẫn đang ôm cổ đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau, tình yêu và sự bao dung hiện rõ trong đôi mắt của Thẩm Thụy.

[Mình đang sợ cái gì? Mình… sợ sao?]

[Đúng vậy nhỉ, mình sợ hãi.]

[Mình sợ cuối cùng sẽ đến một ngày mình phải tỉnh khỏi giấc mộng lớn này. Khi ngước mắt nhìn quanh bốn phía, vẫn chỉ có một mình mình lẻ loi.]

[Em sợ em yêu anh, nhưng rốt cuộc lại bị bệnh tật đánh bại.]

[Em sợ bỏ lại anh một mình trên đời này, ngày ngày đều nhớ nhung nhưng không bao giờ gặp lại em.]

[Em sợ một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, rời đi trước em một bước.]

[Mình… mình thật sự sợ, mình không biết mình đang sợ cái gì. Dường như cái gì cũng không sợ, nhưng dường như lại sợ tất cả…]

Thẩm Thụy nghe thấy tiếng lòng của đối phương càng ngày càng bối rối, người cậu cũng hơi run lên. Hắn chỉ có thể cắt đứt suy nghĩ của cậu: “Nguyên Nguyên, em nhìn anh này.”

Tô Nguyên dần dần bình tĩnh trở lại, im lặng tập trung nhìn Thẩm Thụy.

“Nguyên Nguyên, thật ra anh cũng rất sợ. Sợ rằng một ngày nào đó em không còn yêu anh, muốn rời xa anh…”

Thẩm Thụy vốn muốn an ủi đối phương thì lại bị khả năng miêu tả của mình làm cho hoảng sợ, trái tim hắn như bị bóp chặt, khóe mắt hiện lên một tia máu đỏ tươi. 

Bản chất của người nhà họ Thẩm có lẽ đều nặng tình, đàn ông nhà họ chưa bao giờ rời xa bạn đời quá ba ngày, cho dù đi công tác họ cũng sẽ dẫn người ấy đi cùng.

Vậy nên khi Thẩm Thụy còn rất nhỏ, mỗi lần bố đi công tác thì mẹ hắn cũng sẽ biến mất không thấy đâu. Ông bà dỗ dành mãi cho tới khi lớn một chút hắn mới tập thành quen.

“Sẽ không có ngày như vậy.” Tô Nguyên hôn lên mắt của người bên cạnh, giống như lập lời thề, cậu nói: “Em vĩnh viễn yêu anh, sẽ không bao giờ rời xa anh.” [Thụy Thụy đừng khóc.]

Giọng nói nhẹ nhàng.

Giống như khi vũ trụ mới khai sinh vào mấy vạn năm trước, hạt bụi nhỏ ấy bỗng nổ tung giữa không trung, chấn động vạn vật trên thế gian.

Sau khi nhận được lời hứa này, dường như Thẩm Thụy đã thoát khỏi đầm lầy vô tận, trèo lên bên cạnh đóa hoa trăng, ngày đêm canh giữ cẩn thận để rồi cuối cùng cũng đợi được hoa nở.

Trái tim hắn dường như có một chốn về, là cảm giác bình yên này chưa từng thấy trước đây.

Nếu như sau này, mỗi ngày đều có Tô Nguyên ở bên cạnh thì cả cuộc đời này hắn cũng không mong cầu gì hơn.

“Anh cũng vậy, anh vĩnh viễn yêu em, sẽ không bao giờ rời xa em.” Thẩm Thụy thành kính đặt lên trán Tô Nguyên một nụ hôn, giọng nói trầm khàn: “Có câu nói này của Nguyên Nguyên thì anh không còn sợ nữa.”

*

Ngày tháng trôi qua bình yên.

Tô Nguyên thích nhất những ngày bình lặng như thế này. Cậu có Thẩm Thụy luôn ở bên cạnh, hơn nữa đã lâu không bị mắc bệnh.

Hôm nay có tiết Triết học, học liên tiếp bốn tiết.

Giảng viên Dương gõ gõ bút lên mặt bàn, nói: “Các bạn học chú ý, ngẩng đầu nhìn màn hình nghe tôi nói.”

“Tôi tin rằng mọi người đều đã nghe nói về truyền thống của chuyên ngành chúng ta. Mọi người hãy suy nghĩ xem nên chọn dự án thực tế nào làm chủ đề. Lưu ý, điểm này chiếm 60% tổng điểm của môn học đấy.”

“Đặc biệt là đối với những sinh viên không xuất hiện trong buổi điểm danh của lớp, điểm chuyên cần của các bạn sẽ không đạt, vì vậy hãy nhớ coi trọng hoạt động thực tế này.”

Những tiếng kêu than liên tục vang lên trong lớp.

Có rất ít người thực sự coi trọng lớp triết nên trốn học thì vô số kể, giảng viên tiện tay cũng có thể túm được mấy người.

“Không phải chứ, trực tiếp cho không đạt luôn ạ? Cô Dương đừng nhẫn tâm như vậy mà, em cầu xin cô đó.”

“Đúng thế, giảng viên Dương cho một cơ hội đi, bọn nhỏ muốn trở lại làm người.”

“Đừng mà, môn học này nhiều tín chỉ, hơn nữa còn là môn học chuyên ngành bắt buộc, không qua được thì tiêu đời luôn.”

Tiếng van xin vang lên không dứt trong phòng học.

Giảng viên Dương bình tĩnh uống một ngụm trà kỷ tử rồi từ từ đặt bình giữ nhiệt xuống bàn.

“Đừng xin tôi, vô ích thôi. Ở tiết học đầu tiên tôi đã nói nội quy rõ ràng rồi, những sinh viên mắc phải thì tôi cũng không có cách nào.”

Dưới bục giảng im lặng mấy giây.

Đột nhiên, ở góc lớp truyền đến một câu hỏi chất vấn không hài lòng.

“Giảng viên bất công, có người muốn tới thì tới nhưng cô còn chưa từng điểm danh đến tên của cậu ta, vậy mà bình thường lại luôn được max điểm. Chúng em chỉ yêu cầu một điểm đạt tiêu chuẩn thôi, chẳng lẽ rất quá đáng sao ạ?”

Tô Nguyên cũng đang uống nước kỷ tử thì bỗng nhiên có người quanh co lòng vòng nói khéo, không khỏi bị sặc.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”

Vu Gia Tường vội vàng vỗ vỗ lưng cho cậu, hỏi: “Tô Nguyên? Cậu không sao chứ?”

Tô Nguyên ho đến khóe mắt đều là nước mắt, nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể phất phất tay biểu thị rằng mình không sao cả.

Cô Dương trừng mắt nhìn người kia: “Đây là quyết định của ban lãnh đạo nhà trường, nếu em có ý kiến thì có thể đến gặp hiệu trưởng để hỏi xem có phải tôi làm vậy vì lợi ích riêng hay không.”

Lúc này Vu Gia Tường đứng dậy, quay lại và to giọng nói với người kia: “Ngô Văn Hàn, cậu có ý tứ không đấy? Bản thân mình trốn học mà còn muốn đổ lỗi cho người khác…”

Cậu ta còn chưa nói xong thì đã bị Tô Nguyên kéo tay.

“Cảm ơn cậu Vu Gia Tường, tôi sẽ tự nói.”

Tô Nguyên nói xong cũng đứng lên, xoay người lại đối mặt với tất cả bạn học.

Trong phút chốc, cả phòng học im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhỏ xíu của máy chiếu đang chạy.

“Bạn… Ngô, tôi thừa nhận mình được nhà trường ưu ái nhưng trốn học là do cậu tự lựa chọn, chuyện này không liên quan gì đến tôi.”

Giọng của Tô Nguyên không to nhưng ai cũng có thể nghe thấy rõ.

Sau khi bị sặc, mặt của cậu hơi ửng đỏ nhưng gương mặt xinh đẹp lại bình tĩnh thản nhiên, không hề có dấu hiệu thở gấp.

Bỗng nhiên Ngô Văn Hàn đứng lên: “Bạn Ngô là cái gì? Tô Nguyên, có phải cậu không nhớ cả tên của tôi không?”

Trọng tâm bị lệch hoàn toàn.

Tô Nguyên muốn nhắc nhở đối phương nhưng cậu thực sự không biết họ tên đầy đủ của bạn Ngô đây, vì thế cậu đành im lặng.

Ngô Văn Hàn càng tức hơn, cổ cũng đỏ bừng lên.

“Ngô Văn Hàn, đủ rồi…” Một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan đứng lên, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận.

“Đều là lỗi của tôi cả. Tại tôi luôn lôi kéo cậu trốn học đi chơi, cậu có thể ngừng cáu giận lung tung với người khác được không?”

“Có ai không biết Tô Nguyên được hiệu trưởng đặc cách phê duyệt, do cậu ấy phải chịu khổ đấy thôi. Cậu ghen tị cái gì?”

“Chuyện chúng ta chia tay không liên quan đến người khác, cậu không tìm nguyên nhân từ chính mình lại chỉ biết than trời trách đất. Thật may là chúng ta đã sớm chia tay!”

Cô Dương bó tay toàn tập, một tiết học bình thường biến thành tình cảnh cặp đôi bóc phốt nhau.

“Trật tự, mau ngồi xuống, sắp tan học rồi, các em còn muốn nghe phổ biến hoạt động thực tế không đấy?”

Không ai trả lời, hiếm khi sinh viên trong lớp có thể công khai ngắm Tô Nguyên, còn thì giờ đâu mà nhớ đến phải khuyên can cặp tình nhân cãi nhau và lời giảng viên nói.

Nhưng Tô Nguyên nghe cô nói vậy thì ngoan ngoãn xoay người, hơi cúi đầu áy náy nói: “Cô Dương, em xin lỗi vì đã làm ảnh hương đến tiết dạy của cô ạ.”

“Được rồi, không sao, mau ngồi xuống hết đi.”

Lửa giận trong lòng cô Dương nhanh chóng tiêu tan không ít.

Vẫn có những sinh viên tôn sư trọng đạo.

Quả nhiên hiệu trưởng có đôi mắt tinh tường, không uổng phí khi thương đứa nhỏ này.

Tô Nguyên vừa ngồi xuống thì sự chú ý của các bạn học đều quay trở lại lớp học.

Ngô Văn Hàn bị bạn gái cũ nhìn bằng nửa con mắt, rầu rĩ không vui ngồi xuống.

“Chúng ta có rất nhiều sự lựa chọn cho hoạt động thực tế lần này. Các em có biết, ý nghĩa của việc học Triết của chúng ta là gì không?”

“Là để theo đuổi ý nghĩa của cuộc sống, hay để khám phá tư tưởng của loài người trong tương lai? Hay chỉ để hiểu rõ chính mình.”

“Chọn một thứ mà các em cảm thấy hứng thú rồi lần theo dấu vết của nó, tìm thấy nó chính là tìm thấy ý nghĩa tồn tại của chính các em.”

“Có lẽ mười năm sau, hai mươi năm sau, rất nhiều sinh viên ở đây sẽ không phát triển trong lĩnh vực triết học, vì vậy bài thực hành thực tế này sẽ là cơ hội duy nhất để các em khám phá bản thân.”

“Mong cả lớp sẽ suy nghĩ cẩn thận và gửi quyết định của các em đến email của tôi vào tuần sau. Được rồi, buổi học hôm nay đến đây thôi, tan học…”

Tô Nguyên ngồi yên tại chỗ trầm tư.

Đi tìm ý nghĩa tồn tại của mình sao?

Thực sự cậu rất mê man.

Kiếp trước cậu nhảy vào biển sâu và chết trong yên lặng. Cậu vốn tưởng mình sẽ ngủ say vĩnh viễn nhưng khi mở mắt ra thì cậu đã tỉnh lại ở thân thể của một người khác.

Vậy thì, vì sao cậu lại đến đây?

Vì để thúc đẩy cốt truyện gốc, trở thành ánh trăng sáng chết sớm và giúp nam nữ chính ở bên nhau sao?

Hình như không phải.

Nam nữ chính chia tay, giờ nam chính còn vào trại tạm giam, cậu không thấy nữ chính muốn quay lại một chút nào.

Nhưng thế giới vẫn đang vận hành nên nam nữ chính cũng không phải trung tâm của thế giới này.

Chắc chắn không có khả năng là thần tiên thiên vị cậu.

Sao mà các vị thần ở trên cao có thể quan tâm đ ến sự sống chết của người phàm.

Khi Tô Nguyên ngắm nhìn con diều trên đồng cỏ, cậu sẽ không quan tâm liệu mình có giẫm phải con kiến ở dưới chân hay không.

Những sinh mệnh ở chiều không gian khác nhau, con kiến không thể nhìn rõ bức tranh toàn cảnh về con người nên tất nhiên chúng sẽ không biết tai họa ngập đầu của mình cũng chỉ bắt nguồn từ một loại sinh vật khác tình cờ đi ngang qua.



Suy nghĩ của Tô Nguyên nhanh chóng bay xa mãi đến khi tiếng wechat vang lên.

Là tin nhắn của Thẩm Thụy.

[Em muốn ăn hoa quả gì sau bữa trưa? Khế hay quýt?]

Tô Nguyên suy nghĩ một chút rồi nhắn khế gửi hắn.

Thấy đã mười phút trôi qua, bình thường thì cậu đã đến ký túc xá rồi. Vì vậy cậu mau chóng rời khỏi lớp.

*

Ký túc xá nghiên cứu sinh, phòng 1212.

Tô Nguyên: “Em về rồi.” [Xin lỗi, em về muộn.]

“Em rửa tay rồi vào ăn cơm.” Thẩm Thụy cởi áo khoác giúp cậu rồi treo lên bên cạnh.

Lúc sắp ăn xong, Thẩm Thụy giống như thuận miệng hỏi: “Buổi học hôm nay thế nào em?”

Sân trường nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng thực sự nhỏ.

Tiếng cãi vã trong lớp của Tô Nguyên đã lan ra toàn trường, đương nhiên hắn cũng nghe thấy.

Tô Nguyên: “… Ổn ạ.” [Cũng không tốt cho lắm.]

Đôi đũa đang gắp thức ăn của Thẩm Thụy dừng giữa không trung, sau đó chậm rãi thu lại.

“Nguyên Nguyên, nếu có điều gì không vui thì em nói cho anh biết được không? Giữ trong lòng không tốt cho bệnh của em và anh thì vô cùng sẵn lòng nghe những muộn phiền của em mà.”

“Nếu như anh có chuyện gì lo lắng, Nguyên Nguyên cũng sẽ sẵn lòng nghe anh nói đúng không nào?”

Hắn không thể để Tô Nguyên luôn im lặng không nói gì được. Mặc dù hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của đối phương nhưng để người bệnh mắc trầm cảm chủ động nói ra thì ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Một khi thực hiện được bước này thì tương lai sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Thủ thuật nôn ra nước đắng tuy cũ nhưng lại rất hiệu nghiệm.

Nếu có điều gì không vui thì nói nhiều với hắn hơn một chút, lâu dần cậu sẽ hình thành thói quen.

Nếu những điều này không đủ để Tô Nguyên biểu đạt nỗi sợ hãi bên trong thì không sao, Thẩm Thụy vẫn có thể cho cậu đủ tình yêu và sự đồng hành cả đời.Một lúc sau, Tô Nguyên gật đầu: “Ừm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi